CHƯƠNG 9 DINH THỰ NHÀ JIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đến rồi." Tee nói, khi cô dừng xe. Yuki và Mon há hốc mồm hết mức có thể.

"Đây có phải là ngôi nhà nhỏ mà các cậu đang nói đến không?" Yuki hỏi.

Họ đang đứng trước một tòa nhà có thể là mọi thứ trừ nhỏ. Đó là ngôi nhà điển hình có thể xuất hiện trong một bộ phim truyền hình dài tập về một gia đình giàu có. Đó là một biệt thự hai tầng có chiều dài mặt tiền ít nhất gấp ba lần nhà của Mon. Nó trông cổ kính, nhưng điều đó không làm cho nó bớt sang trọng. Mặt tiền màu nâu, một số ít cửa sổ được trang trí màu trắng, điều này cho thấy số lượng phòng mà nơi này có ngày càng nhiều. Ngôi nhà cũng không có hàng xóm thân thiết vì khu vườn rộng lớn bao quanh tòa nhà. Trên con đường gần đó, đã có ít nhất hơn chục chiếc ô tô đậu sẵn. Nhưng Tee đang ở trước một cánh cửa khác trông giống như nhà để xe. Nó tự động mở ra và cô cho xe vào. Cánh cổng đóng lại sau lưng họ và Tee dừng xe lại. Họ bắt đầu đi xuống.

"Có lẽ hơi quá khi nói ngôi nhà này nhỏ." Tee vừa nói vừa đóng cửa xe.

"Một chút? Đây có phải là một trò đùa. Nhà tôi bằng một phần tư căn biệt thự này." Mon vẫn còn sốc tại chỗ.

"Gia đình Jim kinh doanh thuốc lá." Sam giải thích cho các cô gái. "Ông của cô ấy làm giàu ở nước ngoài và ngôi nhà này là thành quả của ông ấy. Nó khá ấn tượng."

"Cậu sao lại ấn tượng về nơi này. Dù cậu cũng không có bất kì một ngôi nhà nhỏ hay tài sản nhỏ nào." Tee nói thẳng với Sam.

"Không phải vậy. Nhưng tôi chưa nói cái gì nhỏ khi nó không nhỏ." hai cô gái cười nhẹ làm hai người kia bối rối.

"Vậy là tất cả các cậu đều giàu có, phải không?" Yuki hỏi, giọng nghi ngờ.

"Định nghĩ về sự giàu có à" Sam trợn mắt sau câu nói của Tee.

"Là chúng tôi ." cô gái tóc nâu kết thúc câu trả lời. "Có gì không tốt sao?" cô nhìn Mon nói.

"Tôi không nghĩ vậy." cô gái có chút ngượng ngùng nói rằng. "Ý tôi là, tôi chưa từng gặp ai giàu có. Yuki cũng giống vậy. Vì vậy, tôi không biết phải nói gì."

"Đừng lo lắng." Tee xen vào. "Chúng tôi là những người tốt. Chúng tôi hứa. Chúng ta vào nhà nhé?"

Yuki gật đầu và Mon bắt chước cô ấy. Tee mỉm cười và mở cánh cửa ở cuối gara. Họ bước vào phòng khách của tòa nhà, và nó giống hệt như những gì họ tưởng tượng từ bên ngoài. Nó bao gồm một căn phòng lớn có cửa sổ thay vì những bức tường ở mặt trước giúp nhìn rõ ra sân sau. Ở đó, họ có thể nhìn thấy bể bơi, nơi rất nhiều khách đã xuống nước. Nhiều người hơn đang ở xung quanh phòng nhảy theo điệu nhạc lớn của DJ hoặc ngồi trên những chiếc ghế dài được đặt ở hai bên phòng. Trên bức tường đối diện với cửa sổ, có thể nhìn thấy hai hành lang. Một trong số họ, người mà họ đã đến. Và họ cũng có thể nhìn thấy cầu thang lớn nơi có nhiều người đang nói chuyện. Một số người khác đang đi cầu thang bị lạc trên tầng hai.

Mon bị mê hoặc bởi nơi này. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đó ngoạn mục như vậy trước đây. Vì vậy, cô không thể tránh được việc đi lại với cái miệng há hốc. Nhìn đâu cũng thấy sang chảnh. Từ những bức tranh, đến những đồ trang trí đắt tiền hay chiếc đèn khổng lồ trên đầu họ. Cô ấy luôn sống với nguồn tài nguyên hạn chế, vì vậy cô ấy rất ấn tượng rằng ai đó có thể có rất nhiều.

"Cậu có ổn không?" Sam hỏi từ phía sau, bên phải cô. Cô quay lại nhìn cô gái, với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi ổn. Tại sao cậu lại hỏi vậy? "cô bối rối.

"Vì từ lúc chúng tôi vào cậu đã đi hơi xa rồi. Nếu cậu không thoải mái hay gì thì chúng ta có thể đi chỗ khác. Hoặc chúng ta có thể..." Cô chưa kịp nói gì thì Mon đã ngăn cô lại.

"Sam, không sao đâu. Tôi thực sự ổn. Chỉ ấn tượng bởi nơi này. Tôi chưa bao giờ đến một nơi nào to lớn và sang trọng như vậy trước đây." Mon không ngừng quan sát khắp nơi, bởi vì cô ấy chắc chắn rằng cô ấy sẽ tìm thấy một cái gì đó mới mẻ mà cô ấy đã không chú ý đến mỗi khi cô ấy tìm kiếm.

"Tôi xin lỗi vì đã không nói toàn bộ sự thật về nơi này." Tee vừa nói vừa gãi gáy. "Tôi không nghĩ nhiều và cũng không nghĩ nó lại quan trọng đến thế."

"Ồ không phải." Yuki ngắt lời cô. "Chỉ là ngạc nhiên thôi. Nhưng đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ quen với nó." cô ấy cười nhẹ với Tee, người đã thay đổi khuôn mặt của mình thành một người hạnh phúc.

"Tuyệt vời. Hãy đến nơi mà Jim và Kate đang ở. Chắc họ đang thắc mắc chúng ta đang ở đâu."

Tee dẫn đường đến hành lang khác. Một vài cánh cửa ở hai bên, một trong số đó là phòng tắm, như Sam giải thích. Trong phòng đầu tiên bên trái, có một phòng rất lớn khác, đó là nhà bếp. Nó lớn ít nhất gấp đôi bếp nhà Mon. Trên một chiếc bàn lớn ở giữa, hàng chục chai rượu đã được khui, cùng nhiều loại chất lỏng khác đã được mở ra. Mon không biết rằng có nhiều thứ tồn tại. Một vài người đang ở trong đó để chuẩn bị, nhưng hai người trong số họ chỉ đang nói chuyện ở phía bên kia căn phòng. Họ quay lại ngay khi bước vào.

"Cuối cùng cũng về rồi. Tôi nghĩ rằng các cậu đã mất tích." Kate kêu lên. Tất cả các cô gái đều có thể cảm nhận được ảnh hưởng của rượu trong giọng nói của cô ấy.

"Và cậu đã mang theo bạn đồng hành, phải không? "Jim nhướn mày hỏi.

"Yuki nhờ tôi giúp và tôi không thể từ chối cô ấy." Tee nháy mắt với cô, người chỉ đảo mắt, nhưng vẫn giữ một nụ cười trên khuôn mặt. "Đó cũng là cách duy nhất để thuyết phục bố mẹ Mon cho cô ấy đến đây. Nhìn thấy hai người đẹp ngầu lòi đến đón và hứa sau đó sẽ đưa họ về nhà an toàn là điều không ai có thể cưỡng lại được." tất cả đều cười trước bình luận cuối cùng của cô.

"Tôi nghĩ mình vẫn cảm ơn chưa đủ. Tôi cảm ơn Sam và Tee vì những gì các cậu đã làm. Các cậu đã không lùi bước trước khuôn mặt nghiêm trọng của mẹ tôi." Mon cười với cả hai, nhưng vẫn dán mắt vào Sam.

"Bà ấy thật đáng sợ, nhưng cậu chưa gặp bà của Sam. Bà ấy kinh khủng hơn."

"Đừng nói thế về bà tôi, Tee." Sam nói với cô với giọng nghiêm túc và ra lệnh.

"Tối nay bỏ bà ngoại em qua một bên đi em nhé. Tôi muốn vui chơi!" Kate hét lên, chốt câu cuối cùng đó.

"Như tôi đã nói với mọi người, các cậu có thể đi bất cứ nơi nào các cậu muốn. Nhưng làm ơn, cố gắng đừng làm hỏng bất cứ thứ gì, nếu không tôi sẽ phải trả tiền cho một thứ mới mà có lẽ không cần thiết." Jim căn dặn và các cô gái gật đầu, mặc dù họ không chắc cô ấy đang nói về cái gì. "Ngoài ra, chúc vui vẻ! Kate, tôi cần sự giúp đỡ của cậu." cả hai ra khỏi bếp khoanh tay tự nói.

"Vậy, tôi có thể lấy gì cho cậu? "Tee hỏi, chỉ vào mấy cái chai trước mặt. "Như cậu có thể thấy, chúng tôi có bất kỳ lựa chọn nào bạn có thể muốn."

"Tôi muốn uống rượu với chanh." Yuuki trả lời. Tee gật đầu và bắt đầu chuẩn bị đồ uống. Mon ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy bạn mình uống rượu trước đây. Làm sao cô ấy biết phải gọi món gì? Khi cô quay lại, Mon hỏi cô bằng ánh mắt. Yuki hiểu ngay. "Mình đã thấy anh em họ của mình uống thứ này trong bữa tối đêm Giáng sinh của chúng tôi. Vì vậy, tôi đoán nó sẽ ổn."

"Đó là một lựa chọn tốt". Tee đồng ý, mỉm cười đưa ly cho cô. Yuki để mắt đến cô ấy trong khi cô ấy nếm đồ uống. "Ổn không?"

"Không có gì không ổn cả." họ nhìn nhau vài giây. Rồi Yuki quay sang bạn mình. "Cậu uống gì?"

Mon không biết trả lời sao. Cô chưa bao giờ có cơ hội uống rượu như thế. Cha mẹ cô thích rượu vang và chỉ uống sâm panh vào dịp Giáng sinh. Nhưng cô ấy không biết rượu hoạt động như thế nào. Vì vậy, cô quay sang nhìn Sam với đôi mắt cún con. Cô gái tóc nâu mỉm cười với cô, ngọt ngào.

"Cậu không cần phải chọn bất kỳ loại rượu nào nếu cậu không muốn. Nó không phải là một nhiệm vụ trong một bữa tiệc."

Mon rất biết ơn vì cô ấy đã nói điều đó, bởi vì cô ấy cảm thấy không khỏe khi phải chọn rượu. Vì vậy, những lời đó giống như một món quà từ bầu trời. Cô mỉm cười lại với Sam và nhìn vào những đồ uống trên bàn.

"Vậy tôi sẽ uống một ly soda. Bởi vì, nếu không uống gì tôi sẽ không thể thức suốt đêm dài."

"Đó là một sự lựa chọn tuyệt vời." Tee nói và đưa đồ uống cho cô.

"Cảm ơn." Mon cười với cô rồi cầm lấy ly.

"Cậu có muốn nhảy không Yuki?" Tee hỏi. Yuki lại chơi bài không hứng thú một lần nữa. Nhưng Mon biết cô bạn thân sẽ không thể chống cự quá lâu vì cô nàng mê nhảy.

"Được rồi. Đi nào."

Yuki bước ra ngoài phòng bếp. Tee hét lên một tiếng 'ok' hạnh phúc và đi theo cô ấy. Khi ở một mình, Sam và Mon nhìn nhau cười.

"Thứ lỗi cho sự kích động của cô ấy. Cô ấy hơi quá hạnh phúc với bất cứ thứ gì Yuki dành cho cô ấy. Cô ấy cố tỏ ra mình có mọi thứ trong tầm kiểm soát, nhưng cô ấy không thể che giấu niềm hạnh phúc của mình trong những khoảnh khắc như thế." Sam cố giải thích.

"Tôi hiểu. Yuki trông có vẻ không hứng thú, nhưng cô ấy thích Tee nhiều hơn những gì cô ấy sẵn sàng thừa nhận. Nhưng, nếu Tee phát hiện ra, Yuki sẽ giết tôi vì đã nói ra điều đó. Vì vậy, ta sẽ không nói chuyện này với Tee." Mon chỉ vào cô nàng đang giơ tay vò tóc.

"Tôi hứa sẽ không nói gì đâu. Họ sẽ ở bên nhau sớm thôi."

Một khoảnh khắc im lặng bắt đầu giữa hai người họ. Nó không khó chịu chút nào, đó là lần đầu tiên đối với Mon như thế. Cô luôn cố gắng tránh sự im lặng, bởi vì cô cảm thấy sẽ thiếu một cái gì đó trong những khoảnh khắc im lặng đó. Nhưng nó lại không cảm thấy như vậy khi ở cùng Sam. Có sự hiện diện của Sam là đủ. Tuy nhiên, cô gái tóc nâu đã phá vỡ nó.

"Tuần vừa rồi của cậu thế nào? Tôi đã cố gắng tìm một khoảnh khắc để nói chuyện với cậu, nhưng tôi không tìm thấy. Tôi muốn hỏi cậu xem buổi ứng tuyển của cậu diễn ra như thế nào."

"Cho tờ báo? Cậu nhớ?" Mon ấn tượng về cô ấy.

"Tất nhiên tôi nhớ. Tại sao tôi lại không?"

"Tôi không biết." cô nhún vai. "Tôi không nghĩ đó là một chuyện quan trọng. Vì vậy, tôi cho rằng cậu sẽ quên."

"À, tôi không quên. Tôi luôn nhớ những thứ quan trọng từ những người quan trọng." Sam không biết điều gì đã khiến cô ấy để nói ra điều đó, nhưng cô ấy vẫn cố giữ sự xấu hổ trong lòng để không đỏ mặt. Nhưng người xấu hổ và đỏ mặt, trong khi mỉm cười, là Mon.

"Chúng tôi đã hoàn thành bài kiểm tra rất tốt. Tôi và Yuki đã cùng nhau làm bài, cô ấy chụp ảnh còn tôi viết bài. Và cả hai chúng tôi đã được nhận. Sẽ có rất nhiều việc cần làm, nhưng tôi sẽ cố gắng."

"Tôi rất hạnh phúc cho cậu. Chúc mừng!" nghe có vẻ rất giả tạo, nhưng giọng điệu của Sam thì vô cùng chân thành với Mon, người đang cười rất tươi. "Cậu phải nói với tôi biết mỗi khi một tác phẩm do cậu viết ra mắt. Tôi muốn đọc tất cả chúng."

"Cậu sẽ đọc?"

"Tất nhiên rồi. Tôi thực sự có ý đó."

Một lần nữa, Mon ngạc nhiên trước sự phấn khích của Sam đối với những thứ liên quan đến cô. Trong đầu cô luôn nghĩ rằng sau một thời gian Sam sẽ không chú ý đến những việc trước đó cô đã nói hoặc là không lâu sao đó Sam sẽ dần dần lãng quên đi lời nói của Mon. Nhưng trái tim cô thì nghĩ khác.

"Vậy thì cậu nên cho tôi số điện thoại của cậu. Để tôi báo cho cậu bất cứ khi nào bài viết của tôi được ra mắt." cô cắn môi. 'Điều đó có quá táo bạo không?', cô tự hỏi mình. Nhưng nụ cười của Sam đã cho cô câu trả lời cô cần.

"Điều đó sẽ rất tuyệt." cô rút điện thoại trong túi xách đưa cho Mon. " Cho tôi điện thoại của cậu và tôi sẽ nhắn tin cho cậu trong giây lát để cậu có số của tôi."

Mon gật đầu và gõ số của cô vào điện thoại của Sam. Cô ấy trả lại điện thoại cho chủ nhân của nó, người này đã gõ một vài thứ trên đó. Một giây sau, di động của cô reo lên. Đó là một tin nhắn từ một số lạ.

Unknown : Now I have you

Mon mỉm cười nhìn Sam. Sau đó, hạ thấp ánh mắt và gõ lại.

Mon : And I have you too

Cô ấy nhấn 'gửi' rồi lưu số của Sam là 'Sam ❤'.

"Cậu lưu tên tôi thế nào?"

Sam đưa điện thoại của cô ấy cho Mon sau câu hỏi của cô ấy. Cô ấy đọc 'Mon ❤ ' trên đó và mỉm cười. Cô đưa điện thoại cho cô xem.

"Chúng ta có nghĩ giống nhau không nào?"

Họ cười phá lên và nhìn nhau một lúc. Cả hai đều không thể tin rằng họ đã tìm thấy một người mà họ cảm thấy rất thoải mái. Tỷ lệ tìm thấy một người như thế này là bao nhiêu?

Tuy nhiên, một giọng nói phát ra từ cửa nhà bếp đã cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

"Mon." cô nhìn người đó. Cô nhận ra Nop ngay. Tỷ lệ nhìn thấy anh ta ở đây là bao nhiêu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro