CHƯƠNG 10 - KHIÊU VŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào Nop." Mon lên tiếng chào anh, không hào hứng bằng anh.

"Bạn là ai?" Sam hỏi, săm soi anh từ trên xuống dưới.

"Tôi là bạn trai của Mon." anh trả lời.

"Không, đừng nói dối." cô gái cảnh cáo anh.

"Tôi xin lỗi." anh tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Vậy thì, nếu bạn không phải là bạn của Mon, tôi nghĩ bạn nên đi." Sam cố giữ vẻ ngoài mạnh mẽ cho Mon, mặc dù cô ấy không thể nói chuyện với người lạ. Nhưng cô không thể tránh khỏi việc ghét anh chàng vì một lý do không thể giải thích được.

"Sam, đừng đi quá giới hạn." Mon nói với giọng điệu cảnh cáo như đã từng nói với Nop.

"Được rồi, được rồi. Tôi xin lỗi." cô xin lỗi nhưng vẫn nhìn Nop với vẻ nghiêm nghị.

"Nop, cậu làm gì ở đây? "Mon hỏi cậu bé.

"Một ngày nọ, một cô gái đến khi chúng tôi đang luyện tập và mời tất cả sinh viên năm nhất đến dự tiệc. Vì vậy, tôi đã đến với họ. Tôi đang tìm đồ uống để uống và ai đó nói với tôi rằng có đồ uống ở trong bếp, vì vậy tôi đã đến đây."

"Được rồi. Vậy thì hãy vui vẻ tối nay." Mon đang định đi về phía cửa thì cậu nhóc lại lên tiếng.

"Mon, chúng ta nói chuyện được không?"

Mon muốn trả lời không và rời đi. Đặc biệt là khi Nop đã có cơ hội nói chuyện và nhưng lại từ chối trả lời câu hỏi của cô ấy. Dù vậy cô không thể quên rằng họ là bạn bè trong nhiều năm. Họ còn là hàng xóm của nhau và dù sao họ cũng sẽ gặp nhau, ngay cả khi cô ấy muốn tránh mặt. Cô có thể làm mọi thứ, nhưng cuối cùng, điều đó sẽ đau đớn và mệt mỏi hơn bất cứ điều gì. Dù cô ấy thích nói chuyện ở bất cứ đâu khác hơn là một bữa tiệc, nhưng họ đã ở đây. Cuối cùng Mon thở dài và nhìn Sam.

"Cậu để chúng tôi nói chuyện một chút được không?" cô bình tĩnh hỏi Sam. Sam nhìn Nop với ánh mắt nghiêm khắc. Cô xem xét anh từ dưới lên trên. Rồi cô quay lại nhìn Mon.

"Cậu có chắc không?"

"Tôi chắc" cô gật đầu. "Chúng tôi cần nói chuyện." Mon nở một nụ cười nhẹ khiến nét mặt của Sam bớt căng thẳng.

"Được rồi. Gọi cho tôi nếu cậu cần bất cứ điều gì. Tôi sẽ không ở xa đâu." cô nói câu cuối nhìn anh qua khóe mắt. Mon gật đầu, biết rằng cô không nói dối.

"Đừng lo lắng. Nhưng, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ làm vậy." cô ấy mỉm cười với Sam và cô gái tóc nâu cũng đáp lại. Rồi cô quay qua, nhìn Nop lần cuối sau đó rời khỏi nhà bếp.

Khi họ ở một mình, sự căng thẳng có thể nhìn thấy được. Mon không thoải mái chút nào khi có mặt anh ấy ở đây, nhưng sau lần cuối cùng họ nói chuyện, điều đó là không thể tránh khỏi. Cô gái đang đợi anh bắt đầu cuộc trò chuyện, vì anh là người muốn nói chuyện. Nhưng Nop không tìm được từ thích hợp để diễn tả những gì anh đang nghĩ trong đầu. Vì vậy, sau gần hai phút hoàn toàn im lặng, Mon quyết định phá vỡ nó.

"Cậu muốn nói với tôi điều gì?" cô hỏi một cách bình thản. Trong vòng một giây, cô đã có câu trả lời.

"Cô ấy là ai?" Nop đáp lại bằng câu hỏi mà từ lúc vào nhà bếp đến giờ cậu luôn muốn biết.

"Cô ấy là một người bạn. Tôi sẽ không hỏi lại. Cậu muốn nói gì với tôi?" Mon cố giữ bình tĩnh nhưng Nop lại chuyển chủ đề cuộc nói chuyện khiến cô có chút mất bình tĩnh.

"Tôi nhớ cậu." anh nói, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt cô. "Tôi nhớ Mon ngọt ngào của tôi."

"Nhưng, cậu nhớ tôi chỉ như là một người bạn hay cậu nhớ người mà cậu thích và muốn ở bên? Bởi vì nó không giống nhau." Mon nhìn anh như cái cách mà cô ấy đã nhìn vào tuần trước. Trong câu trả lời của anh ấy là chìa khóa để biết anh ấy thực sự muốn gì từ mối quan hệ của họ.

"Tại sao lại phải rõ ràng như vậy? Tôi chỉ là nhớ cậu." Mon thở dài ngao ngán trước tình cảnh này.

"Vậy lần trước chúng ta nói chuyện cậu không hiểu sao? Nó quan trọng bởi vì cậu đang hy vọng vào một cái gì đó sẽ không tồn tại. Và hy vọng đó sẽ làm cho cậu đau khổ bởi vì khi tôi tìm thấy ai đó, cậu sẽ đau. Hay cậu sẽ nghĩ rằng tôi đang lừa dối cậu, khi tôi không nợ cậu điều gì vì chúng ta chưa từng là gì cả." Mon cố gắng giải thích một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng tình hình lại đẩy cô đến giới hạn một lần nữa.

"Nhưng tình cảm của tôi không phải công tắc đèn. Tôi không thể tắt chúng ngay được." Nop chực khóc và điều đó thể hiện qua giọng nói của anh.

"Tôi biết cậu không thể, nhưng cậu phải bắt đầu nhận ra rằng tôi sẽ không yêu cậu ngay từ khi bắt đầu. Sau đó, cảm xúc của cậu sẽ biến mất dần dần. Nhưng cậu phải băt đầu từ bỏ." Nở nuốt nước miếng gật đầu. "Vậy cậu sẽ quên tôi để chúng ta làm bạn chứ?"

Nop nghĩ về nó một lúc. Anh ấy lau nước mắt trên mặt.

"Tôi đã yêu cậu từ khi chúng ta còn nhỏ. Tôi đã luôn có hy vọng rằng cậu sẽ yêu tôi. Nhưng cậu đã nói đi nói lại rằng cậu sẽ không. Mặc dù tôi không muốn tin, nhưng tôi phải tin. Tôi đã rất khổ sở khi không thể nói chuyện với cậu suốt cả tuần. Điều đó đã làm tổn thương nhiều hơn bất cứ điều gì trên thế giới. Tôi không muốn cảm thấy điều đó một lần nữa. Nhưng tôi không biết làm thế nào tình cảm của tôi có thể phai nhạt khi hiện tại thì chưa. Điều tôi có thể hứa với cậu là tôi sẽ cố gắng hết sức để quên cậu. Tôi không biết sẽ mất bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng." anh nói, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đó là tất cả những gì tôi cần. Để cậu cố gắng từ bỏ với một lời hứa cố gắng. Sau cùng, cậu cũng phải hứa với tôi không hành động như thể tôi là bạn gái của cậu. Chúng ta chỉ là bạn của nhau, vì vậy hãy hành động phù hợp. Được chứ?" Nop lại gật đầu.

"Được. Tôi hứa." Mon cười nhẹ và Nop đáp lại với cô. Đó là một điều đáng buồn, cảm thấy bị tổn thương nhưng Mon hy vọng mình có thể vượt qua.

"Được rồi. Vậy thì tôi sẽ đi tìm Yuki. Chúc ngủ ngon và tận hưởng bữa tiệc, bạn của tôi." Mon siết vai khi cô đi ngang qua anh và rời khỏi nhà bếp.

Mon biết Nop sẽ rất đau lòng. Nhưng, làm sao họ có thể tiếp tục nếu cả hai không rõ ràng về mọi thứ? Nop hy vọng cho một điều không thể. Cuối cùng, vào một lúc nào đó, cô ấy sẽ hẹn hò với ai đó và Nop sẽ nhìn thấy điều đó. Anh sẽ hành động thế nào nếu Mon không nói rõ ràng với anh như cô đã làm? Cô cũng đau vì không muốn làm anh đau. Nhưng, làm sao họ có thể tiếp tục nếu cả hai vẫn giữ cái tôi mù quáng của mình? Vì vậy, dù đau đớn nhưng đều đó là cần thiết. Cuối cùng họ sẽ trở lại bình thường thôi. Hoặc, ít nhất, cô hy vọng lời hứa của anh là sự thật. Vì cô ấy cần một người bạn là anh ấy chứ không phải bạn trai.

Mon đi qua hành lang cho đến khi cô thấy mình đang ở trong phòng khách. Cô quay sang trái và thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng dựa vào tường và lắc vòng tròn đồ uống của mình. Mắt cô tập trung vào chuyển động. Mon cười nhẹ. Cô ấy thấy thật buồn cười khi cô ấy tập trung vào nó.

"Cậu đang làm gì thế?" cô ghé sát vào tai phải cô hỏi. Sam nhảy lên sợ hãi. Mon cười một chút trước phản ứng của cô.

"Cái gì..." cô quay lại nhìn Mon, tay đặt lên ngực. "Cậu điên à? Cậu đang muốn ám sát tôi à?" cô ấy hỏi, vẫn đang cố bình tĩnh lại. Mon cười to hơn khiến Sam cũng cười theo.

"Tôi xin lỗi đã làm cậu sợ. "Mon nói, vẫn cười. "Thật buồn cười khi thấy cậu tập trung vào cái ly. Có gì thú vị không?"

"Tôi chỉ dành thời gian trong khi cậu đang nói chuyện với anh ta." cô đổi sang giọng nghiêm túc hơn. "Mọi chuyện ổn chứ? Cậu có ổn không?" Mon cười nhẹ nhìn cô. Cô ấy thật ngọt ngào khi hỏi. Họ hầu như không biết nhau, nhưng Mon luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cô ấy và tự do thể hiện bản thân.

"Mọi thứ sẽ ổn. Nó không phải bây giờ, nhưng nó sẽ ổn. Và tôi cũng sẽ ổn thôi." Sam vẫn giữ nguyên ánh mắt nghiêm túc sau lời nói của cô.

"Cậu có chắc không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì để giúp cậu, trong bất kì hoàn cảnh nào."

Nhịp tim của Mon tăng lên một chút. Làm sao cô ấy có thể tốt với một người mà cô ấy không biết rõ như vậy?

"Cậu thật ngọt ngào với tôi. Sao lại như vậy?"

Câu hỏi đó làm Sam ngạc nhiên. Cô ấy không chắc câu trả lời cho nó, nhưng cô ấy nói một cách trung thực nhất có thể.

"Tôi không biết. Tôi thực sự rất tệ trong việc nói chuyện với những người mà tôi không biết rõ. Khi Tee bảo tôi giúp cô ấy bằng cách nói chuyện với cậu, tôi đã phát hoảng. Tôi không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào và thậm chí tôi đã lên cơn hoảng loạn khi nghĩ về điều đó. Nhưng, khi cuối cùng nó đến, tôi cảm thấy tự nhiên khi nói chuyện với cậu. Tôi thực sự không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy thực sự thoải mái khi nói chuyện và gần gũi với cậu. Cũng như nó xảy ra bây giờ. Nó không có một lời giải thích rõ ràng hoặc thậm chí thế nào mới là hợp lý. Và tôi đoán quan tâm đến cậu cũng vậy." cô nhún vai. "Có lẽ cậu nên tự hỏi mình đã làm gì với tôi, mụ phù thủy. Bởi vì tôi là một người khác với cậu so với phần còn lại của thế giới."

Cả hai cùng mỉm cười với nhau. Trái tim của cả hai đều đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng họ tập trung hơn vào việc giữ cho ánh nhìn của họ kết nối với nhau. Nó gần giống như một câu thần chú được ếm lên cả hai vì họ đã bị kéo lại gần nhau và họ không thể thoát khỏi nó. Hai người họ cảm thấy thật tuyệt đến nỗi không muốn ở đâu ngoài đó. Họ mới chỉ nói chuyện một vài lần, nhưng họ cảm thấy rất tự nhiên khi ở bên nhau. Họ cảm thấy thoải mái, hơn bất cứ ai. Nó không có lời giải thích, ít nhất là một lời giải thích hợp lý, nhưng nó cảm thấy thật tuyệt khi không tìm kiếm một lời giải thích nào.

Tuy nhiên, một người nào đó đã đẩy Mon từ phía sau mà không nói lời xin lỗi sau đó khiến cô mất liên lạc bằng mắt và khiến cả hai trở về thực tại. Khuôn mặt của họ là bằng chứng cho thấy không ai trong số họ hài lòng về điều đó.

Lúc đó, Mon nghe thấy có 1 bài hát đang phát qua loa.

"Ôi nữ thần của tôi. Tôi thích bài hát này!" cô ấy hét lên. Sam cau mày, bối rối.

"Tôi thì không. Đó là của ai?" cô hỏi. Cuối cùng, cô ấy đã mỉm cười khi thấy Mon rất phấn khích.

"Cậu không thích à? Đó là 'You better know' của Red Velvet." Sam vẫn giữ nguyên vẻ bối rối. "Cậu không biết họ à?" cô ấy di chuyển đầu từ trái sang phải. "Được rồi. Tôi giới thiệu họ với bạn vì họ rất tuyệt vời."

Mon nắm lấy cổ tay Sam. Một phản ứng điện truyền từ tay Mon đến phần còn lại của cơ thể cô. Sam cũng cảm thấy như vậy khi Mon chạm vào cô. Tuy nhiên, cô phớt lờ và cùng cô gái tóc nâu bước ra sàn nhảy. Cô tìm thấy Yuki, người đang nhảy gần Tee. Họ vẫy tay chào nhau và bắt đầu hát bài hát. Mon cảm thấy Sam phía sau cô hơi khó chịu, xung quanh có quá nhiều người.

"Cậu có ổn không?" cô hỏi, quay sang nhìn Sam

"Tôi không quen khiêu vũ. Tôi phải làm nó như thế nào?" Mon cười ngọt ngào.

"Cứ nhảy theo cảm nhận của cậu. Cậu không cần phải làm bất cứ điều gì cụ thể."

Mon bắt đầu di chuyển và cuối cùng Sam bắt chước cô ấy. Tee và Yuki tham gia cùng họ, và cô gái tóc nâu cảm thấy thoải mái hơn khi các bài hát được phát. Nhưng khi cô cảm thấy an toàn hơn là khi Mon nhìn thẳng vào mắt cô. Cô có thể lạc vào đôi mắt đó. Cô không biết tại sao. Nhưng, có Mon bên cạnh, cô cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì. Vì vậy, cô ấy tiếp tục khiêu vũ và tận hưởng buổi tối với người bạn mới của mình .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro