CHƯƠNG 45 TỐT NGHIỆP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin trân trọng giới thiệu lớp Luật năm 2011!

Phó hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu của mình, và các sinh viên tung mũ lên trời, trong khi khán giả vỗ tay chúc mừng họ.

Ngày tốt nghiệp cuối cùng cũng đến. Trong những ngày đó, mỗi ngành học đều tổ chức lễ tốt nghiệp của mình trong khuôn viên trường, nơi mọi người có thể đến và chúc mừng cho các sinh viên. Đợt cuối cùng là lễ tốt nghiệp ngành Luật, lớp có số lượng đông nhất. Mon đã nhận bằng tốt nghiệp với tư cách là một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Cô suýt nữa đã là thủ khoa, nhưng chỉ một phần mười điểm đã cách biệt cả hai. Cô mừng đến nổi không nói nên lời, vì cô tin rằng mình sẽ say mê nó. Đồng thời, cô ấy tự hào rằng mình đã có thể đạt được những điểm số tuyệt vời như vậy cùng với mọi thứ đã xảy ra trong cuộc đời cô ấy trong những năm học đại học. Có vẻ như cô ấy đã thay đổi rất nhiều trong ba năm, nhưng cô vẫn ổn với điều đó. Cô tin rằng mình đã trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Bạn bè và bố mẹ cô đã cổ vũ cho cô khi cô lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Im lặng nhất là Sam, nhưng đó là vì cô ấy đã khóc kể từ giây phút nhìn thấy bạn gái của mình trên sân khấu. Cô rất tự hào về cô ấy. Cô biết Mon đã học tập và làm việc chăm chỉ như thế nào để có được vị trí như bây giờ và cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Cô yêu cô ấy đến nỗi những lời nói không còn đủ để diễn tả tất cả những gì cô cảm thấy trong đầu và trong trái tim mình.

Một vài phút sau khi buổi lễ kết thúc, và sau khi Mon trao đổi vài lời với các bạn cùng lớp, cô ấy đã đến gần hơn với những người thân của mình.

"Chúng tôi rất tự hào về con, con gái của ta." Jor nói, trong khi vợ anh và anh đang ôm cô. "Bố cảm thấy mình là người bố may mắn nhất trên thế giới này khi có được người con như thế."

"Cả anh và em."Ann đính chính. "Chúc mừng Mon." cô nhìn xung quanh một giây trước khi nói tiếp. "Chúng ta sẽ để con nói chuyện riêng với bạn của con trước khi chúng ta đến nhà hàng."

"Được rồi. Con sẽ ở đó trong ít phút." bố mẹ cô chào tạm biệt các cô gái rồi đi lấy xe. Sau đó, Mon quay sang nhìn họ. "Thấy mình thế nào? Trông mình có giống một con ngốc với đôi giày cao gót này không?"

"Câu xinh đẹp." Yuki trấn an cô.

"Mọi thứ tạo nên sự hoàn hảo, và cậu đã chứng minh điều đó." Kate làm như sắp khóc. "Tôi rất tự hào về cậu."

"Tôi đã là một stylist giỏi." cô gái tóc nâu và Mon mỉm cười đập tay.

"Nhìn cậu tự tin lắm đó. Cậu thực sự là một siêu sao." Jim nói thêm. "Cậu bước đi như một siêu sao trong chiếc váy đó. Cậu trông nóng bỏng."

"Có người đồng ý với nhận định đó." Tee chỉ vào Sam, người đang đỏ mặt khi nghe điều đó.

"Chà, cô ấy thật nóng bỏng. Mọi người đều có thể nhìn thấy nó mà." Sam đang nói chuyện với Tee, người đã cười nhạo cô ấy. Sau đó, cô ấy hướng mắt về phía Mon và mỉm cười với cô ấy. "Chiếc váy đó trông rất đẹp với em."

Mon chọn mặc áo dài đỏ đơn giản nhưng không kém phần lộng lẫy. Đó hoàn toàn không phải là phong cách của cô ấy. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nó, cô ấy muốn thử. Kate và Yuki, những người đã cùng nhau đi mua sắm cho lễ tốt nghiệp của mỗi người, nói rằng cô trông thật lộng lẫy trong bộ đồ đó, và cô đã quyết định mua nó. Một giây trước khi rời khỏi nhà, cô đã muốn thay trang phục, nhưng ánh mắt của Sam nhìn cô đã khiến cô thay đổi ý định.

"Cảm ơn. Và chị trông hấp dẫn với bộ đồ đó." Mon nói trước khi hôn lên môi bạn gái. "Không bao giờ mặc gì ngoài màu đen. Xin chị đấy!" Sam cười với cô.

"Chị hứa." họ cười một lúc và giữ ánh mắt nhìn nhau.

Vài tháng qua thật phức tạp đối với họ. Sau khi họ nói về tương lai của họ, Sam và Mon đã quyết định tiếp tục mối quan hệ. Dù biết là có thời hạn nhưng họ vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian bên nhau. Họ hành động bình thường nhất có thể, mặc dù đôi khi điều đó thật khó khăn. Họ đã khóc trong vòng tay nhau mỗi khi cần an ủi, và họ sẽ làm như vậy cho đến lúc phải chia xa. Thật không may, khoảnh khắc đó đang đến gần hơn sau mỗi ngày trôi qua.

"Được rồi, em phải đi đây. Em..."

"Mon." giọng nói của một người đàn ông khiến cô dừng lại những gì cô đang nói và quay lại. Sau một thời gian dài, đó là Nop. "Chúc mừng cậu tốt nghiệp." anh nói, hơi ngượng ngùng.

"Cảm ơn." cô bước một bước lại gần anh, để Sam ở một bên, nhưng cũng không cách quá xa. Chàng trai tóc nâu bối rối không biết mình có thể muốn gì. "Làm thế nào cậu biết được? Mình đã không nhìn thấy cậu trong một thời gian."

"Mình vẫn ổn. Mình cũng đã tốt nghiệp và hy vọng sẽ sớm tìm được một nơi làm việc tốt."

"Babe, anh ở đây à." một cô gái mà Mon quen mặt đã ôm hôn anh. Sam bình tĩnh lại một chút. "Đi nào." Nop gật đầu nhìn Mon lần cuối.

"Tạm biệt Mon." anh vẫy tay với cô và nắm tay cô gái khi họ bước đi.

"Mình rất vui vì cậu ấy đã tìm được tình yêu của mình." Mon tự nhủ lớn tiếng. Sau đó, cô quay sang nhìn những người bạn của mình. "Ok bây giờ em phải đi rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau tối nay."

"Chị đón em nhé." Mon gật đầu trước lời nói của bạn gái và hôn Sam lần cuối trước khi cô đi tìm bố mẹ mình.

—------------------

Câu lạc bộ mà hội sinh viên của trường đại học đã chọn là câu lạc bộ lớn nhất mà Mon từng thấy trong đời. Cô đã nghe nói về nơi đó bởi vì nó thực sự nổi tiếng, nhưng không thể tưởng tượng được bên trong nó ấn tượng như thế nào. Đèn neon được nhìn thấy xung quanh, làm cho bầu không khí trở nên hoàn hảo cho đêm. Nơi này, tất cả đã được đặt trước cho sinh viên của trường đại học, có ba phòng khác nhau, trong đó mỗi phòng đều chơi một loại nhạc đặc biệt. Các cô gái ở trong căn phòng lớn nhất, bật nhạc điện tử. Tất cả họ cùng nhau khiêu vũ ở trung tâm của sàn nhảy. Xung quanh họ là hàng chục người đang thưởng thức âm nhạc và đồ uống có cồn. Đó là đêm cuối cùng của họ với tư cách là sinh viên đại học và họ phải làm cho nó trở nên đáng nhớ.

Sam và Mon cũng đang tận hưởng buổi tối. Họ đang khiêu vũ với các cô gái, nhưng cũng nhìn vào mắt nhau hết lần này đến lần khác. Họ thậm chí đã hôn nhau một vài lần sau một vài khoảnh khắc tán tỉnh, điều này đã khiến bạn bè của cô phải can thiệp để tách họ ra. Họ đang vui vẻ và muốn đêm không bao giờ kết thúc.

Tuy nhiên, bản remix điện tử của bài hát "Last dance" của (G)I-DLE đã gâu ra nhiều phản ứng trái chiều. Mon bắt đầu hét lên vì cô ấy thực sự thích bài hát. Nhưng ngực của Sam bắt đầu làm cô đau. Cô ấy không hiểu tất cả lời bài hát, vì rào cản ngôn ngữ, nhưng tiêu đề có một ý nghĩa đau đớn đối với cô ấy. Bởi vì nó phù hợp với sự kiện của đêm đó. Và nó đang làm trái tim cô tan nát thành từng mảnh. Vì thế, cô không thể ngăn một giọt nước mắt lăn dài trên má. Dù trời đã tối nhưng khi Mon tìm bạn gái để nhảy cùng mình trong đoạn dance break của bài hát, chưa đầy một giây, cô đã nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Sam. Cô lại gần ghé tai nói nhỏ.

"Chị có ổn không?" cô hỏi với giọng lo lắng. Cô nhìn thấy cô gái tóc nâu khi cô ấy quay đầu từ trái sang phải. Cô hiểu mình phải làm gì. "Chúng ta ra khỏi đây một lát."

Mon đến gần Jim, người ở gần hơn, và nói với cô ấy rằng họ sẽ ra ngoài để hít thở không khí. Sau đó, cô nắm lấy tay Sam và dẫn cô qua đám đông. Sau nhiều lần xô đẩy mọi người và sau đó bị đổ đồ uống vào tay, Mon tìm đến cổng sân thượng và tìm một chiếc ghế trống cho Sam. Cô bắt cô ấy ngồi đó và quỳ trước mặt Sam.

"Bên trong xảy ra chuyện gì?" Mon vừa hỏi vừa lo lắng lấy nước mắt trên mặt Sam. Cô ấy bình tĩnh hơn Mon tưởng.

"Đúng là ngớ ngẫn. Nhưng nó làm chị khóc." Sam vừa giải thích vừa tự giễu mình một chút.

"Không có gì ngớ ngẫn nếu nó ảnh hưởng đến chị theo cách nào đó." cô ấy nói về nó với giọng điệu nghiêm túc hơn. Cô muốn biết lý do thực sự đằng sau những giọt nước mắt.

"Chị chỉ liên tưởng bài hát với chúng ta đêm nay thôi. Theo một cách nào đó, đây là điệu nhảy cuối cùng của chúng ta với nhau. Và nó làm chị buồn. Chị ước nó không như thế này." Mon thở dài. Cô hiểu cảm giác của Sam.

"Thực ra hôm trước em cũng gặp trường hợp tương tự. Một ngày nọ, em đang đi ngang qua quán cà phê của chúng ta để tìm một cuốn sách, và em tìm thấy một cuốn có nội dung: "các nhân vật sẽ tách rời", và em đã ngừng đọc vì nó khiến em rơi nước mắt." cô nắm lấy tay bạn gái mình và giữ chặt. "Những ngày cuối cùng trước lễ tốt nghiệp thực sự rất khó khăn. Em muốn tận hưởng từng khoảnh khắc với chị, nhưng gần đến ngày bay thật khó khăn. Mẹ em thấy em ôm tấm vé máy bay nằm trên giường khóc như một đứa trẻ. Mẹ nghĩ em bị đau dạ dày hay gì đó tương tự." cô cười một cái khiến Sam cũng cười theo. Họ phải nói đùa về nó, nếu không họ sẽ phát điên mất.

"Hôm trước chị đang cùng bà nội chuẩn bị đồ cho đám cưới. Chị nghĩ đó là do việc cắm hoa, nhưng chị không chú ý lắm đến nó. Đó là một cái gì đó liên quan đến hoa, chị chắc thế." cô lắc đầu nói tiếp. "Dù sao thì, ý chị muốn nói là những bông hoa làm chị nhớ đến em, và chị cũng bắt đầu khóc. Chị đã tưởng tượng cảnh em mặc một chiếc váy hoa và chúng ta đi dã ngoại ở một nơi nào đó có cỏ và điều đó khiến chị rất buồn. Bà chị nhìn thấy chị thế, nhưng vẫn nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra."

"Em ghét người phụ nữ đó." Mon cố giữ kín điều đó nhưng rượu đã làm cô nói thành tiếng. Cô mở to mắt nhìn Sam. "Em..."

"Đừng giải thích. Em không cần phải làm vậy. Em có lý do để ghét bà ấy. Chị không đổ lỗi cho em." họ im lặng vài giây trước khi Sam đứng dậy. "Được rồi, thôi hết buồn đi. Mình trở vào được rồi." cô chìa tay về phía Mon. Cô chống tay và đứng dậy khỏi mặt đất. "Sao em lại quỳ dưới sàn? Bây giờ váy của em có bụi bẩn trên đó. Nó phù hợp với em vô cùng. Chị thích em bận nó rất nhiều." cô bắt đầu dọn dẹp nó, trong khi Mon nghĩ về điều gì đó.

"Chị thích em có trong nó hay ngoài? "cô cắn môi hỏi.

Sam dừng việc đang làm và nhìn lên. Cô nhìn thấy ngọn lửa trong mắt bạn gái mình và tim cô bắt đầu đập nhanh. Cô duỗi thẳng cả người và làm ướt môi mình. Cô nhìn cô từ dưới lên trên, kết thúc ở trong mắt cô.

"Chị rất thích chiếc váy này. Nhưng em biết là em khỏa thân trong vòng tay của chị sẽ luôn giống là một trải nghiệm tuyệt vời đối với chị. Chúng là những khoảnh khắc thuần khiết và nóng bỏng nhất mà chị từng sống trong đời. Và chị không bao giờ có thể thấy đủ."

Mon mỉm cười với cô ấy và kéo cô gái tóc nâu lại gần để hôn cô ấy một cách mãnh liệt. Nếu họ định tận hưởng những giây phút cuối cùng bên nhau, ít nhất hãy làm điều đó như mọi khi. Với tình yêu, niềm đam mê, mong muốn và nhu cầu nhiều hơn nữa. Ngay cả khi đó là lần cuối cùng của họ, ít nhất nó sẽ ở trong ký ức của họ mãi mãi. Vì vậy, sau khi họ hết hơi, Mon đã nói điều mà cả hai đều rất muốn.

"Hãy ra khỏi đây."

Sam gật đầu và họ rời câu lạc bộ, tìm một khách sạn gần đó. Mon nhắn tin cho Yuki rằng họ đã rời đi và cô ấy đã không lấy điện thoại của mình trong suốt thời gian còn lại của đêm. Vào trong phòng, Sam túm lấy mông cô, bắt cô dùng hai chân giữ chặt người mình, cho đến khi cả hai ngã xuống giường.

"Chị yêu em Mon."

"Em cũng yêu chị."

Và họ bắt đầu một nụ hôn mới, theo sau là hàng trăm nụ hôn khác, những tiếng rên rỉ và khoái cảm cho đến khi mặt trời mọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro