CHƯƠNG 8 ĐẾN NHÀ ĐÓN EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu làm gì trong đó lâu thế?"Kate vừa hỏi vừa gõ cửa phòng tắm. Sam đã ở đó hơn 20 phút và cô ấy bắt đầu lo lắng.

"Mình sẽ ra ngay. Mình chỉ xong ngay thôi. Mình không sao."cô gái tóc nâu trả lời từ bên trong.

Kate nhìn Jim, người đang ở bên cạnh cô với vẻ bối rối.

"Cậu nghĩ cô ấy ổn chứ?"Kate hỏi.

"Cho cô ấy một phút đi."Jim trả lời, và đi ngắm mình trong gương. "Trông Mình có ổn không?"cô hỏi Kate, người đang ở bên cạnh cô. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh đậm, buộc chặt ở hai bên vai. Nó dài đến tận đầu gối, không quá ôm sát cơ thể cô.

"Tất nhiên rồi. Mình trông giống như một nữ thần, nhưng cậu trông cũng không tệ."Jim đá vào tay cô ấy và cả hai cùng cười. "Mình chỉ đua thôi. Trông bạn rất đẹp."

"Mình không cần phải nói với cậu rằng cậu trông thật lộng lẫy bởi vì cậu luôn như vậy."cô nhìn bạn mình nói. Kate đang mặc một chiếc váy đen bó sát. Nó trễ vai và làm nổi bật mọi đường cong trên cơ thể cô ấy từ trên xuống dưới dài 5 inch qua đầu gối. "Mình chắc chắn rằng tất cả các chàng trai sẽ theo đuổi bạn suốt đêm nay."

"Mình không tập trung vào việc có ai đó trên giường của mình đêm nay không. Mình muốn vui vẻ với bạn bè và các cô gái khác. Đó là bữa tiệc đầu tiên của chúng mình với tư cách là sinh viên đại học. Vì vậy, chúng ta phải tận hưởng đêm nay. Đừng lo lắng về các chàng trai. Nhưng, nếu bạn muốn nói chuyện với một người, mình sẽ giúp bạn."

"Đừng. Cuối cùng họ sẽ chảy nước dãi vì bạn." Kate không thích giọng điệu đó và quay sang cô bạn để cô ấy nhìn mình.

"Đừng nghĩ như thế. Cậu thật lộng lẫy và mình chắc rằng có rất nhiều chàng trai ngoài kia muốn ở bên cậu. Cậu chỉ cần sẵn sàng, được chứ? Tin mình đi. Có một ai đó dành cho bạn ngoài đó." Jim gật đầu và cười nhẹ với cô. Kate ôm cô. "Cậu sẽ tìm thấy anh ta. Sớm hay muộn, nó cũng sẽ xảy ra."

"Sao tâm trạng xuống đây thế?" Sam hỏi.

Những người bạn của cô quay lại và ngạc nhiên nhìn về phía bạn của họ.

"Ồ. Có lẽ mình nên quên các chàng trai và thay vào đó hẹn hò với cậu." Jim nói khiến Sam bật cười.

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"cô tắt đèn phòng tắm và đi soi mình trong gương.

"Tại sao cậu lại hỏi thế? Cậu đã tự nhìn thấy chính mình chưa? Cậu trông thật nóng bỏng!" Kate kêu lên.

Sam soi mình trong gương. Cô đã ở trong phòng tắm quá lâu vì một lý do. Và kết quả thật mỹ mãn. Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen khiến cô ấy trông thanh lịch và sang trọng. Nó bao gồm một chiếc áo vest và quần đùi bó sát vào cơ thể cô. Đôi giày cao gót làm cho đôi chân của cô ấy dài hơn so với thực tế và việc trang điểm của cô ấy đã khiến cô ấy mất hơn nửa giờ khiến cho khuôn mặt của cô ấy trở thành một tác phẩm nghệ thuật nhỏ. Cô ấy đã vuốt tóc để làm cho nó trông mượt mà và sáng bóng. Cô ấy thực sự tự hào về những gì cô ấy đã làm với bản thân và nụ cười tươi của cô ấy là bằng chứng cho điều đó.

"Cậu biết cậu đã làm gì mà. Mình muốn ghét cậu, nhưng mình không thể. Cậu quá thông minh và xnh đẹp. Mình yêu cậu vì điều đó." Kate nói rồi ôm Sam từ bên phải.

"Sao cậu có thể xinh đẹp đến vậy? Mình ghen tị với cậu." Jim nói thêm, cắn môi dưới của cô.

"Mình đã ở trong đó quá lâu để không trông như thế này." Sam nói, tay chỉ về phía phòng tắm. "Nhưng mình không chắc. Mình nghĩ rằng mình cũng chưa bao giờ thấy bản thân như thế này trước đây."

"Cậu có phải là n đang muốn tìm ai đó để tán tỉnh tối nay không?" Kate hỏi với giọng nghịch ngợm.

Ngay lập tức, ai đó hiện ra trong đầu Sam. Nói xong, mặt cô đỏ bừng. Sự pha trộn giữa bối rối, ngại ngùng và phấn khích cùng một lúc là lý do. Tại sao cô lại nghĩ về nó?

"Ôi nữ thần của mình. Mình nghĩ cậu đã có ai đó." Kate tỏ ra phấn khích nhảy cẫng lên khi vẫn đang ôm Sam. "Mình cần biết mọi thứ về cậu ta. Cậu ta là ai? Chúng ta có biết Cậu ấy không?"

"Có lẽ đó không phải là 'cậu ấy' mà 'cô ấy'." Sam nuốt nước bọt khi Jim nói vậy. "Cậu thẳng thật không Sam?" mặt cô gái tóc nâu thậm chí còn đỏ hơn.

"Tại sao cậu lại hỏi điều đó?"cô cố gắng che giấu cảm giác lo lắng hết mức có thể.

"Vì cậu chưa bao giờ thấy em thích con trai. Và bởi vì mình chưa bao giờ hỏi cậu câu hỏi này trước đây. Mình xin lỗi nếu nó làm cậu khó chịu." Jim xin lỗi, nhưng vẫn nhìn Sam chờ đợi câu trả lời.

Sam không biết phải nói gì. Bà cô luôn nói với cô rằng một ngày nào đó cô sẽ phải lấy một người đàn ông. Bà chưa bao giờ dạy cô bất cứ điều gì về tình yêu và tìm kiếm một nửa của một người. Khi Tee bắt đầu thích các cô gái, và Sam thực sự cởi mở về điều đó, cô ấy mừng cho bạn mình, nhưng không nghĩ gì khác ngoài điều đó. Tuy nhiên, sau câu hỏi đó và những gì nảy ra trong đầu, liệu cô có nên suy nghĩ thêm trước khi đưa ra câu trả lời dứt khoát?

"Các cô đang làm gì vậy?"

Tee làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ bằng cách xuất hiện trong phòng. Cô ấy đã ở khắp nhà chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc. Cô là người đầu tiên chuẩn bị sẵn sàng. Cô chỉ mất 15 phút để mặc một chiếc áo sơ mi đỏ và quần denim. Cô ấy đẹp trai mà không làm quá nhiều với bản thân.

"Chúng mình đã sẵn sàng." Sam trả lời trước khi những người bạn của cô có thể. "Tất cả mọi thứ xong rồi. Cậu có cần giúp đỡ bất cứ điều gì từ chúng mình không?"cô ấy cần phải thoát khỏi cuộc trò chuyện này càng nhanh càng tốt.

"Mình đã đến để nói với các cậu rằng bây giờ mình phải đi ra ngoài. Mình sẽ ở đây trong nửa giờ nữa, ngay khi những vị khách đầu tiên đến. Và mình đến để rủ Sam đi cùng."

Cô gái tóc nâu cau mày. Cô bối rối. Cô ấy có cần phải đi đâu đó không?"

"Mình? Tại sao?"

Tee mỉm cười và nắm lấy cổ tay cô.

"Đừng lo lắng. Cậu sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi."Tee bắt đầu đi về phía lối ra với bạn mình. "Hẹn gặp lại sau, các cô gái xinh đẹp!"

-------------------------------------------------"-------------------------------------------------"----------------------------

"Vậy, làm sao chúng ta ra khỏi đây trong bộ dạng này mà không bị ba mẹ phát hoảng vì chúng ta đi dự tiệc?"Mon hỏi, vẫn còn bối rối.

"Đừng lo lắng. Mình đã có một ý tưởng."Yuki trả lời, nhìn mình trong gương.

Hai người bạn đã sẵn sàng trong một tiếng rưỡi qua. Yuki đã mang theo gần nửa tủ quần áo của mình để có nhiều sự lựa chọn hơn cho trang phục. Cuối cùng, sau một thời gian dài thảo luận và đi đến thống nhất chung, họ đã chọn được trang phục sẽ mặc. Yuki đã chọn một chiếc váy màu tím không tay, dài đến đầu gối. Sau khi không thích gần như tất cả những bộ quần áo mà Yuki đã chọn, Mon quyết định mặc một chiếc áo cánh màu hồng và một chiếc váy ngắn màu trắng. Cả hai đều chọn giày bệt để cảm thấy thoải mái hơn suốt đêm dài. Yuki đã trang điểm cho cả hai. Và, mặc dù ban đầu Mon không thoải mái với quá nhiều thứ, nhưng cuối cùng cô ấy lại rất thích kết quả đạt được. Cô đã cảm ơn bạn mình vì điều đó.

Tuy nhiên, họ vẫn gặp vấn đề về việc thuyết phục bố mẹ Mon cho cô đi dự tiệc. Yuki thực sự tự tin rằng họ sẽ thành công, nhưng Mon không chắc họ sẽ làm điều đó như thế nào. Cô chưa bao giờ ngủ ở ngoài, trừ khi đó là chỗ của Yuki. Họ đã để cô ấy đi vì bố mẹ cô ấy biết gia đình của Yuki từ khi họ còn học mẫu giáo. Thậm chí, trước đó họ còn phải đến tận nhà xem chỗ ngủ của cô mới cho cô ở. Họ thực sự bảo vệ cô ấy. Đôi khi đó là một điều tốt, nhưng trong những tình huống như vậy, nó khiến cô ấy muốn có một chút tự do.

"Vậy, khi nào chúng ta sẽ thực hiện ý tưởng tuyệt vời của bạn?"Mon nhìn đồng hồ treo tường. "Bởi vì mình khá chắc chắn rằng chúng ta sẽ đến bữa tiệc muộn."

"Cậu không phải lo đâu. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát."

Đúng lúc đó, điện thoại của Yuki reo lên. Cô mỉm cười, tự tin và đi lấy nó. Cô ấy cười thậm chí còn cười rộng hơn khi nhìn vào màn hình.

"Đây là ý tưởng tuyệt vời của mình. Mình đang giết hai con chim bằng một hòn đá. Hoặc thậm chí ba."cô ấy gõ gì đó trên điện thoại và chặn nó lại." Lấy đồ của cậu và đi thôi.

Mon, vẫn còn vẻ mặt bối rối, gật đầu và đi theo bạn mình. Cô lấy chiếc túi nhỏ của mình, thoa một lớp son bóng cuối cùng và ra khỏi phòng. Cả hai người bạn bước xuống phòng khách, nơi bố mẹ của Mon đang xem TV. Họ nhìn lên từ màn hình và mở to mắt khi nhìn thấy con gái mình.

"Ồ. Trông con thật xinh đẹp, Mon." bố cô thốt lên."Con cũng xinh thật đấy Yuki."Yuki cười.

"Cảm ơn Bố."

(Yuki cũng sẽ gọi Bố Mẹ Mon là Bố Mẹ vì họ vô cùng thân thiết)

Cô đang mỉm cười và hy vọng Mon cũng vậy. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Mon đã khiến cô con gái nuốt nước bọt. Cô ấy sợ kế hoạch của bạn mình sẽ không thành công.

"Sao hai đứa ăn mặc hở hang thế?" Mẹ Mon hỏi. Giọng điệu dò xét. Yuki biết Mon sẽ không thể tự mình giải thích, và vì cô ấy không biết gì về kế hoạch, Yuki đã trả lời cho cô ấy.

"Tối nay chúng con sẽ ăn tối sang trọng. Trường đại học đã mời tất cả sinh viên năm nhất dùng bữa tối để giúp làm quen với nhiều người hơn. Nó như một bữa tối chào đón năm học mới."

Mon rất ấn tượng. Lời nói dối của Yuki không xa sự thật lắm. Nó đáng tin nên có lẽ họ sẽ thuyết phục được bố mẹ cô ấy. Nhưng khuôn mặt của mẹ cô vẫn khá nghiêm trọng.

"Được rồi. Làm thế nào các con đi đến đó? Và các con sẽ quay lại đây lúc mấy giờ?"

"Thực ra chúng con cũng không biết mấy giờ sẽ kết thúc. Nhưng đừng lo lắng về việc làm thế nào chúng con sẽ trở lại. Chúng con có một chuyến đi."

Mon mở to mắt hết mức có thể. Cô ấy đang nói về cái gì?

"Có vài người bạn đang ở ngoài đợi chúng con chở chúng con đến ..."cô dừng lại trước khi lỡ lời ".... đi ăn tối. Mẹ có muốn gặp họ không?"

"Vậy thì tốt." Yuki cười, tự hào về mình.

"Vậy Bố Mẹ sẽ đưa các con ra ngoài, Đi thôi để bạn đợi."

Họ bắt đầu bước ra khỏi nhà. Mon ngăn Yuki lại một lúc.

"Ai ở ngoài? Tại sao mình không biết gì về điều này?

"Biết thì sẽ không có gì bất ngờ rồi."cô nháy mắt cười, trước khi đi theo ba mẹ Mon.

Bên ngoài ngôi nhà, một chiếc ô tô màu đen sang trọng đậu bên đường. Khi Yuki đi về phía xe, cửa tài xế mở ra và Tee bước ra. Mon đáng lẽ phải biết điều này sẽ xảy ra. Lẽ ra Yuki nên thuyết phục bố mẹ cô bằng một cách nào khác. Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là Sam cũng bước ra từ phía người đồng lái xe. Vừa nhìn thấy cô, nàng không khỏi có chút mở miệng. Sam lúc nào trông cũng xinh đẹp, nóng bỏng và gợi cảm. Vì vậy, cô cảm thấy một phản ứng tự nhiên với cô gái này. Cô gái tóc nâu nhìn thấy cô ấy và nhìn cô ấy từ dưới lên trên với vẻ mặt tương tự. Khi ánh mắt của họ gặp nhau, họ mỉm cười với nhau, bước vào thế giới của hai người. Họ đã có thể trở lại thực tế khi Yuki nói một lần nữa.

"Bố mẹ, đây là Tee và Sam. Họ cũng đến từ trường của chúng con. Chúng con học chung lớp Luật với nhau. Họ sẽ chở chúng con về nhà khi bữa tối kết thúc."

Sam cau mày khi nghe điều đó, nhưng vẻ mặt của cô ấy thay đổi khi Tee nói.

"Tất nhiên ạ. Đừng lo lắng. Chúng con sẽ chăm sóc Mon và Yuki."cô ấy thêm nụ cười đẹp nhất vào lời nói của mình. Để giúp cô ấy lấy niềm tin từ họ.

"Cô đoán cô không thể nói không với tất cả những điều này." Mẹ Mon nói với giọng điệu thất bại. Yuki cười thật tươi và Mon gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích. "Nhưng các con phải về đây nguyên vẹn nếu không ta sẽ giết cả hai đứa."cô ấy nói, chỉ vào Mon và Yuki. "Và cả hai đứa nữa." Tee và Sam nuốt nước bọt nhưng chỉ cười nhẹ.

"Họ sẽ về nguyên vẹn ạ. Chúng con hứa." Sam đáp, cố tỏ ra tự tin trong lời nói của mình.

"Được rồi. Vậy thì chúc các con buổi tối vui vẻ."

Nói xong, Mon chạy đến ôm tạm biệt bố mẹ rồi lên xe. Đó sẽ là một đêm đáng nhớ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro