Chap 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cháo cuối cùng cũng chín, mùi hương thơm nứt mũi, ngửi thôi là đã muốn ăn ngay. Tắt bếp, Freen tháo tạp dề xuống rồi nhìn Becky. Cô bây giờ mới phát hiện là hình như từ nãy đến giờ nàng luôn nhìn cô, không rời mắt.

Nếu như Becky có mặt ở đây thì nên nói những lời cần nói, bây giờ cũng đã trễ, không nên làm phiền đến người khác. Càng ở lâu cũng chẳng làm Becky thay đổi

"Tôi có chuyện muốn nói với em, sau khi nói hết thì tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của em nữa"

Nói như một lời từ biệt, Becky cảm thấy lần này gặp Freen có thể là lần cuối. Đôi mắt tràng đầy sự buồn bã, nếu Freen nói không làm phiền đến Becky là có ý gì.

"Tôi quay về chỉ muốn cùng em làm lại từ đầu. Có lẽ tôi không làm được điều đó, yêu em, tôi rất yêu em chỉ mong sau em nhận ra và cho tôi cơ hội chăm sóc em như lúc trước"

"Nhưng tôi nghĩ mình nên từ bỏ, vì bây giờ em cũng đã có cuộc sống mới, hạnh phúc mới, tôi không có quyền xen vào cuộc sống của em. Chỉ cần em hạnh phúc, vui vẻ là tôi đã mãn nguyện"

Freen vì quá xúc động nên đã ngưng lại, cổ họng nghẹn ngào khó nói. Đôi mắt long lanh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Becky.

Còn nàng cũng chẳng khác gì cô, tâm trạng trùng xuống. Nàng thấy đau lắm, đau ở ngực trái, những lời nói ấy khiến trái tim nàng quặn thắt lại.

Chẳng lẽ Freen bỏ cuộc hay sao, tại sao lại dễ dàng buông bỏ đến như vậy

"Tôi thấy anh ta rất thích em, chẳng hiểu tại sao mỗi lần em cùng người đó cạnh nhau thì trong lòng tôi rất khó chịu dù biết rằng chúng ta không là gì của nhau. Anh ta rất tốt với em nên đừng phụ lòng mà hãy cho anh ấy một cơ hội để chăm sóc yêu thương em."

"Tôi thấy bản thân rất tệ, chẳng làm được gì. Người vợ như tôi thì nên vứt đi cho rồi, chỉ mong sau này em hạnh phúc và vẫn xem tôi là bạn, chúng ta vẫn có thể gặp nhau...à không, chắc không gặp nữa đâu"

Nói đến đó, Freen chỉ biết cười khổ, làm gì có cơ hội gặp lại Becky. Cô sẽ không ở đây nữa mà, nàng sẽ thấy thoải mái hơn khi không thấy mặt cô.

Becky như chết lặng, câu nói cuối cùng của Freen nghe sao mà đau lòng đến vậy. Không gặp lại nữa, phải chăng cô lại đi đâu nữa phải không.

Mất ba năm để gặp lại Freen, nếu như cô một lần nữa rời xa chắc mãi mãi sẽ không gặp nhau.

Becky không muốn, nàng chỉ muốn mỗi ngày Freen đến làm phiền rồi bám đuôi, càng không muốn Freen bỏ cuộc rồi đi.

Nàng vẫn yêu cô, nếu như đứng trơ mắt ra nhìn thì chẳng mấy chốc Freen một lần nữa rời bỏ Becky mà đi

"Giờ cũng trễ rồi, em nhớ ăn uống đầy đủ rồi hẳn lên phòng. Tôi nên về sớm để em nghỉ ngơi"

Freen mỉm cười, lẳng lặng quay người, ngay lúc đó cũng là lúc nước mắt tuông rơi, hai tay liền đưa lên lau chùi.

Becky đứng bất động nhìn ai kia rời khỏi, nàng thấy Freen lấy tay lau nước mắt chứ. Trong đầu của Becky bây giờ chỉ toàn là những hình ảnh của Freen, nàng không muốn đánh mất thêm một lần nào nữa. Đối với Becky, ba năm là quá đủ rồi, không thể bỏ lỡ lần này

Freen bước đi ra cửa chính, cô vẫn thong thả đi rồi nhìn xung quanh. Ước gì thời gian có thể quay trở lại, ước gì mọi chuyện không đến nỗi như bây giờ.

Chiếc điện thoại reo lên, cô liền dừng bước rồi lấy nó ra xem, Freen nở nụ cười khi thấy Heidi gọi

"Alo, mình nghe"

"À...mình gọi là muốn hỏi cậu có muốn đi du lịch cùng mình hay không, tại công ty ba của mình tổ chức đi chơi"

"Chắc không, vì hai ngày nữa mình trở về Pháp cùng với Anna"

Đầu dây bên kia liền im lặng không nói gì, Heidi có chút bất ngờ khi Freen trở lại Pháp. Chẳng phải Freen về là để làm hoà với Becky hay sao, chưa gì đã bỏ cuộc rồi

"Gì chứ, còn Becky thì sao? Chẳng phải cậu nói về đây để làm lại từ đầu hay gì?"

"Ờ ừm...không đâu, mình nghĩ mình không nên xen vào cuộc sống của Becky. Hiện tại mình vẫn còn ở nhà em ấy, mình cũng đã nói hết những chuyện cần thiết và sẽ trả tự do cho Becky"

Nói đến lại thấy đau lòng, Freen thành công ở mọi mặt nhưng vẫn thất bại trước Becky. Nàng cũng cần sự riêng tư, còn cô thì lại đến quấy rối đến mức nàng thấy là đã chán ghét.

Người ta nói, yêu một người có lẽ chỉ cần cho hết đi, chỉ cần biết rằng là Freen luôn ở phía sau Becky, âm thầm nhìn nàng hạnh phúc

"Mình tôn trọng quyết định của cậu. Vậy cậu có trở về đây nữa hay không?"

"Chắc là không, vì chẳng còn lí do gì để mình trở về"

Cố gắng kìm nén lại không cho bản thân khóc, một tay đút vào túi áo mà nắm chặt. Đôi chân chỉ biết nhón lên rồi hạ xuống.

Nếu Freen trở về Pháp và không xuất hiện trước mặt Becky nữa thì không biết nàng có nhớ đến cô hay không

"Cậu lâu lâu thì qua thăm mình đó nha. Anna có vẻ rất thích cậu, cứ nhắc mãi"

"Oke mình sẽ qua thăm cậu. Mà Becky có biết cậu sắp trở về Pháp không vậy?"

"Không, mình nghĩ Becky không biết thì tốt hơn"- Nói đến đây, Freen lại chợt nhớ đến chuyện khá hay ho liền kể cho Heidi-"Mẹ mình cứ nhắc đến chuyện kết hôn của mình suốt, bà ấy cứ hối thúc mình lấy một người nào đó ở bên Pháp"

"Rồi sao, cậu đừng có nói là cậu sẽ làm theo ý của bác ấy nha"

"Ừm, mình cũng định là như vậy, dù sao mẹ nuôi cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều nên mình sẽ không làm phụ lòng bà ấy. Chắc qua đó chọn đại người nào vừa mắt rồi kết hôn cho xong"

"Này, như vậy không được đâu, cậu không yêu người ta mà cưới thì chỉ có đau khổ"

"Chẳng phải lúc trước mình với Becky cũng vậy hay sao, cưới nhau về một thời gian sẽ có tình cảm"

Trời bắt đầu trở lạnh, gió thổi cũng mạnh hơn. Freen nên sớm về nhà nếu không Anna lại lo lắng mà đi tìm.

Mẹ cũng đã nhiều lần nhắc đến chuyện kết hôn với cô, bà ấy không ép buộc chỉ là sợ cô mê công việc quá mà bỏ bê chuyện này.

Freen không muốn mẹ buồn, chỉ cần bà ấy muốn cô lấy ai thì cô sẽ lấy người đó, miễn sao mẹ vui vẻ là được rồi

"Thôi cậu nghỉ ngơi đi, khi nào có dịp qua Pháp thì mình sẽ đến thăm cậu"

"Ừm, bye!"

Freen tắt điện thoại rồi bỏ vào túi, cứ mãi nói chuyện mà đã quá giờ luôn rồi. Nhanh về mới được, chứ về trễ là mệt với Anna.

Nhưng chỉ mới đi vài bước, Freen liền cảm nhận được hơi ấm từ phía sau. Cô giật mình, không biết ai mà dám ôm tự tiện đến như vậy. Định xoay người ra sau, thì một giọng nói có phần ngọt ngào chen lẫn yếu ớt cất lên

"Không cho chị xoay người lại"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro