j4u

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bảo ngân vươn vai, tháo chiếc tạp dề đeo eo ngước mắt nhìn đồng hồ. mười một giờ kém. em nhìn ra phố vẫn còn tấp nập người đi xe chạy mà thở dài một hơi đầy rệu rã, khuya thì khuya thật đấy, nhưng ca em làm chưa xong. 7eleven hôm nay đông khách lắm, em mệt rồi. không biết thằng bạn thay ca em khi nào mới đến nữa, em buồn thấy rõ luôn.

em mệt lắm, muốn gục ở đây luôn. nhưng vì miếng cơm manh áo, vì sức nặng của bốn chữ cơm, áo, gạo, tiền nên em không buông tay được. ở nơi đất khách quê người này, em mà từ bỏ là em thua. qua nhật đã hơn năm rưỡi, một thiếu nữ tuổi đôi mươi em mang trong mình nét dịu dàng mà đằm thắm, trang nhã, hiền thục và cả sức xanh phơi phới.

sinh ra và lớn lên ở saigon, năm mười tám em sang nhật học tập và sinh sống. em chả muốn đi đâu, em muốn ở quê học đại học và tìm một công việc nào đó sống gần gia đình cơ. nhưng cha em phản đối, buộc em phải đi. em cùng đường rồi.

– chị ơi?

trong lúc em còn miên man hồi tưởng dãy kí ức xưa thì một giọng nói lạ đập thẳng vào tai em. em khá cáu. ai hiểu được cảm giác gần hết ca rồi mà khách vào không? mẹ nó, sao không đợi nửa tiếng nữa rồi vào mua? quạu.

– vâng thưa quý khách, cậu cần gì ạ?

nhưng em vẫn phải mỉm cười.

– tính tiền.

em nhận hộp peyoung từ tay cậu ta, thành thạo như một thói quen cho máy tính nhận mã rồi xé ngân phiếu. em muốn làm nhanh và tiễn lẹ vị khách cuối cùng này. "của cậu sáu trăm yên đã tính thuế ạ." em nhận tiền, vô tình lướt qua tay cậu ta nhưng em nào có để tâm đâu.

– cảm ơn.

xong.

cậu ta đẩy cửa đi ra ngoài. lúc này em mới có hứng mà nhìn lấy người nọ một ánh mắt. cao ráo, lưng to, vai rộng. cậu ta vận một bộ đồ đen thui từ trên xuống dưới, phía sau còn thêu chữ. tokyo manji thì phải. hình như là đồng phục của hội nào nhỉ? em khẽ cảm thán, cơ thể phát triển thế nhưng em đoán cậu ta chưa thành niên đâu. vì sao á? trực giác nó bảo thế.

keng một tiếng, mẹ kiếp, lại khách mới. hôm nay em ra đường quên xem chiêm tinh và lắng nghe tiếng nói vũ trụ hay sao mà xui tận mạng thế không biết. em cáu thật rồi, ngước mắt lên nhìn người vừa bước vào mà tia ngạc nhiên thoáng qua mắt em.

– cậu cần gì nữa ạ?

là cậu trai khi nãy.

– không phải, chị hết ca làm chưa?

em bất ngờ. cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ rồi, theo hợp đồng thì em đã hết ca nhưng nhân viên thay ca chưa đến thì làm sao bây giờ? em không bỏ ngang được.

– à, chị...–

cửa kính keng một cái cắt tiếng em, ôi trời, thằng bạn thay ca em đến rồi, làm chờ mãi.

– ngân? mày chưa về hả, thôi về đi tao làm cho.

ừ thì ca mày mà. la cà ở đâu bây giờ mới tới không biết nữa. làm ăn kiểu này là chết con người ta rồi. thằng kiệt quay sang nhìn thiếu niên đứng cạnh em, nhướng mi như thể đã biết tỏng mọi chuyện. khoan đã, thằng cha này sẽ không hiểu lầm chứ? mai nó đồn cả trường em có bồ là em khóc ba ngày cho xem.

kiệt nhìn em, em nhìn nó, bốn mắt nhìn nhau trông say đắm lắm. và trong mắt vị thiếu niên nọ thì cái cảnh ấy rất chi là thách thức sự kiên nhẫn gã.

– tôi đèo chị về nhá? _ gã cắt ngang.

bảo ngân cười cười không nhận lời cũng chả từ chối vội. em thấy cậu ta quen lắm nhưng không biết đã gặp ở đâu. lợi ích của não cá vàng đấy. cơ mà tự dưng trên trời rớt xuống một shipper đi moto ngỏ ý muốn ship bạn về nhà, ai lại đi từ chối hả? với cả em có võ, nên không sợ du côn đâu.

nhìn em nhỏ con mỏng manh thế thôi nhưng nhất đẳng đai đen đó. mấy lần ẳm cái huy chương vô địch hồi còn ở việt nam rồi. nhìn cậu ta cao to thật, nhưng em chơi hết sức thì chắc sẽ ổn thôi, em nghĩ thế.

– cảm ơn cậu nhé.

nó vào trong thay đồ. chẳng biết ở ngoài cậu trai kia với thằng kiệt nói gì, mà lát hồi ra đụng mặt nhau chả cứ nhìn nó với cậu ta cười mỉm chi, gật gù như thật. bạn bè học cùng khoá, nó mà dám tung tin đồn bậy là chết mẹ với em. đấy, em nói em con gái việt nam dịu dàng lắm nó lại nỡ lòng bảo không cơ.

lúc em cùng cậu ta bước ra khỏi quán, bạn kiệt đã nhanh tay chụp lại một tấm em cười vui vẻ lắm nhìn cậu kia, up lên instagram với dòng trạng thái: "khi bạn thân có bồ."

và bên ngoài, nạn nhân vẫn chưa hay biết gì.

– này cậu, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa?

– tôi đã, nhưng chị thì chưa. _ vì cơ bản chị có bao giờ nhìn tôi đâu.

– ồ. _ bảo ngân nghiêng đầu, "nhưng mà cậu tên gì ấy nhỉ?"

"keisuke baji." cậu ta thoáng do dự.

– vậy chị gọi là baji-kun nhé? _ tại người nhật thì thân lắm mới cho gọi tên mà.

– keisuke.

– hả?

– gọi là keisuke.

em khẽ cười, trời ạ, nhìn vậy thôi chứ cậu nhóc này còn con nít thật nhỉ. "ừ, keisuke." baji đội mũ, khoá chốt cho em nhưng bản thân cậu ta lại không đội. phố shibuya không ít xe đâu, lộ chính thì tắc nghẽn, không khéo đo đường như chơi.

– cậu không đội mũ à?

em không khuyến khích hành vi này đâu nha. bữa nào xui xui gặp chốt là nghe mùi tiền bay.

"không cần." cậu ta lên xe, gác chống. "chị đội đi, tay lái tôi vững lắm." dù sao khi thường cũng có đội đâu, mang theo lý do duy nhất dùng vào trường hợp này.

em không nói gì, dù sao đi ké mà em nào dám ý kiến ý cò. em ngồi lên xe, thề với lòng, đây là lần đầu tiên em ngồi moto luôn đấy. ngồi như thế này em lại nhớ đến hồi còn nhỏ cha có đèo em trên con dream vi vu khắp cả xã. vui lắm.

– ngân.

– ơi?

em loay hoay tìm chỗ gác chân, baji từ trên quay xuống em thót tim. khoảng cách bây giờ thật sự gần lắm, ngỡ chỉ cần em nhích thêm một chút là dựa hẳn vào người cậu ta. "sương xuống trời lạnh lắm đó." baji cởi áo khoác ngoài, choàng lên người em (bây giờ chỉ đang mặc mỗi chiếc phông trắng). mitsuya mà biết hẳn sẽ tự hào về bạn thân gã lắm, đem bang phục gã may riêng làm áo khoác cho con gái.

– ơ? cảm ơn cậu nhé.

sao cậu ta đối tốt với em thế? hay với ai cũng vậy? người nhật khó hiểu quá.

– mai mốt chị đừng mặc mấy áo mỏng mỏng như vậy nữa. _ nó mỏng tang luôn đấy, nhìn khó chịu lắm.

không biết phải em nghe lầm không nhưng ngữ điệu và tông giọng baji nghe lạ lắm, nóng thấy rõ luôn, hay cậu ta vốn đã như vậy nhỉ?

– vâng.

chỉ trời mới biết trái tim thiếu niên nào đó đang mở hội trong lòng.

baji đề máy, vặn ga, xả bô. lên số và một loạt hành động trông kinh nghiệm lắm. em trầm trồ. với phong thái như thế thì em đoán cậu ta là một tay đua xe khá thạo nghề đấy. baji trông cứ quen quen mà em nhớ không là ai, tức thiệt chứ.

– mà cậu biết nhà chị không keisuke?

– tôi sống cùng chung cư với chị.

dứt câu cậu ta liền phóng xe bay đi với tốc độ như một tay đua thứ thiệt. quán tính không bao giờ phản khoa học, cùng lúc xe giật là em đập một phát vào lưng cậu ta, trở tay không kịp luôn.

– ôm.

một chữ một nhưng bao hàm ngắn gọn toàn bộ ý nghĩa. em bây giờ chỉ còn nước làm theo, vì bây giờ cậu ta phóng nhanh lắm, lơ là một phát là bật ngửa ra sau đập đầu xuống đường không nói nhiều. em choàng tay qua eo baji, ôm cứng cậu ta, cả người dựa hẳn vào bờ lưng vững chắc ấy, baji làm em nhớ cha quá.

xúc cảm mềm mại khi da thịt chạm nhau, thân nhiệt ấm áp của đối phương truyền thẳng vào đại não. em ngượng, vùi mặt vào lưng baji, vô tình lại càng ôm chặt, độ ngượng cứ thế tăng theo cấp số nhân.

thiếu niên baji đang cầm lái cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. vành tai đỏ ửng trong cái tiết trời lạnh buốt lúc mưa chỉ vừa ngừng đổ. mẹ kiếp, cái thứ mềm mại săn chắc ấy cứ cựa vào lưng mãi. hỏi một thằng đàn ông như gã làm sao mà chịu nổi đây, khốn nạn thật chứ.

thành công thì thành công thật. nhưng cái cảm giác muốn mà phải kiềm lại cái ngọn lửa đang bùng lên bên trong, nó chết tiệt lắm.

chifuyu, gã sẽ tính sổ với thằng nhóc đó sau.

to be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro