Chap 85 [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cho chị xoay người lại"

Freen như không tin vào tai của mình nữa, Becky đang ôm cô đúng không? Hãy nói với cô đây không phải là mơ đi, nếu có mơ thì cô cũng không muốn tỉnh.

Becky áp sát mặt vào lưng người phía trước, mùi hương này không thể nào quên được.

Thật sự từ nãy đến giờ Becky đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Freen và người kia.

Lúc đầu đi phía sau lưng Freen định kéo tay áo lại nhưng khi nghe cô nói sẽ về Pháp và không trở về thì Becky liền lo sợ.

Sợ là nếu như nàng không níu kéo Freen ở lại thì có lẽ cả hai sẽ xa nhau mãi mãi. Điều mà Becky sợ không kém đó là Freen sẽ kết hôn cùng với người khác, nếu vậy là mất nhau thật rồi. Freen không được lấy ai ngoài nàng

"Becky...em"

Thật sự rất muốn xoay lại nhìn Becky nhưng nàng không chịu, cứ ôm cứng ngắt như sợ cô rời xa. Vòng tay của Becky ngày càng chặt hơn, từ lâu đã muốn như thế này rồi.

Những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo của Freen làm nó ướt một vùng. Cô có chút khó hiểu khi Becky làm như vậy, chẳng phải Becky không còn yêu Freen nữa hay sao

"Em không cho phép chị rời xa em một lần nào nữa... Ba năm đối với em là quá đủ rồi, chẳng phải chị muốn em trở về bên chị hay sao mà lại từ bỏ nhanh đến vậy. Em xin lỗi vì những lần không quan tâm đến chị, luôn tỏ thái độ ghét bỏ khi chị ở cạnh em. Tại sao chị lại còn yêu em khi em luôn đối xử lạnh lùng, thờ ơ với chị?"- Becky nói trong nghẹn ngào, giọng có chút khàn khàn

Trong lòng Freen dân lên một cảm xúc vui sướng khó tả. Becky đã chấp nhận cô rồi, sau bao nhiêu ngày thì cuối cùng cũng thành công.

Freen nở nụ cười tươi rói rồi xoay người lại đối mặt với cô tiểu thư bướng bỉnh của mình. Hai tay nhẹ lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đang lấm lem trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng

"Bởi vì chị cần em!"

Một câu nói cũng đủ làm gục ngã biết bao nhiêu người.

"Em rất nhớ chị, đừng bỏ rơi em có được không?"

"Được, chị sẽ không rời xa em nữa. Ngoan đừng khóc, như vậy sẽ rất xấu"

"Chị nói thật không?"- Trong lòng rất vui nhưng vẫn không chắc chắn nên Becky hỏi lại một lần nữa

Freen cười rồi kéo Becky vào cái ôm, nàng không biết nói gì chỉ đáp lại cái ôm từ cô. Freen thật sự thấy rất hạnh phúc, bản thân vẫn chưa tin được đây là sự thật.

Vậy chắc là Freen không thể trở về Pháp nữa rồi, cô sẽ hảo hảo ở lại bên cạnh Becky đến cuối đời

"Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em suốt đời này và không rời xa nữa bước"

Sau đó cả hai cùng nhau ngồi xuống ghế đá, Becky như sợ Freen rời khỏi nên cứ ôm chặt lấy cô, dúi đầu vào lòng ngực ấm áp ấy. Còn Freen chỉ biết cười, như vậy mới đúng là tiểu thư của ba năm trước.

Freen nhờ Tina đem cháo lúc nãy cô nấu ra đây, phải cho Bect ăn hết mới được. Còn nàng thì như bị bỏ bùa, Freen đút bao nhiêu là ăn hết bấy nhiêu.

Miệng thì ăn nhưng mắt lại nhìn chăm chăm vào mặt Freen. Trong đầu Becky nhớ lại chuyện gì đó liền hỏi

"Chị cho em biết ba năm qua chị đã đi đâu, làm gì, với ai. Tất cả điều phải nói sự thật, không gian dối nữa lời"

Thế là Freen đem chuyện ba năm trước kia kể lại cho Becky nghe, cô nói không sót một từ cũng như là gian dối. Becky chăm chú lắng nghe, càng nghe nàng lại thấy cảm thông cho cô hơn.

Không ngờ là Freen lại trải qua một biến cố như vậy, Becky thấy cô thật may mắn khi gặp được người mẹ nuôi tốt bụng

"Chị kể hết rồi đó, không tin em cứ hỏi mẹ của chị"- Freen sợ Becky không tin những gì cô kể

"Em tin chị. Này, còn một chuyện em rất muốn biết"- Becky lại sực nhớ đến người đó, hình như Freen không có đề cập đến. Sự ghen tuông vô đối lại trỗi dậy

"Em muốn biết chuyện gì?"- Freen có hơi khó hiểu

"Cái người ở cùng chị, ăn cùng chị, đi cùng chị là ai, nói nhanh!!"

Đúng rồi, cô gái vô danh ấy Becky vẫn chưa biết. Lần đó cô ta nói là người yêu của Freen làm nàng tức điên lên, muốn đem Freen ra hành hình.

Freen nhìn thấy đôi mắt ghen tuông của Becky liền bật cười, thì ra là ghen với Anna. Đúng là Becky vẫn chưa biết Anna là em nuôi của cô, con bé đó lúc nào cũng chọc điên nàng lên mới vừa lòng.

"Em ấy là Anna, là con của mẹ chị. Em yên tâm, chị với Anna không có gì hết"- Freen sợ Becky hiểu lầm nên đã thêm câu sau

"Vậy thì được"- Becky gật đầu tạm bỏ qua, nàng tin là Freen không phải loại người như vậy

Hai người tiếp tục ngồi ở đó, Freen có nói đi vào nhà nhưng nàng không muốn nên cô đành phải ngồi lại để Becky ôm như thế này.

Đôi tay của Becky thỉnh thoảng có sờ soạng vài chỗ trên người Freen, nàng cảm thấy là da thịt của cô có chút săn chắc và mập mạp hơn liền sinh ra nghi ngờ

"Ở bên đó, con nào nuôi chị mà mập mạp, đẹp ra như thế này?"- Becky vẫn tựa người vào ngực của Freen mà tra hỏi, giọng điệu có chút hờn dỗi vu vơ

Nghe câu hỏi vớ vẩn mà Becky đặt ra thì Freen không thoát khỏi sự im lặng. Cô bất giác mỉm cười xoa đầu Becky

"Con mẹ đó em"

"Ngoài mẹ của chị ra thì không có con nào hết. Yên tâm được chưa"

Đêm nay Freen không trở về nhà mà là ở lại cùng với Becky. Cô gọi báo cho Anna biết để không thôi con bé lo lắng.

Anna trong lòng vui mừng khi Freen và Becky trở về với nhau, có như vậy mới làm Freen thêm phấn khởi lên được.

Sáng hôm sau, Freen liền có ý định về nhà. Becky một mực không cho, cô phải nói đủ điều mới được thả về nhưng là nàng cũng phải đi theo.

Anna nghe tiếng chuông cửa thì ngồi bật dậy chạy ra mở. Vừa mở cửa là đã làm cho Anna một phen bất ngờ, cả hai tay trong tay tươi cười nhìn cô.

Lần này ánh mắt của Becky không còn giống như lúc trước nữa, mà thay vào đó là ánh mắt đầy thân thiện và dễ thương nhìn Anna.

Còn Anna cảm thấy không mấy tự nhiên, Becky đúng là làm người khác từ bất ngờ này đến bất ngờ kia. Nhìn cô như lúc trước là được rồi, như vậy có hơi không quen

"Mấy lần trước em có hơi quá đáng, chị cho em xin lỗi"

"Không sao, chị không để bụng đâu, chúng ta sau này là người một nhà rồi"- Becky tươi cười nói, nàng thấy Anna đâu đến nỗi khó ưa, cũng dễ thương lắm chứ

Vài ngày sau đó, Freen cùng Becky đưa Anna đến sân bay. Ba người đứng cùng nhau cứ mãi luyến tiếc. Anna thì không muốn rời xa Freen, dù sao cô cũng đã quen khi có chị ấy bên cạnh. Đôi mắt rươm rướm nước mắt nhìn Freen, sau đó lao vào ôm lấy cô

"Thôi đừng khóc, khi nào rảnh chị sẽ qua đó thăm em cùng với mẹ"- Freen nhẹ vỗ vỗ lên lưng Anna

"Chị hứa rồi đó"

"Chị hứa, cho chị gửi lời thăm sức khỏe đến mẹ nha" .

"Được"

Sau đó Anna tiến lại gần ôm lấy cơ thể Becky, nàng cũng đáp lại.

"Qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe, có dịp thì nhớ qua thăm chị và Freen nha"- Becky đưa tay lau nhẹ hai hàng nước mắt trên mặt Anna

"Nhất định rồi. Chị này, chị không được ăn hiếp hay bắt nạt Freen của em đó. Em mà biết được thì liền đem Freen về lại Pháp"

Nghe lời hăm dọa trẻ con từ Anna làm Becky bật cười, Freen đứng kế cũng thấy có chút xấu hổ. Anna làm như cô còn nhỏ hay gì mà lại sợ

Anna từ biệt hai người rồi kéo vali vào trong, vậy là Freen không gặp lại Anna và mẹ nữa rồi. Mà không hẳn là vậy, cô vẫn có thể qua đó thăm hai người họ mà.

"Chị, chúng ta về thôi"

"Về đâu?"- Freen tỏ vẻ mặt không biết gì

"Chị bị sao vậy? Về lại ngôi nhà nơi mà chúng ta từng yêu nhau. Và em muốn bắt đầu lại mọi chuyện cùng với chị"

"Được, thật nhớ ngôi nhà ấy quá, đặc biệt hơn khi có em ở bên cạnh chị suốt đời.

Vậy là sau bao nhiêu năm xa cách cùng với những tháng ngày đau khổ. Cuối cùng thì cả hai cũng đã trở về bên nhau và cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đẹp mà hai người đã tạo nên.

____END____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro