07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ tối, trên tầng trên cùng của hội sở NSN thường tụ hội, một đám thiếu niên nghiện mạng mới vừa ăn lẩu tốp năm tốp ba vào phòng, nằm liệt trên sô pha.

Lúc trước Dư Thúy về nước là một mình lặng yên không một tiếng động trở về, tuyển thủ chuyên nghiệp trong giới đã từng quan hệ tốt cũng là nhìn tin nóng mới cảm kích, vẫn luôn chưa thể gặp mặt. Lần này thừa dịp Thần Hỏa về nước, người tới đều rất đầy đủ. Xem như thay hai người cùng nhau đón gió.

“Aiz……” Thần Hỏa thỏa mãn duỗi thẳng hai chân, “Muốn ăn bữa lẩu này đã lâu lắm rồi. Thoải mái. Aiz. Các cậu ngại ngùng như vậy làm gì? Hát đi……”

Dư Thúy, Cố Càn còn có mấy người cũ đều chơi di động, không ai để ý Thần Hỏa ồn ào. Ngõa Ngõa, Tín Nhiên còn có mấy người mới nhìn nhiều đại thần tụ cùng nhau như vậy thì không quá tự nhiên, rúc cạnh nhau uống đồ uống, cũng hơi xấu hổ chọn bài hát. Thần Hỏa tự đứng dậy chọn hơn mười bài, đem microphone nhét vào trong ngực Ngõa Ngõa, lại nói với người phục vụ đặt bia với bữa ăn khuya, lúc này mới một lần nữa ngồi trở lại sô pha.

Thần Hỏa nhìn chung quanh bốn phía, thổn thức: “Năm đó nhân duyên của tớ cũng coi như không tồi. Hôm nay trở về, không có fan đón ở sân bay thì thôi đi. Còn tại sao mới đến vài người như vậy? Quên đi. Không nói chuyện thương tâm này nữa. Hôm nay có thể đến đều là anh em ruột. Mọi người cùng nhau lên một cái……”

Đám người cũ vẫn chơi di động không ai để ý tới Thần Hỏa. Đám người mới vội uống với Thần Hỏa không ngừng, lại bị Thần Hỏa ghét bỏ uống đồ ngọt, mọi người ỡm ờ đổi sang uống bia.

Thần Hỏa uống nửa vại bia lạnh, lung lay vỗ bả vai Ngõa Ngõa nói: “Cậu tên là gì? Oa Oa có phải không? Oa Oa! Về sau cậu chính là em trai anh! Cậu…… Cậu vóc dáng nhỏ bên kia tên là gì……”

“Ngại ít người hả?” Cố Càn nhìn Thần Hỏa một cái, “Quên chưa nói. Lát nữa Thời Lạc cũng đến.”

Vẫn luôn cúi đầu chơi di động, đầu ngón tay Dư Thúy dừng lại.

“Thời Lạc?!” Thần Hỏa dại ra, vội nhìn trái phải, “Vừa nãy không chú ý, hội sở này…… Có kiểm tra an ninh không? Nếu lát nữa cậu ta mang ống tuýp vào, bảo an có thể ngăn được không……”

Cố Càn bình tĩnh nói: “Không ngăn được, cậu ta đánh nhau là cái dạng gì, cậu lại không phải chưa từng chứng kiếm.”

“Chính vì từng chứng kiến mới sợ hãi a! Mười tớ cũng không đủ cho tên tiểu sói con kia đánh!” Thần Hỏa hỏng mất, hắn nhìn Dư Thúy một cái, theo bản năng nuốt nước miếng, “Nói rõ trước. Oan có đầu nợ có chủ a…… Cậu ta tới nên tìm ai thì tìm người đó, đừng liên lụy đến tớ.”

Dư Thúy cúi đầu tiếp tục xem di động: “Nhát chết.”

Thần Hỏa sờ sờ cổ mình, nhịn không được oán giận Cố Càn: “Mọi người đi đường đều hận không thể vòng qua cậu ta. Cậu không có việc gì tìm việc trêu chọc cậu ta làm gì?”

“Xác thật không nghĩ cậu ấy có thể đáp ứng. Nhưng tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể đến. Cậu đã trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt cậu ấy.” Cố Càn nhìn Thần Hỏa, lời nói lại là nói với Dư Thúy, “Cương như vậy là có ý tứ gì? Sớm đem hiểu lầm nói rõ ràng một chút không tốt sao?”

Dư Thúy tự nhiên hiểu rõ dụng ý của Cố Càn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Vấn đề của chúng tôi ở chỗ…… Căn bản là không có hiểu lầm gì.”

Dư Thúy nhìn về phía Cố Càn: “Với cái đầu óc kia của em ấy. Cậu cảm thấy tôi gạt được em ấy cái gì? Giấu được em ấy cái gì?”

Cố Càn dừng lại, không nói nữa.

Có người đang hát, tạp âm trong phòng quá nặng, nhóm trẻ con ở cách đó không xa căn bản không nghe thấy ba người nói gì. Ngõa Ngõa cầm mấy vại bia đặt trên bàn nhỏ trước mặt Cố Càn, nhìn sắc mặt ba người không tốt lắm, ngơ ngác hỏi: “Không phải uống rượu sao?”

“Uống, uống, uống……” trong đầu Thần Hỏa chợt lóe ánh sáng, “Đúng! Trước hết tớ phải tự uống say, sau đó tìm chỗ ngồi giả bộ ngủ. Tớ không tin cậu ta có thể nắm tớ lên đánh……”

Chính Cố Càn cũng có chút chịu không nổi Thần Hỏa: “Có thể đừng nhát chết như vậy được không?”

“Cậu thì biết cái gì.” Thần Hỏa kéo ra một vại bia, hút không khí, “Cái tên tiểu sói con kia……Xì...... Đừng nói nữa.”

Ngõa Ngõa mờ mịt: “Là đang nói anh Thời sao? Anh Thời là người rất tốt a.”

Thần Hỏa nhìn trên dưới Ngõa Ngõa: “Oa Oa, cậu với Thời Lạc quan hệ rất tốt hả?”

Ngõa Ngõa gật đầu: “Lúc em mới vào nghề anh Thời rất chiếu cố em. Người có chút lạnh lùng đi. Nhưng là thật sự tốt.”

Thần Hỏa không thể tin tưởng nhìn Ngõa Ngõa, tưởng tượng không ra cái hình ảnh kia, hắn lắc đầu: “Thôi, dù sao cậu ta đối với anh một chút cũng không tốt. Cậu có muốn biết hay không, cậu ta trước kia……”

Thần Hỏa còn chưa dứt dứt lời, cửa phòng mở ra.

Thấy rõ người đến cửa, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.

Khuôn mặt Thần Hỏa cứng đờ nuốt đồ uống trong miệng, thầm nghĩ, 'còn tốt, ít nhất không xách theo ống tuýp đến.'

Thời Lạc thay tư phục, đầu đội mũ lưỡi trai, lạnh nhạt nhìn một vòng phòng hát rồi lập tức đi đến trước mặt Thần Hỏa, tùy tay cầm lấy một vại bia mở ra, cằm khẽ nâng, một hơi trực tiếp uống hết một vại.

Thần Hỏa hầu kết động động, khô cằn nói: “Cái kia. Anh đây bồi cậu uống hai vại đi. Anh, anh, anh uống chậm. Cậu, cậu ngồi trước.”

Thời Lạc đem vại bia không đặt lên bàn, mặt vô biểu tình mà đi đến một bên không có người ở quầy bar ngồi xuống. Lại nói với người phục vụ muốn mấy vại bia.

Thần Hỏa cứng đờ nhìn về phía Cố Càn, hỏng mất nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu, cậu ta vừa rồi là tự đón gió cho tôi sao?!”

Cố Càn không nỡ nhìn thẳng, đẩy Thần Hỏa một phen làm hắn ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha xong, nói với người mới trong đội: “Các cậu chơi của các cậu.”

Đám người mới tiếp tục tự hát tự chơi, Cố Càn nhìn bóng dáng Thời Lạc, do dự không tiến lên nói gì.

Bia trước mặt Thần Hỏa một lúc đã thiếu vài vại, Ngõa Ngõa lại cầm mấy vại lại đây, cũng đưa cho Dư Thúy một vại bia lạnh. Dư Thúy đang xuất thần, thấy thế lễ phép cười: “Cảm ơn. Tôi không uống.”

Ngõa Ngõa sửng sốt, Thần Hỏa ở bên xua xua tay nói: “Đừng đa tâm. Cậu ấy không uống bia rượu.”

Ngõa Ngõa vội nói: “Không sao, không sao. Em hiểu. Kỳ thật tửu lượng của em cũng không tốt. Giống nhau.”

“Này thật đúng là không giống nhau.” Thần Hỏa rốt cuộc uống cạn một vại bia, đánh cái cách, “Tửu lượng của cậu ấy……”

Thần Hỏa mặc sức nhớ lại năm đó, buồn bã hoài niệm nói: “Năm đó! Cả này, này, còn có này……”

Thần Hỏa dùng cằm chỉ chỉ mọi người trong phòng, cảm thán: “Một phòng này, lại nâng cả mấy người đã giải nghệ đến. Cả một đám đều không uống qua nổi cậu ấy. Dư thần là ai? Tiểu vương tử đường Hành Sơn! Quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy cậu ấy say.”

Ngõa Ngõa kinh ngạc nhìn nhìn Dư Thúy, nhỏ giọng nói: “Thế tại sao……”

Dư Thúy hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Thần Hỏa một cái.

Thần Hỏa bẹp miệng một chút tiếp tục nói: “Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Đúng! Mỹ nhân tuổi xế chiều! Dư thần của cậu. Ở năm mười chín tuổi, nhìn giấy kiểm tra sức khỏe của mình, quyết định cai thuốc, kiêng rượu bia, cai nói thô tục. Từ đây làm chàng trai tốt, tương lai tìm người tốt gả đi……”

Ngõa Ngõa càng chấn kinh rồi: “Dư thần trước kia còn hút thuốc?!”

Cố Càn một bên mở miệng nói: “Kẻ nghiện thuốc.”

Thần Hỏa gật đầu, nói tiếp: “Là loại giữa buổi thi đấu đều sẽ bớt thời giờ đi toilet hút trộm một điếu.”

Ngõa Ngõa kính sợ mà nhìn Dư Thúy: “Nghiện nặng như vậy, nói cai liền cai. Quả nhiên là Dư thần! Dư thần lúc ấy thân thể là làm sao vậy? Nghiêm trọng sao?”

Thần Hỏa sắc mặt trầm trọng: “…… Xuất huyết nhiều, người thiếu chút nữa là chết rồi.”

Ngõa Ngõa đột nhiên biến sắc.

Dư Thúy không mở miệng không được: “…… Đó là mẹ nó xuất huyết dạ dày.”

“À đúng, xuất huyết dạ dày.” Thần Hỏa chỉ chỉ vào bụng mình, thổn thức, “Chỗ này, ra bao nhiêu máu. Hợp với một tháng, mặt trắng bệch, trắng bệch, may mắn là không bị gì khác.”

Ngõa Ngõa thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không sao thì tốt rồi.”

“Tốt thì tốt. Nhưng bắt đầu từ đấy, thật nhiều thứ không thể ăn, không thể uống. Bằng không lại du lịch một tháng ở phòng cấp cứu.” Thần Hỏa ngồi dậy lấy vại bia Ngõa Ngõa đặt trước mặt Dư Thúy, mở ra uống hai miếng, “Muốn nhìn Dư thần của cậu uống rượu, chờ lúc cậu ấy kết hôn uống giao bôi đi, cũng chỉ có Dư phu nhân tương lai có thể có vinh hạnh làm Dư thần của cậu phá giới.”

Ngõa Ngõa nháy mắt bắt được từ ngữ mấu chốt: “Kết hôn! Là có bạn gái sao? Còn sắp kết hôn?!”

Thần Hỏa vốn là thuận miệng nói, thấy Ngõa Ngõa hăng say như vậy, cười nói: “Kia không phải chuyện sớm muộn sao? Đến lúc đó mời cậu uống rượu mừng. Có đi hay không?”

Ngõa Ngõa hưng phấn: “Chắc chắn đi a!”

Trước quầy bar cách đó không xa, Thời Lạc trước sau đưa lưng về phía mọi người ngửa đầu đem vại bia rót một hơi.

Cố tình Ngõa Ngõa còn lải nhải không dứt: “Em không biết chuyện đó. Xin lỗi Dư thần. Xuất huyết dạ dày xác thật phải cẩn thận. Chỉ có Dư phu nhân đáng giá để Dư thần mạo hiểm một lần. Ai nha. Bạn gái tương lai của Dư thần nếu biết sẽ cảm động bao nhiêu? Dư thần chỉ vì nàng mà uống rượu! Tưởng tượng đã thấy ngọt a……”

Mặt Thời Lạc đầy băng sương, cậu mở một vại bia, lại là một hơi rót xuống, tiện đà ngón tay hơi hơi dùng sức niết bẹp vại bia, cũng không thèm nhìn, trở tay ném một cái, rơi thẳng vào sọt rác ẩn nấp trong phòng hát, vứt đi giá trị vốn để trang trí của sọt rác, bên trong trống không, bị vại bia đập vào, bỗng dưng “loảng xoảng” một tiếng. Ngõa Ngõa gần sọt rác nhất còn ríu rít hoảng sợ.

Thần Hỏa cách xa Ngõa Ngõa, không lưu ý đến cái gì, còn mang vẻ mặt thẳng nam khó hiểu hỏi: “Cậu ấy thảm đến độ cả đời cũng chỉ có thể uống một lần, này có cái gì ngọt?”

Ngõa Ngõa nháy mắt bị kéo lực chú ý về, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chỉ có một lần, chỉ vì nàng a! Dư thần chỉ chịu vì một người uống rượu, không ngọt sao?”

Thần Hỏa khinh thường: “Ngọt gì mấy cái đấy.”

Dư Thúy khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn thoáng qua bóng dáng Thời Lạc.

Thời Lạc liền rót mấy vại bia, ánh mắt đã có chút mê ly, cậu xoa xoa mắt, chậm rãi nâng tay lên, nhân viên tạp vụ trong phòng hát vội đi qua.

Nhân viên tạp vụ hơi hơi khom lưng, Thời Lạc trầm giọng phân phó vài câu, nhân viên tạp vụ gật gật đầu, đi ra ngoài.

Thời Lạc đào một hộp thuốc từ trong túi ra, ngậm một điếu, tự châm cho mình, hút một ngụm thật sâu.

Bên này Dư Thúy nhìn động tác châm thuốc thuần thục của Thời Lạc, mày hơi hơi nhăn lại, hắn nhẫn nhịn, vẫn là nghiêng đầu nhìn về phía Cố Càn: “Em ấy hút thuốc từ bao giờ?”

Cố Càn phản ứng lại “em ấy” chính là nói Thời Lạc, hỏi lại: “Trước kia cậu ấy không hút sao?”

Dư Thúy lắc đầu.

Cố Càn nói: “Hai năm trước đến chiến đội chúng tôi. Đã hút rồi.”

Dư Thúy nhấp một ngụm dưa hấu nước: “…… Tuổi còn nhỏ.”

Thần Hỏa quay mặt đi ghét bỏ nói: “Có mặt mũi nói người ta? Ngài là mấy tuổi bắt đầu hút thuốc, còn nhớ rõ không?”

Dư Thúy nói: “Không nhớ rõ, làm sao vậy?”

“Không sao. Hiện tại người ta cũng đã thành niên, cũng lăn lộn đủ rồi. Này không phải không quan hệ với cậu sao?” Thần Hỏa mãn không thèm để ý nói, “Người ta muốn uống rượu thì uống rượu, muốn hút thuốc thì hút thuốc, không liên quan đến cậu.”

Thần Hỏa bĩu môi: “Lại nói cậu quảng đại, hiện tại cậu cũng đoán không ra người ta muốn gì, còn phí tâm cái gì nữa?”

Dư Thúy nhìn bóng dáng Thời Lạc, tận lực xem nhẹ hơi thở đầy nguy cơ chỉ có hắn có thể cảm nhận được trong không khí, lẩm bẩm: “Không đoán ra em ấy muốn cái gì…… Tốt nhất là.”

Giác quan thứ sáu của Dư Thúy luôn luôn là linh cảm tốt không, linh cảm xấu. Lần này cũng thế.

Mười phút sau, nhân viên tạp vụ đem một cái khay đặt ở trước bàn Dư Thúy, trong khay bày mười bát lớn không rõ là đồ uống gì.

Thần Hỏa đang theo Cố Càn nói chuyện kỳ chuyển nhượng, quay đầu nhìn thoáng qua, mê mang hỏi: “Cái gì đây?”

Nhân viên tạp vụ chần chờ nói: “Vodka chưng cất. Cái này kỳ thật là chúng tôi dùng để pha chế. Chúng tôi kiến nghị không nên dùng để uống trực tiếp……”

“Không ai muốn uống trực tiếp a.” Thần Hỏa hoàn toàn sờ không được đầu óc, “Ai gọi vậy?”

Thời Lạc dập thuốc, xách theo một vại bia đi đến, bình tĩnh nhìn Dư Thúy, nói, “Tôi.”

Thần Hỏa với Ngõa Ngõa hai mặt nhìn nhau, Dư Thúy thu hồi di động nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rốt cuộc cũng đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro