CHƯƠNG 65 HỌP BÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể tin được." Mon mở to mắt nói. "Em chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy ở cùng một nơi."

"Chị chắc là em có." Sam cãi lại, cười thật tươi nhìn Mon. "Nhưng em có ngạc nhiên không khi họ ở đây tại Thái Lan vì em. Và họ ở đây là bởi vì em xứng đáng với nó."

"Và bởi vì Dì là một trong những nhà văn Thái Lan hay nhất từ trước đến nay." Song đứng bên cạnh mẹ nói thêm.

Mon lúc đó rất vui. Họ đang ở hậu trường của một thư viện nổi tiếng trong thành phố. Hôm đó là lần đầu tiên, Mon trực tiếp giới thiệu cuốn sách mới nhất của mình với độc giả Thái Lan kể từ khi cô bắt đầu xuất bản bộ sách. Cô ấy thực sự rất vui khi có thể làm quen với những người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian dài. Và cô ấy đang tổ chức sự kiện đó với những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình đều xuất hiện bên cạnh. Cô đang có khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình.

"Vậy con nhờ Dì một việc được không?" Song vừa nói vừa chắp hai tay sau lưng.

"Tất nhiên con có thể!" Mon kêu lên. "Con có thể hỏi dì bất cứ điều gì con muốn. Cứ tự nhiên..." cô muốn nói rằng Song có thể coi cô như những người dì khác của mình, nhưng cảm thấy mình có thể đi quá giới hạn nên cô lại thôi. "...đề nghị bất cứ điều gì."

"Mẹ của bạn thân con là một fan hâm mộ lớn của dì. Con thấy rằng dì ấy có tất cả sách của dì ở chỗ của dì ấy và con đã hỏi dì ấy có phải là một fan hâm mộ của dì không. Dì ấy nói rằng dì ấy thích sách của dì, vì vậy con đã nghĩ đến việc tặng dì ấy một cuốn sách có chữ ký của dì. Gia đình họ đã đối xử với con rất tử tế nên con muốn đền đáp họ một cái gì đó. Tất nhiên là nếu dì không phiền." cô hỏi với giọng dễ thương đến nỗi Mon không cưỡng lại được.

"Không thành vấn đề." cô ấy trả lời với một nụ cười lớn. "Con có quyển sách nào của dì không?" Song gật đầu. "Con có thể yêu cầu dì ấy đưa cho con một quyển sách của dì để dì ký tên được không?" đứa trẻ gật đầu một lần nữa và chạy trốn khỏi họ để tìm người phụ nữ. Mon không khỏi bật cười.

"Em không cần phải làm thế." Sam nói, với giọng nghiêm túc hơn. "Sau này, con bé sẽ đòi hỏi nhiều hơn và..."

"Đừng lo lắng về điều đó." Mon ngăn cô lại, vòng tay qua cổ cô. "Song sẽ không như vậy đâu. Con bé quá thông minh cho việc đó. Bên cạnh đó, con bé dường như thực sự thân thiết với bé gái ấy, và cả hai chúng ta đều biết con bé làm điều này vì cô bé đó. Vì vậy, nếu con bé muốn làm điều gì đó đặc biệt cho bạn của mình, chúng ta nên giúp con bé đạt được điều đó, phải không?"

"Em đã kéo chị lại gần để chị không thể nói không với em à?" Sam hỏi, chuyển sang giọng gợi cảm hơn. Mon bật cười vì điều đó.

"Em chỉ muốn có chị gần hơn chút thôi. Nhưng, nó vẫn hiệu quả?" Sam cũng cười gật đầu. "Thế thì tuyệt." cô kéo đầu Sam lại gần mình để họ có thể hôn nhau.

Tuy nhiên, nó chỉ kéo dài trong vài giây, khi họ bị cắt ngang bởi một giọng nói.

"Làm ơn, đừng làm điều này trước mặt những đứa trẻ." Jim nói với giọng giận dữ, nhưng tất cả đều thấy cô đang nói đùa.

"Con không nói..." Song không nói tiếp được vì Tee phía sau đã ngăn con bé lại.

"Cậu đã đầu độc tâm hồn trẻ thơ. Cậu là ác quỷ." cô ôm lấy nhóc, giống như đang bảo vệ cô. Song hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra. Những người còn lại đã cười vào tình huống này, bởi vì đó thực sự là một kịch bản kỳ lạ nhất.

"Được rồi, chúng ta dừng trêu chọc ở đây." Yuki vừa nói vừa đánh vào đầu cô bạn gái. "Mình rất vui mừng cho cậu." cô tiến về phía người bạn thân của mình để ôm cô ấy. "Mình rất vui khi được tận mắt chứng kiến thành công của cậu."

"Cảm ơn Yukiiii." Mon nở nụ cười ngọt ngào với cô. "Thật điên rồ khi có thể làm điều này ở đây, với tất cả sự hiện diện của các cậu. Trước đây, mình đã nghĩ rằng điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Nhưng chúng ta đang ở đây, và mình là người phụ nữ may mắn nhất khi có tất cả các cậu bên cạnh. Cảm ơn tất cả các cậu đã ở đây ngày hôm nay."

"Cậu làm tôi khóc mất." Kate nhẹ giọng nói. "Mọi người đến đây đi."

Nữ diễn viên khiến mọi người xích lại gần và ôm nhau, kể cả Song. Có thể đó là điều gì đó hơi trẻ con đối với một nhóm phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng nó thật dễ thương và phù hợp với thời điểm đó.

"Được rồi. Hãy để con gái tôi thở một chút." Ann kêu lên khiến mọi người tách ra một chút. "Tôi cũng muốn ôm con gái mình."

"Tôi cũng vậy." Jor nói thêm, với nụ cười thật tươi trên môi.

Mon tách mình khỏi đám bạn và lại gần ôm bố mẹ. Họ là những người duy nhất từng đến tất cả các buổi ra mắt sách của cô ấy. Họ đã bay đến London trong lần đầu tiên, nhưng điều đó không làm giảm cảm xúc. Nó khiến cô cảm thấy trọn vẹn.

"Chúng ta đến hơi muộn, vì xe buýt đã đến muộn hơn thường lệ, nhưng cuối cùng chúng ta cũng ở đây rồi." Ann xin lỗi họ.

"Lẽ ra mẹ phải bảo chúng con đến đón. Sam sẽ không phiền đâu, phải không?" Mon hỏi bạn gái, cô ấy gật đầu.

"Dĩ nhiên là không. Dì cần con làm gì, tôi đều sẽ đồng ý."

Ann mỉm cười trước lời nói của Sam.

"Tôi biết. Cảm ơn con vì điều đó và vì đã tổ chức sự kiện này cho Mon. Nó thực sự tuyệt vời."

"Đó là điều tối thiểu mà con có thể làm được. Con rất vui vì dì thích nó."

Sam định nói thêm điều gì đó thì một người phụ nữ từ phía sau bức màn bắt đầu nói. Điều đó khiến họ nhận ra rằng sự kiện chỉ mới bắt đầu và Mon chuẩn bị lên sân khấu. Thế là cô chào tạm biệt mọi người và chuẩn bị tinh thần ra ngoài.

"Cô ấy đã làm rất tốt với những cuốn sách của mình trong vài năm qua. Và không chỉ ở đây, mà trên toàn thế giới. Tôi sẽ trích lời một đồng nghiệp đã nói rằng "cô ấy có thể được so sánh ngang với các nhà văn khác ở những thể loại khác, nhưng ở thể loại của cô ấy, cô ấy là tác giả giỏi nhất trong thế hệ của mình". Và tôi thực sự tự hào khi nói rằng tôi đã từng làm việc với cô ấy trước đây và cô ấy rất tận tụy với nghề của mình, đến nỗi cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn. Cô ấy là nguồn cảm hứng thực sự cho thế hệ trẻ và cô ấy xứng đáng với điều đó. Bởi vì cô ấy thật tuyệt vời. Và, tôi sẽ ngừng nói, bởi vì không ai trong số các bạn đến đây để gặp tôi." khán giả bật cười và Mon cũng vậy. "Chào mừng lên sân khấu, Cô Kornkamon Petchhhhhh."

Khán giả đã vỗ tay vang dội khi nghe tên Mon. Và, vài giây sau, khi tác giả bước lên sân khấu, mọi người tham dự sự kiên đều đứng dậy chào đón cô. Mon thực sự rất vui và hào hứng vì điều đó, nhất là khi được nhìn thấy những người bạn thân yêu và bố mẹ của mình trên hàng ghế đầu. Cô mỉm cười với họ trước khi tiến về phía MC của sự kiện, Charlotte, người đã ôm cô thật chặt khi họ gặp nhau. Sau vài giây, họ tách ra và Charlotte chỉ vào chiếc ghế bên cạnh để Mon ngồi. Và để khán giả bình tĩnh lại khi MC bắt đầu nói một lần nữa."

"Đó là một sự chào đón nồng nhiệt." Charlotte nhận xét với một nụ cười.

"Vâng ạ". Mon đồng ý. "Cảm ơn mọi người đã đến." khán giả một lần nữa reo hò. "Trước khi bắt đầu, em muốn gửi lời cảm ơn đến công ty IDF, hiệu sách Engfa đã tổ chức sự kiện này và cảm ơn chị Charlotte đã làm MC cho em. Thật tuyệt khi được gặp lại mọi người sau một thời gian dài." Mon nhìn cô MC và chủ nhiệm CLB cũ của mình cười tít mắt. "Em rất biết ơn cả hai chị vì sự hỗ trợ của các chị khi việc viết lách trước đây đối với em không hơn gì một sở thích."

"Chà, cả Engfa và tôi hồi đó đều đồng ý rằng em giỏi về nó đến mức em có thể trở thành một nhà văn chuyên nghiệp nếu em muốn. Và, hơn mười năm sau, em là một trong những tiểu thuyết gia xuất sắc, đồng thời là một luật sư thành đạt. Em cảm thấy thế nào khi được trở về nhà sau những gì em đã đạt được trong thời gian qua?"

"Thành thật mà nói, em chưa từng tưởng tượng ra được." Mon thành thật trả lời. "Đã có lúc em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại quê hương để xem công việc của mình đã tác động đến nơi đây như thế nào. Em chỉ biết rằng những cuốn sách của em đã được bán hết ở Thái Lan, nhưng nó không giống như việc tận mắt chứng kiến chúng. Và nhìn thấy những quyển sách của mình thu hút được rất nhiều người như thế, đúng thật điên rồ." khán giả vỗ tay cổ vũ Mon.

"Tất nhiên vì sách của em quá hay." Charlotte giải thích. "Tôi nhớ khi em xuất bản cuốn sách đầu tiên, tôi đã rất sốc. Không phải vì tôi không mong đợi điều gì từ em, mà vì cuốn sách gây nghiện. Nó có tất cả các yêu cầu để trở nên thành công cả ở đây và những nơi khác trên thế giới. Và, khi tôi viết về nó lên tờ báo mà tôi đang làm việc hồi đó, biên tập viên của tôi đã trêu ghẹo bài viết của tôi. Anh ấy nói rằng không thể có chuyện hai mươi mấy tuổi lại có thể viết nên một cuốn sách bán chạy mới nhất." một vài tiếng la ó đến từ khán giả thể hiện rõ rằng họ không hài lòng với người đó. "Và đó là lúc tôi nghỉ việc và bắt đầu trang web của riêng mình, bởi vì tôi không thể làm việc cho một người quá mù quáng để nhìn thấy tài năng. Và điều đó là đúng mà, phải không?"

"Đúng rồi." Mon đồng tình và nở nụ cười nửa miệng khi nhớ ra điều gì đó. "Em phải thừa nhận rằng một điều gì đó tương tự đã xảy ra với em khi em quyết định xuất bản cuốn sách. Em đã đến gặp một vài biên tập viên và họ nghĩ rằng em nên xem lại cuốn sách, bởi vì, đối với họ, nó "không đủ hay". Tuy nhiên, em phát hiện ra rằng họ không muốn xuất bản sách của em vì em còn trẻ và là người nước ngoài. Họ cho rằng cuốn sách sẽ không bán chạy vì điều đó. Em phải nói lời cảm ơn tới biên tập viên của em, Saint, người đã tin tưởng em và xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên của em. Vì anh ấy mà em ở đây ngay bây giờ." khán giả vỗ tay và cổ vũ cho người đàn ông đó, người đã làm nên tất cả những điều đó.

"Vì vậy, Giờ chúng ta hãy nói về cuốn sách mới nhé." Charlotte nói khi khán giả đã bình tĩnh lại một chút. "Trong cuốn tiểu thuyết này, nhân vật Emily của chúng ta đã cởi mở hơn một chút với thế giới sau tất cả những gì cô ấy đã trải qua trong những cuốn sách trước. Tại sao đây là thời điểm thích hợp để làm như vậy?" Mon suy nghĩ về câu trả lời đúng trước khi nói điều gì đó.

"Chà, em nghĩ đã đến lúc rồi vì cô ấy đã nếm trải đủ rồi và cô ấy cần nghỉ ngơi." Mon cười và mọi người trong khán phòng cũng vậy. "Bây giờ cô ấy đã có một người hiểu cô ấy và thực sự yêu cô ấy vì chính con người cô ấy. Vì vậy, đã đến lúc. Nhưng các bạn sẽ phải chờ và đọc xem điều đó xảy ra như thế nào trong cuốn sách."

"Tôi nóng lòng chờ đợi phản ứng của mọi người vào thứ Sáu khi cuốn sách ra mắt." Mon cười. "Và, có điều gì mới tiếp theo không? Tôi chắc rằng mọi người đang muốn biết."

Mon hít một hơi thật sâu trước khi nói.

"Chà, em muốn thông báo rằng em sẽ quay lại Bankgkok vĩnh viễn." khán giả reo hò điều đó. "Em đã đi xa quá lâu và em nhận ra rằng không có nơi nào tốt hơn cho em hơn là nhà." sau đó, cô nhìn Sam một giây và cô gái tóc nâu gật đầu. Đó là dấu hiệu họ đã đồng ý thực hiện khi thời điểm thích hợp. Và họ không thể trốn tránh nữa sau khi tin tức được tiết lộ. "Và em cũng đang hẹn hò với một người phụ nữ xinh đẹp mà em đã yêu từ lâu. Các tay săn ảnh đã công bố những bức ảnh của chúng em, vì vậy các bạn có thể biết cô ấy là ai, nhưng em không đưa ra bất kỳ bình luận nào xung quanh điều đó bởi vì em muốn giữ cuộc sống riêng tư của mình như vậy, riêng tư. Em hy vọng mọi người hiểu."

Một khán giả đã đứng dậy và bắt đầu vỗ tay cho Mon khiến mọi người cũng làm theo. Cô ấy là người hạnh phúc nhất trên thế giới tại thời điểm đó. Có thể không phải ai cũng hiểu được tình yêu của họ, nhưng khán giả của cô thì hiểu. Vì vậy, đó là điều quan trọng nhất. Và cô ấy hạnh phúc, vì vậy không có gì khác quan trọng.

"Được rồi, mọi người. Hãy bắt đầu với những câu hỏi của khán giả, phải không?" Charlotte kêu lên khiến mọi người trở về chỗ của mình.

Mon nhìn Sam và nói "I love you" vớicô ấy và cô gái tóc nâu đáp lại. Họ cuối cùng đã ra ngoài và họ cảm thấy thựcsự tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro