Ngôn ngữ hoa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ấn tượng đầu tiên của Vox Akuma về cậu thám tử chính là giọng cười như chuông bạc của cậu. Có thể Mysta không nhớ, nhưng anh đã luôn ấn tượng với nụ cười đó, và cậu nói rằng cậu rất tệ trong giao tiếp. Khi Luxiem chuyển đến ký túc xá của NijiEN, Mysta cũng là người đầu tiên chạy quanh nhà và hét lên "Let's goooooo !!", khiến bầu không khí khó xử tan biến. Mọi người đều bị ảnh hưởng bởi tính cách của Mysta và vui vẻ dọn vào ngôi nhà chung. Lúc đó Vox mới nhận ra rằng, chàng thám tử luôn mang đến cho mọi người những bất ngờ và lo lắng. Cậu không có kinh nghiệm sống tự lập và luôn cần sự quan tâm của mọi người; Luca và Mysta thường làm cùng nhau những việc mà những người còn lại chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Tiếng cười của cậu ...

Giọng của cậu ...

Đôi mắt xanh của cậu ...

Ở Mysta có điều gì đó khiến người ta không thể rời mắt khỏi cậu... Nhưng dần dần, chàng trai trẻ bất giác bộc lộ sự cô đơn bên dưới lớp mặt nạ hoạt bát khi mọi người tụ tập. Vox nhận ra nụ cười của cậu, ngượng nghịu, hoàn toàn không giống nụ cười trong ký ức của anh. Đó là lý do tại sao anh quyết định chăm sóc cậu, dù sao thì họ cũng là homies ! Trong những ngày đó, Vox luôn ở bên , với tư cách là một người lắng nghe. Hai người cùng với lon nước ngọt và lon bia ngồi với nhau bên ban công nói đủ thứ chuyện. Vox để ý, thực ra Mysta rất tinh tế, cậu sẽ hỏi anh liệu anh có ổn không khi nói chuyện theo cách này mỗi khi họ cần tương tác trên stream. Với đôi mắt xanh luôn ánh lên vẻ ngưỡng mộ, con quỷ đã tự hứa với bản thân rằng sẽ luôn quan tâm đến cậu.

Cho đến ngày hôm đó, Vox nghĩ rằng anh đã làm tổn thương Mysta...

Câu chuyện về mối tình lãng mạn thời thơ ấu của chàng thám tử khiến con quỷ phải hối hận. Tại sao anh lại nói những điều như vậy? Tại sao một người rất quan tâm đến cảm xúc của người khác như anh lại có thể một phút thiếu kiên nhẫn để ý đến sự im lặng trong cách đối phương đáp lại? ... Vox cảm thấy có điều gì đó đã sụp đổ giữa hai người họ, và anh phải xoay chuyển tình thế đáng xấu hổ đó.

Một nụ hôn khiến chàng trai sợ hãi.

Vox không biết mình vừa làm gì, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực khiến anh nghẹt thở. Nó có nghĩa gì? Lần nữa, một lúc đã trôi qua, khi Mysta ra ngoài kiếm đồ ăn, ngay trên stream, anh đã nói trò chuyện bằng một giọng khàn nhẹ nhàng vô cùng ...

"Bây giờ tôi phải thành thật... Uhm..."

"Trong khi chúng tôi ở... uh... hang động thạch anh tím..."

"Tôi thực sự muốn... bạn biết đấy, với tất cả sự căng thẳng này..."

"Tôi thực sự muốn nói điều gì đó với cậu ấy nhưng tôi không thể tìm thấy can đảm ..."

"Tôi đoán nó cảm giác như... Tôi không biết... Nó hơi quá hoàn hảo, bạn biết tôi muốn nói gì không?"

Nếu không nhờ cậu thám tử quay lại, chúng ta không biết Vox sẽ tiết lộ thêm điều gì nữa. Những gì anh vừa nói rất nhẹ nhàng, như một lời bộc bạch trực tiếp với người xem từ hai phía. Mysta quay lại và nói rằng cậu ấy có một món quà cho anh.

Một bông hoa anh túc đỏ tươi.

Anh nhìn bông hoa, đây là lần đầu tiên anh được ai đó tặng hoa. Trong cả cuộc đời, anh đã cho đi nhiều hơn những gì anh nhận được. Con quỷ bất giác mỉm cười, anh không biết phải đáp lại như thế nào ngoài việc đưa cho cậu một bông cúc trắng.

Có lẽ, giữa họ vẫn còn điều gì đó có thể cứu vãn được... Anh đã hy vọng như vậy, nhưng không biết rằng cậu bé của anh đang lùi dần về phía sau...

.

.

.

Bốn người ngồi cùng nhau trong phòng khách, chỉ đơn giản là chơi Mario Party cùng nhau thay vì làm việc riêng lẻ trong phòng của họ. Mysta đang phát trực tuyến Resident Evil, thỉnh thoảng có một tiếng hét thất thanh khiến ai cũng phải lắc đầu cười trừ. Shu vừa đánh cắp một ngôi sao từ Luca, khiến trùm mafia của chúng ta tức giận và bắt đầu muốn chơi lại. Seisoxiem cười với nhau, một con quỷ nào đó có vẻ trầm lặng hơn bình thường.

Vox nghĩ lại câu hỏi của Nina chiều nay, liệu anh có đang bắt nạt Mysta một cách vô thức hay không. Âm thầm kiểm tra bản thân nhưng anh không nhớ mình đã làm gì để Mysta tránh mặt mình, anh vẫn đối xử với cậu như mọi khi. Nhưng có vẻ như cậu thám tử sẽ giả vờ như không nghe thấy hoặc trả lời một cách hời hợt. Một ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ lên ghế, ba người con trai thấp thỏm nhìn anh, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"... Có chuyện gì vậy?" Vox nhìn ba người đối diện với mình, lông mày hơi nhướng lên.

"Đến lượt cậu rồi nhưng cậu lại im lặng đột ngột, vì vậy chúng tớ không biết cậu đang nghĩ gì." Shu nhún vai, lại cầm điều khiển lên và tiếp tục chơi.

"... Cậu cảm thấy thế nào về Mysta mấy ngày này?"

Câu hỏi thoát ra khỏi miệng Vox khiến anh ngạc nhiên. Tại sao anh lại muốn làm người khác lo lắng? Đây là chuyện cá nhân giữa hai người, anh không thể lôi kéo những người khác tham gia! Luca không nghĩ nhiều, bắt đầu cười nói.

"Mysta vẫn bình thường, hôm qua cậu ấy đã cho tớ xem video về việc chỉnh sửa đồ đạc. Lúc đó, Mysta trông siêu ngầu !!! Sau đó, chúng tớ bắt đầu đào để xây dựng mọi thứ trong Minecraft !! "

"Hm... Cậu ấy và tớ đã thảo luận về một số chi tiết liên quan đến quá trình giải quyết các vụ án trong cuốn sách mới của tớ, mặc dù Mysta nói rằng cậu ấy chỉ dùng mũi của mình để giải quyết các vụ án nhưng ít nhất nhờ có cậu ấy, tớ đã tiến bộ tốt trong việc viết!" Ike đẩy kính trên mũi, vẻ mặt có chút mệt mỏi vì thức đêm viết tiểu thuyết. Nhưng mắt y rất sáng vì tiến độ bản thảo không những không muộn mà còn sớm hơn thời hạn mấy ngày.

"Sao vậy? Mấy ngày nay cậu có vẻ có quan hệ không tốt với Mysta phải không?" Pháp sư mỉm cười với con quỷ, nụ cười của anh có chút làm phiền người khác.

Vox thở dài, nói rằng Mysta đang ngày càng xa cách anh, nhưng có vẻ như mọi người không thể cảm nhận được điều đó. Họ nói với anh rằng anh chỉ nhạy cảm , và con quỷ ước rằng tất cả là do anh. Bốn người vui vẻ kết thúc trò chơi và trở về phòng của mình, dành thời gian dành riêng cho bản thân.

"Hm?"

Vox nhìn cánh hoa đỏ thắm rơi trước cửa phòng Mysta mà anh tò mò nhặt lên. Cánh hoa này đến từ đâu?

"Có chuyện gì không, thưa ngài?" Oni Giri nhìn cánh hoa trên tay mình. "Ồ! Đó là một bông hoa trà đỏ! Tại sao lại có loài hoa này ở Luân Đôn? "

Chính xác... Khi Vox đến nơi này từ nhiều thập kỷ trước, anh chưa bao giờ nhìn thấy hoa trà ở đây cả, tuy nhiên... đó là hoa trà đỏ, biểu tượng của anh. Hơn nữa, cánh hoa này đang làm gì trước phòng Mysta? Vox nheo mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

.

.

.

Hôm đó là một ngày đẹp trời, Vox quyết định nghỉ ngơi và dành thời gian cho những người bạn bên ngoài công ty của mình. Anh được khuyên rằng nên giao tiếp xã hội nhiều hơn, thay vì chỉ ở nhà và làm việc. Vì vậy, con quỷ đã ở bên ngoài gần một ngày, và khi về đến nhà, anh ngay lập tức đặt cơ thể mệt mỏi của mình lên giường và đánh một giấc ngon lành. Nhưng vào nửa đêm, Vox đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Mysta từ cửa phòng đối diện, những tiếng ho của cậu khiến anh không thể ngủ được.

Không biết cậu ấy có bị ốm không? Ho nhiều...

Vox quay lại giường, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa kèm theo tiếng ho, anh do dự không biết có nên ra ngoài kiểm tra Mysta không. Thực tế là sức khỏe của Mysta và mối quan hệ giữa hai người ngày càng xấu đi khiến Vox càng do dự khi bắt đầu nói chuyện với thám tử, trước đây, họ không như thế này. Anh nhớ những ngày họ ngồi cùng nhau bên ban công phòng Mysta để trò chuyện, hoặc chơi game cùng nhau ở tầng dưới trong khi mọi người đang stream.

Những ngày yên bình ấy đã qua rồi...

Khi con quỷ vẫn còn chìm trong ký ức, cầu thang vang lên tiếng ai đó vọng xuống, anh muốn tìm xem là ai và liệu họ có nhận ra Mysta đang bị bệnh hay không. Vox dừng lại và mở cửa, nhìn Ike đang ngồi cạnh Mysta, tựa đầu cậu vào vai y. Từ khi nào mà hai người họ trở nên thân thiết như vậy, Vox cũng không biết. Anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thay đổi trong Mysta? Tiếng người đi lên cầu thang vang lên, Vox đã thức cả đêm, vì Mysta đã không trở về phòng của mình vào đêm hôm đó...

Ngày hôm sau, con quỷ giọng nói đi vào bếp với đôi mắt thâm quầng và mái tóc bù xù, anh tự pha cho mình một tách cà phê, cùng với bánh mì kẹp cho cả năm người. Và một ngày của Luxiem bắt đầu: họ cùng nhau ăn sáng, nói chuyện trước khi bận việc riêng. Tâm trạng của Vox cũng không khá hơn chút nào, anh tò mò muốn biết đêm qua hai người đã làm gì, nhưng anh không muốn hỏi. Cứ như vậy, con quỷ đã dành gần hết buổi sáng để uống cà phê mà không làm bất cứ việc gì khác.

Hôm nay, tiểu thuyết gia cũng nghỉ ngơi, y dành thời gian ở một mình như xem phim, đọc sách, hoặc chơi game. Nhưng Ike không thể tập trung khi Vox nhìn chằm chằm vào y như muốn ăn tươi nuốt sống y. Sau một hồi không thể tập trung vào cuốn sách đang đọc, Ike cuối cùng cũng đóng sách lại và hít một hơi, y quay lại nhìn Vox.

"Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à?"

Vox lắc đầu, anh không biết diễn tả thế nào. Lần đầu tiên anh không biết phải nói gì, anh im lặng quay đầu nhìn sang chỗ khác. Không khí trong phòng đột ngột lắng xuống, Ike rót cho mình một cốc nước và bắt đầu nói.

"Cậu không, nhưng tớ thì có! Cậu có thể... dừng cầu hôn tớ lại không? "

"... Cậu đã từng né tránh nó, đến nỗi mọi người gọi cậu là" Ike Dodgeland ". Nói cho tớ biết, điều gì đã khiến cậu thay đổi quyết định và từ chối tớ một cách thẳng thừng như vậy? "

"Tớ... tớ đã có người tớ thích..."

Đôi má ửng hồng của Ike cho thấy rõ rằng y không nói dối, nhưng con quỷ giọng nói không hề cảm thấy thất vọng. Thay vào đó, anh bị hấp dẫn với một người có thể làm rung động trái tim của tiểu thuyết gia. Vox chợt nghĩ đến một người, mối quan hệ của cậu ấy với Ike đang ngày càng tốt hơn, trong khi với anh thì đang xấu đi...

"Người đó có phải là Mysta không?"

"ĐỪNG NÓI VỀ CẬU ẤY NHƯ VẬY !!"

Ike tức giận trước sự ngạc nhiên của Vox, anh không ngờ y lại phản ứng thái quá. Giống như tiểu thuyết gia cố gắng bảo vệ bạn mình khỏi nguy hiểm. Nhưng mối đe dọa này đến từ người luôn muốn bảo vệ cậu ấy nhất.

"Cậu bé đó có thể là thú cưng của tớ nhưng tớ không nghĩ mình lại đối xử tệ bạc với cậu ấy như vậy!"

Anh đã nói điều đó trên stream, nhưng phản ứng của Ike không cho thấy rằng Vox luôn muốn bảo vệ Mysta. Phải một lúc sau Ike mới nhận ra mình đã phản ứng thái quá, y cúi đầu xin lỗi.

"Tớ... tớ xin lỗi vì tớ đã nói quá to với cậu... Nhưng Vox, tại sao cậu không nhìn cậu ấy kỹ hơn? Có thể cậu sẽ nhận thấy điều gì đó? Bây giờ, nếu cậu thứ lỗi cho tớ... "

Sau đó, Ike ngay lập tức lấy đồ của mình và rời đi, để lại Vox một mình trong phòng khách. Anh có cần xem xét kỹ hơn Mysta không? Ý anh là, anh không quan sát đủ kỹ sao? Cụm từ đó quanh quẩn trong đầu anh cho đến khi mọi người bắt đầu tụ tập ăn tối. Trái tim của Vox rung lên khi thấy Mysta cố tình né tránh ánh mắt của mình.

Có lẽ, anh chưa thực sự hiểu cậu bé của mình...

.

.

.

Vài ngày sau, Vox chú ý đến thám tử nhiều hơn. Anh vẫn thế, rạng rỡ như mặt trời, nhưng không hiểu sao, mặt trời lại không hướng về anh. Tuy nhiên, họ vẫn giữ mối quan hệ thân thiết để không làm mọi người lo lắng. Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Vox và Luca trở về nhà sau khi mua sắm đồ dùng trong tuần cho năm cậu con trai, đẩy cửa bước vào và thấy Shu đang ngồi một mình trong phòng khách. Vị phù thủy vẫy tay với họ, trong khi Vox vẫn còn đang thắc mắc hai thành viên còn lại đang ở đâu thì một tràng cười vang lên cùng với tiếng bước chân trên hành lang. Tiểu thuyết gia và thám tử đang chơi với nhau, khi người tóc bạc buộc tội Mysta ăn trộm áo choàng của Ike. Nhìn họ vui vẻ như vậy, Shu chỉ biết bật cười và nhắc nhở:

"Này ! Đừng chạy trên hành lang! "

Vox xếp hàng vào bếp, mắt vẫn không rời nụ cười rạng rỡ ấy. Ba cậu nhóc cùng nhau chơi đùa khiến không khí trong nhà càng thêm rạng rỡ, họ luôn dành thời gian cho nhau như những người thân trong gia đình, quan tâm nhau từng li từng tí. Mối quan hệ như vậy là điều đã tạo nên Luxiem của ngày hôm nay. Họ không ngại chia sẻ mọi thứ nằm trong vùng an toàn bởi họ đều hiểu rằng, năm người sống bên nhau là để hỗ trợ lẫn nhau.

"Cậu không đủ để lấy lại nó, tớ không đưa nó cho cậu đâu! HAHA !!"

Chàng thám tử chạy quanh phòng khách, không cẩn thận đã làm cho cậu trượt qua chân bàn. Vox thậm chí còn không nghĩ tới việc chạy đi đỡ Mysta, mùi hổ phách quen thuộc nhẹ nhàng tỏa ra từ anh khiến cậu kinh ngạc. Nhưng ngay khi định hỏi Mysta có ổn không, cậu vội vàng buông ra, nhanh đến nỗi hơi ấm chưa kịp lưu lại đã biến mất. Bốn người còn lại nhìn vào mặt Vox, nhưng rất nhanh, một nụ cười nở trên môi anh.

"Nếu hai người không giặt xong, đêm nay hai người sẽ không có cơm ăn!"

"Càng ngày càng nói giống lão già!" Mysta tặc lưỡi, vội vàng kéo Ike đi.

Ánh mắt của con quỷ giọng nói không rời khỏi thám tử mặc dù cậu đã khuất tầm nhìn. Anh nắm chặt lòng bàn tay, thừa nhận sự thật mà anh luôn che giấu.

Anh không thể trở lại như trước đây.

Anh không hiểu Mysta như anh luôn tự hào.

Cậu bé của anh không còn là của anh...

.

.

.

Những ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua, sắp đến ngày kỉ niệm debut. Vì sinh nhật của Mysta chỉ một tháng sau đó, Luxiem quyết định tổ chức sinh nhật cho Mysta. Không phải họ tổ chức cả hai bữa tiệc, chỉ là họ muốn Mysta tổ chức sinh nhật cho gia đình thứ hai của mình. Trước sức ép từ các thành viên khác, thám tử gật đầu đồng ý vì những khó khăn trong giao tiếp của cậu sẽ không xuất hiện nếu xung quanh cậu là những người cậu yêu thương. Ít ai biết rằng, ý tưởng này thuộc về Vox, anh không ngừng cố gắng để bù đắp khoảng cách của họ, mong một ngày nào đó, Mysta có thể mỉm cười trở lại với anh.

Luxiem đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ trang phục đến địa điểm đăng cai. Họ thậm chí còn thuê khách sạn cho bữa tiệc này, Mysta rõ ràng cảm thấy áp lực khi các thành viên còn lại đều cố gắng hết sức mình. Nhưng họ chỉ cười và bảo Mysta hãy là chính mình. Vị thám tử cũng cười khiến mọi người càng có động lực hơn.

Vox phụ trách đón khách nhẹ nhàng đóng cửa lớn, Luxiem được chia ra để giao lưu với khách nhưng vẫn chưa thấy Mysta. Có lẽ cậu vẫn đang ở trong phòng nghỉ để chuẩn bị tinh thần, vì bữa tiệc lớn này là dành cho cậu nói riêng và Luxiem nói chung. Khoác lên mình bộ vest đen khác với màu trắng thường ngày, Vox đứng bên quầy bar trò chuyện với mọi người, cho đến khi giọng nói quen thuộc cất lên.

"Xin lỗi. Tớ tới trễ. Tớ không thể tìm thấy cái ghim cài áo của tớ ở đâu cả !! "

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Vox có cảm giác như họ chỉ có một mình trong sảnh lớn này, chàng thám tử đã nở một nụ cười để xóa đi khoảng cách và sự khó xử giữa họ suốt thời gian qua. Clip hình bông cúc khiến anh rơm rớm nước mắt, quay lại thì bị mọi người phát hiện.

"Có chuyện gì vậy, Vox? Hôm nay tớ đẹp trai đến mức khiến cậu cảm động? "

"Ừ, thật vui khi thấy con tớ lớn lên!"

Những người còn lại bật cười trước cuộc trò chuyện của họ, bỏ qua câu chuyện về những bông hoa và cùng nhau bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Nhạc bắt đầu vang lên, ban đầu là "Hope In The Dark" và "Jack On The Clock" đã đốt nóng bầu không khí của bữa tiệc. Tiếp theo là mọi thành viên trong gia đình với những bản cover làm chao đảo cả fandom. Và cuối cùng, khi Vox rời sân khấu và đến quầy bar để uống đồ uống, Mysta đã cầm mic và bước lên sân khấu, với nụ cười tự tin trên môi. Vox cảm thấy ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mình như thể cậu bé muốn anh tập trung vào cậu. Anh không bao giờ rời mắt khỏi Mysta, và anh luôn như vậy. Nhưng tại sao bài hát này lại nghe đẹp đến đau lòng?

Ngay khi bài hát kết thúc, mọi người bắt đầu vỗ tay mạnh mẽ cho đến khi những tiếng nổ liên tiếp vang lên. Pháo hoa thắp sáng bên ngoài khách sạn, đủ màu sắc giống như sóng NijiEn. Và sau đó là màu vàng, tím, xanh, cam và đỏ, tất cả cùng nhau khoe sắc trên bầu trời London. Bên trong khách sạn, mọi người không ngừng hò reo, chúc mừng sự ra mắt của Luxiem và sinh nhật của Mysta. Tất nhiên, tâm trạng của Vox khá tốt khi mọi người chúc mừng anh, dòng người xô đẩy khiến anh va vào Mysta, thám tử không trốn tránh anh nữa, và đôi mắt xanh đó đã nhìn thẳng vào anh.

Và họ đã cùng nhau cổ vũ trong tiếng hò reo của đêm.

Khi bữa tiệc kết thúc, Vox nghĩ đến Mysta sau khi khóa cửa căn hộ. Cậu bé chắc mệt lắm, nhưng anh vui đến độ không ngủ được. Vox mỉm cười khi rời nhà bếp và đi đến phòng Mysta với ly nước cam yêu thích của mình. Hôm nay anh cố gắng giữ cho mình không say trong khi ba người kia say đến mức không thể mở mắt ra được nữa. Anh còn có nhiều việc phải làm, anh có nhiều điều để hỏi cậu bé của mình.

"Cậu vẫn chưa ngủ à?"

Vox đứng dựa vào cửa, nhìn tiểu hồ ly giật mình khi nghe tiếng gọi của anh. Là say rượu hay sao mà anh càng thấy đôi mắt cậu long lanh hơn?

"Vẫn chưa. Tớ không giỏi giao tiếp xã hội, cậu biết đấy! "

Họ ngồi cạnh nhau, không còn khoảng cách như trước nữa. Vox nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, không nói lời nào. Anh không hiểu tại sao mình không thể nói ra lời của mình, như thể anh sợ khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa hai người sẽ tan biến nếu anh mở lời.

Con quỷ giọng nói thả hồn mình theo bài hát Mysta ngân nga, dường như gió lạnh và rượu đã bào mòn cậu bé, Vox quấn cậu vào chiếc áo haori của mình và để cậu dựa sát vào vai mình. Mysta thở nhẹ làm cho ánh mắt của anh nặng nề, dần dần theo Mysta đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của mình, Vox nhìn thấy cậu bé của mình đang mỉm cười giữa cánh đồng hoa cúc, tiếng cười như chuông bạc đó không làm anh chán cho dù anh đã nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa. Nhưng cánh đồng hoa nhuốm màu máu đỏ chói, Mysta đang chạy càng lúc càng xa anh, khiến anh không thể nào đuổi kịp.

Chàng thám tử quay lại, trên môi là nụ cười buồn và máu từ môi chảy ra...

Khụ ... Khụ khụ ...

Vox mở mắt, mồ hôi lăn dài trên trán. Hoảng sợ nhìn Mysta vẫn đang ngủ trên đùi mình, anh rùng mình và ôm chầm lấy cậu. Ngay lúc đó, anh nhận ra ai là người mà mình dành tình cảm, ai là người đã nắm giữ trái tim anh ngay từ ngày đầu gặp mặt. Vox không muốn Mysta biến mất khỏi cuộc đời mình như một cơn ác mộng. Nằm xuống bên cạnh cậu trên giường, Vox nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, thì thầm vào tai cậu.

"Ngủ ngon, chàng trai của tớ... Hẹn gặp lại vào ngày mai..."

Mí mắt run rẩy mở ra, và Mysta loạng choạng nhìn vào khuôn mặt của Vox ngay trên đầu mình. Tay anh đặt trên lưng khiến Mysta nhớ lại những ngày họ ngủ chung một giường. Mysta áp tai vào ngực Vox, âm thầm cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của đối phương. Nước mắt cậu trào ra khi Mysta phải kìm chế cơn ho.

"Xin hãy cho tớ được ở bên cậu lần cuối..."

.

.

.

Vox run rẩy ôm Mysta vào lòng, cắn chặt môi không để nước mắt rơi. Cậu bé của anh đã qua đời, trong vòng tay của anh. Phía sau là tiếng ai đó ngã xuống, và tiếng mọi người gọi Nina. Dường như người phụ nữ không chịu nổi cú sốc này và ngất đi, đúng vậy, Mysta luôn là đứa trẻ mà bà yêu thương nhất.

"Mysta... Xin lỗi... Tớ xin lỗi!"

Ike tiến đến chạm vào gò má cậu bé, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cuối cùng Vox nhận ra Ike đã luôn biết điều gì đó, anh tránh để y chạm vào Mysta một lần nữa. Đôi mắt vàng rực lên một màu lạnh lẽo kinh hoàng.

"Ike! Cậu đã giấu chúng tớ điều gì? Mysta đã chết !! Cậu ấy chết vì ngạt thở !! Cậu vẫn muốn giấu nó với chúng tớ? "

"VOX !! Bình tĩnh!"

Nếu không nhờ Luca bước vào và kéo Ike ra, có lẽ Vox đã túm cổ áo tiểu thuyết gia và tra hỏi y. Ike hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể những gì y biết về căn bệnh chỉ có trong tiểu thuyết và tình cảm của Mysta dành cho Vox. Càng nói, giọng y càng run hơn, lẽ ra y phải nhận ra căn bệnh ngay khi thám tử hỏi về nó. Tiếng thùng hàng vang lên bên tai khiến y giật mình. Luca tức giận và chĩa súng vào Vox.

"Cậu... cậu là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Mysta! Buông cậu ấy ra !! "

"Luca! Không! Chúng ta không thể để mất thêm một người nữa !!! "

Vox nhìn thấy một khung cảnh trước mặt, giờ thì anh đã hiểu. Người mà Ike nói đến khi từ chối anh là Luca... Anh cười, cười cho số phận của mình. Khi anh nghĩ rằng mình có thể ở bên người mình yêu, người đó đã biến mất. Shu ôm Nina vào lòng, kéo hai người kia.

"Đi nào..."

Không phải thầy phù thủy không đau lòng về cái chết của genmate, anh ấy luôn coi Mysta như em trai của mình. Anh ấy sẽ không thể nghe thấy những cuộc gọi của cậu nữa, nhưng nhìn Vox lúc này, anh ấy nhận ra người đau khổ nhất không phải là anh ấy. Ba người rời đi, khi cửa phòng vừa đóng lại, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đúng! Sống là hình phạt tàn nhẫn nhất!

.

.

.

Luxiem đăng thông báo tốt nghiệp sau một tháng không hoạt động hay lộ diện ở bất cứ đâu. Lý do của thông báo này đơn giản là vì sức khỏe, thời gian hoặc những thứ khác. Tất nhiên, mọi người đều bất ngờ và đau lòng. Họ chỉ còn một tuần trước khi tạm biệt những liver yêu quý của họ. Các thành viên khác của NijiEN yêu cầu mọi người không hỏi bất kỳ câu hỏi nào về việc tốt nghiệp của Luxiem, tất cả đều hướng đến điều tương tự.

"Hãy ủng hộ họ nồng nhiệt nhất đến giây phút cuối cùng!"

Mọi người bắt đầu bận rộn cho "Bữa tiệc cuối cùng", mà Luxiem gọi là buổi diễn cuối cùng của họ. Họ bắt đầu stream sau khi stream về những trò chơi mà họ yêu thích với bạn bè của mình và họ nói lời cảm ơn vì đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau. Nhưng kênh của Mysta rất im ắng, chỉ có một phòng chờ để xuất bản một video có tên "Last..." và nó chỉ bắt đầu đếm ngược khi tất cả các thành viên Luxiem đã kết thúc buổi stream của họ.

Video đã bắt đầu...

Trên màn hình là những điểm nổi bật của Mysta trong thời gian qua, những tiếng cười, những tiếng nức nở hay cả khi cậu đề cập đến những vấn đề quan trọng. Khung cảnh chuyển đổi, và Mysta xuất hiện với một thông điệp cho mọi người. Lời cảm ơn chân thành của vị thám tử khiến mọi người bật khóc, lặp lại sự thật rằng đây là những gì cậu chuẩn bị trước khi chết mà các thành viên khác vô tình tìm thấy trong máy tính của cậu. Mysta đã ra đi, nhưng cậu sẽ sống mãi trong trái tim của tất cả mọi người.

Thời gian trôi qua, đã vài năm kể từ khi Luxiem dọn ra khỏi căn hộ, và một lần nữa họ gặp nhau tại sân bay Tokyo. Cả ba người quyết định đến gặp Vox vì biết rằng người đau đớn nhất chính là con quỷ giọng nói từ khi anh khá thân với Mysta. Họ lần theo địa chỉ để đến một nơi mà Vox từng nói rằng hơn bốn trăm năm trước, nơi Akuma Clan được xây dựng và bị phá hủy.

"Các bạn đang tìm một người đàn ông tóc đen với đôi mắt màu vàng? Chà, bạn đã thấy biệt thự bên bờ biển đó chưa? Anh ấy sống ở đó một mình. Aiz, một người đẹp trai và thân thiện khi sống một mình! "

"Nào bà ơi, con gái bà đã phải lòng anh ấy rồi lại bị từ chối, còn thương hại gì nữa? Ai cũng thấy anh ấy đeo nhẫn cưới trên ngón tay!"

Ba người đàn ông của Luxiem nhìn nhau, cảm ơn câu trả lời của những người phụ nữ. Họ men theo con đường mòn dẫn đến biệt thự, cảm nhận sóng biển. Một nơi yên bình và Vox đã chọn đó là điểm dừng chân trong chuyến hành trình dài của mình. Những bông hoa bay trong gió, và Ike nhìn thấy Vox đang chơi với một con cáo có bộ lông màu cam tuyệt đẹp. Anh đứng dậy và mỉm cười.

"Đã lâu không gặp, các chàng trai của tớ!"

Họ cùng nhau ngồi uống trà, như những người bạn cũ đã lâu không gặp. Vox bắt đầu hỏi thăm hoàn cảnh của từng người, khi biết Luca và Ike dọn về ở chung, anh mỉm cười và chúc phúc cho họ. Shu theo Vox vào bếp chuẩn bị đồ lặt vặt, anh thấy con quỷ giọng nói đang dựa vào khung cửa và ho. Trong lòng bàn tay anh là những cánh hoa cúc nhuốm màu máu đỏ thẫm.

"VOX !!"

Tiếng hét hoảng loạn của Shu truyền đến hai người còn lại nhưng Vox chỉ đơn giản lấy chiếc khăn tay và lau vết máu. Mọi người đều biết những triệu chứng của căn bệnh đã ám ảnh trong tiềm thức của mỗi thành viên trong NijiEN, đặc biệt là Luxiem. Con cáo nhỏ nhảy vào vòng tay anh như thể nó đang lo lắng cho anh, Vox nhìn ra biển và thở dài.

"Có lẽ đây là hình phạt dành cho tớ khi tớ không thể bảo vệ Mysta... Chà, ít nhất thì tớ vẫn ở bên cậu ấy... Vậy thì không sao đâu!"

Khi họ rời đi với lời hứa đoàn tụ, Luca đã lo lắng cho Vox rất nhiều, dù sao anh cũng là anh em của họ. Nhưng thay vì lo lắng, Shu nói rằng Vox sẽ ổn thôi.

"Ý cậu là gì? Cậu ấy mắc căn bệnh đã cướp đi sinh mạng của Mysta... Cậu ấy thậm chí còn trở nên ảo tưởng... "

"Hai cậu không để ý sao? Con cáo đó có đôi mắt của Mysta... "

"Ồ! Cái gì ?!"

Có lẽ, bản thân Mysta không thể rời khỏi thế giới này, và cậu đã cùng Vox trong một hình dạng khác, đồng hành cùng con quỷ cho đến ngày họ gặp lại nhau. Bởi vì cái được gọi là "định mệnh" là ma thuật...

Có thể một ngày nào đó, năm người trong số họ sẽ tái hợp một lần nữa. Và liệu lúc đó Vox có đánh mất tình yêu của mình nữa không?





Link gốc:  https://archiveofourown.org/works/37535935/chapters/101739300#workskin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro