Chương 11 : Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Becky chưa ngủ đủ giấc nhưng vẫn phải lê cơ thể đau nhức, lặng lẽ trở về phòng nhân lúc những người khác còn chưa thức dậy.

Becky nằm liệt trên giường của mình, xoa cái eo đau nhức, sau đó ngáp vài cái, cô có cảm giác cơ thể của mình bị người phụ nữ họ Chankimha kia khoét rỗng.

Sắc đẹp khiến người khác lầm đường.

Có lẽ là do hôm qua quá mệt mỏi, nên hôm nay mọi người đều dậy muộn, đặc biệt là Becky. Chờ đến khi cô sửa soạn xong xuôi, đi xuống lầu, năm người còn lại đã ngồi dưới lầu ăn sáng.

"Chị Becky, tối qua chị làm gì vậy?"

Fiona thoáng thấy quầng thâm mắt dưới mắt Becky, nên tò mò hỏi.

Becky bình tĩnh trừng mắt lườm Freen.

"Có thể làm gì chứ, tất nhiên là... Ngủ."

Lời này cũng không sai, đúng là "ngủ" thật.

Becky ngồi xuống, Freen rất tự nhiên bày bữa sáng ra trước mặt Becky, giống như đã làm vô số lần.

Ánh mắt của bốn người còn lại cũng rất tự nhiên dõi theo động tác của Freen, vừa ăn vừa quan sát.

Becky: "..."

"Các chị à, có cần trao đổi manh mối không?"

Yuki mở miệng trước, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt khó có thể nhìn rõ.

"Manh mối của em rất quan trọng."

Lời nói của cô ấy đã khơi dậy sự hứng thú của mọi người.

"Thật hả?"

Mei mở miệng, thần thần bí bí:

"Manh mối của chị cũng rất quan trọng."

"Bà xã nói chí phải."

Fiona vùi đầu ăn bữa sáng, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói:

"Thêm một chút thêm một chút!"

Becky nhàn nhã nhấp một ngụm sữa, trên môi còn dính chút sữa, vừa định nói, Freen đã rút một tờ giấy ra, lau miệng cho cô.

Lỗ tai của Becky trở nên đỏ bừng: "..." Đừng cản trở tôi thể hiện!

"Khụ."

Becky hắng giọng, lấy lại khí thế.

"Manh mối của tôi chính là chìa khóa thu hoạch thắng lợi."

Được rồi, ai cũng nói của mình quan trọng.

Yuki suy nghĩ một lát, rồi nói:

"Em nghĩ chúng ta cần phải chia sẻ manh mối. Dù sao kẻ thù ở trong bóng tối, còn chúng ta lại ở ngoài sáng."

Những lời này của cô ấy rất sâu xa, nên mọi người đều nhìn về phía cô ấy.

Yuki cười nói tiếp:

"Manh mối của em rất đơn giản, chỉ có hai chữ, gián điệp."

Gián điệp?

Becky nhớ tới manh mối của mình, sáu chiến binh muốn để viên Đá Lạc Phong vào đàn tế để cầu xin các vị thần tha thứ. Cách dùng hai từ này rất thông minh, nếu các chiến binh thành công thì tại sao họ vẫn đang tìm kiếm tung tích của Đá Lạc Phong, hơn nữa sao lời nguyền vẫn chưa bị phá bỏ?

Sau khi liên lạc với những gì Yuki nói, có vẻ như nội bộ các chiến binh đang có vấn đề. Sáu chiến binh không phải ám chỉ sáu người bọn họ hay sao?

Nghĩa là...

Becky bình tĩnh quan sát biểu cảm trên mặt của mọi người, bề ngoài không thấy có gì kỳ quái.

Yuki lại mở miệng:

"Đạo diễn nói mỗi người chúng ta đều đang thực hiện nhiệm vụ solo, chỉ có một phe có thể thắng. Xem ra chúng ta đều ở hai phe đối nghịch nhau. Trong trường hợp này, sao có thể nói chúng ta là gián điệp?"

"Em đoán, có lẽ chúng ta không phải là sáu phe. Dù sao thì từ 'một phe' này cũng rất khó hiểu."

Đôi mắt của Fiona sáng lên, cuối cùng cô ấy cũng sẵn lòng đặt món ăn ngon của mình xuống, vui vẻ nói:

"Em thấy chị Yuki nói rất đúng! Manh mối của em là, 'Năm chiến binh đã thề với Thần rằng họ sẽ không bao giờ phản bội nhau, họ sẽ hợp tác để lấy lại Đá Lạc Phong'."

Mei: "Nói cách khác, trong sáu người chúng ta có một tên gián điệp? Khả năng trên người gián điệp đang giấu Đá Lạc Phong?"

"Đúng vậy."

Becky cũng nói ra manh mối của mình.

"Niềm tin của họ đối với Thần rất thiêng liêng, vì vậy năm người thề với Thần rằng chắc chắn họ sẽ tin tưởng lẫn nhau một cách tuyệt đối. Có lẽ gián điệp đã bị trừng phạt."

Fiona: "Vậy làm sao chúng ta lấy được Đá Lạc Phong từ trên người kẻ gián điệp kia?"

Becky và Yuki đều nhìn về phía ba người còn lại, vì họ chưa lộ ra manh mối.

Mei suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng cũng tiết lộ manh mối:

"Dù sao thì hôm nay mọi người cũng có thể sẽ phát hiện trong trấn. Manh mối của chị là đạo cụ bị loại bỏ nằm rải rác khắp trấn cổ. Nếu tìm được, có thể ước được như ý nguyện."

Nói vậy, mọi chuyện đã sáng tỏ.

Nhiệm vụ của họ là tìm ra gián điệp, loại bỏ người đó và lấy Đá Lạc Phong để dâng lên đàn tế.

Yuki: "Dựa theo câu nói năm chiến sĩ không thể phản bội, nếu loại bỏ nhầm người, có thể sẽ phản tác dụng."

Mấy người khác sôi nổi tán thành ý kiến của Yuki.

Kiana đút cơm cho vợ ăn xong, cũng giơ tay nói:

"Manh mối của tôi là 'Những người sở hữu Đá Lạc Phong sẽ có khả năng điều khiển'."

Điều khiển? Điều khiển kiểu gì? Điều khiển cái gì?

Becky cúi đầu suy nghĩ về ý nghĩa của manh mối này.

Lúc này Freen cũng tiết lộ manh mối của mình:

"Manh mối của tôi hẳn là chỉ hướng kẻ phản bội."

"A, AE, FGF."

Năm người còn lại: "?" Vừa nghe thấy cái gì?

Freen tỏ ra vô tội.

Yuki: "Nếu trong chúng ta có gián điệp, rất có thể có người đang nói dối phải không?"

Không khí im lặng một lúc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Fiona đứng dậy bước ra ngoài:

"Các chị em, kiểu đốt não này rõ ràng không phù hợp với tính cách của em, em đi tìm manh mối và đạo cụ loại bỏ trước!"

Nói xong, cô ấy thở dài biến mất.

Năm người còn lại: "..."

Mei nói: "Chị và Kiana đều đã già, đầu óc cũng không sáng suốt, việc giải đề giao cho ba người các em giải quyết."

Nói xong, cô ấy cũng kéo Kiana ra ngoài.

Ba người còn lại im lặng nhìn nhau.

Becky là người lên tiếng đầu tiên:

"Chúng ta ra ngoài tìm kiếm manh mối ẩn giấu đi."

Ba người cùng nhau bước ra ngoài, khác với trời nắng hôm qua, hôm nay trời mưa phùn, toàn bộ cổ trấn lờ mờ phản chiếu trong sương mù, khiến người ta cảm thấy rất thú vị.

Đội chiếc ô giấy do tổ chương trình ân cần cung cấp, ba người cùng nhau đi dạo một đoạn.

Becky và Yuki thảo luận về manh mối do Freen cung cấp, trong khi Freen đứng một bên không nói một lời.

Thảo luận một hồi, Yuki liếc nhìn Freen, đột nhiên tắt micro của chính mình, ra hiệu cho Becky cũng tắt micro đi.

Cô ấy ghé sát vào tai Becky nhỏ giọng nói:

"Chị Becky, chị thích cô Freen phải không?"

Becky: "..." Rõ ràng như vậy sao?

Yuki bổ sung thêm:

"Ánh mắt của chị nhìn chị ấy cứ như cô dâu nhỏ vậy. Em cũng thường nhìn bạn gái của mình như vậy."

Becky: "?" Cô gái này có muốn tự nghe mình đang nói gì không? Cô ấy háo hức muốn tiết lộ tin tức của mình như vậy sao?

Ngoài ra, cô dâu nhỏ là ai?

Lỗ tai của Becky trở nên đỏ bừng, cô vô tình liếc nhìn Freen.

Yuki mỉm cười:

"Chị phải thật hạnh phúc nhé, chị Becky. Dù sao thì được ở bên người mình yêu cũng không dễ dàng gì."

Nói xong, cô ấy lại mở micro, tạm biệt hai người rồi đi vào ngã ba phía đối diện.

Becky giật mình đứng yên, cảm thấy trong lời nói của Yuki Williams có ý gì đó hơi khó hiểu.

Suy cho cùng, ở bên người mình yêu không hề dễ dàng.

Cô vô thức ngẩng đầu tìm kiếm Freen, người phụ nữ đang đứng cách cô vài bước, chờ đợi cô.

Nàng mặc đồ trắng, cao lớn, tay cầm một chiếc ô giấy nhìn lại đây.

Xung quanh là tiếng mưa rơi lộp độp, khi rơi trên đá xanh tạo nên âm thanh giòn tan, gió thổi qua mặt, hòa lẫn cái se lạnh của mùa thu.

Becky như bị sương mù làm cho mờ mắt, cô nhìn không rõ bóng dáng người phụ nữ trước mắt.

Trong lúc đang ngơ ngẩn, cô như quay trở lại thời điểm còn ở trường quay Tiên Lạc, đúng là có cảnh tượng như vậy.

Lúc đó mưa lớn hơn một chút, cô cùng nam chính ngâm mình trong mưa, Freen cũng mặc đồ trắng, cầm ô nhìn chằm chằm vào họ ở cách đó không xa, ánh mắt rơi vào nam chính, giống ánh mắt không thể nhìn thấy thứ gì khác.

Lúc đó, cô nghĩ, đôi mắt này mà nhìn chằm chằm vào cô thì thật tốt biết mấy.

"Sao vậy?"

Giọng nói của Freen còn lạnh hơn mưa, đánh thức Becky đang chìm trong hồi ức.

"Không có gì."

Becky mỉm cười, từng bước đi về phía Freen, cho đến khi kề vai với nàng.

Giống như hồi còn nhỏ, cô không chút do dự bước về phía Freen.

Đúng, ở bên người mình yêu không hề dễ dàng gì.

...

"Em có nghĩ manh mối chỉ ai là gián điệp chưa?"

Hai người sánh bước bên nhau, Freen chủ động khơi gợi đề tài.

Suy nghĩ của Becky bỗng nhiên quay lại chủ đề tưởng chừng như khó hiểu này.

A, AE, FGF.

Thật ra cô thấy câu hỏi này rất quen, trước đây cô và Freen đã từng chơi trò chơi giải quyết vấn đề tương tự.

Nói chung, theo thứ tự 26 chữ cái tiếng Anh, các câu hỏi có thể được chuyển đổi thành số 1, 15, 676.

Cách thông thường để giải bài toán như thế này là cộng ba số theo thứ tự, cộng chữ số hàng đơn vị của số trước và chữ số hàng chục của số tiếp theo.

Như vậy ra được con số 926.

Nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách giải số 926. Có thể ngay từ đầu cô đã theo lối suy nghĩ thông thường và không giải được chính xác.

Becky nói với Freen về suy nghĩ của mình.

Freen gật đầu:

"Không phải là không thể."

Becky suy nghĩ một lát, rồi gửi ý tưởng của mình đến nhóm Line gồm sáu người để mọi người cùng nhau suy nghĩ.

Fiona: Chị em trâu bò!

Mei: Giỏi quá Becky, chị đây gửi em một like!

Kiana: Quá đỉnh.JPG

Yuki: 926?

Freen: Moah moah.JPG

Fiona: ?? Có phải cô Freen gửi icon moah moah không vậy?

Sau khi nhìn thấy Freen gửi icon hôn, lỗ tai của Becky đỏ lên, cô nhìn Freen, người phụ nữ đang cầm điện thoại di động, trên mặt nở một nụ cười, nhìn tâm trạng rất tốt.

"Khụ khụ."

Becky kéo tay áo Freen, ý bảo nàng hãy kiềm chế lại một chút.

Hơn nữa, gửi icon thì tính là gì, muốn thân mật về nhà thân mật.

Freen đưa điện thoại cho cô xem, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tôi trượt tay."

Becky: "..." Tôi tin cô.

Cô liếc nhìn điện thoại của Freen, phát hiện giao diện của nàng vẫn đang ở hộp thoại nhóm Line.

Không giống như Becky - người thích sử dụng bàn phím hai mươi sáu chữ, những gì hiển thị trên màn hình là phương thức nhập chín phím mà Freen thường sử dụng.

Chín phím?

Becky như nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại di động của Freen, nhập ba phím 926 trên bàn phím chín phím.

Trong số các ký tự tiếng liên quan xuất hiện, có một ký tự rất quen thuộc.

Mei.

Becky và Freen nhìn nhau, lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Gián điệp là...

Raiden Mei?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro