Lời hứa vĩnh hằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể phải bổ nhiệm một Hoàng hậu, nhưng hãy biết rằng trái tim anh sẽ mãi mãi là của em để yêu thương."

Đó là một li ha, một li thề đã được thc hiện cho anh. Mysta không khỏi đỏ mặt, khẽ đẩy cậu bé tóc xù ra. "Cha của anh sẽ nổi giận nếu ông ấy phát hiện ra nhng gì anh đang nói vi em, Vox."

"Tuy nhiên, cha anh không phải là người quyết định anh yêu ai?" Vox cười khúc khích và hôn người yêu của mình, nhìn chằm chằm vào người bạn đi đã ha. "Anh yêu em, Mysta."


Đế chế Akuma của quốc gia vĩ đại, Luxiem, được cai trị bởi Hoàng gia Akuma là một quốc gia thịnh vượng. Dưới sự trị vì của một gia tộc hùng mạnh như vậy, quốc gia được coi là địa điểm lý tưởng nhất trong mọi hạng mục.

Chính những lý do đó đã khiến Vox phải nghiến răng và gồng mình lên trong giây phút cai trị nó. Hắn biết áp lực sẽ đổ lên vai mình như thế nào khi hắn thừa kế vương miện với tư cách là người thừa kế duy nhất của đế chế, hắn biết rằng hắn sẽ phải làm việc chăm chỉ. Ngay cả khi hắn lớn lên với kiến ​​thức tuyệt vời nhất được trao, được đào tạo cả đời cho ngai vàng mà hắn sẽ sớm ngồi trên đó, hắn biết mình vẫn cần rất nhiều điều.

Nếu bạn hỏi hắn cảm giác như thế nào khi trở thành người thừa kế duy nhất, hắn sẽ nói rằng đôi khi đó là một nỗi đau. Thật kinh khủng, những cái nhìn chằm chằm, những ý định xấu xa, những lời đồn đại, thật kinh khủng. Chỉ vì hắn mang dòng máu của Akuma, chỉ vì hắn sẽ là Hoàng đế tiếp theo, hắn được coi là người mà mọi người cần phải có được sự ưu ái. Nó giống như mọi người tiếp cận hắn không có mục đích nào khác hơn là để lợi dụng hắn.

Nhưng có vẻ như mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy với cậu bé hắn gặp trên phố. Trên con phố rộng lớn đầy những dòng người xa lạ hối hả, cậu bé dám nhìn thẳng vào mắt hắn với nụ cười hồn nhiên nhất, hỏi hắn có muốn thử lượn chiếc đèn lồng trên bầu trời không.

Cậu bé không đến từ vùng đất đó. Anh là một người nước ngoài, một người ngoại đạo. Vì vậy, hợp lý là cậu bé sẽ không nhận ra khuôn mặt của người đàn ông sẽ sớm cai trị vùng đất mà anh đang đứng. Nhưng đối với Vox đang kiệt sức, hắn cảm thấy ổn một cách kỳ lạ. Như thể hắn đã tìm thấy một nơi cuối cùng hắn có thể hít thở. Một nơi cuối cùng hắn có thể yên tâm nghỉ ngơi thoải mái.

Kể từ đó, Vox lẻn ra ngoài và gặp cậu bé. Cả hai đều không phải là người xa lạ cũng không phải là bạn bè, đều không biết tên tuổi, xuất thân, thậm chí là tuổi tác của họ, nhưng cả hai vẫn tiến về phía trước và tận hưởng khoảnh khắc bên nhau.

Vox đã tìm thấy hạnh phúc. Cuối cùng, hắn không bị ngạt th.

Vào ngày thứ mười bốn không phải là người lạ hay bạn bè, cuối cùng họ đã tìm cách tiết lộ tên của mình và mọi thứ khác. Cả hai người cuối cùng đã có cơ hội làm bạn.

"Mysta. Tớ đến từ Nhà Rias. " Cậu bé bắt đầu, sờ soạng các ngón tay của mình vì sợ rằng cậu bé kia sẽ chế giễu mình vì nguồn gốc của mình.

"... Mysta," Vox cười ngây ngất. "Tớ là Vox từ Hoàng gia Akuma."

Thành thật mà nói, tóc quạ không định thú nhận. Nhưng có điều gì đó giữa hắn và Mysta dường như quá thoải mái, hắn không thể nói dối. Hắn tự thuyết phục bản thân rằng ít nhất, Mysta cũng sẽ mang lại cho hắn một nụ cười như vậy. Nhưng phản ứng mà hắn nhận được vào lúc đó chỉ là sự im lặng, và nó thật chói tai.

"Tớ đã nhận ra từ cách cậu nói và di chuyển rằng cậu là người cao quý, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu còn cao hơn nhiều so với những gì tớ tưởng tượng." Mysta nở một nụ cười, nụ cười mà Vox đang mong đợi. "Thưa hoàng thượng, tớ có thể được phép gọi riêng ngài là Vox không?"

Đó là khởi đầu của tình yêu tuổi trẻ, dẫn đến một mối tình đẹp. Tuy nhiên, đó là một mối quan hệ bị che giấu trước mắt nhiều người, một mối quan hệ mà chỉ có cả hai người họ mới biết. Mysta và Vox biết, tình yêu đồng giới không được Đế quốc hoan nghênh. Vì vậy, dưới ánh trăng, con phố nơi họ gặp nhau lần đầu, Mysta thú nhận rằng anh rất sẵn lòng. Sẵn sàng chia sẻ Vox với một hoàng hậu tương lai, nhưng không sẵn sàng chia sẻ tình yêu của Vox với bất kỳ ai khác, giống như những gì người tóc quạ đã hứa với anh.

"Đó là điều không thể tránh khỏi, anh biết. Em không thể sinh con cho anh, vậy mà anh lại quá ích kỷ để ở bên em, biết rõ em đã thiếu thốn những gì". Mysta nở một nụ cười, nắm tay Vox trong tay mình. "Anh đã dành một chỗ cho en với tư cách là phối ngẫu hoàng gia của anh bất chấp sự náo động về giới tính của em, em không thể yêu cầu nhiều hơn."

Đó là năm 16XX khi Mysta trở thành Lãnh chúa Hoàng gia của Hoàng gia Akuma, năm 16XX khi lịch sử ghi lại rằng anh, Mysta Rias, một nam giới, là người tình đầu tiên của Hoàng đế Đế chế Akuma, Vox .

Lãnh chúa Hoàng gia đầu tiên trong Đế chế.

Bất chấp tranh chấp, Vox đã bảo vệ người yêu của mình, Mysta. Đó là một câu chuyện tình yêu đã thắp lên ngọn lửa dân tộc, một tình yêu vượt ra ngoài quy luật. Nó trở thành một chủ đề nóng, nhiều người đề xuất hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính.

Năm 16XX, 6 tháng sau hôn lễ, tình yêu đồng giới trở nên bình thường với sự chấp thuận của hôn nhân đồng giới.

Đế chế Akuma, một lần nữa, trở thành một nơi lý tưởng hơn cho tất cả mọi người. Tự do ở đó dường như rất tự do, nó giống như một nơi trú ẩn an toàn cho nhiều người. Những gì đã xảy ra khiến Hoàng đế và Lãnh chúa Hoàng gia của hắn rất vui. Họ đã yêu, và họ chiến đấu vì tình yêu của mình. Những người khác đều theo họ, ai mà không vui?

Nhưng rồi vấn đề xảy ra, một thảm họa cho tình yêu giữa họ. Tất cả các quan chức dường như đang lo lắng về người thừa kế tiếp theo, vì sợ rằng Hoàng đế hiện tại sẽ không muốn có con. Mặc dù Lãnh chúa Hoàng gia được yêu mến và chấp nhận, anh vẫn là một người đàn ông, và một người đàn ông không thể, và sẽ không bao giờ có thể mang thai một đứa trẻ.

"Mysta," Vox thở dài, hắn cũng buồn như người yêu của mình. "Anh phải đi trên một cuộc hành trình để tìm một hoàng hậu thích hợp, đó là một quy tắc anh không thể phá vỡ."

Tai Mysta giật giật khi anh nghe thấy từ quy tắc , điều duy nhất anh ghét. Như thường lệ, anh mỉm cười. "Không thể nào khác được," anh nói với trái tim nhói lên. Thật đau đớn, nhưng Mysta biết rằng ngày đó sẽ đến. Dù sao thì điều đó cũng không thành vấn đề, bởi vì anh biết rằng Vox sẽ chỉ là của anh, rằng Vox sẽ chỉ yêu anh như Mysta sẽ chỉ yêu Vox.

Hoàng đế luôn bảo đảm cho Mysta. Vì vậy, thảm họa không là gì đối với Mysta, vì anh đã đảm bảo rằng trong cuộc đời đó, Vox sẽ chỉ yêu anh mặc dù bị ràng buộc với một người khác. Với ý nghĩ đó, Lãnh chúa Hoàng gia đã hộ tống Hoàng đế lên xe ngựa của hắn, anh hộ tống Vox đến gặp một người sẽ là Hoàng hậu tóc quạ.

Việc tìm kiếm những cá nhân phù hợp để trở thành Nữ hoàng của Quốc gia đáng lẽ chỉ mất sáu tháng. Nhưng đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng Mysta nhìn thấy người mình yêu, Hoàng đế của mình. Bảy trăm ba mươi ngày, mười bảy nghìn năm trăm hai mươi giờ. Mỗi khi đồng hồ tích tắc, Mysta sẽ đếm.

Và vào ngày thứ bảy trăm ba mươi đầu tiên, cuối cùng thì Vox cũng về.

Không ai có thể diễn tả được niềm hạnh phúc, sự phấn khích mà Mysta có được. Anh đã mong đợi rất nhiều, anh muốn ôm và hôn Vox để bù đắp những năm tháng họ đã bỏ lỡ. Nhưng có vẻ như chỉ có anh là người đang nhớ người kia.

Không có Vox Akuma nào đến trước ca cung điện của mình.

Mysta cố gắng thuyết phục bản thân rằng Vox có lẽ đang bận, rằng Hoàng đế có rất nhiều việc phải hoàn thành trước khi đến Mysta. Nhưng đã bảy trăm hai mươi giờ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng người yêu.

Mysta không thể ngồi yên vào lúc đó. Anh đã tăng thêm can đảm để tự mình đến thăm Hoàng đế. Tuy nhiên, trên đường đến với người mình yêu, anh đã nghe thấy những điều anh muốn tin là dối trá. Lãnh chúa Hoàng gia, anh không còn quan tâm đến sự nhã nhặn nữa. Anh chạy nhanh, anh chạy cho đến khi tắt thở. Anh chạy như thể cuộc sống của anh đang ở trên đường thẳng, và anh ước mình chết khi đang chạy.

Bi vì khi đến nơi, anh đã nhìn thấy Hoàng hậu cùng người yêu của mình là Hoàng thượng.

Bởi vì khi anh đến, mọi thứ mà anh chia sẻ với Vox dường như chỉ là dối trá. Anh không thể tin được mặc dù nó đang ở ngay trước mặt, sự thật ở ngay đó tát anh một cái thật mạnh, nhưng anh không thể, anh không muốn tin vào một sự thật như vậy.

"Ike Eveland sẽ được bổ nhiệm làm Hoàng hậu." Đó là một mệnh lệnh chắc chắn, không một lần Hoàng đế nói lắp cũng như không do dự. "Bất cứ ai dám phản đối sẽ bị xử lý. Đối với việc sinh con, anh họ tôi, con trai của nhị hoàng tử quá cố, sẽ là người tiếp theo trong hàng ngũ. "

Tại thi điểm đó, Mysta không thể nhận ra Vox na.

Ngày hôm đó, Lãnh chúa Hoàng gia rời tòa trong im lặng, không đau buồn, không băn khoăn. Anh chỉ đi đến cung điện của mình và tự nhốt mình, tâm hồn dường như lạc vào một khoảng không bao la.

Phải mất hai mươi giờ. Hai mươi giờ bất động để cuối cùng Mysta rơi nước mắt. Trong suốt hai mươi giờ, Mysta nhớ lại mọi ký ức mà anh có với người tóc quạ. Mọi kỷ niệm anh ấp ủ đều ập về ngay trong anh.

"Anh có thể phải bổ nhiệm một Hoàng hậu, nhưng hãy biết rằng trái tim anh sẽ mãi mãi là của em để yêu thương."

Đó là một li ha, một li thề đã được thc hiện cho anh. Mysta không khỏi đỏ mặt, khẽ đẩy cô bé tóc xù ra. "Cha của anh sẽ nổi giận nếu ông ấy phát hiện ra nhng gì anh đang nói vi em, Vox."

"Tuy nhiên, cha anh không phải là người quyết định anh yêu ai?" Vox cười khúc khích và hôn người yêu của mình, nhìn chằm chằm vào người bạn đi đã ha. "Anh yêu em, Mysta."

Đồ ngốc.

Mysta cười. Anh không thể lẩm bẩm một điều nào, anh không thể làm gì khác hơn là cười. Cười vì nước mắt của anh sẽ thành dòng sông, cười vì cách anh chờ đợi một người mà cuối cùng đã quên mất người yêu của mình.

"Nhng cá nhân t tin rất thú vị. Anh tha nhận rằng anh thích nó khi ai đó t tin, nhưng Mysta? Anh yêu em không có vấn đề gì. Ngay cả khi s t tin của em chạm đáy, hãy yên tâm rằng anh sẽ đó vì em, anh sẽ đó để kéo em lên vì em xng đáng vi mọi th."

Chà, Vox? Trong hai năm qua, trong hai tháng gần đây nhất mà hắn không bao giờ đến thăm Mysta, anh đã vượt qua đáy vực.

Anh đã đâu?

Mysta không bao giờ là một người tự tin, Mysta không bao giờ là một người có khả năng quyền lực lớn như cai trị quốc gia. Nếu tình cờ được trao cơ hội làm Hoàng hậu, anh sẽ làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai. Nhưng Mysta biết điều đó là không thể bởi vì suy cho cùng, Hoàng hậu chỉ có thể là một người phụ nữ.

Vậy điều gì đang xảy ra?

Ike Eveland. Người đàn ông đó, y có gì mà Mysta thiếu? Y đã có những gì để xứng đáng ngồi bên cạnh người mình yêu? Ike đã làm gì... để Vox phạm luật và bổ nhiệm một người đàn ông làm Hoàng hậu của hắn, làm Hoàng hậu của hắn, khi Mysta luôn đợi hắn về nhà?

Nhưng Mysta vẫn muốn tin vào lời hứa. Anh vẫn muốn tin Vox, dù chỉ một chút. Anh muốn có hy vọng. Nhưng tất cả hy vọng của anh sớm trở thành vô vọng khi Vox trao tất cả mọi thứ, tất cả những gì hắn từng trao cho Mysta, cho Ike. Ngoại trừ việc những thứ đó vượt qua tất cả những gì Mysta từng có.

Đã một năm kể từ khi Vox trở về Đế chế. Không một lần hắn đến thăm Mysta, như thể quên mất rằng hắn có một người yêu đang đợi hắn về. Một người tình mà hắn đã hứa rằng hắn sẽ chỉ yêu. Nhưng nó là đủ. Mysta đã có đủ. Vox đã cho anh đủ thời gian để cân nhắc, và Mysta rất biết ơn vì điều đó. Vì vậy, bằng chính bàn tay run rẩy của mình, anh đã viết ra điều mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ước. Lần đầu tiên trong đời, Mysta, anh muốn buông tha cho Vox.

Nó được viết bằng chữ to, màu đen, đậm. TÁCH BIỆT.

Khoảnh khắc mà bức thư đến tay Vox, dường như hắn nhớ đến người yêu mà hắn đã bỏ đi cách đây ba năm, người tình mà hắn chưa một lần đến thăm kể từ khi về nhà.

"Anh xin lỗi," Đó là một nhát dao đau đớn đâm thẳng vào tim Mysta, con dao mà anh không bao giờ muốn nhận được.

Ba năm. Ba năm qua, và câu duy nhất anh nhận được từ Vox là một lời xin lỗi, anh xin lỗi đơn giản. Hắn thậm chí không buồn giải thích. Hắn thậm chí không thèm năn nỉ, thậm chí còn không thèm nói thêm bất cứ điều gì. Nhưng Mysta vẫn ổn với nó. Sau tất cả, Vox là Hoàng đế. Và Hoàng đế không cần phải giải thích về chính mình.

Tuy nhiên, ngay cả khi Vox là Hoàng đế, chỉ có một kẻ mất trí mới tha thứ cho hắn. Mysta không trả lời. Anh chỉ nhấp một ngụm trà, đứng dậy, mỉm cười với người đàn ông mà anh chưa bao giờ gặp trong ba năm, quỳ lạy rồi rời khỏi phòng một mình.

Mysta không t tin, nhưng anh cũng không phải là một kẻ ngốc.

Trong ba năm, anh đã không nghe thấy giọng nói của Vox. Trong ba năm, anh đã không gặp Vox. Trong suốt ba năm, không một lời nói, không một cái nhìn thấy được. Mọi người xung quanh Mysta đều nói xấu. Họ nói về những điều Mysta và Vox đã từng có, họ nói về cặp đôi đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim mọi người. Mysta bị bao quanh bởi tất cả những lời nhận xét, tất cả những lời dè bỉu, những lời chế giễu, anh đã nghe thấy tất cả.

Nhưng còn Vox thì sao?

Mysta không biết về những điều mà gã tóc quạ đã nghe. Tất cả những gì anh biết là người bên cạnh Vox không còn là anh nữa mà là một người khác. Anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nỗi đau khi biết Ike đã đứng bên cạnh Vox ở nơi anh đã từng đứng như thế nào, nỗi đau khi biết rằng vai trò mà anh có trong cuộc đời Vox không còn là của anh, như cắt da cắt thịt anh từ từ cho đến khi anh chết.

Trên chiếc giường mà họ tng chia sẻ hơi ấm, Vox đang ngủ vi một người khác không phải anh.

Điều khiến Mysta đau lòng nhất là những năm tháng anh gắn bó với Vox dường như rất dễ bị thay thế và lãng quên đối với Vox. Anh đau lòng khi lời hứa mà anh đã giữ, lời hứa mà anh hy vọng sẽ là vĩnh cửu, cũng bị vứt bỏ và lãng quên, giống như chính bản thân anh.

Mysta đã biết rằng Vox, với tư cách là một Hoàng đế, sẽ không bao giờ là của mình. Nhưng Mysta đã luôn nghĩ, giống như những gì Vox đã hứa với anh, Vox sẽ chỉ là của Mysta về tình yêu mà thôi.

Nhưng người đã ha vi anh không còn nh nhng li đó na.

Và Mysta không phải là một kẻ ngốc khi vẫn giữ một lời hứa sẽ không bao giờ được thực hiện.

Kể từ ngày anh đề nghị chia tay, Vox dường như nhớ rằng hắn đã từng có một người yêu. Vị Hoàng đế hùng mạnh, với chiếc áo choàng rồng đỏ và vàng của mình, ngày ngày đến thăm Mysta để thuyết phục anh đừng tách rời nhau. Nhưng Mysta đã định sẵn tâm trí của mình, không còn cách nào ngăn cản được nữa. Vì vậy, mỗi khi Hoàng đế đến, Mysta đều viện lý do và không gặp Vox.

Và nếu họ vô tình gặp nhau, hoặc nếu không thể tránh khỏi, Mysta sẽ nở một nụ cười, một nụ cười không còn tỏa sáng rạng rỡ như lần đầu tiên nhìn thấy Vox. Mysta, mặc dù hắn đang ở gần, nhưng lại trở nên rất xa ngay lập tức. Với một nụ cười mệt mỏi, anh cầu xin người tóc quạ. "Bệ hạ, xin hãy để chủ đề này đi."

Hãy để tôi đi.

Nhưng Vox không muốn buông tay. Hắn không thể buông tay. Và Mysta chỉ là thần dân của Hoàng đế, vì vậy anh chỉ có thể tuân theo khi Vox từ chối.

Chu kỳ cứ lặp đi lặp lại cho đến khi Mysta cảm thấy đủ ngộp thở, anh cảm thấy mình như một công cụ hoàn toàn vô giá trị. Anh không thể tiếp tục nữa. Khi đồng hồ điểm thời gian đã định, Mysta bước đi khỏi Đế chế. Không ai có thể ngăn cản anh. Không ai có tâm can ngăn cản anh.

Anh bước đi một mình, trong chiếc áo choàng không còn biểu thị vai trò của anh. Anh chỉ là Mysta, một thường dân, đang đi bộ về nhà. Anh không phải là Lãnh chúa Hoàng gia, anh không phải là người yêu quý của Hoàng đế nữa. Nhưng khi anh về nhà, người duy nhất chào đón anh là một người hầu của nhà anh.

Mysta suy sụp ngay khi biết tin mẹ mình qua đời cách đây một năm. Không có mẹ, gia đình cuối cùng của anh giờ đã không còn nữa.

Anh không thể tiếp tục na.

Anh không có bất cứ ai, bất cứ điều gì, bất kỳ ý chí nào để sống tiếp. Mọi thứ đã biến mất, mọi thứ anh từng có đều đã không còn nữa. Không có gì. Anh không còn gì nữa.

Không có gì để sống, không có gì để níu kéo.

Mysta luôn nghĩ rằng những người lựa chọn sự lựa chọn cuối cùng đều không may mắn. Anh cũng nghĩ về điều đó cho chính mình, khi anh lao mình qua những con sóng xô bờ, dìm mình xuống nước, nhấn chìm mình sâu hơn.

Từng chút chân khí dần rời khỏi cơ thể anh. Anh có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng, cảm giác lạnh lẽo của đại dương, ánh sáng từ từ biến mất.

c cuối cùng anh có là anh bị bóng tối nuốt chng.



Link gốc: https://archiveofourown.org/works/39004845

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro