Chương 10 : Da Mỏng Mọng Nước [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưỡi của Becky móc lấy đầu lưỡi của Freen, không ngừng ra ra vào vào, lưu luyến khiêu khích. Bàn tay đang túm quần áo của cô dùng nhiều sức đến nỗi trở nên trắng bệch, lớp vải mịn màng trong tay cũng bị vò thành nhàu nát.

Những vệt nước không kịp nuốt trôi từ giữa môi lưỡi của hai người trượt xuống, Freen hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng nhuốm đầy tình dục, quấn chặt lấy trái tim của Becky.

Tay nàng run lên, mất hết sức lực mà túm lấy mấy chiếc cúc áo, những chiếc cúc tội nghiệp vẽ thành hình vòng cung trên không trung, an toàn rơi xuống nền đất cứng lạnh lẽo, phát ra âm thanh giòn giã. Đáng tiếc bị hơi thở nóng bức của hai người bao phủ, nên không ai để ý tới.

Cổ áo ngủ của Freen đã mở rộng, để lộ làn da trắng như tuyết, cặp vú cao ngất dựng thẳng nửa hở nửa lộ, để lại một mảng xuân sắc.

"Quần áo lại bị em làm hỏng rồi."

Freen hít sâu một hơi, nàng hé mắt, môi hơi tách ra khỏi môi của Becky, giọng điệu không rõ ràng.

Becky híp mắt nhìn sang, thấy dáng vẻ như bị chà đạp của nàng như vậy thì sao nhịn được.

"Mua thêm cho chị... Mấy bộ là được chứ gì."

Cô nhỏ giọng nói, bàn tay không an phận thò vào trong nội y của Freen, trượt dọc theo đường cong lả lướt của nàng, cuối cùng dọc theo bụng nhỏ săn chắc của Freen, tiến vào trong quần nàng, chậm rãi cọ xát.

Freen nắm lấy bàn tay đang chui vào quần của nàng, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười, trong mắt còn hiện lên một làn sóng, mang theo những gợn nước đẩy qua đẩy lại.

Giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, nhưng những lời nàng nói ra lại không hề đứng đắn chút nào.

"Vội đến vậy sao? Không thể chờ đến lúc về nhà rồi làm à?"

Khóe mắt của Becky đỏ lên, nụ hôn khiến cô thiếu dưỡng khí, thở hổn hển, đầu óc hỗn loạn chỉ có một suy nghĩ phải ghi hình mười một ngày nữa mới có thể về nhà, như vậy cô làm sao có thể chịu đựng được.

Hai người đã không làm trong một tháng bảy ngày rồi!

Becky cau mày, sau đó nghiêng người hôn lên môi Freen mấy cái, sau đó quấn lấy nàng nói.

"Em không muốn ghi hình nữa, bây giờ chúng ta về nhà thôi."

Freen không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng hôn lại cô như dỗ dành.

Đương nhiên Becky cũng biết, không thể dừng ghi hình. Mặc dù ở lại đây muốn thân mật với Freen có hơi không tiện, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, mười một ngày nữa hai người bọn họ sẽ được ở bên nhau.

Trước đây hai người đều rất bận rộn với sự nghiệp, thời gian bên nhau luôn rất ít, còn thời gian xa nhau lại quá nhiều, hiếm có cơ hội ở bên nhau lâu như vậy, tự nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.

Nhưng cô muốn Freen dỗ dành mình nhiều hơn.

Freen không thể đoán được Becky đang nghĩ gì, nên nàng kiên nhẫn dỗ dành cô một lúc. Vất vả lắm mới dỗ được, nhưng chờ đến khi hai người leo lên giường đắp chăn, Becky lại có ý nghĩ xấu. Cô rúc đầu vào chăn, hai tai đỏ bừng, lặng lẽ nắm lấy một tay của Freen, nhét vào trong quần mình.

Ngón tay chạm vào một mảnh ấm áp mềm mại, tinh tế vân vê còn cảm nhận được một chút ướt át.

Freen ngẩn ra:

"Becca?"

"Chị xoa giúp em một chút, được không?"

Becky nhỏ giọng thì thầm, giống như đang quyến rũ.

Bọn họ đã lâu không thân mật như vậy, nhu cầu hàng ngày của Becky cũng không nhỏ, cô đúng là đã nhịn rất lâu rồi.

Freen thở dài một hơi.

"Được."

Nàng nhỏ giọng đáp lại, sau đó bàn tay cách một lớp vải dệt an ủi Becky.

Cơ thể của Becky sung sướng đến mức run rẩy, cô rúc vào trong chăn, nhẹ giọng thì thầm:

"Ừm... Vào đi... Đừng ra..."

Cô chui vào lồng ngực của Freen, kéo chăn lên che đầu Freen lại. Đôi môi đỏ mọng tiến đến sát tai nàng, thở dốc, không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Cũng không biết hiệu quả cách âm của nơi này như thế nào, nếu không cẩn thận để người khác nghe thấy, cô phải giấu mặt đi đâu.

Becky hoảng hốt nghĩ.

Lỗ tai của Freen bị hơi thở của cô làm cho trở nên nóng bừng. Nàng mím môi, làm theo ý cô, đưa tay xuống lớp che đậy cuối cùng ở bên dưới của Becky, xoa nắn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Hai ngón tay tách ra, kẹp lấy hạt đậu đỏ đã sưng to nhô đầu ra, dùng chút lực ấn vào, rồi khảy qua khảy lại. Đầu ngón tay như chạm vào một nhụy hoa dính đầy sương sớm, ẩm ướt vô cùng.

"Ưm... quý cô Freen..."

Becky cắn vào vành tai mềm mại của nàng, cố ý gọi nàng như vậy, vừa nói lời này, bàn tay ở phía dưới của cô đã xoa nhanh hơn, cảm giác tê dại từ xương cốt truyền ra khắp cơ thể.

Cơ thể cô đột nhiên căng chặt, cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu, hơi nóng dâng lên trong bụng, thỉnh thoảng lại có một vũng nhỏ chảy ra từ miệng dưới của cô.

Giọng cô run lên:

"Quý cô Freen..."

"Đừng gọi chị như vậy..."

Freen thì thầm, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng và kiên định như thường lệ, dường như không có gì khác thường, nhưng Becky vẫn cảm nhận được một chút khó chịu trong đó.

Cô mỉm cười, giống như cuối cùng cũng đã nắm được nhược điểm của Freen, cũng không dễ dàng buông tha. Cô ghé sát vào tai Freen, càng ngày càng áp sát hơn:

"Chị không thích sao, quý cô Freen? Lúc ban ngày không phải rất thích tôi gọi như vậy à? Sao giờ lên tới trên giường, ngược lại... Ưm...."

Freen cũng không nói lời nào, chỉ thay đổi tư thế, xoay người đặt một tay lên tai Becky, cả người phủ lên người cô.

Cái chăn vốn che phủ hai người theo cử động của nàng mà trượt xuống một chút, xuyên qua ngọn đèn ngủ yếu ớt, Becky chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen mờ nhạt đang nhìn cô, như thể có một cơn mưa sắp xảy ra trong mắt họ.

Becky nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng thầm nghĩ không ổn, cô đã vô tình trêu chọc nàng hơi quá.

Khóe môi của Freen cong lên, cảm xúc trong mắt cuối cùng hóa thành mưa lớn, khiến Becky ướt sũng.

Đầu ngón tay thon dài đi vào, Becky thấp giọng kêu lên một tiếng, trong mắt cô tích tụ một tầng ẩm ướt, nóng hổi, ​​cắn môi nói:

"Ai cho phép chị đột nhiên tiến vào..."

"Quý cô Becky không thích sao?"

Freen thì thầm lại vào tai cô, ngón tay ra vào trong cơ thể cô, tạo ra âm thanh tiếng nước nghe vô cùng rõ ràng. Những đốt ngón tay còn sót lại bên ngoài vẫn không quên vuốt ve chơi đùa hoa hạch sưng to đứng thẳng, chăm sóc từ trong ra đến ngoài.

"Ưm..."

Becky khàn giọng đáp lại động tác của Freen, tầm mắt mơ hồ của nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt như bị che bởi một tấm màn che, khó mà nhìn rõ.

Lúc này, Becky thấy mình như đang trôi lửng lơ trong cơn sóng, còn Freen hoá thân thành làn sóng, bồng cô lên xuống, trôi theo dòng nước.

Toàn thân cô bị làn sóng làm ướt, khi sóng ập đến lại nở rộ ra.

Con sóng dường như không bao giờ biết dừng lại, nó cứ đẩy Becky về phía trước, càng lúc càng nhanh, không cho cô cơ hội để thở, nó muốn đẩy cô lên tận đỉnh sóng.

Cô không khỏi lắc eo liên tục để phối hợp với Freen, chiếc giường phát ra tiếng kêu cót két.

Freen ôm lấy eo của Becky, khống chế phạm vi chuyển động của cô, tay còn lại liên tục ấn vào nếp gấp của thành trong cơ thể cô, nhanh chóng xoa nắn qua lại, hoa huyệt mềm mại cũng bị mân mê đến mức yếu ớt run rẩy.

Nàng cúi đầu vùi vào tai Becky, giọng nói trong trẻo bình tĩnh:

"Quý cô Becky này, em nên nhỏ giọng một chút."

"..."

Becky cắn môi không nói một lời, trong lòng cô thấy vô cùng hối hận.

Freen lặp đi lặp lại động tác đó không biết bao nhiêu lần, cho đến khi ngón tay nàng bắt đầu có cảm giác như bị mút chặt, bức tường bên trong bắt đầu co rút lại, nơi đó thỉnh thoảng hút các đốt ngón tay của nàng vào trong, lúc này Freen biết Becky sắp lên đỉnh.

"Sarocha... Ưm!"

Becky sửng sốt, đầu óc trống rỗng trong giây lát, tiếng rên rỉ kéo dài đạt đến đỉnh điểm khoái cảm đã bị nụ hôn đúng lúc của Freen hòa tan giữa môi và răng của hai người.

Cơn thủy triều cảm xúc đã tích tụ từ lâu ở bụng dưới của cô cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được sự tấn công dữ dội của khoái cảm, lần lượt tuôn ra, cuốn vào lòng bàn tay của Freen.

Becky nhắm mắt tận hưởng khoái cảm trong giây lát, sau đó cơ thể mềm nhũn ra, ngã xuống giường, tim đập thình thịch, miệng hé ra thở hổn hển.

Freen nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đang co giật của Becky để cô bình tĩnh lại, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Becky lười biếng nói chuyện như một con cáo nhỏ đã được ăn no nê, giọng khàn khàn lại có chút mê hoặc.

"Em chỉ bảo quý cô Freen xoa một chút, chứ không yêu cầu chị làm nhiều như vậy."

Đầu ngón tay của Freen luồn qua mái tóc dính đầy mồ hôi trên trán cô, hôn lên đôi môi hơi nhếch lên của cô, đáp:

"Ừm, là do chị quá nhớ... quý cô Becky thôi mà."

Becky khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm. Nằm trong vòng tay Freen một lát, cô mới miễn cưỡng đứng dậy, lặng lẽ lẻn về phòng thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ.

Khi đang giặt giũ, Becky chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, cô rửa tay cũng vô ích, căn bản không được dùng tới.

Chết tiệt, cô lại rơi vào bẫy của người phụ nữ kia.

Sau khi tắm rửa xong, Becky lại trở lại phòng Freen, sờ soạng giường của nàng.

Hình như Freen cũng vừa mới tắm rửa, trên người vẫn còn hơi ẩm ướt, mùi lạnh lẽo quen thuộc lại càng nồng đậm hơn.

Chóp mũi của Becky ghé sát gáy nàng, nhẹ nhàng hít một hơi.

Freen buông cô ra, ôm cô vào lòng.

Sự dịu dàng đã lâu vốn dĩ tạo nên một bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm áp, lại đột nhiên bị Becky phá vỡ.

Cô như nhớ ra điều gì đó, chống tay và đầu gối đứng dậy khỏi vòng tay của Freen, bật đèn ngủ cạnh giường rồi nhìn chằm chằm Freen:

"Ban ngày có phải chị dùng mỹ nhân kế với người khác đúng không?"

Freen: "..."

Người phụ nữ mềm mại nằm dưới Becky, đôi mắt đen mở to trông như người vô tội.

"Hả?"

Becky híp mắt, đang muốn ra tay, lại bất ngờ bị Freen ấn đầu hôn đáp lại.

"Ưm......"

Những chiếc gai dựng đứng trên người Becky biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro