02;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rias là một tử thần.

Đã rất lâu rồi, em thậm chí còn không nhớ. Một trăm năm trước, hai trăm năm trước, phải không?

Ai biết?

Em đã quên hết tất cả kí ức về khoảng thời gian đó, nó mơ hồ, tựa một giấc mơ nhưng lại chân thực đến lạ. Rias chẳng nhớ gì về tiền kiếp của mình, nhưng em chắc chắn không muốn nghe về nó. Điều đầu tiên Rias nghe thấy sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài là: "Đứa trẻ tội nghiệp, hãy để ta giải thoát cho con."

Giải thoát?

Khỏi cái gì?

Rias hồi đó còn quá ngây thơ. Em thường nắm lấy cánh tay của Meng Po, nằng nặc hỏi cô về cuộc sống ở kiếp trước của em. Mặc dù Meng Po không phải là người dễ mềm lòng, nhưng trước sự mè nheo của Rias, cô vẫn nói về những điều mà em đã quên.

"Thân ái, ngươi đã đợi ở đây hai trăm năm."

"Ta còn nhớ, ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi cười rất tươi nói rằng không thể thưởng trà cùng với ta, ngươi phải đợi người yêu đến đón."

"Ngươi đã đợi và đợi và đợi nhưng vẫn không có ai đến. Ngươi ở đó đợi đến khi đã biến thành hồn phi phách tán, không thể đầu thai được nữa, ngươi vẫn muốn đợi người đó. "

"Thân ái, ngày hôm qua, ngươi đã chết."

Người chết không thể sống lại, một khi họ chết, họ sẽ thực sự biến mất, không còn tồn tại. "

"Là ta đưa ngươi trở về, cho ngươi uống Trà Lãng Quên."

"Thân ái, đây là chuyện kiếp trước của ngươi."

Lúc đó, Rias đã khóc.

Em không biết mình khóc vì điều gì. Cảm giác quặn thắt trong lồng ngực mỗi khi nỗi nhớ về quá khứ đến từ chính cái cơ thể đã chết của em chợt ùa về khiến em đau đớn. Rias quỳ xuống, ôm đầu, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má. Em không nhớ, không nhớ được mình đã đợi chờ ai, đã yêu ai, em không nhớ được người đó, không còn chút ký ức nào, nhưng mỗi khi em muốn tìm lại người ấy, từng góc ngách trên cơ thể em chợt đau nhói như thể kêu lên tiếng phản đối.

Đó là nỗi sợ hãi, là sự bi quan, là sự tuyệt vọng.

Đó là ánh sáng có thể làm bỏng tay bạn khi chạm vào.

Rias không biết mình đã yêu ai, nhưng em biết cuộc tình này là vô vọng.

Sau này, Rias trở thành tử thần.

Em thật sự rất biết ơn Meng Po đã cưu mang mình nên đã tình nguyện làm trợ lý cho cô, giúp cô đưa những linh hồn về địa ngục. Mới đầu thật sự rất khó khăn, trước nay Rias đều được mọi người yêu thương, chiều truộng, em thật sự chẳng có chút kỹ năng nào.

Rias bỗng nhớ lại, lần đầu em được Meng Po đưa đi thăm 'khách hàng', ngay sau khi chứng kiến ​​cái chết của họ, em đã nôn mửa đến mức suýt ngất xỉu.

Nhưng mọi thứ dần dần trở nên tốt hơn, lần thứ hai, rồi lần thứ ba, Rias chỉ hơi choáng váng. Sau đó là thứ năm, thứ sáu, nhiều đến mức không đếm được. Cho đến khi Rias có thể tự mình xử lý 'khách hàng', em mới nhận ra rằng mình không còn khả năng phản ứng khi đối mặt với cái chết.

Không biết từ lúc nào, em đã coi đó là một điều hiển nhiên.

Một sự sắp đặt, và ở cuối con đường, cái chết luôn vẫy gọi.

Meng Po rõ ràng là đang rất hạnh phúc. Cô công nhận sự trưởng thành của Rias và luôn khen ngợi em mỗi khi em trở về sau nhiệm vụ. Cô dạy Rias về địa ngục, về những truyền thuyết, về mọi thứ. Giống như một người mẹ dìu dắt đứa con của mình vào đời, cho đi mà không đòi hỏi gì để đáp lại.

Giống như một gia đình.

Rias chợt nghĩ đến điều đó khi đưa tiễn một ông lão.

Có vẻ như trước khi mất, ông ta rất được lòng con cháu, bởi lẽ khi em đang ngoan ngoãn đợi ông ở đám tang, Rias đã thấy rất nhiều người khóc thương cho ông. Là một tử thần, tất nhiên, Rias phân biệt được đâu là nước mắt giả tạo và đâu là lời nói đau đớn tận đáy lòng. Em có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng bên trong mỗi người ở đám tang, và ông đã cố gắng đi quanh để lau nước mắt cho họ, nhưng ông không thể làm gì được.

"Ông ơi, đã đến giờ đi rồi."

"A, đã đến giờ rồi sao?" Ông lão chậm rãi đến gần Rias, vỗ vỗ mu bàn tay em, cười nói: "Vậy thì đi thôi, đừng làm mất thời gian của cháu. Trời tối rồi, cháu cũng nên về nhà sớm đi để gia đình không lo lắng."

"Gia đình?" Rias ngạc nhiên, "Nhưng cháu là một tử thần?"

"Một tử thần không thể có gia đình sao?" Ông lão hỏi ngược lại.

Rias chợt im lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro