CHƯƠNG 66 MỘT NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của bố mẹ." Mon nói với bố mẹ cô ấy, những người đã ở trong xe của họ.

"Con không cần bất cứ điều gì khác từ chúng ta chứ?" Jor hỏi. "Ta có thể giúp con nếu con cần ta ở lại lâu hơn một chút."

"Đừng lo lắng về nó. Chúng con có đủ khả năng để hoàn thành những gì còn lại. Tận hưởng cuối tuần của mọi người tại bãi biển nhé." Sam mỉm cười với họ.

"Được rồi, chúng ta không làm phiền con nữa." Ann nhìn ra ngoài cửa sổ ghế phụ lái. "Song ngoan nhé." cô ấy nói với giọng ngọt ngào và đứa trẻ lại gần cô ấy để người phụ nữ có thể hôn lên má cô ấy. "Bà có thể đến thăm con tại đây bất cứ khi nào bà muốn."

"Bà sẽ đến." cô vừa cười vừa đáp lại cô.

"Ông bà lái xe an toàn."

"Cảm ơn con. Tạm biệt."

Jor khởi động xe và cả ba vẫy tay tạm biệt. Khi chiếc xe khuất bóng, Mon, Sam và Song khiêng mỗi người một thùng vào nhà. Trong phòng khách, họ tìm thấy phần còn lại của những chiếc hộp mà vài phút trước đó đã ở trong xe của Jor. Bên trong những chiếc hộp đó là tất cả đồ đạc của Mon từ nhà bố mẹ cô ấy và một vài thứ cô ấy mang từ London. Cô ấy vẫn còn một số đồ đạc của mình ở Anh Quốc, vì vậy Mon sẽ phải đến đó và đóng gói đồ đạc của mình, nhưng họ sẽ có thời gian để làm việc đó sau. Có lẽ trong một chuyến đi với Sam và Song để cô ấy có thể chỉ cho họ nơi cô ấy từng sống.

Kể từ ngày tại bệnh viện nơi Sam yêu cầu Mon chuyển đến sống cùng, Sam đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của Mon. Cô ấy đã sống một mình với Song trong tám năm, vì Kirk luôn qua đêm ở chỗ của anh ấy với Seth, vì vậy Sam phải tìm cách tạo không gian cho đồ đạc của Mon. Cuối cùng, cô ấy quyết định rằng, mặc dù rất buồn, nhưng cô ấy phải quyên góp tất cả quần áo của Kirk cho tổ chức từ thiện và giữ phần kỉ vật còn lại của anh ấy trong hộp cho đến khi cô tìm được chỗ thích hợp cho chúng, để Mon có thể sử dụng phòng của Kirk như phòng riêng của mình và có không gian để làm việc. Mon đã nói với cô rằng điều đó là không cần thiết, rằng cô có thể thuê một văn phòng ở đâu đó trong trung tâm thành phố. Tuy nhiên, Sam đã nhấn mạnh rằng Mon cũng nên có không gian của riêng mình ở đó, bởi vì đó cũng là nhà của cô ấy và vì giống như Kirk nên muốn cô ấy cảm thấy như đó là ở nhà.

"Được rồi, con nghĩ đã đến lúc rồi." Song nói, khi cô bé chuyển chiếc hộp cuối cùng vào trong phòng mới của Mon, nhìn đồng hồ trên tường.

"Đã đế lúc để làm gì à?" mẹ cô bối rối hỏi. "Con định đi đâu đó à?"

"Thật ra, con sẽ gặp bạn gái của con ngày hôm nay." Cô bé trả lời, bình tĩnh.

"Cái gì?!" Sam thốt lên khiến Mon và Song giật nảy mình vì tông giọng cao của cô.

"Đúng. Con sẽ gặp người bạn thân nhất của mình, cũng là bạn gái của con. Mẹ biết cô ấy mà mẹ. Ice đã đến đây rất nhiều lần và con cũng đã đến chỗ của cô ấy. Có vấn đề gì à?" Song không hiểu tại sao mẹ cô lại hành động như vậy.

"Không có vấn đề gì cả." Mon đáp, nắm lấy tay Sam. "Đi chơi vui vẻ nhé." cô nở nụ cười ngọt ngào.

"Cảm ơn mẹ." Song ôm chầm lấy cô, trong khi Mon vẫn còn đang bối rối trước từ mà nhóc vừa dùng. "Con sẽ trở lại vào giờ ăn tối!" cô bé nói thêm, trước khi rời khỏi phòng. Vài giây sau, tất cả họ đều có thể nghe thấy tiếng chuông cửa và Song rời khỏi nhà với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Con bé gọi em là mẹ?" Mon tự hỏi lớn tiếng. Cô ấy tỏa sáng với nụ cười mà cô ấy có. Đây là lần đầu tiên Song nói từ đó với cô, nhưng nó khiến cô trở thành người hạnh phúc nhất. Cô ấy thích việc đứa trẻ coi cô như một người mẹ.

"Con bé có bạn gái à?" "Sam vẫn chưa xử lý xong chuyện con gái gọi bạn thân mình là 'cô bạn gái'. Con bé chỉ mới tám tuổi. Con quá trẻ để có bạn gái.

"Chị/Em..." cả hai người cùng lúc quay sang nhìn đối phương. Cả hai đều chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình nên khi nhìn thấy nhau, họ bắt đầu cười như trẻ con.

"Em muốn nói gì?" Sam hỏi, trong khi cô ngừng cười.

"Điều đó không quan trọng lắm. Chúng ta có thể thảo luận về nó sau. Chị định nói gì?" Mon đáp lại bằng một câu hỏi dành cho bạn gái của mình.

"Không quan trọng. Chị sẽ nói chuyện với Song về điều đó." Mon gật đầu rồi cả hai đưa mắt nhìn xung quanh.

"Ồ. Điều này thực sự làm em cảm thấy như chúng ta đang bắt đầu gia đình của riêng mình." Sam mỉm cười ôm lấy eo Mon.

"Tất nhiên. Và chị rất vui vì điều đó. Cảm ơn em đã chuyển đến ở với chị. Nó làm cho chị thực sự hạnh phúc."

"Chị đã thực sự thuyết phục về điều đó, vì vậy em không thể từ chối. Bên cạnh đó, em đã yêu ngôi nhà này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó. Đây là nơi tốt nhất cho chúng ta."

Sam nắm lấy cằm Mon và hôn nhẹ lên đó. Tuy nhiên, khi cô gái tóc nâu định tách khỏi môi bạn gái thì cô không cho. Mon vòng tay qua cổ Sam và kéo cô lại gần để hôn cô thật sâu. Họ hôn nhau chậm rãi, an toàn khi biết rằng không ai trong số họ sẽ đi đâu cả. Họ có tất cả thời gian trên thế giới và họ sẽ tận dụng nó.

Khi không khí trong phổi cạn kiệt, cả hai tựa trán vào nhau và nhìn vào mắt nhau.

"Em yêu chị, Sam."

Mon bắt đầu hôn lên cổ Sam, khiến cô gái tóc nâu thở dài và cắn môi.

"Chị cũng yêu em, Mon."

***Cảnh báo: nội dung trưởng thành. Nếu bạn không cảm thấy thoải mái, hãy bỏ qua cho đến khi bạn tìm thấy dấu hoa thị tiếp theo***

Sam đẩy Mon vào bức tường gần nhất để cô chú ý đến cổ mình. Những nụ hôn ướt át trên da thịt khiến Mon rên lên vì ham muốn, đốt cháy mọi tế bào trong cơ thể cô. Cả hai đều cảm thấy ngọn lửa đang khiến họ cần nhiều hơn nữa.

"Sam." Mon nói, giọng đầy bất cần. Cô gái tóc nâu rời khỏi vị trí của mình trên cổ bạn gái để nhìn cô ấy trong mắt cô.

"Em có muốn...?" cô hỏi, chắc rằng cô ấy cũng đang hiểu đúng ý mình.

"Muốn chết đi được."

Sam gật đầu và nắm lấy tay Mon, dẫn cô ấy ra khỏi phòng và tiến về phòng ngủ của mình. Một trong những phòng mà kể từ hôm nay cả hai sẽ ngủ cùng nhau. Ngay khi cô bước vào, Mon đóng cửa lại sau lưng cô và Sam không lãng phí thời gian túm lấy eo bạn gái và ném cô ấy xuống giường.

"Em không phải là người duy nhất muốn chết vì điều này." Mon nói với nụ cười trên môi trong khi Sam đang cởi giày cho cô.

"Dĩ nhiên là không." cô gái tóc nâu đáp và đặt mình lên trên Mon. "Em không được rời khỏi phòng này cho đến khi Song quay lại."

"Em không định làm thế."

Mon ôm lấy khuôn mặt của Sam để cô có thể hôn cô ấy, lần đó với nhiều nhu cầu và đam mê hơn. Cả hai được đặt thoải mái trên giường, nhưng môi họ không hề tách rời nhau. Họ không thể và không muốn.

Khi tình trạng thiếu dưỡng khí khiến họ bị tách ra, Mon đã tận dụng tình huống này để bắt đầu cởi cúc áo của Sam. Đồng thời, cô gái tóc nâu tận tình luồn cả hai tay ra sau lưng bạn gái, chạm vào da thịt nhiều nhất có thể. Khi nhìn thấy chiếc móc cài áo ngực, cô cởi nó ra và cởi bỏ cả hai mảnh cùng một lúc. Hành động đó khiến Mon không còn phần trên của quần áo, nhưng Sam cắn môi khi nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp đó trước mặt.

"Cái này không công bằng. Em chỉ có thể cởi các nút trên áo sơ mi." Mon phàn nàn khiến Sam bật cười.

"Được rồi, để chị tự làm."

Sam ngồi dậy trên giường và quay sang quỳ trên người bạn gái của mình. Khi đã kẹp cả hai chân vào người Mon, cô gái tóc nâu cởi áo ra, để người phụ nữ bên dưới chiêm ngưỡng thèm muốn chiếc áo lót ren của mình. Tuy nhiên, biết Mon muốn điều gì đó hơn thế, cô chỉ mất vài giây để đặt tay lên cúc áo để cởi ra và lộ liễu chẳng kém gì bạn gái. Mon không thể làm gì khác hơn là cắn môi và nuốt nước bọt.

"Chị thật đẹp." Mon thì thầm rồi chồm dậy hôn lên bộ ngực trần của Sam.

"Tất cả là của em." Sam nói, giữa những tiếng rên rỉ. Sau đó, cô túm lấy đầu của Mon để những nụ hôn của cô có thể đi đến môi cô ấy.

Sam nằm xuống cạnh Mon trên tấm nệm và họ lặng lẽ hôn nhau trong vài phút tiếp theo. Thể hiện bằng hành động những gì đã được nói bằng lời nói. Họ đang hôn nhau say đắm, nhưng tay họ không ở yên. Mon đang bóp mông Sam, trong khi cô gái tóc nâu đang tìm khóa quần của bạn gái mình. Khi cô cởi cúc khóa, Mon cắn môi dưới của Sam.

"Mẹ kiếp." cô gái tóc nâu nói thì thầm.

"Em có làm chị đau không?" Mon lo lắng hỏi nhưng cô bạn gái gật đầu.

"Không, chị thích nó. Nhưng em sẽ phải trả giá bằng cách nào đó." Mon nhướn mày phải cười thật tươi.

"Đó là niềm hân hạnh của em."

Mon tiến lại gần miệng Sam và cắn kéo môi dưới của cô trong vài giây, khiến Sam choáng váng vì ham muốn. Khi nghĩ rằng đã quá lâu, cô ấy nhả môi ra khỏi kẽ răng và liếm miệng. Sam mở mắt và miệng, lấy lại không khí đã mất đi mà không bao giờ trở lại phổi của cô.

"Được không?" Mon hỏi với giọng gợi cảm.

"Tất nhiên."

Sam ôm lấy cổ Mon và hôn cô lần nữa, lần này hôn sâu hơn nhiều. Vài giây sau, cô đặt mình lên người bạn gái và rời môi để lại dấu hôn xuống cổ khiến Mon thở dốc. Vệt môi lướt từ cổ Mon xuống ngực, môi Sam rong chơi khắp nơi, yêu thương trên từng tấc da thịt của bạn gái. Trong khi đó, Mon chỉ biết nắm lấy mái tóc nâu của Sam mong hàng xóm không nghe thấy cô hét lên sung sướng.

"Sam, chị định để em đợi bao lâu nữa vậy?" Mon hỏi giữa những tiếng rên rỉ, nhận thấy rằng một phần khác của cơ thể cô cần tất cả sự chú ý của bạn gái. Sam ngẩng đầu lên và mỉm cười.

"Như em muốn, em yêu."

Sam cúi đầu xuống và bắt đầu hôn thân trên của Mon. Những nụ hôn của cô xen lẫn với những vết cắn nhỏ, trong khi môi cô đang dần tiến gần đến bụng dưới của bạn gái. Cuối cùng miệng cô cũng cũng tìm đến khóa kéo quần, Sam nhìn vào mặt Mon trong một giây, người đang nhắm mắt và cắn chặt môi để kiềm chế tiếng rên rỉ của mình. Sam nhếch mép cười và chuyển sự chú ý của cô trở lại chiếc quần. Hai tay chống hai bên hông, cô bắt đầu cởi hai mảnh quần áo cuối cùng trước khi hôn lên đôi chân trần của bạn gái.Giờ đây Mon hoàn toàn khỏa thân trước mặt cô, cô đã nán lại vài giây để ngưỡng mộ và chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể này và tự nhủ rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới vì được ở bên Mon.

"Em đẹp quá Mon."

Môi cô lại tìm đến đôi chân của Mon, người đang cố gắng cởi bỏ phần quần áo cuối cùng của Sam.

"Cởi bỏ chúng ra. Làm ơn" cô cầu xin cô gái tóc nâu. "Chúng không cần thiết."

"Cởi chúng ra giúp chị, được không?"

Mon cười và ôm lấy đầu Sam để hôn cô ấy. Sau đó, cô xoay sở để thay đổi vị trí của họ để nằm phía trên Sam. Nhanh chóng, cô ấy tách khỏi môi bạn gái và cởi bỏ quần áo còn sót lại giữa họ, trước khi ngậm lấy môi cô ấy một lần nữa. Khi cả hai người phụ nữ nằm cạnh nhau trên giường, Mon nắm lấy tay Sam và để nó ở nơi cô ấy cần nhất.

"Em sẽ giúp chị chứ?" Sam hỏi đùa.

"Em xin lỗi. Nhưng bản thân em cũng sẽ bận rộn."

Họ bắt đầu một nụ hôn mới trong khi bắt tay vào việc. Mỗi người đều biết cơ thể của nhau một cách hoàn hảo, vì vậy họ đã làm chính xác những gì họ biết người kia muốn. Những ngón tay của họ chơi đùa với nơi tư mật của người kia, trong khi nụ hôn của họ ngày càng ngắn lại do thiếu không khí. Tuy nhiên, miệng của họ không di chuyển quá xa nhau, cùng hít thở cùng một loại oxy.

Cuối cùng, Sam là người thực hiện bước đầu tiên, đưa hai ngón tay vào bên trong Mon. Bạn gái của cô ấy không lâu sau đó và cũng làm như vậy, gây ra những tiếng thở đầy khao khát mới. Những tiếng rên rỉ bắt đầu to dần lên theo từng đợt khoái cảm dâng trào. Từng giây trôi qua, họ tiến gần đến sự ngây ngất, và ngay sau đó, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm, cùng nhau bùng nổ với những cảm xúc bất tận.

Sau khi đạt cực khoái, họ tách những ngón tay ra khỏi cơ thể nhau, nằm trên giường nhìn lên mái nhà và dần lấy lại hơi thở. Cả hai đều hơi ngột ngạt và nóng bức, nhưng hạnh phúc khi được ở trong vòng tay của nhau và một lần nữa có thể trải nghiệm hành động thân mật nhất có thể giữa họ.

*************************************************

"Để chị nói cho em biết sự thật là chúng ta có thể làm điều này một nghìn lần, nhưng nó sẽ luôn đặc biệt như lần đầu tiên." Sam vừa nói vừa quay sang nhìn Mon.

"Dừng lại. Chị không thể cứ lãng mạn như vậy sau khi chúng ta làm tình xong. Em không thể càng lúc càng yêu chị nhiều hơn chị nếu chị cứ nói những điều đó." Mon vừa cười vừa đỏ mặt, nhưng cô ấy đã rất cảm động khi nghe điều đó.

"Chà, chị có thể lãng mạn hơn nữa nếu em muốn." Mon nhìn sang bên phải cô, nhíu mày.

"Ý chị là gì?"

Sam mỉm cười và đứng dậy. Cô đi về phía tủ của mình, trong khi Mon nhìn vào bờ mông đẹp đẽ của cô, cắn môi dưới. Sam tìm kiếm thứ gì đó và quay sang nhìn bạn gái của mình.

"Vậy giờ thì chúng ta hãy nói về những bước tiếp theo trong cuộc sống của chúng ta với tư cách là một cặp vợ chồng, phải không?"cô hỏi.

"Vâng chúng tôi có thể." Mon bối rối đáp.

"Không phải mọi cặp vợ chồng đều phải thực hiện các bước giống nhau theo một thứ tự nhất định với thời gian nhất định ở giữa. Chị biết điều đó. Tuy nhiên, cứ gọi chị là sáo rỗng hay bất cứ điều gì, nhưng chị muốn thực hiện tất cả các bước đó với em."

Giọng Sam hơi run, vì cô không chắc Mon sẽ tiếp thu ý tưởng của mình như thế nào. Đồng thời, Mon cũng cảm thấy xúc động vì cô có thể tưởng tượng được Sam đang nói về điều gì.

" Chị yêu em, Mon. Chị sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nói điều đó. Em là tình yêu của đời chị và mặc dù em mới chuyển đến nhưng chị rất nóng lòng được thực hiện bước tiếp theo cùng em. Vì vậy chị sẽ gạt bỏ những gì chị vừa nói và thực hiện nó ngay bây giờ." Sam đã đi về phía giường của Mon và khi đến được đó, cô ấy đã quỳ xuống trước mặt bạn gái của mình. "Có lẽ đây không phải là 'trang phục' tốt nhất để nói điều này, nhưng..."

"Đó là một trong những 'trang phục' hoàn hảo nhất." Mon ngắt lời cô và mỉm cười trong khi một vài giọt nước mắt đã rơi xuống. Họ cười trong giây lát và Sam tiếp tục lời nói của mình.

"Trong trường hợp này, chị sẽ nói điều này." cô ấy đưa tay ra và dùng tay mở chiếc hộp nhỏ mà cô ấy đang cầm. Bên trong nó, một chiếc nhẫn vàng tuyệt đẹp với một viên đá màu hồng. Mon để những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, chờ đợi Sam nói. "Chị biết chúng ta không thể làm điều này một cách hợp pháp, nhưng chúng ta sẽ tìm ra cách." họ mỉm cười trong giây lát. "Kornkamon Petchpailin, em sẽ biến chị thành người phụ nữ hạnh phúc nhất vũ trụ này bằng cách trở thành vợ của chị chứ?"

"Vâng, Samanun Anuntrakul. Vâng em sẽ."

Mon không mất hơn một giây để trả lời Sam. Và, khi làm vậy, cô đứng dậy khỏi giường, trong khi Sam đứng dậy khỏi sàn nhà. Khi ở trước mặt nhau, họ đã hôn nhau rất tình tứ. Những giọt nước mắt của họ trộn vào nhau khi hôn nhau, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Em yêu chị nhiều lắm, Sam. Và em nóng lòng được làm vợ chị đến hết cuộc đời."

Cô gái tóc nâu tách khỏi cô, lúc này Sam nắm lấy tay vị hôn phu của mình và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của Mon. Sau đó, Sam hôn lên chiếc nhẫn trên tay Mon.

"Nó hoàn toàn vừa vặn với em." Sam nghĩ về điều đó và quyết định thành thật. "À, chị phải thừa nhận rằng chị đã nhờ Yuki lấy trộm một chiếc nhẫn của em để chị có thể đặt được chiếc phù hợp."

"Được rồi, em muốn biết câu chuyện đó. Nhưng hãy để sau đi." Mon nắm lấy cả hai tay của Sam và cô ấy đặt chúng lên lưng mình. "Vì ngay bây giờ em muốn tiếp tục lễ đính hôn này."

"Chị đồng ý."

Sam túm lấy mông Mon và nhấc cô lên khỏi mặtđất. Mon dùng chân ôm lấy người Sam và cả hai bắt đầu hôn nhau trên đường vềgiường, nơi họ ăn mừng theo cách của họ và rằng cuối cùng họ đã đính hôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro