08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa phòng hát an tĩnh lại.

Người ở góc xa trong phòng hát kỳ thật không nghe rõ người một bàn này nói cái gì. Nhưng hơi thở ngưng trọng nháy mắt đều mở ra lan tràn. Mọi người mơ hồ phát giác có chuyện gì, sôi nổi nghiêng mắt nhìn lại đây.

Trong phòng hát nhất thời an tĩnh như thư viện.

Những chuyện nhỏ không đáng kể giữa Dư Thúy với Thời Lạc mọi người không rõ ràng lắm. Nhưng đại ân đại oán đều bày ở bên ngoài, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.

Quan hệ này của hai người, nói câu như nước với lửa đều là nhẹ.

Bây giờ Thời Lạc mà móc ra một con dao bổ dưa hấu đến đấu với Dư Thúy, thì cũng không ngoài sự tưởng tượng của mọi người lắm.

Từ khắc đầu tiên biết Dư Thúy về nước. Mọi người đều ẩn ẩn liệu đến sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Mọi người đang ca hát, uống rưọu, chơi xúc xắc đều sôi nổi dừng tay, nghiêng mắt nín thở lưu ý sang bên này, thần kinh đều có chút khẩn trương.

Thời Lạc đã say chuếnh choáng, trên cổ phiếm hồng một đường lan tràn vào cổ áo thun thấp thấp, làm cậu lại thêm vài phần lệ khí. Thời Lạc giơ tay xoa xoa cổ, chân dài hơi hơi hoạt động, câu một cái ghế đẩu nhỏ lại đây, cách bàn nhìn nhau với Dư Thúy.

“Trở về lâu như vậy.” Thời Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thúy, một bên mở bia trong tay một bên chậm rãi nói, “Vẫn luôn chưa thể lên tiếng chào hỏi với Dư thần.”

Không đợi Dư Thúy nói gì, Thần Hỏa biết rõ Thời Lạc đến không có ý tốt cười ngắt lời nói: “Này không phải vì đánh sao? Ai bảo cậu lên thi đấu quá độc ác! Anh phục bàn ván thi đấu kia của các cậu. Xem ở góc độ của cậu, an bài ngõa Ngõa đến rõ ràng. Anh nói với cậu……”

Mắt Thời Lạc nhìn thẳng, hoàn toàn coi như Thần Hỏa không tồn tại, cậu nhìn Dư Thúy hỏi: “Dư thần thành lập câu lạc bộ mới à?”

Dư Thúy ngoài ý muốn nhìn Thời Lạc, tùy theo tiêu tan.

Thời Lạc thật sự quá thông minh.

Cố Càn cảnh giác nhìn Thời Lạc đã hiện men say, trầm giọng nói: “Thời Lạc. Cậu uống hơi nhiều rồi. Anh giúp cậu gọi trợ lý chiến đội các cậu nha? Hoặc anh đưa cậu về. Có chuyện hôm nào lại nói……”

Cố Càn đã từng chiếu cố Thời Lạc. Mấy năm nay tính cách Thời Lạc tuy rằng càng thêm quái gở, nhưng đối với Cố Càn vẫn luôn rất tôn kính. Nhưng lúc này cũng không rảnh lo. Thời Lạc mắt điếc tai ngơ, trong mắt chỉ có Dư Thúy: “Dư thần. Chuyện thành lập câu lạc bộ mới. Không sai chứ?”

Dư Thúy biết hôm nay mình tránh không khỏi, một lát sau nói: "Phải.”

Thời Lạc gật gật đầu, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra. Tôi lại đoán trúng.”

Thời Lạc uống một ngụm bia, lại hỏi: “Còn thiếu đột kích thủ sao?”

Mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Các tuyển thủ ngồi ở xa hai mặt nhìn nhau.

Thời Lạc này có ý tứ gì? Chẳng lẽ cậu sẽ muốn tiến chiến đội Dư Thúy? Không phải đã sớm cả đời không qua lại với Dư Thúy sao?

Đây là đã uống bao nhiêu mà tự nhiên chủ động hỏi Dư Thúy có thiếu Đột Kích Thủ hay không? Nếu tương lai hai người này cùng đội, chẳng phải một lời không hợp là có thể thọc đối phương một đao sao?

Đấy sẽ là cái chiến đội nước sôi lửa bỏng gì?

Cố Càn với Thần Hỏa liếc nhau, cũng chưa minh bạch Thời Lạc đây là có ý tứ gì. Tiểu sói con một khắc trước không phải còn hận không thể một ngụm cắn chết Dư Thúy sao?

So với mọi người đang khiếp sợ, ngược lại Dư Thúy còn tính là trấn tĩnh. Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Thiếu.”

Thời Lạc nhìn thẳng vào hai mắt Dư Thúy: “Tôi hiện tại. Có xứng làm đồng đội với anh không?”

Tự nhận đã sớm vạn tiễn xuyên tim cũng không cảm thấy gì, Dư Thúy nhìn Thời Lạc, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút gian nan.

Dư Thúy gật đầu: “Xứng.”

Thời Lạc xì một tiếng bật cười, trong mắt toàn là châm chọc.

Sắc mặt Thần Hỏa nhất thời thả xuống.

Thời Lạc cười một lát, gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Xứng là tốt……”

“Bọn họ bên kia mới vừa chơi xúc xắc đấy.” Thời Lạc lại uống một ngụm rượu, nhìn Dư Thúy, “Dư thần. Có muốn cũng chơi với tôi một trò chơi hay không?”

Thần Hỏa ngữ khí không tốt, giành nói: “Chơi với cậu cái gì?”

Trong mắt Thời Lạc tựa hồ chỉ còn một mình Dư Thúy. Mắt cậu nhìn thẳng, ngón giữa thật dài điểm điểm mặt bàn đá cẩm thạch, chậm rãi nói: “Mâm này, có chín ly rượu mạnh bọn họ dùng để pha chế, cái loại hơn 90 độ…… Còn có một ly là trà chanh.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, khóe miệng hơi hơi gợi lên: “Dư thần. Anh trực tiếp chọn một ly. Nếu chọn được trà chanh……”

“Cái rắm!” Thần Hỏa không thể nhịn được nữa, “Ai có bệnh chơi cái này với cậu? Xác suất một phần mười, ai chọn trúng được? Lại nói chọn trúng thì được cái gì? Liền được một ly trà chanh của cậu? Đừng thần kinh……”

“Nếu anh chọn trúng.” Thời Lạc đánh gãy Thần Hỏa, “Tôi sẽ miễn phí ký hợp đồng đến chiến đội mới của anh.”

Phòng hát nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Thời Lạc sắc bén: “Một đồng tiền cũng không cần. Bán mạng cho anh. Đánh hết toàn bộ mùa giải cho anh. Chơi hay không chơi?”

Thần Hỏa ngẩn ra, bị phần đại lễ thình lình xảy ra này đập đến có chút mơ màng, nháy mắt đã quên mình muốn mắng cái gì, nói lắp nói: “Nhưng nếu chọn…… Chọn phải rượu thì sao?”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy trước sau không lên tiếng, cơ hồ không giấu được hận ý trong mắt, cậu từ kẽ răng chậm rãi nói: “Chọn cái gì, phải uống sạch sẽ cái đó.”

“Uống sạch sẽ?!” Thần Hỏa hoàn toàn bùng nổ, “Cậu điên rồi đi? Một bát lớn này nói ít cũng phải 400 ml! Rưọu 90 độ người bình thường uống nhiều như vậy đều phải xảy ra chuyện. Cậu để cậu ấy uống?! Người khác không rõ ràng lắm. Cậu còn không biết bệnh của cậu ấy sao?!”

“Mạng anh ta đáng giá, phí ký hợp đồng một mùa giải của tôi không đáng tiền sao?” Thời Lạc bình tĩnh nói, “Nguy hiểm cao, hồi báo cao. Rất công bằng.”

Cố Càn cảnh cáo nhìn Thời Lạc: “Evil.”

Thời Lạc mắt điếc tai ngơ, sờ soạng một điếu thuốc ra ngậm, cúi đầu châm thuốc: “Dư thần, một phần mười xác suất, chơi hay không chơi?”

Thời Lạc hút một ngụm khói, ngữ khí không kiên nhẫn: “Không chơi thì tôi bảo người phục vụ lấy rượu xuống.”

Thần Hỏa bực bội nói: “Không chơi! Lấy xuống!”

Thời Lạc vừa muốn đứng dậy……

Dư Thúy nói: “Chơi.”

Ngón tay Thời Lạc khẽ run lên, suýt nữa làm thuốc châm bỏng tay.

“Cậu không tật xấu đi?!” Thần Hỏa dại ra một lát rồi hoàn toàn nổi giận, lạnh lùng nói, “Cậu mẹ nó tìm chết à? Tình huống dạ dày của cậu như thế nào chính cậu không rõ? Còn muốn lại đi phòng cấp cứu một lần nữa sao?!”

Khuôn mặt Dư Thúy bình tĩnh, lại lần nữa nói: “Anh chơi.”

Thời Lạc phun ra một ngụm khói, không tiếng động mắng câu thô tục.

Thời Lạc đem nửa điếu thuốc trong tay ném vào vại bia vừa uống xong: “Nói rõ trước……”

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy: “Lại lặp lại một lần quy tắc trò chơi. Mặc kệ lựa chọn cái gì, anh đều phải uống sạch sẽ.”

Dư Thúy gật đầu: “Hiểu rõ.”

“Dư Thúy.” Cố Càn trăm triệu lần không dự đoán được đêm nay có thể đến như vậy. Sớm biết Thời Lạc sẽ như thế, hắn tuyệt đối sẽ không tự tiện gọi cậu lại đây. Cố Càn nhíu mày nói, “Đừng náo loạn. Hôm nay mọi người đều uống nhiều quá. Nói giỡn không tính. Đều tan đi.”

“Cảm ơn.” Dư Thúy lấy vại sữa bò không biết ai để bên cạnh bàn, vặn cái chai ra uống mấy miếng, “Không cần khuyên. Tôi chơi.”

“Cậu chơi cái gì mà chơi?! Tạm thời uống mấy miếng sữa như vậy có thể có ích lợi gì? Đó là Vodka! Đều có thể coi như thuốc nổ!” Thần Hỏa quả thực muốn bóp chết cả hai người này. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dư Thúy, tiến lên một bước hạ giọng nghiến răng nói, “Cậu…… Cậu thật muốn cậu ta, chúng ta tìm IAC mua không phải được rồi sao! Bao nhiêu tiền, chúng ta mua! Bao nhiêu tiền quan trọng hơn tính mạng?”

Dư Thúy chậm rãi lắc đầu: “Mua không nổi.”

Thời Lạc nghe được rõ ràng, cậu cười trào phúng: “Bây giờ muốn mua? Xin lỗi. Ra khỏi cửa này. Tôi không có khả năng đến chiến đội các anh nữa. Vĩnh viễn.”

Thần Hỏa tức giận đến muốn nổ phổi, “Tiểu sói con cậu!”

Một bên Ngõa Ngõa ngồi không yên, hắn khiếp đảm nhỏ giọng khuyên nhủ: “Anh Thời…… Không đến mức. Kể cả trước kia có mâu thuẫn hiểu lầm gì, cũng không cần phải ầm ĩ đến vào bệnh viện chứ? Có hơi quá……”

Thời Lạc không để ý Ngõa Ngõa.

Dư Thúy cúi đầu cầm di động nhắn tin cho bác sĩ tư nhân trong nước của mình, ngay sau đó ném điện thoại sang một bên, rũ mắt nhìn mười bát lớn đồ uống trong suốt trên bàn.

Thời Lạc ước chừng đã sớm phân phó nhân viên tạp vụ, trong mỗi ly đều dùng lá bạc hà tươi che kín rượu dùng để pha chế Cocktail, che đậy kín mít khả năng có bọt khí nổi lên, lại làm loạn màu sắc chất lỏng. Làm như sợ sẽ phân biệt được thông qua mùi rượu, khay đựng mười ly đồ uống cũng đổ Vodka, mùi rượu quyện vào nhau nhức mũi. Căn bản không thể nào phân biệt rõ.

Dư Thúy trầm mặc nhìn một phút, từ bỏ lựa chọn bằng kinh nghiệm.

Mười ly như vậy đặt cùng nhau, chính thầy pha chế rượu cũng không phân biệt được.

Thần Hỏa tức giận đến mặt đều đỏ, hắn cắn răng nói: “Có phải cậu điên rồi hay không? Xác suất nhỏ như vậy, này là không có khả năng chọn trúng! Còn chưa rõ ràng sao? Cái này là tiểu sói con báo thù! Cậu ta muốn danh chính ngôn thuận đưa cậu đi bệnh viện!”

Thời Lạc lại tự mở một vại bia, cũng không phản bác.

Dư Thúy ngước mắt nhìn tư thế hút thuốc uống rượu đều vô cùng thành thạo của Thời Lạc, nhất thời xuất thần.

Mới hai năm thôi mà.

Cách cái bàn với chín ly rượu mạnh muốn mạng. Hai người nhìn nhau một lát.

Mới hai năm thôi mà.

“Lúc trước đi có hơi vội vàng. Có câu nói vẫn luôn chưa kịp nói.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Là anh không tốt. Nói chuyện không giữ lời.”

Đôi mắt Thời Lạc nháy mắt liền đỏ.

Hầu kết Thời Lạc gian nan chấn động, nói giọng khàn khàn: “Uống.”

Dư Thúy gật đầu, chọn cũng không chọn, tùy tay cầm lấy một bát đồ uống lớn, trước khi Thần Hỏa cướp đến, ngửa đầu uống một ngụm. Cả người ngẩn ra.

“Là cái gì? Cậu nhổ ra! Không phải trà chanh liền phun!” Thần Hỏa gấp đến độ muốn thượng phòng, “Sắc mặt cậu sao lại thế này? Xe ở dưới lầu. Tớ mang cậu đi bệnh viện……”

Dư Thúy lại chậm rãi uống một ngụm: “…… Trà chanh.”

Mọi người trong phòng hát nháy mắt tập thể hít một mồm to khí, đều nghĩ mà sợ đến mồ hôi lạnh róc rách.

Thần Hỏa hãy còn không tin, chính mình đoạt lấy ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Tôi đệch…… Ngươi này là cái vận khí Âu hoàng gì.”

Dư Thúy chậm rãi uống cạn trà chanh. Thời Lạc hít sâu, đem vại bia trong tay ném sang một bên. Đã đánh cuộc thì phải chịu thua: “Chuyện chuyển đội. Lúc sau tôi sẽ liên hệ với anh. Cho luật sư của các anh nghĩ hợp đồng trước.”

Mọi người trong phòng hát nhỏ giọng khe khẽ, nhịn không được kinh ngạc cảm thán thay Dư Thúy. Này đã không chỉ đơn thuần là vận khí tốt. Không tốn một đồng tiền, cứ như vậy trực tiếp ký được Đột Kích Thủ hàng đầu bảng xếp hạng trong nước!

Cố Càn xoa xoa mồ hôi lạnh giữa trán, hắn sợ lại xảy ra cái tình huống gì, đứng dậy nói: “Được rồi. Cụ thể xử lý như thế nào các cậu liên hệ riêng với nhau. Hôm nay không còn sớm. Cứ như vậy đi.”

Vây xem một hồi tuồng như vậy, mọi người cũng chẳng còn tâm tình ca hát tiếp, sôi nổi gật đầu bắt đầu đi ra ngoài. Chỉ có Thời Lạc còn trầm mặc ngồi trước bàn, lẳng lặng nhìn chín ly Vodka còn thừa trên bàn.

“Đi thôi!” sau lưng Thần Hỏa toàn là mồ hôi, hắn kinh hồn phủ định, thúc giục Dư Thúy, “Đi đi, trở về thương lượng sắp xếp như thế nào.”

Động tác Dư Thúy chậm chạp, đi theo dòng người xuống thang máy, lại đi theo dòng người chờ ở cửa lớn hội sở.

Trái tim Thần Hỏa còn bang bang nhảy, hắn vuốt ngực mình: “Làm tớ sợ muốn chết…… Cậu cũng thật là! Cậu ta điên rồi cậu cũng điên rồi sao? Ngày thường giữ mạng như vậy! Vừa rồi là làm sao vậy? Thật sự lại vào bệnh viện lần nữa thì không phải một tháng đơn giản như vậy đâu!”

Dư Thúy không biết suy nghĩ cái gì, không nói một lời.

“Cậu thấy đem cậu ta lại đây là chuyện tốt? Vừa rồi cậu ta còn nghẹn dùng sức muốn cậu uống chết đấy.” Thần Hỏa càng nghĩ càng kinh hãi, “Trước kia đã không phải thiện tra, hiện tại càng khó ngờ, trực tiếp muốn mạng người. Đây là tiểu sói con năm đó cậu mang về nuôi đấy!”

Trong mắt Dư Thúy bỗng nhiên hiện lên một vạt sáng, xoay người liền quay lại.

Thần Hỏa sốt ruột: “Trời ạ. Cậu lại làm sao vậy?!”

Thần Hỏa đang muốn đi theo Dư Thúy, nhưng Cố Càn từ gara ngầm lộn trở lại hỏi hắn lấy chìa khóa xe. Thần Hỏa hết cách. Vội không ngừng tìm kiếm chìa khóa xe không biết ai ném vào túi mình, bước nhanh đưa cho Cố Càn. Bên kia Dư Thúy đã vào thang máy.

Thang máy lên đến tầng trên cùng, vang lên một tiếng leng keng, Dư Thúy đi nhanh ra khỏi thang máy, một lần nữa trở lại phòng hát.

Trong phòng hát trống rỗng, Thời Lạc vẫn duy trì động tác vừa rồi.

Thời Lạc ngước mắt nhìn thoáng qua, không khoẻ nhíu mày: “Thắng còn không đi, trở về nhìn chê cười tôi à?”

Dư Thúy nhìn chằm chằm chín ly đồ uống còn lại trên bàn, đầu ngón tay hơi hơi phát run.

Thời Lạc ý thức được cái gì, lạnh lùng nói: “Đã xong việc rồi. Lăn đi!!!”

Dư Thúy mắt điếc tai ngơ, không đợi Thời Lạc tới cản, tiến lên cầm lấy một ly chưa động, uống một ngụm.

Ánh mắt Dư Thúy nháy mắt liền thay đổi.

Con ngươi Dư Thúy rung động, quay đầu không thể tin tưởng mà nhìn về phía Thời Lạc.

Đôi mắt Thời Lạc đỏ bừng như muốn giết người, tiến lên một phen nắm lấy cánh tay Dư Thúy, thanh âm khàn khàn, gằn từng chữ một nói: “Tôi. Nói…… Lăn.”

Môi Dư Thúy hơi hơi run rẩy, hắn chậm rãi kiên định mà đẩy tay Thời Lạc ra, lại cầm lấy một ly “Vodka” chưa động qua uống một ngụm.

Cả người Dư Thúy cứng đờ tại chỗ.

Một lát sau Dư Thúy lại lần nữa cầm một ly mới, uống một ngụm rồi thả xuống, lại cầm lấy một ly uống một ngụm, lại thả xuống.

Thời Lạc gắt gao cắn răng.

Dư Thúy cứ như vậy một ly lại một ly, cánh tay phát run theo thứ tự cầm chén rượu, đem chín ly đồ uống còn lại uống hết một lượt.

Mười ly đồ uống, mỗi một ly, mỗi một ly, mỗi một ly. Đều là trà chanh.
_________________________________

(Vừa thương em, vừa xót em. Em ngược hận thù, ngược thống khổ, chỉ để được danh chính ngôn thuận tiến lại gần anh .😭)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro