39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Becky Armstrong ôm cánh tay, cho dù hiện tại một mình đối mặt với ba người trong nhà này, nàng cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Nếu trong tâm có ánh sáng, cái gì cũng không cần sợ.

Điều Becky Armstrong muốn là sự công bằng, không phải là chút tiền chữa bệnh kia, qua nhiều năm như vậy nàng đã sớm học được một đạo lý những gì nàng muốn đều phải tự mình đấu tranh giành lấy.

Cho dù người ngăn cản bất luận là ai, Becky Armstrong cũng sẽ không để vào mắt.

"Becky, chuyện này con suy nghĩ quá cực đoan, tốt hơn là chúng ta nên ngồi xuống từ từ nói chuyện." Kawin Armstrong không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành như bây giờ. Kỳ thực trong lòng ông cảm thấy Becky Armstrong là một hạt giống tốt, sau này có thể kế thừa y bát của mình, hôm nay gọi người về nhà cũng không phải vì muốn cãi nhau. Nếu là một gia đình thì tốt nhất nên hòa thuận với nhau.

Nhưng Becky Armstrong lại từ chối lời đề nghị này.

Điều nàng muốn là nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn này, việc nàng muốn làm ai cũng không thể ngăn cản.

"Không cần." Becky Armstrong cự tuyệt nói, "Hôm nay tôi tới đây cũng không phải là muốn cùng các người thương lượng, nếu Kana Armstrong đã tìm hai người làm chỗ dựa, vậy thì tôi cũng không ngại nói thẳng. Tiền của nhà các người, tôi một đồng cũng không để ở trong mắt, nếu như muốn uy hiếp tôi với lý do thừa kế tài sản gì đó thì không cần thiết, Becky Armstrong tôi có tay có chân, còn có..." Nàng dừng một chút, nhìn Kana Armstrong ở trong góc sợ hãi, cười nhạo nói: "Còn có đầu óc, cho nên dù không dựa vào người trong nhà, đời này tôi cũng có thể tự sống tốt. Như các người đã biết thì tôi cũng không hề dựa vào người trong nhà, cho dù là những khoản phí trước kia tôi cũng đã trả đủ. Và mọi người ngồi đây cũng biết rõ ràng tại sao khi năm nhất đại học tôi phải dựa vào cái gia đình này."

Ngữ khí của Becky Armstrong càng lúc càng lạnh lùng, năm nhất đại học, là năm tồi tệ nhất trong cuộc đời của nàng.

Kana Armstrong say rượu lái xe, Luna lão sư vì bảo vệ nàng, mà đã đẩy nàng ra xa, người đã tắt thở trước khi đến bệnh viện, Wiliam lão sư thì bị xuất huyết não, thật vất vả mới cứu được ông, khi đó tiền tiết kiệm trong nhà cơ hồ đều bị xài hết. Cũng chính vì như vậy, nàng lúc trước mới có thể bị Kana Armstrong đe dọa.

Một bên là muốn đòi lại công bằng cho Luna lão sư, một bên là muốn cứu chữa bệnh tình nguy kịch của Wiliam lão sư.

Không còn cách nào khác, nàng đã mất đi Luna lão sư, lại không thể mất đi Wiliam lão sư.

Đó là lần đầu tiên Becky Armstrong phải cúi đầu nhẫn nhịn.

Qua nhiều năm như vậy, mối hận trong lòng cũng không phải bởi vì lần cúi đầu kia, mà chính là không thể quên được nỗi tủi nhục khi bị ép buộc và sự bất lực khi phải rời xa người thân.

Về việc sau đó là nàng được gia đình tìm thấy như thế nào, cũng như việc Wiliam lão sư lại khéo léo biết được trong nhà đang gặp khó khăn về tài chính như thế nào, ông lo lắng nàng về sau không thể chăm sóc tốt bản thân nên đã bảo nàng trở về sống với cha mẹ ruột.

Năm đó, Becky Armstrong mới biết thì ra trên đời có nhiều chuyện không phải lúc nào cũng sẽ như ý, cũng có nhiều chuyện thân bất do kỷ như vậy.

Chính là một năm này, nàng đến Armstrong gia tiếp nhận sự trợ giúp của người trong nhà, từ đó về sau, Becky Armstrong dựa vào nỗ lực của chính mình, không bao giờ lại phải cúi đầu trước ai.

Hiện tại đã đến nước này, nàng quyết tâm phải chấm dứt mọi chuyện.

Lời này vừa nói ra, cả thư phòng đều trở nên im lặng, ngay cả Kana Armstrong cũng không dám thở mạnh.

Vẻ mặt Rawee hiện lên sự xấu hổ, đây là điều mà bà nợ Becky Armstrong.

Năm đó Rawee còn chưa biết Becky Armstrong là con của mình bị đánh tráo trong bệnh viện, bà không đành lòng nhìn Kana Armstrong lo lắng sợ hãi, càng sẽ không cho phép con gái mình ngồi tù lưu lại tiền án. Chính bà là người chủ động đến tìm Becky Armstrong khi nàng đang canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, Rawee biết rõ khi đó Becky Armstrong một bên phải xử lý hậu sự cho Luna lão sư, một bên phải chăm sóc Wiliam lão sư vì không chịu nổi đả kích mà ngã xuống, bà cũng biết rõ mình là đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng vẫn nhất quyết đến tìm Becky Armstrong.

"Becky" Rawee trầm mặc một lát rồi nói, "Chuyện năm đó, mẹ thật sự rất xin lỗi, cũng là do mẹ không dạy dỗ tốt Kana, để con bé phạm sai lầm lớn như vậy. Cả nhà chúng ta đều có lỗi với mẹ nuôi của con, mẹ đối với bà ấy cũng cảm thấy vừa áy náy vừa cảm kích. Nhưng dù thế nào đi nữa, mẹ nuôi của con cũng đã qua đời, vì sao bây giờ gần qua năm mới con còn muốn làm khó dễ Kana? Mấy năm nay con bé vẫn luôn sống trong áy náy. Nếu như con còn có bất mãn cái gì, con có thể nói ra, chúng ta có thể từ từ thương lượng giải quyết, mà không phải giương cung bạt kiếm như bây giờ."

Becky Armstrong nhìn đồng hồ, nàng đã ở đây gần nửa giờ, bây giờ kiên nhẫn của nàng cũng đã mất sạch.

Nghe được lời của Rawee, nàng nhếch môi nói: "Lúc trước tôi đã đồng ý với Wiliam lão sư, ông ấy nhắc nhở tôi, sinh ân dưỡng ân, đời này đều phải nhớ kỹ trong lòng, phải biết yêu thương cha mẹ người thân. Lúc ở trên giường bệnh, ông ấy còn không quên dặn dò tôi, bảo tôi trở về nhà của mình, hiếu thuận với trưởng bối trong nhà. Mấy năm nay tôi biết mình làm còn nhiều thiếu sót nhưng duy nhất một điều là tôi không có vi phạm lời hứa lúc trước, chỉ cần các người yêu cầu chuyện gì, tôi hầu như không có không đáp ứng. Không phải rất hiếu thuận, nhưng ít ra cũng coi như nghe lời. Nhưng tôi cũng có yêu cầu, tôi đã nói cả đời này tôi không muốn gặp lại Kana Armstrong, thử hỏi yêu cầu nhỏ này của tôi các người đã làm được chưa? Tôi muốn gia đình hòa thuận, Kana Armstrong lại muốn gây huyên náo long trời lở đất, điều này rốt cuộc là các người không nhìn thấy hay là giả bộ không thấy?"

Becky Armstrong nói xong những lời này quay đầu nhìn người trong góc, tiếp tục nói: "Bắt đầu từ khi Kana Armstrong về nước, lần đầu tiên, cô ta còn nhớ rõ lời cảnh cáo của tôi, nhưng khi về nhà cũ lại cố ý để giày ở cửa cho tôi nhìn thấy. Lần thứ hai, biết Freen đang điều trị ở bệnh viện của tôi, mượn danh nghĩa của tôi đi tìm chị ấy, còn vọng tưởng ở trước mặt Freen diễn kịch chị em tình thâm với tôi. Lần thứ ba, cùng tôi diễn kịch không thành bị tôi chỉ trích, lại lấy video giám sát đăng lên Weibo muốn ức hiếp tôi trên mạng nhưng đáng tiếc là không thành. Lần thứ tư, tôi đưa cơm cho Freen, bộ bát đĩa kia được chị ấy đăng lên Weibo, chắc hẳn lúc này cô đã nhìn thấy nên mới muốn đồ của tôi. Lần thứ năm..." Becky Armstrong nhìn sắc mặt Kana Armstrong ngày càng khó coi, châm chọc nói: "Còn muốn tôi tiếp tục nói sao, Kana Armstrong? Nhìn xem cô chỉ mới trở về hai tháng, đã ở trước mặt sau lưng tôi làm ra bao nhiêu chuyện ghê tởm? Những thứ này nếu còn không đủ, chúng ta tỉ mỉ tính tới cô làm sao ở nhà châm ngòi ly gián nhé?"

Kana Armstrong lúc này không nói nên lời, khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Kawin Armstrong, cô ta cũng chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại câu nói "Không có, con không biết, con không có."

Becky Armstrong làm sao có thể để ý đến lời biện giải giả dối của cô ta, "Những người chửi tôi trên mạng tôi sẽ không truy cứu, hôm nay tôi tới đây cũng không phải vì nể mặt cô, tôi tới đây chỉ để nói cho cô biết, Kana Armstrong, cô nghe cho kỹ đây, cô nhiều lần làm sai nhưng không chịu thay đổi, nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, lần này tôi mặc kệ cô tìm ai chống lưng, cũng đều vô dụng. Lời biện giải trên tòa chính cô tự nghĩ cho tốt đi, tôi cũng không có thời gian nghe cô nói nhảm!"

Nói xong, Becky Armstrong lại nhìn cha mẹ mình: "Tôi có việc bận, đi trước."

Lời này vừa dứt, Becky Armstrong liền xoay người rời đi.

Sau khi Rawee hoàn hồn, bà vội vàng đuổi theo nàng.

"Becky!"

Becky Armstrong bước chân không ngừng, bất luận là đối phương muốn nói lời áy náy, hay là giống như trước kia khăng khăng một mực biện hộ cho Kana Armstrong, nàng đều không muốn nghe. Becky Armstrong lạnh giọng nói: "Không cần khuyên tôi, con người tôi nói được làm được, cũng sẽ không vu oan cho Kana Armstrong. Còn khuyên can nữa, tôi chỉ có thể nói một câu cảnh cáo, năm đó các người làm sao lấy được video giám sát trên đường, lại làm sao tìm người giúp Kana Armstrong, những chuyện đó tôi còn chưa truy cứu. Nếu các người cứ như vậy vì Kana Armstrong mà không thuận theo không buông tha, thái độ của tôi cũng sẽ như vậy, năm đó ai nợ tôi, tôi đều phải đòi lại từng chút một."

"Bất kể là ai." Nàng nói thêm.

Becky Armstrong mở cửa đi ra ngoài.

Một trận gió lạnh thổi tới, Becky Armstrong giậm chân, ngẩng đầu nhìn lên.

Bầu trời đầy sao, vầng trăng sáng cuối cùng vẫn là từ phía sau đám mây đen lộ ra.

Becky Armstrong muốn cuộc sống của nàng cũng như vậy, cũng từ phía sau mây đen bước ra.

Becky Armstrong lái xe về nhà, lúc nàng lên lầu, phát hiện có người ngồi xổm trước cửa nhà mình, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

Sau khi thấy rõ người đó là ai, Becky Armstrong cau mày đem người từ trên mặt đất kéo lên, cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, thậm chí chủ nhân bàn tay này còn muốn rút tay về không để cho nàng phát hiện, Becky Armstrong không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng mang theo vài phần trách cứ: "Chị đến khi nào vậy?"

Freen Sarocha Chankimha đã đợi trước cửa hơn một giờ đồng hồ, cô lo lắng Becky Armstrong còn đang làm việc ở bệnh viện nên cũng không dám quấy rầy nàng, sau đó bất tri bất giác ở đây chờ đợi nửa ngày.

Bây giờ thấy nàng đã về, cô không khỏi mỉm cười.

"Vừa tới."

Becky Armstrong quay người mở cửa, "Nói dối." Nàng vừa bật đèn vừa nói với người phía sau.

"A?" Cô bước vào, cảm giác được hơi nóng trong phòng, xoa xoa tay.

Ngay sau đó, một ly nước nóng được nhét vào trong tay cô.

Cũng vào lúc này, Freen Sarocha Chankimha mới nhìn thấy nàng đứng mặt có chút khác với ngày thường, "Em trang điểm? Long trọng như vậy? Đi đâu vậy?"

Becky Armstrong uống một ngụm nước, vừa rồi ở nhà cũ nói chuyện giống như bắn pháo, còn chưa uống một ngụm nước nào, cả cổ họng đều khô khốc.

Bây giờ về nhà, giống như vừa mới đi đánh trận, cả người thả lỏng đều không còn sức lực.

Becky Armstrong ngồi trên sô pha, sắc mặt tối sầm: "Đến nhà cha mẹ tôi, Kana Armstrong cũng ở đó."

Freen Sarocha Chankimha sững sờ, hôm nay cô tới đây cũng là vì nhìn thấy bài đăng của Becky Armstrong, lại bởi vì sắp mở phiên tòa, cô lo nàng mấy ngày nay nàng sẽ có áp lực, tâm tình không tốt, cho nên sau khi kết thúc công việc đã lập tức chạy tới. Nghe được lời này, cô đi qua, đứng trước mặt nàng, đem người ôm vào trong lòng.

"Chị làm gì vậy!" Becky Armstrong bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, muốn đẩy cô ra.

Freen Sarocha Chankimha làm sao có thể cho nàng được như ý, một tay vững vàng giữ chặt đầu vai nàng, một tay đặt ở đỉnh đầu của nàng, giống như là vuốt lông cho đứa trẻ đang xù lông, vừa nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của nàng, vừa thấp giọng hỏi: "Thắng sao?"

Cô không đưa ra lời an ủi nào.

Nhưng chính bởi vì những lời này, Becky Armstrong cũng ngừng phản kháng.

"Thắng rồi."

Freen Sarocha Chankimha thấp giọng cười, tiếng cười làm cho lỗ tai người ta tê dại nhất thời vang vọng trong nhà.

"Thật lợi hại, đáng được thưởng."

Cô không hỏi chi tiết.

Becky Armstrong "A" một tiếng, "Phần thưởng là gì?"

"Một cái ôm yêu thương?" Cô buông nàng ra, ngồi bên cạnh nàng, nhìn Becky Armstrong cười hỏi.

Becky Armstrong còn chưa kịp trả lời, cô đã lắc đầu nói trước, "Không đủ."

"Phải có lễ vật mới xem như phần thưởng!"

Vừa nói, cô vừa cầm bức tranh mình mang đến đưa cho nàng, "Mở ra xem một chút?"

Becky Armstrong mở dây thừng trên đó ra, một bức tranh sao trời hiện ra trước mặt nàng.

Đó không chỉ có bầu trời tinh tú, ở dưới bầu trời đêm u lam, còn có một toà nhà nho nhỏ, trên phòng còn có ba người.

Nàng, Wiliam lão sư, và... Freen Sarocha Chankimha.

Becky Armstrong liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cảnh tượng lúc trước cô mang nàng cùng Wiliam lão sư lên sân thượng ngắm sao, mí mắt chợt có chút ươn ướt.

"Đây là cái gì?" Nàng thấp giọng hỏi.

Freen Sarocha Chankimha nhìn đôi mắt hơi đỏ của nàng, cô biết nàng vốn không dễ dàng rơi lệ, cũng biết nàng thoạt nhìn kiên cường, giống như chưa bao giờ đem thái độ của cha mẹ để trong lòng, thực ra hôm nay sau khi trở về, đáy lòng nàng cũng rất thương tâm khó chịu. Nhưng nàng lại không nói bất cứ điều gì, giả vờ như tất cả không có gì khác với lúc bình thường. Nàng thậm chí không dám bật khóc để chứng thực những kỳ vọng và ước mơ trong lòng mình thật ra đã từng đặt vào giờ đây đều đã tan vỡ. Những điều này, cô đều biết, cô không nhắc tới trước mặt nàng không có nghĩa là cô không đau lòng.

Đưa tay ra, Freen Sarocha Chankimha nâng mặt nàng lên, cô cúi xuống hôn lên đôi mắt làm cho người ta cảm thấy tan nát cõi lòng của người trước mặt, thấp giọng mở miệng: "Becky, em có biết hay không? Không có việc gì phải sợ, ngày đó lúc ngắm sao không phải chị đã nói rồi sao? Wiliam lão sư là người em muốn chăm sóc, còn em, là người chị muốn chăm sóc. Sau này chúng ta còn có Wiliam lão sư, chính là người một nhà, về sau em muốn cái gì, chị đều có thể cho em. Becky, em có thể cho chị một cơ hội được chăm sóc em không? Hãy để cho chị là gia đình của em, được không?"

Đời này cô sẽ kính nàng, yêu nàng, thương tiếc nàng, không để cho nàng bị bất luận kẻ nào khi dễ.

Cô muốn trở thành bờ vai của nàng, là người để nàng dựa vào khi nàng muốn khóc, khi nàng cảm thấy bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro