CHƯƠNG 44 MỖI NGƯỜI MỘT NƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, bây giờ chúng ta đã trở lại, chị cần phải nói điều này. Bà ấy đang giả vờ và em biết điều đó nhiều như chị." Nueng nói, ngồi trên đi văng trong phòng khách.

"Em không chắc lắm về điều đó." Sam đáp lại chị gái, giọng không ổn định.

"Vậy thì em đang chơi trò bịt mắt đấy, em gái."

Hai chị em vừa về đến nhà đã đón tiếp những người bạn của cô em đang đợi sẵn. Một ngày sau khi bà của họ ngất xỉu trong chính căn phòng đó, bác sĩ đã cho bà xuất viện vì cảm thấy bà không có gì phải lo lắng. Tuy nhiên, bà ấy lặp đi lặp lại nhiều lần rằng bà ấy cảm thấy yếu và chưa muốn trở về nhà. Bà đã yêu cầu các cháu gái chở bà đến ngôi nhà trên bãi biển, nơi bà muốn ở trong vài tuần. Bà ấy đã yêu cầu các cô gái ở lại với mình, nhưng họ phải quay trở lại cuộc sống của họ, vì vậy người hầu gái sẽ đi cùng bà ấy. Sau một vài ngày, họ đã trở về nhà. Bởi vì bà của cô không có ở đó, Sam đã đề nghị bạn bè của cô ấy đến chơi ở đó một lần. Tee, Kate và Jim đều đang ngồi trên đi văng, trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai chị em.

"Em không muốn tin rằng bà của chúng ta có thể là một người tồi tệ, nhưng bà ấy là như vậy. Bà ấy cũng là người tồi tệ nhất đối với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến mình như đối với em. Tôi hiểu rằng em tin rằng bà sở hữu thứ gì đó của em, nhưng em thì không. Ví dụ, bà ấy là người hưởng tiền của bố mẹ chúng ta chứ không phải ngược lại. Em thậm chí không có một chiếc ô tô riêng vì em nghĩ rằng em sẽ đòi hỏi bà ấy quá nhiều!" Nueng thở dài, hít một hơi dài. "Nghe này, tôi chỉ muốn em nhận thức được bà ấy là người như thế nào. Những gì bà ấy muốn từ em."

"Bà ấy muốn tem cưới Kirk." Sam nói, nhìn vào mắt chị gái mình. "Bà ấy muốn tem trở thành người thừa kế của bà. Em biết điều đó rất rõ. Chị không cần phải nhắc nhở em."

"Và em đâu muốn điều đó." Nueng ngắt lời. "Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Vậy tại sao em lại hành động như thể em dũng cảm đương đầu vào tuần trước, rồi bây giờ lại thế này?"

"Vì em sợ mất bà ấy. Em sợ rằng sự ngất xỉu là dấu hiệu của một điều tồi tệ hơn nhiều đang đến với bà. Điều này có thể là giả và bà có thể đang phóng đại nỗi đau của mình, nhưng nó có thể xảy ra thật trong tương lai gần. Và em không chắc liệu mình có sẵn sàng rời đi mà không quan tâm đến bà của chúng ta hay không." Sam nuốt nước bọt, cố đẩy cục nghẹn trong cổ họng xuống. "Tuần trước khi em thú nhận, em nghĩ bà có thể sẽ đẩy em ra, nhưng không phải là bà có thể chết đi." ngực cô đầy đau đớn nói ra điều đó. Một vài giọt nước mắt đã bắt đầu lấp đầy mắt cô. "Đồng thời, em không muốn mất Mon. Em yêu em ấy bằng tất cả trái tim. Em biết rằng em sẽ không yêu một người nào khác như cách em yêu em ấy. Vậy tại sao nó lại khó như vậy? Tại sao em không thể có tất cả?"

Sam bắt đầu khóc. Cô không thể kiềm chế bản thân mình nữa. Kate, người ở gần cô nhất, ôm chặt cô giữa hai cánh tay. Họ đều hiểu nỗi đau của cô, mặc dù họ không hiểu tại sao cô vẫn có thể yêu một người như bà của mình. Tuy nhiên, họ biết người phụ nữ đó quan trọng với cô như thế nào và họ tôn trọng điều đó.

"Tôi hiểu rằng cậu không thể chống lại bà của cậu sau những gì đã xảy ra, nhưng cậu có một người trong đời không phù hơpk với bà." Cuối cùng Tee cũng nói khi Sam đã bình tĩnh lại một chút. "Vậy cậu định làm gì với Mon?"

Ngực Sam còn đau hơn nữa. Cô ấy biết rất rõ rằng tình hình là một bước ngoặt cho mối quan hệ của họ. Và Mon sắp đến đó, vì vậy cô ấy cần nhanh chóng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó.

—--

"Mình không thể vào đó lúc này." Mon nói, cách cổng nhà Sam vài bước chân vừa run vừa hồi hộp.

"Cậu phải đi, và cậu biết điều đó." Yuki khoanh tay trước mặt. "Đã một tuần kể từ lần cuối cậu gặp cô ấy và đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cụ thể hơn, một việc rất lớn đã xảy ra với cậu. Và cậu chỉ có vài ngày để đưa ra quyết định. Vì vậy, cậu phải nói chuyện với Sam và giải quyết tình huống này. Với lại, chắc chuyện của bà đã ảnh hưởng đến hai người rất nhiều nên hai người phải nói chuyện thôi."

"Tại sao cậu nghĩ thế?" Mon tò mò hỏi. Cô đã không nghĩ về điều đó.

"Cậu đã nghĩ đến tình huống tương tự như việc ngất xỉu của bà Sam không?" Yuki đáp lại bằng một câu hỏi khác. "Cậu đã thấy tình trạng của cô ấy trong bệnh viện. Cô ấy đã sợ mất bà của mình biết bao. Vì vậy, mình khá chắc chắn rằng sự kiện này đã khiến cô ấy suy nghĩ lại về lựa chọn cuộc sống của mình." Yuki nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô bạn thân và cố gắng làm rõ lời nói của mình. "Ý mình là, mình hy vọng rằng cô ấy vẫn nghĩ như trước đây, nhưng cậu nên sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Cậu biết cô ấy quan tâm đến bà mình như thế nào. Bên cạnh đó, cậu cũng đang ở một tình huống phức tạp ngay bây giờ. Vì vậy, cậu không thể đổ hết lỗi lên vai Sam."

"Mình không định làm thế. Mình đã nghĩ rằng mình có thể là lý do cho sự căng thẳng giữa bọn mình. Mình đã không nghĩ việc ngất xỉu đã thay đổi hoàn cảnh của chúng mình như thế nào."

"À, cũng có khả năng. Điều quan trọng là cậu có biết mình sẽ nói gì với cô ấy không?"

"Mình không." Mon thành thật đáp. Sau đó, cô thở dài. "Mình biết chuyện này rất lớn, nhưng..."

"Cậu không cần phải giải thích. Mình hiểu rồi. Mình không muốn ở trong hoàn cảnh của cậu ngay bây giờ. Tuy nhiên, cậu phải nói với Sam và sau đó cùng nhau quyết định. Hoặc cậu phải quyết định một cái gì đó, ít nhất là vậy."

Mon gật đầu. Cô biết bạn thân của mình đã đúng, nhưng cô không muốn đối mặt với điều đó. Cô biết mình không muốn giấu giếm chuyện như vậy, vì như thế sẽ chỉ làm tổn thương họ mà thôi. Nhưng đồng thời, cô không muốn đối mặt với những gì họ có thể trải qua.

"Mình có thể gõ cửa không?" Yuki hỏi, nắm tay người bạn thân nhất của mình để ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho những gì sắp tới.

"Làm đi. Mình phải làm điều này."

Yuki gật đầu và gõ cửa căn biệt thự to lớn. Sau đó, cô ấy lùi lại một bước để đến bên cạnh Mon và ôm lấy cô ấy bằng một cánh tay. Bạn của cô ấy hơi mỉm cười với vẻ buồn bã, nhưng cảm ơn cô ấy bằng ánh mắt vì cử chỉ đó.

Vài giây sau, cánh cổng mở ra và họ có thể nhìn thấy Sam, người đang khóc với đôi mắt đẫm lệ. Trái tim Mon tan nát khi nhìn thấy cô ấy và tiến đến ôm cô ấy thật chặt. Yuki bị bỏ lại một bên trong khi cặp đôi ôm lấy nhau. Họ đã không gặp nhau trong tuần qua và họ đã bỏ lỡ việc ở bên nhau. Tuy nhiên, biết được điều họ đã làm, đó không phải là cái ôm hạnh phúc nhất trên đời, mà là cái họ cần nhất vào lúc này.

"Cuối cùng em cũng ở đây. Chị đã không được gặp em cả tuần. Chị nóng lòng muốn gặp em. Chị nhớ em." Sam nói vào tai cô.

"Em cũng nhớ chị." Mon cũng nhỏ giọng đáp lại. "Sao hình như chị vừa khóc vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?" cô tách ra khỏi bạn gái một chút và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

"Chị đã thế." cô gái tóc nâu nuốt nước bọt và lấy đi vài giọt nước mắt còn đọng trên mặt. "Chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng ở đâu đó."

Mon lo lắng về những gì nó có thể. Những lời nói của người bạn thân nhất của cô hiện lên trong đầu cô và cô sợ rằng chúng sẽ trở thành sự thật. Tuy nhiên, cô cũng sẽ nói với cô ấy điều gì đó thay đổi cuộc sống, vì vậy cô không thể tỏ ra ngạc nhiên.

"Em cũng cần nói chuyện với chị."

Báo động nội bộ của Sam bật lên ngay lập tức. Cô không ngờ bạn gái mình lại nói như vậy. Trong một giây, cô cảm thấy sợ hãi. Xa nhau vài ngày sau những gì đã xảy ra đã thay đổi mọi thứ giữa họ rất nhiều? Cô bối rối không biết nên nói gì, nhưng chỉ có thể gật đầu. Cô yêu cầu cả hai cô vào trong nhà. Ở đó, Yuki đi thẳng đến chỗ bạn gái của mình. Mon vẫy tay với các cô gái, trước khi Sam nói với họ rằng họ sẽ lên lầu nói chuyện. Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì, nhưng thay vào đó gật đầu. Sau khi cặp đôi đi khỏi, tất cả họ bắt đầu nói về việc đó không thể là một dấu hiệu tốt. Nhưng họ sẽ phải chờ để biết điều gì sẽ xảy ra.

Cặp đôi bước vào phòng ngủ của cô gái tóc nâu và người chủ đóng cửa lại. Sau đó, Mon ngồi trên giường và Sam đi theo cô ấy. Một vài phút im lặng khiến mỗi người bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì họ muốn nói.

"Sam, trước khi kể cho em bất cứ điều gì, em có thể hỏi điều gì đã khiến chị khóc không?" Mon là người nói trước. Cô gái tóc nâu thở dài trước khi nói.

"Nó liên quan đến điều chị định nói. Nhưng về cơ bản, Nueng đang kể cho chị nghe về việc bà giả ốm để giữ chị ở bên. Chị biết các cô gái cũng nghĩ như chị ấy."

"Và chị không nghĩ thế?" Mon tò mò hỏi. Cô cũng tin vào lời nói Khun Nueng.

"Chị tin." Mon gật đầu. "Nhưng đồng thời, chị cũng sợ. Sợ hãi khi mất bà. Ngay cả khi bà đang giả ốm, bà vẫn có thể ngất đi bất cứ lúc nào trong tương lai và chị biết rằng chị chưa sẵn sàng để sống trong một thế giới không có bà ngay bây giờ."

"Và em chắc chắn rằng bà ấy đã yêu cầu điều kiện, phải không?" Mon tức giận với người phụ nữ, nhưng cố gắng bình tĩnh lại. Cô không thể bắt Sam phải trả giá cho sự tức giận của cô đối với bà.

"Bà muốn chị cưới Kirk. Chà, bà nói rằng bà muốn chị thực hiện mong muốn của bà, nhưng ngụ ý rằng chị sẽ cưới anh ấy."

"Chị đã nói chuyện với Kirk sau khi ra viện chưa? Anh ấy nghĩ gì về điều này?"

"Chị có. Bố anh ấy đã đấm anh ấy trong bệnh viện. Sau đó, ông ấy nói với anh ấy rằng ông ấy sẽ không chỉ từ anh ấy mà còn khiến cuộc sống của anh ấy trở nên vô nghĩa nếu anh ấy không cưới chị."

"Chúng ta lại như thế." Mon thở dài và Sam nắm lấy tay cô.

"Chị biết. Chị thực sự xin lỗi vì điều này đã không diễn ra theo cách chúng ta mong muốn." Nước mắt Sam lại trào ra. "Chị hiểu rằng em có thể cảm thấy tức giận với chị. Chị không phải người bạn gái chiến đấu vì em và...

"Đừng nói thế." Mon cắt ngang lời cô. "Chị đã cố. Chị đã đối đầu với bà chị. Chị rất dũng cảm. Em ngưỡng mộ chị vì điều đó, ngay cả khi nó chưa diễn ra."

"Chị có thể thử và ngăn chuyện này lại. Nếu em muốn, chị sẽ đến chỗ bà ..." Sam định đứng dậy nhưng Mon đã ngăn cô lại.

"Không cần đâu. Bên cạnh đó, thật khó để chúng ta ở cùng nhau với những gì em sắp nói." Sam nhíu mày, bối rối.

"Em đang nói về cái gì vậy? Tại sao khó?"

"Em đến để kể cho chị nghe một chuyện xảy ra ngày hôm qua." Mon hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu giải thích. "Em nhận được một cuộc gọi từ công ty luật mà em đang làm việc. Họ nói rằng họ đã thấy em làm việc rất chăm chỉ và muốn em tiếp tục với họ. Tuy nhiên, họ chưa có chỗ trống cho em trong văn phòng hiện tại và đề nghị em chuyển đến một nơi khác trước khi em có thể quay lại đây. Trong hai năm."

"Một nơi khác? Ở đâu?" Sam hỏi, thận trọng. Cô đang nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Cô hy vọng đó không phải là sự thật.

"Họ đề nghị văn phòng công ty ở London."

Thế giới của Sam sụp đổ ngay khi cô ấy nghe thấy thành phố đó. Nếu họ có mọi thứ chống lại họ, điều này làm cho nó tồi tệ hơn.

"Em biết rằng đây có thể là kế hoạch của cha Kirk. Ông ấy có những người thân thiết trong công ty và đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ông ấy nói em sẽ trả giá, vì vậy khả năng là có. Nhưng, làm thế nào để em nói không với một đề nghị như vậy?" nhiều nước mắt bắt đầu chảy theo, bây giờ trên khuôn mặt của cả hai. "Em sẽ làm mọi thứ vì chị..."

"Ngay cả khi ông ta đứng sau tất cả những chuyện này, em cũng không thể từ chối lời đề nghị. Nó quá tốt." Sam không muốn nói điều đó, nhưng cô ấy phải nói. "Khi nào em sẽ đi?"

"Ngay lúc chúng ta học xong đại học. Có lẽ một tuần sau đó."

Họ không nói gì khác. Họ chỉ nhìn vào mắt nhau và cùng khóc. Họ biết rằng họ đã chọn rồi. Điều đó thật khó khăn và làm tổn thương cả hai. Họ yêu nhau, nhưng dường như cả thế giới đang chống lại việc họ ở bên nhau và điều đó khiến trái tim họ tan nát. Vì vậy, họ ôm nhau, cố gắng để có được một số hơi ấm từ người kia. Làm sao bây giờ khi phần còn lại của học kỳ đang cận kề ngày kết thúc?

(*Tôi đau lòng..*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro