Ngôn ngữ hoa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù cậu biết rằng chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng cậu vẫn chấp nhận số phận của mình ...


Mysta rất hạnh phúc.

Hay nói đúng hơn là cậu đã rất hạnh phúc.

Cậu chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.

Vox Akuma là người đầu tiên cậu chủ động liên lạc khi bước chân vào cánh cửa mới này. Họ là homies, vì vậy có lẽ anh sẽ giúp được gì đó cho cậu? Nhưng người đàn ông đó, con quỷ đó, là kẻ đã đánh cắp trái tim cậu.

Họ ở với nhau thật tự nhiên, đến mức phòng trọ của họ trong ký túc xá của công ty cũng ở đối diện với nhau. Mysta thường đến phòng của Vox và xem anh chơi FNAF, ngay cả khi cậu không thích kinh dị chút nào. Vị thám tử thường nói về những vấn đề linh tinh, và Vox cũng ngồi xuống để thảo luận về truyền thuyết của FNAF cho cậu (cho dù cậu có hứng thú hay không).

Họ đùa giỡn với nhau, thân thiết như những người bạn cũ. Vox chăm sóc Mysta như một thói quen tự nhiên, dạy cậu cách nấu ăn, chăm sóc bản thân và dành thời gian cho cậu. Tuy nhiên, nhìn bề ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng ma quỷ chỉ có thể bắt nạt con cáo nhỏ của mình. Nhưng không, ở Luxiem, Vox là người quan tâm Mysta nhất. Anh tự hỏi cậu bé đó đã sống như thế nào trong suốt thời gian qua, nhưng anh đảm bảo rằng cậu sẽ không phải chịu đựng nhiều như vậy nữa.

Họ thật sự rất hạnh phúc, đến mức gần như toàn bộ ký túc xá Nijisanji EN nghĩ rằng họ đang có một mối quan hệ nghiêm túc. Không ai phủ nhận, điều đó có nghĩa là họ đã âm thầm đồng ý. Họ thoải mái cãi vã như một cặp đôi thực sự trong buổi stream collab đầu tiên. Mysta cũng rất vui khi Vox nói rằng cậu là "son, dog, and wife" của anh ấy.

Tình cảm của cậu không đến từ một phía, thứ hạnh phúc xa xỉ này, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được!

Nhưng mà...

Tất cả chỉ ra rằng Mysta rất đa cảm...

"Tất cả chỉ là diễn thôi, cưng à!"

Mysta không thể nói bất cứ điều gì, dáng vẻ vui vẻ thường ngày của cậu đâu rồi? Anh ấy nói ... nãy giờ chỉ là diễn? ... Cậu phải lên tiếng! Nếu không, mọi người sẽ lo lắng...

"Vậy bạn với Ike sao rồi?"

"Cậu đang tiến rất nhanh phải không?"

Sau đó, những gì đã xảy ra, Mysta không để ý. Cậu đeo mặt nạ và đóng vai của mình. Cậu không thể để Mystakes lo lắng về cậu. Bởi vì tất cả chỉ là diễn ...

"Được, được rồi, tớ hiểu rồi!"

Vì vậy, hãy để tôi tin rằng cậu yêu tôi, ngay cả khi chỉ cho ngày hôm nay.

"Tớ không muốn trở thành giải pháp của cậu!!"

Mysta đã thực sự tức giận, anh không có quyền làm tổn thương cậu nữa, bằng bất cứ cách nào! Người anh em? Không! Một đồng nghiệp? Không! Cậu nhìn bông hoa mà Vox tặng trong game, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này sẽ phải kết thúc ...

Vì vậy, hãy cứ để tôi ích kỷ vì cái này!

Ho...

.

.

.

Ho...

"Mấy ngày nay cậu ho nhiều hơn, phải không, Mysta? Cậu có chăm sóc bản thân tốt không vậy? "

Nina lo lắng đặt tay lên trán Mysta, kiểm tra nhiệt độ của cậu. Cô luôn cưng chiều kouhai nhỏ này, bởi vì ngoài Luxiem, Mysta thích cô nhất. Và cô vẫn tự hào về điều đó nên trong vô thức, cô đã coi cậu như con trai của mình.

Cứ sau vài tuần, Nina lại đến thăm căn hộ của Luxiem với một số senpai, đôi khi chỉ để gặp nhau hoặc giao lưu một chút. Trong khi những người khác chơi Among Us, cô và Mysta chơi Biped cùng nhau, một trò chơi nhỏ mà họ đã chơi khi collab.

"Tia sáng nho nhỏ trong sự tồn tại đau khổ của cô" đang ngồi ăn kem Magnum, đôi mắt xanh biếc của cậu hơi cong lên, cong lên thành một nụ cười.

"Con không sao mẹ ạ, chỉ vì dạo này con kêu nhiều nên bị viêm họng. Mẹ có thể hỏi mọi người nhé!"

"Đứa nhỏ này! Và cậu cứ ăn kem đi! "Nina trách móc, rồi quay sang Vox đang đứng trong bếp." Cậu! Làm cho cậu ấy một ít cacao nóng đi! Tớ đã bảo cậu chăm sóc cậu ấy mà cậu lại không làm!!"

Vox nhún vai, không thể làm gì hơn được nữa. Nhìn bề ngoài Mysta có vẻ bình thường, nhưng dường như cậu đang vạch ra một đường thẳng với anh. Cậu không còn là con cáo luôn theo đuôi anh để làm rối tung mọi thứ. Có lẽ kể từ ngày chơi Minecraft với nhau?

"Mẹ ơi, mẹ cứ ngồi đây một lát, con có chuyện với Mika!" Nói xong Mysta đứng dậy đi về phòng, không quên ôm Nina.

"Ca cao của cậu, thêm kẹo dẻo." Vox đưa đồ uống cho cậu trong chiếc cốc sứ màu cam yêu thích của .

Mysta nói cảm ơn một cách trống rỗng và đi về phòng của mình. Con quỷ và con cáo theo dõi cho đến khi bóng thám tử khuất sau hành lang. Nina cau mày và véo tai Vox, bắt đầu càu nhàu.

"CẬU ĐÃ BẮT NẠT CON TÔI, CÓ PHẢI KHÔNG ??? !!!"

"Tớ không có. Có trời mới biết cậu ấy bị làm sao !! "

Sau cánh cửa phòng Mysta, cậu khẽ ho. Ho khan cả phổi, ho ra nước mắt. Cậu đã cố kìm nén suốt thời gian qua chỉ vì cậu không muốn Nina lo lắng, cũng như không muốn Vox thương hại cậu.

Ho...

Một cánh hoa đỏ lặng lẽ rơi xuống đất.

.

.

.

Mọi người rất lo lắng cho sức khỏe của Mysta, khi quầng thâm của cậu ngày càng rõ. Một lần nọ, Ike thức khuya viết tiểu thuyết và đi ra ngoài để lấy lon coca, y nhìn thấy vị thám tử đang ngồi thẫn thờ trên hành lang, vai rung lên vì từng cơn ho.

"Cậu cảm thấy thế nào rồi?"

Mysta giật mình quay lại, mắt vẫn đỏ hoe. Hôm nay trong buổi stream, cậu đã khiến Mystakes lo lắng cho sức khỏe của mình khi ho không dứt được, dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén được. Cuối cùng, trước sức ép của mọi người, thám tử đã phải tắt luồng. Khi không có việc gì phải làm, cậu ra ngoài hành lang để hít thở không khí trong lành.

"Hừm... Tớ nghĩ là hơi ốm."

Vài ngày trước, Mysta vô tình phát hiện vô số cánh hoa đỏ tươi nằm rải rác trong phòng của mình, quét hết sức có thể. Cậu cố gắng tìm hiểu xem nó đến từ đâu cho đến khi cậu nhìn vào gương sau một tiếng ho. Một cánh hoa dính trên môi ... Mysta giật mình, dẫn đến một cơn ho đau đớn khác. Những cánh hoa đỏ như máu rơi trên thảm lông trắng muốt, đẹp đến nao lòng. Chuyện gì đã xảy ra thế?

"Mấy ngày nay tớ thấy cậu ho rất nhiều. Có phải vì cảm lạnh hay viêm họng không? Cậu nên đi khám sớm kẻo ảnh hưởng đến công việc nữa... Mọi người đều lo lắng cho cậu! "

"Có thật không?" Mysta nhấp một ngụm đồ uống từ lon Ike đưa cho cậu. "Này, Ike... cậu đã bao giờ thấy người ta ho ra hoa chưa?"

Ike cắn ống hút, dòng suy nghĩ lướt qua những cuốn sách đã đọc. Khi đến thế giới mới, y cũng đọc rất nhiều để biết thêm về thời kỳ xa lạ này, vì vậy y có biết về thể loại này.

"Mm ... Ừ, nghe có vẻ giống Hanahaki gì đó. Tớ không nhớ, chuyện gì đã xảy ra vậy? "

"À, hôm trước tớ có xem cái fanart của Mystake, có chi tiết đó nên muốn hỏi."

Tiểu thuyết gia xoa xoa cánh tay, vỗ vai Mysta và bảo cậu đi theo về phòng. Căn phòng với tông màu xanh nhạt khiến người khác không khỏi mê mẩn. Dù mối quan hệ của Mysta với Vox ngày càng xấu đi, Ike vẫn là anh em của cậu nên cậu thoải mái thả người xuống chiếc giường êm ái.

Ike kéo ghế ngồi vào máy tính, ngón tay gõ từng chữ. Kết quả của Hanahaki dần hiện ra trên ô tìm kiếm, họ hơi choáng váng vì thể loại đó thực sự rất nổi tiếng. Qua hàng trăm kết quả tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm ra định nghĩa của Hanahaki .

"Hanahaki.

Căn bệnh này sinh ra từ một mối tình đơn phương, khi ta có cảm giác thích một ai đó nhưng không dám bày tỏ, đau lòng cũng một mình gánh chịu. Người bệnh sẽ có triệu chứng ban đầu là ho trên diện rộng, sau đó các cánh hoa sẽ ho lên. Nếu không được điều trị kịp thời (tình cảm không được đáp lại), bệnh nhân có thể chết vì tắc thở ".

".... Ho!!!"

"MYSTA !!"

Vị thám tử đột nhiên lên cơn ho dữ dội, cậu ho đến mức chóng mặt, Ike đành phải đặt cậu xuống giường. Căn bệnh sinh ra từ mối quan hệ đơn phương, còn có thể là ai? Nước mắt rơi trên mặt, Mysta vùi vào lòng bàn tay, âm thầm khóc. Áp lực mấy ngày qua khiến cậu muốn gục ngã, Ike vòng tay qua vai cậu, vỗ về. Người đàn ông này là người anh em của cậu, người mà anh ấy yêu theo đuổi, y rất dịu dàng, đúng là mẫu người mà Vox thích, cậu sẽ không bao giờ có được trái tim của anh ấy.

Ike bỏ kính, nằm xuống bên cạnh Mysta, người đã ngủ thiếp đi sau khi khóc. Y cau mày xoa xoa đôi mắt sưng vù của Mysta, điều gì đã khiến một người đàn ông luôn vui vẻ như cậu lại trở nên khốn khổ thế này? Ngón tay chạm vào mái tóc hoa râm của cậu, đôi mắt lóe lên một tia không hài lòng.

"Ngay cả khi cậu là người gây rắc rối, hãy nhớ rằng cậu luôn có chúng tớ ở bên cạnh cậu. không còn cô đơn nữa, Mysta..."

.

.

.

Luca và Vox mang đồ ăn vào nhà, các chàng trai sẽ được giao làm việc nhà, nếu không, khi các thành viên tụ họp lại, họ sẽ bị các cô gái chống . Shu thoải mái xem robot chân không hoạt động, bản thân ngồi bên bàn trà nghịch mấy món đồ điện tử mới được giao. Không có bóng dáng hay tiếng ồn ào của hai người Ike và Mysta, điều hiếm thấy trong căn hộ của họ.

"Chà, họ đang giặt quần áo của mọi người. Tớ ngạc nhiên là gần đây hai người họ rất thân thiết với nhau ---"

"MYSTA !!!!!"

Vừa nói xong... Mysta phá lên cười và chạy ra khỏi phòng giặt, theo sau là Ike cầm chổi. Vị thám tử trong chiếc áo choàng của tiểu thuyết gia pha trò, nụ cười rạng rỡ đã lâu không được nhìn thấy trên khuôn mặt. Nụ cười hùng hồn ấy khiến trái tim Vox khẽ thắt lại, vị chua chua trào lên cổ họng. Đó là gì?

"Bắt được rồi! Trả lại áo cho tớ!! " Ike nhún vai Mysta, cáu kỉnh, nhưng y không có bất kỳ khó chịu nào trên khuôn mặt của mình và cũng rất vui.

"Không bao giờ!! Hahaha !! LUCA !! CHỤP LẤY!!"

"POG !! Cậu đang chơi bóng chuyền? cũng muốn tham gia !! " Luca tranh giành lấy chiếc áo choàng từ tay Mysta.

Họ cùng nhau cười như vậy, giống như lúc nãy khi mọi người đều bận rộn với công việc của mình. Đột nhiên, Mysta loạng choạng vấp xuống sàn, lúng túng ngã về phía sau. Tưởng rằng cậu sắp ngã xuống đất, nhưng một bàn tay vững vàng đã lấy eo cậu.

Đó là Vox!

Mysta giấu đi nụ cười trên môi, thoát ra khỏi vòng tay anh. Lúc sự ấm áp rời đi, cảm giác bực bội lại trào dâng, Vox không thích chút nào. Vị thám tử hiểu lầm rằng anh không thích cách cậu quá thân thiết với Ike. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng khi mọi người nhìn rõ cách môi Mysta hạ xuống từ khi Vox chạm vào cậu. Hai người này rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó !!

"..." Anh buông ra, giả vờ vuốt tóc để che đi sự xấu hổ. "Nếu hai người không giặt xong, đêm nay hai người sẽ không có cơm ăn!"

"Càng ngày càng nói giống lão già!" Mysta tặc lưỡi, vội vàng kéo Ike đi.

Mọi người đều cho rằng không sao cả, không ai để ý đến ánh mắt lo lắng của tiểu thuyết gia dành cho vị thám tử. Họ phơi quần áo xong, những mảng màu sáng bay trong gió. Ike nhìn Mysta nhảy trong chiếc áo haori đỏ, khi cậu quay lại và nở một nụ cười buồn, không thể làm gì hơn được nữa.

"Đừng lo lắng, bí mật của cậu sẽ được an toàn với tôi!"

.

.

.

Khụ khụ ... HO !!!

... Một dòng máu chảy ra từ miệng Mysta, nhỏ xuống lòng bàn tay cậu. Những cánh hoa đỏ thẫm nhuốm đầy máu phủ lên tay chàng thám tử trẻ, và cậu nhìn chằm chằm mình trong gương. Gương mặt thẫn thờ vô hồn, đôi mắt xanh biếc không còn long lanh. Mysta... cậu đã đến giai đoạn không còn cách chữa trị? Dù vậy, cậu vẫn muốn nói lời chia tay, hoặc có thể là một lời chúc phúc. Mysta muốn mọi người hạnh phúc, vì như vậy cậu cũng sẽ hạnh phúc. Chẳng phải người ta luôn nói: "Chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc, vậy là đủ..." sao?

"Luxiem sẽ tổ chức một bữa tiệc mời tất cả các thành viên của Nijisanji EN."

Thông báo được gửi đến tất cả các nhánh của chi nhánh, nổi bật đến mức khiến cả công ty phải kinh ngạc. Luxiem là vtuber nam đầu tiên của công ty, vượt qua sự mong đợi của mọi người và đứng trên đỉnh cao thành công. Lần đầu tiên họ có một bữa tiệc lớn như vậy để kỷ niệm sự ra mắt của họ, tất cả mọi người đều rất hào hứng, chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho sự kiện này.

Các nhân vật chính cũng hơi lo lắng, đặc biệt là Mysta. Mặc dù đối xử với mọi người như gia đình, nhưng lần này tập trung quá nhiều người, cậu sợ mình sẽ không giữ được bình tĩnh. Khi mọi người lấy số đo quần áo, gương mặt cậu lộ rõ ​​vẻ căng thẳng, nhưng dưới sự động viên của đồng nghiệp, cậu sẽ tỏa sáng, cậu tin như vậy!

Bữa tiệc đêm đó thật sự rất náo loạn, các cô gái thỏa sức khoe những bộ trang phục đẹp nhất của mình, các chàng trai cũng diện những bộ vest lịch lãm nhất, hội tụ toàn trai tài gái sắc trong bữa tiệc này. Mỗi khách mời sẽ được mời biểu diễn bài hát của họ để tiếp thêm sức nóng. Bây giờ các cô gái Lazulight đã hoàn thành "Diamond City Lights", là nhóm cuối cùng trong danh sách khách mời, nhưng về phía Luxiem, Mysta vẫn chưa thấy...

"Xin lỗi. Tớ trễ. Tớ không thể tìm thấy cái ghim cài áo của tớ ở đâu cả!! "

Mysta từ đằng xa lao tới, tối nay cậu mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và một chiếc áo sơ mi màu cam rực rỡ, mái tóc hoa râm cũng vuốt hờ về phía sau. Đôi mắt xanh biếc dưới thị kính cong cong, trên môi là nụ cười quen thuộc. Đặc biệt, cậu đã cài một bông hoa cúc điệu đà sành điệu trên chiếc áo dài trắng của mình.

Vox hơi giật mình, chiếc ghim của cậu trông rất giống bông hoa mà cậu đã tặng cho anh ngày hôm đó, thật trùng hợp, người đàn ông mặc một bộ vest đen cùng áo sơ mi đỏ, trên ngực còn có một bông hoa trà đỏ tươi. Không trách anh được, hoa trà đỏ là biểu tượng của anh, chỉ trách sao loài hoa cậu tặng anh lại giống nhau đến vậy.

Sự giống nhau trong cách trang trí của bọn họ khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy có chút khó xử, "vở kịch" ngày hôm đó không phải không ai biết mà hai người lại chọn buổi tối hôm nay là unseiso sao? Nhưng 5 chàng trai đã cùng nhau bước lên sân khấu, hát ca khúc đầu tay của nhóm. Luxiem chưa bao giờ khiến người khác thất vọng vì giọng hát đỉnh cao của mình, họ đã thực sự đốt cháy bầu không khí của buổi tiệc đó. Không chỉ dừng lại ở đó, từng thành viên bắt đầu solo mà những ca khúc nổi tiếng trong dàn karaoke stream cũng được tái hiện trực tiếp. Đáng ngạc nhiên nhất, người nhút nhát nhất, Mysta, bước lên sân khấu một mình, nháy mắt với Ike bên dưới.

"Ike-sensei, để tớ cho cậu thấy trình độ của tớ !!"

"Tốt hơn là cậu nên làm vậy!! Tớ không muốn mọi người cười nhạo học trò của mình !!! "

Mysta siết chặt micro trong tay, hít thở sâu. Bài hát này là dành cho anh!

"An illusion of a dream cast out perfectly.

There's no meaning left in the words and self-awareness, you see.

You left a hole in me that will never fill again

'Give it back', I cried as I wandered without end.

'I don't need you anymore',

'You're a nuisance and a chore',

The words never part your lips, yet I hear them all the same.

Is this feeling something that you can comprehend?

I just can't take it anymore!"

Khi Mysta vừa cất tiếng hát, cả khán phòng đã xôn xao trong tiếng hò reo, tiếng Nhật của cậu thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc mới ra mắt, tuy không rõ ràng như người bản xứ, nhưng đây có lẽ là điều bất ngờ mà mọi người không thể nghĩ tới. Bài hát này là kết quả của quá trình đào tạo hai tháng của thám tử dưới sự giám sát chặt chẽ của tiểu thuyết gia. Để truyền tải tất cả cảm xúc của cậu đến khán giả, cậu đã phải cố gắng rất nhiều...

"I can't run from the scars that mark our time together,

I can't seem to cry more, no matter how much it hurts.

All of it, your smile, your beautiful temptations

Now dirty, and soil, and slowly come undone."

Ánh mắt Mysta chạy quanh khán đài, ở quầy bar, một người đàn ông đang đứng trong góc, nhìn cậu. Nếu trước đây cậu là một thám tử hèn nhát, cậu đã tránh đi ánh mắt của anh. Nhưng bây giờ đã khác, cậu đã không còn là người đàn ông năm đó nữa.

"When you said you loved me, it had never been the truth.

Yes, it'd all collars in that hunting kit you use!

Though it may have only been a game for you to play,

The wounds you've left deep in my chest are rooted here to stay!"

Đoạn điệp khúc cuối cùng vang lên, Shu như hiểu ra điều gì lập tức quay lại nhìn Ike, tiểu thuyết gia đang mỉm cười cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Ike biết điều gì đang xảy ra bên trong Luxiem nhưng y sẽ không nói gì cả. "Bí mật của cậu sẽ được an toàn với tớ," y đã hứa.

"The special treatment you gave was just a feint blow.

Just flip it on its head, and all you see is ego.

When your doll realizes there are hundreds on your shelf,

That's the end of his service, so you have him expelled.

Put them in a line,

Choose the best of your supply,

Have a little taster and then it's over, "bye-bye."

Is this feeling something that you can comprehend?

This "love" is over!"

"Sayonara" đau đớn đó, Vox cảm thấy như Mysta đã nói điều đó với anh. Anh không hiểu phần lớn lời bài hát, nhưng ánh mắt đầy cảm xúc đó khiến anh không thể rời đi. Vị thám tử tắm mình dưới sự hoan nghênh của mọi người vì đó cũng là sinh nhật của cậu. Tất cả nhân viên, từ streamer đến quản lý, đều giơ đồ uống trên tay, reo hò.

"CHÚC MỪNG SINH NHẬT, MYSTA RIAS !!"

Khi Mysta bước xuống sân khấu, mọi người đã chuẩn bị rất nhiều hoa và quà cho chú cáo đỏ của Nijisanji. Pháo hoa và những cánh hoa hồng cam thổi khắp phòng, đây thực sự là ngày vui nhất của cậu. Đứng trên đỉnh cao sự nghiệp cùng những người thân yêu nhất của mình. Mysta gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc, đắm chìm trong tình yêu thương của mọi người.

Tôi không biết mình có thể như thế này thêm bao nhiêu lần nữa....

Ngay cả bữa tiệc quá sáng, nó cần phải kết thúc. Sau khi đưa mọi người ra khỏi căn hộ, Mysta lặng lẽ ngồi bên cửa sổ chạm đất trong phòng và nhìn chằm chằm vào ngôi sao. Chiếc áo khoác nỉ được thay bằng một chiếc pijama thoải mái, cậu lắc cốc nước chanh trên tay, khẽ ho.

"Cậu vẫn chưa ngủ à?"

Vox tiến đến cạnh Mysta, trên tay là một ly nước cam. Anh mặc một bộ yukata đen, tóc xõa ra sau lưng, vẻ hung ác này đã khiến con cáo rung động cả đời. Cậu không muốn trốn anh nữa, chỉ tối nay thôi...

"Vẫn chưa. Tớ không giỏi giao tiếp, cậu biết đó! "

Vox để Mysta dựa vào vai mình, những ngón tay mạnh mẽ xoa bóp thái dương. Họ cứ im lặng như vậy, nhưng có cảm giác họ rất hợp nhau, giống như hồi mới debut vậy. Ánh trăng chiếu xuyên qua những đám mây, và Vox hiểu tại sao Mystap lại chiếm lấy căn phòng này khi Luxiem chuyển đến đây. Một nơi tuyệt vời để sạc lại năng lượng xã hội của cậu.

Mysta vung chân, ngân nga bản nhạc nào đó mà Vox không biết. Cả bầu trời đầy sao phản chiếu vào đôi mắt xanh, lấp lánh như bầu trời trên đầu họ. Gió lạnh thổi qua làm cho vai thám tử hơi run lên, Vox cởi bỏ haori giao cho cậu, rất ít khi anh thấy tiểu hồ ly này không ồn ào mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa ở trên vai anh.

Vox nhìn kỹ hàng mi dài in bóng trên mặt, rượu đã tô thêm sắc hồng cho thám tử. Con quỷ không biết anh muốn gì, bởi vì sâu thẳm trong trái tim anh dường như đang sợ hãi điều gì đó. Nam nhân trong lòng thật mỏng manh, anh sợ chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng cười trong trẻo kia nữa.

Khụ ... Khụ khụ ...

Tiếng ho của Mysta đánh thức Vox, anh mở mắt ra, rồi nhận ra từ khi nào tư thế của họ không còn tựa vào vai anh nữa mà đã biến thành Mysta dựa vào ngực anh ngủ. Tay anh khẽ nắm chặt chiếc áo dài, không nỡ rời xa. Đã bao lâu rồi họ không ngủ với nhau như thế này, chỉ như này thôi? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng Mysta vào phòng xem anh stream, nhưng khi anh kết thúc, cậu lại ngủ quên trên ghế? Những lúc như thế, để không đánh thức mọi người, Vox chỉ có thể để Mysta ngủ cùng. Mysta có tư thế ngủ rất xấu nên thường xuyên quấn lấy anh. Hai người đã từng có một thời bình yên như thế...

Lúc này, Vox bế Mysta trở lại giường, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu hơi nhúc nhích, tay vẫn không chịu bỏ khỏi tay áo. Không còn cách nào khác, Vox vén chăn xuống bên cạnh Mysta, không quên quấn cậu ngay ngắn trong chăn.

Khi Vox không để ý, có hai hàng nước lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt đẹp ấy...

.

.

.

Reng! ~~

"Nina !! Rất vui được gặp cậu !! "

"Hi ~ Hôm nay tớ nấu cà ri katsu cho các cô gái ở Euthyria, vì vậy còn rất nhiều thứ để chia sẻ với các bạn !!"

Nina cười rạng rỡ, cô biết Mysta thích món cà ri katsu nhất nên đã đặc biệt nấu nhiều hơn vài phần. Người mẹ của Niji luôn được chào đón ở Luxiem vì mọi người đều rất yêu quý cô, họ mời cô vào nhà và đặt nồi cà ri vào bếp để hâm nóng. Mùi cà ri ngập ngừng bay khắp căn hộ, đám con trai không khỏi nuốt nước miếng. Chỉ thiếu Mysta, cậu ấy sẽ chạy xuống khi ngửi thấy mùi thức ăn. Nhưng vào lúc này, khi mọi người đã đánh chén xong món katsu gần hết, cánh cửa treo một tấm biển với biểu ngữ hình con cáo màu cam vẫn là một thứ vắng lặng.

"Mysta có luôn ngủ như vậy không?" Nina đặt tách trà xuống, lo lắng hỏi.

"Để tớ gọi cho cậu ấy, Mysta hôm qua không có stream nên chắc cậu ấy lại thức khuya." Shu đứng dậy và gõ cửa phòng Mysta. "Mysta, cậu tỉnh rồi chứ? Nina-senpai đến chơi, cô ấy còn mang cả món cà ri katsu mà cậu thích ".

Ồn ào quá.

Không có tiếng trả lời trong phòng... Mọi người nhìn nhau, không có lý do gì Mysta không xuất hiện khi Nina đến. Cửa phòng khóa chặt, bọn họ không thể tự mình đột nhập. Sau mười phút bất động, Nina bắt đầu hỏi các chàng trai họ đã làm gì ngày hôm qua. Mọi người đều nói rằng hôm qua trùng hợp là ngày hiếm hoi để Luxiem có một ngày nghỉ, họ cùng nhau nấu đồ ăn, cùng nhau chơi game, sau đó mọi người về phòng. Kể từ đêm qua, họ đã không thấy Mysta...

"Trước khi đi ngủ, cậu ấy có nói gì không?"

Họ thầm nghĩ đêm qua Mysta rất vui, giống như khi họ mới ra mắt. Giọng cậu vang lên khắp căn hộ, nhưng trước khi trở về phòng, cậu mỉm cười với mọi người, câu cuối cùng là...

VÚT !!!

Vox ngay lập tức đạp vào cánh cửa, cố gắng phá nó ra, nhưng khu chung cư nổi tiếng với độ an ninh cao, mấy cú đạp của con quỷ hàng trăm năm tuổi cũng không thể phá được. Shu giữ Nina lại, mặt anh ấy tái mét khi nhớ lại câu nói của Mysta ngày hôm qua.

Tạm biệt!

"Tránh ra..."

Mọi người quay lại nhìn Luca, người đã lắp ống giảm thanh vào khẩu súng của mình, nhắm vào ổ khóa và bắn hai phát. Cánh cửa lập tức bị đạp tung ra, năm người xông vào gọi, chỉ mong nghe được hồi âm của vị thám tử trẻ tuổi.

Mẹ ơi.

Mysta đang nằm trên giường, mặc chiếc áo haori mà Vox đã để lại trong phòng của mình vào đêm hôm đó. Trông như thể cậu chỉ đang ngủ, nếu những cánh hoa trà không lấp đầy miệng nhỏ của cậu. Vox vội vàng đỡ lấy cậu, ôm chặt nhưng Mysta lúc này không thể nghe thấy tiếng anh. Lồng ngực đầy cánh hoa đỏ như máu khiến cậu nghẹn lại, ánh mắt lung linh nhìn vẻ mặt của anh.

Cậu có lo lắng cho tớ không?...

Vox vẫn đang hét lên điều gì đó, nhưng chỉ có một âm thanh "diiii" bên tai anh. Ngón tay cậu run run, chạm vào lớp trang điểm đỏ tươi nơi khóe mắt quỷ.

Tớ thực sự muốn nghe giọng nói của cậu lần cuối...

"MYSTA !!! HÃY MỞ MẮT VÀ HÃY NHÌN TỚ !!!

Vox lay nhẹ bờ vai gầy của Mysta, anh ngây người nhìn những giọt nước mắt trào ra trên đôi mắt như hoàng hôn. Môi mỏng của cậu lặng lẽ kéo thành một nụ cười.

"Cậu thực sự ... có giọng nói của quỷ ..."

Tay cậu dần rơi xuống không còn sức lực...








Link gốc: https://archiveofourown.org/works/37535935/chapters/93686950#workskin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro