40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáy lòng nàng không biết từ lúc nào đã bị người trước mặt này lặng lẽ cạy ra một kẻ hở, để bây giờ những lời này không có chút trở ngại nào chui vào trong lòng nàng. Nàng liều mạng muốn đè lại trái tim đang rung động kia, lại không thể như nguyện ý.

Becky Armstrong còn chưa mở miệng, cô đã sờ sờ tóc nàng, khẽ cười một tiếng: "Không sao đâu, tối nay chị đến không phải muốn ép em cho chị một câu trả lời. Ngày nào đó em suy nghĩ kỹ rồi hãy..."

Freen Sarocha Chankimha còn chưa dứt lời, bên tai đã truyền đến giọng nói của người trong lòng ngực—

"Chị nếu không phải đến hỏi em câu trả lời, vậy thì bây giờ chị đang nói nhảm cái gì vậy?" Becky Armstrong bất mãn nói.

Freen Sarocha Chankimha: "..."

Tất nhiên bây giờ trong lòng cô muốn nhận được cái gật đầu của nàng, nhưng—

"Giả vờ rụt rè một chút, chị tưởng em thích như vậy."

Có một chút không chắc chắn trong giọng nói của cô.

Becky Armstrong hừ lạnh một tiếng, bộ dáng này ngạo kiều không chịu được, "Làm bộ làm tịch, chị trước kia còn nói cái gì em thích chị chỉ làm ít nói, bây giờ sao lại vô dụng như vậy..."

Lời còn chưa dứt, Becky Armstrong không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Bóng đen trên đỉnh đầu chợt đè xuống khiến nàng bất ngờ không kịp đề phòng.

Làm sao nàng biết được người này lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy! Một giây trước còn nói muốn làm bộ rụt rè, một giây sau không nói hai lời đã hôn nàng?

Nhịp tim của Becky Armstrong đập rất nhanh.

Bây giờ nàng chỉ nhìn thấy sự vui mừng vô hạn trong mắt Freen Sarocha Chankimha, nhưng lại không nhìn thấy sự thấp thỏm, căng thẳng trong đáy mắt cô khi hỏi nàng câu trả lời.

Làm sao có thể không khẩn trương? Chỉ cần đối mặt với người mình để ý, nói ra lời yêu thương đều sẽ khiến người ta vừa chờ mong vừa lo sợ.

Freen Sarocha Chankimha hôn lên đôi môi mềm mại của Becky Armstrong, "chụt chụt" một tiếng, trong hoàn cảnh yên tĩnh này càng vang dội, vang dội đến mức làm cho nàng trực tiếp đỏ mặt.

"Như bây giờ, có thể chứ?" Trong đôi mắt Freen Sarocha Chankimha tràn đầy ánh sáng, cô cười hỏi.

Cô không có ý định chờ câu trả lời của nàng, nụ hôn đầu tiên chỉ là bước đầu tiên, cho người bị hôn một dấu hiệu cảnh báo, kế tiếp mới là điều mà cô thực sự muốn làm từ lâu.

Freen Sarocha Chankimha một tay nâng cằm nàng, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, cúi đầu nặng nề hôn lên, lúc này đây không còn ôn nhu lướt qua như vừa rồi nữa.

Cho dù trước kia không thuộc về cô, Freen Sarocha Chankimha cũng ôm quyết tâm xâm chiếm, bắt đầu từ giờ khắc này, cô sẽ từ từ khám phá.

Thẳng đến khi nhìn thấy người trong lòng nhắm mắt lại, dáng người vốn mềm mại bây giờ giống như hóa thành một vũng nước, Freen Sarocha Chankimha lúc này mới buông nàng ra.

Khi cô mở miệng, giọng nói trở nên càng thêm khàn khàn, ở trong đêm tối giống như có ma lực kỳ diệu quấn quanh làm cho lòng người say mê: "Chị sẽ coi như đây là câu trả lời của em, bác sĩ Armstrong..."

Mắt Becky Armstrong hiện tại hơi phiếm hồng, bên trong còn phủ một tầng hơi nước, thoạt nhìn vừa tinh khiết lại câu dẫn lòng người không ngừng ngứa ngáy.

Cái tay kia của Freen Sarocha Chankimha lại nhịn không được nâng khuôn mặt của người trước mặt lên, thấp giọng cười.

Cuối cùng cũng đạt được ước muốn của mình, dục vọng trong lòng giống như hồng thủy tràn ra, thiếu chút nữa muốn đem lý trí của cô phá tan, hiện tại cô chỉ muốn đem người trước mắt chiếm làm của riêng.

Bây giờ Becky Armstrong một chút cũng không dễ chịu, lúc trước bị hai ba câu nói của cô làm cho không nói nên lời, trước đây nàng còn nói người trước mắt này là "đồ háo sắc", nhưng nàng cũng chỉ dựa vào ngôn từ của Freen Sarocha Chankimha, cũng chưa từng thật sự bị "đồ háo sắc" này động tay động chân, thế nên bị "khinh bạc" như thế "phi lễ" như thế, nàng ngay cả quở trách cô cũng đã quên.

"Buông em ra." Nàng nhỏ giọng nói.

Freen Sarocha Chankimha không buông nàng ra, ngược lại còn ôm nàng lên đùi mình, "Chị không buông!"

Becky Armstrong: "...Freen Sarocha!"

"Làm sao vậy?" Có lẽ là đã có được danh phận, bây giờ nụ cười trên mặt Freen Sarocha Chankimha cũng không có sợ hãi, lúc nhìn nàng, trong mắt trước kia còn có ngụy trang khắc chế, hiện tại đã sớm không còn sót lại chút gì, cứ như vậy không kiểng nể gì ôm người trong ngực, "Giọng nói của em nghe như là đang nói, ôm chặt em, đừng buông em ra. Bác sĩ Armstrong, em khẩu thị tâm phi."

Cái gọi là danh phận thật đúng là có thể khiến người ta cả gan làm loạn.

Nếu là trước kia, Freen Sarocha Chankimha nào dám nói chuyện với nàng như vậy? Ngay khi bác sĩ Armstrong của cô quay đầu bỏ đi, cô chỉ có thể đứng tại chỗ sám hối.

Nhưng bây giờ thì khác, bác sĩ của cô muốn đi, cô sẽ ôm eo nàng không cho nàng bỏ đi.

Dù sao cũng là người yêu của mình, muốn ôm muốn hôn, thì cũng không phải là chuyện bình thường sao?

Lỗ tai Becky Armstrong đỏ lên, "Sao chị lại không nói lý lẽ như vậy?"

Freen Sarocha Chankimha nhìn người trong ngực hận không thể rụt cổ lại, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu. Ở trong mắt cô, người đáng yêu nhất trên thế giới này có lẽ là bác sĩ của cô, mới được nếm vị ngọt của đối phương, hiện tại sao có thể buông tay dễ dàng như vậy? Có chút ngọt, so với độc còn đáng sợ hơn, thật sự khiến người ta nghiện, sau khi nếm được, cũng không nghĩ tới muốn buông tha.

Hiện tại Freen Sarocha Chankimha nghe nàng nói xong câu này, bất giác hôn lên môi nàng: "Đúng vậy, còn có những chuyện vô lý hơn nữa, em có muốn xem không?"

Becky Armstrong một bên trốn tránh nụ hôn của cô, một bên thanh âm bất ổn mở miệng nói: "Freen! Chị là chó à?"

Tại sao lại liếm lại cắn nàng như vậy?

"Còn xem cái gì mà xem! Em không muốn xem!"

Freen Sarocha Chankimha nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, nụ cười trên mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Cô đã nhìn ra, bác sĩ Armstrong của cô cũng chỉ được cái mạnh miệng, hơn nữa nếu như cô không động tay động chân thì nàng mới có thể chiếm được một chút ưu thế. Chỉ cần cô hôn một cái, người bình thường thoạt nhìn cao lãnh không muốn người khác đến gần này, đã biến thành quả dâu tây nhỏ. Vừa ngọt vừa mềm, chỉ có thể mặc cô vừa gặm vừa cắn, ngay cả việc mắng người, bạn nhỏ ở nhà trẻ có khi còn làm tốt hơn nàng.

"Em thật sự không xem à?" Cô tì trán lên trán nàng cười hỏi, "Chị bảo đảm sau khi em xem xong sẽ rất thích."

Tốt xấu gì cô cũng đã khiêu vũ nhiều năm, dáng người bất luận là đứng trước ống kính của ai, đều được người ta khen một tiếng "tuyệt đẹp", được chứ? Ngay cả trong những tấm ảnh được người qua đường chụp lại cũng không có góc chết.

Đây đều là phúc lợi chỉ có bạn gái của cô mới được xem, kết quả hiện tại lại bị cự tuyệt? Freen Sarocha Chankimha không phục!

Nàng quay đầu đi, chiếc khuyên tai xinh đẹp dưới ánh đèn tỏa ra những tia sáng vụn vặt. Nàng không muốn nhìn cô nữa, nàng sợ nếu thật sự nhìn nhiều thêm một chút, nàng sẽ không khống chế được mà cùng người trước mặt trầm mê.

"Chị thật phiền." Nàng nhỏ giọng nói, đẩy đầu vai cô.

Freen Sarocha Chankimha vui sướng mỉm cười, trước khi buông ra cô sờ sờ đỉnh đầu đối phương, "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, không thể suy nghĩ đến người khác. Còn có, về sau chúng ta có cãi nhau..." Freen Sarocha Chankimha dừng một chút, tiến lại gần tai nàng, như là đang nói ra bí mật gì đó: "Chị "đánh nhau" rất lợi hại, chúng ta không cần dùng miệng để nói chuyện."

Nàng bị lời này của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng bất luận nói như thế nào, sự xuất hiện tối nay của cô, khiến trái tim u ám của nàng trở nên sáng sủa hơn. Giống như Freen Sarocha Chankimha nói, nàng cũng có gia đình, cũng có người nhà yêu thương nàng, có Wiliam lão sư, bây giờ còn có thêm... bạn gái.

*

Phiên tòa xét xử vụ án của Kana Armstrong diễn ra vào thứ 4, trước phiên tòa, điện thoại của nàng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ người nhà. Nàng không có ý định nhận điện thoại, cho dù là Rawee cùng Kawin Armstrong gọi điện thoại có phải vì cầu tình cho Kana Armstrong hay không, nàng cũng không muốn nghe. Không bao lâu sau, điện thoại của Becky Armstrong có thêm mấy tin nhắn.

[Becky, thấy con không nghe điện thoại, đoán chừng con đang rất bận chuyện công việc. Chuyện của chị con nếu con đã quyết định xử lý theo cách của con, vậy thì hãy làm đi, cha mẹ cũng không nói gì nữa. Trước kia là cha mẹ có lỗi với con, nếu như con muốn về nhà làm việc, cha mẹ lúc nào cũng chào đón con. Cha mẹ cũng đã lớn tuổi, bệnh viện cuối cùng cũng sẽ là của con, nếu như lúc nào đó con muốn tiếp quản bệnh viện thì có thể trở về.]

[Cha mẹ cũng sẽ không đến phiên tòa, vì vậy chỉ có thể ở chỗ này chúc con mọi chuyện đều thuận lợi.]

...

Becky Armstrong chỉ xem hai tin nhắn đầu, còn lại những tin nhắn chưa đọc đều xóa hết. Nàng ngồi trong phòng làm việc, đưa tay day day huyệt thái dương.

Đây chính là thế giới của người trưởng thành, cũng là thế giới của tư sản. Ở trước mặt lợi ích, cho dù Kana Armstrong trước kia luôn được sủng ái thì sao? HIện giờ còn không phải cũng bị vứt bỏ?

Becky Armstrong cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy giữa người với người thật sự quá khác nhau, may mắn chính là từ nhỏ nàng đã cùng sống chung với Wiliam lão sư và Luna lão sư.

Khi đó Luna lão sư vừa qua đời, Wiliam lão sư một thân một mình nằm trên giường bệnh. Wiliam lão sư biết rõ sức khỏe của mình không tốt, biết rõ không có Luna lão sư thì ông sẽ rất cô đơn, nhưng vẫn nhất quyết đem Becky Armstrong đẩy ra, chíng là hy vọng về sau nàng có thể có cuộc sống tốt hơn, cho dù là vào lúc đó, chính Wiliam lão sư rõ ràng so với bất luận người nào đều không nỡ rời xa nàng.

Wiliam lão sư để cho nàng đi, trong lòng cũng đang giữ nàng lại.

Becky Armstrong cúi đầu khẽ mỉm cười, nàng thật sự có cha mẹ nuôi tốt nhất trên thế giới.

*

Vào ngày xét xử, không biết là từ nơi nào lộ ra tin đồn, Kana Armstrong một học viên tài năng nổi tiếng của i18, vướng vào một vụ kiện, không ít người trước đó nhận được tin tức ngồi canh giữ ở cửa tòa án.

Đây là tin tức bát quái kinh khủng cỡ nào chứ?

Kana Armstrong là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí C của nhóm.

Phải biết rằng từ sau khi Kana Armstrong tiết lộ thân phận đại tiểu thư của bệnh viện tư nhân ở thành phố Bangkok, cô ta đã thu hút một làn sóng người hâm mộ trên Weibo và trong chương trình. Hiện tại người được yêu thích nhất lại không phải là đại tiểu thư nhà giàu? Bất quá trong giới giải trí, cũng không có nhiều đại tiểu thư.

Nhưng hiện tại vị đại tiểu thư nhà giàu này lại gặp phải kiện tụng, hơn nữa còn có tin tức truyền ra nói là án mạng, tin tức này càng đẩy dư luận lên cao hơn.

Có rất nhiều người thích Kana Armstrong, nhưng không phải vì điểm đen của cô ta, mà là vì cô ta có tiền. Một số cư dân mạng thù ghét người giàu vô cùng chán ghét cô ta—

"Người có tiền thật đúng là nhất! Giết người lại có thể không bị gì? Ngồi chờ phán quyết!"

"Nếu có tiền là có thể tùy tiện giết người, ha ha ha, như vậy pháp luật thật sự là chuyện cười."

"Phải nghiêm trị hung thủ, ha ha ha, nhưng đây có được tính là một chuỗi lừa đảo không? Về sau ai còn dám đến bệnh viện tư nhân đó nữa? Thật sợ hãi, ha ha ha..."

"Lúc trước nghe phí đăng ký 4 chữ số đã cảm thấy rất khó tin, hy vọng có thể kiểm tra bệnh viện nhà nàng thật tốt."

...

Becky Armstrong không thấy được những bình luận trên mạng này, hiện tại nàng cùng Irin Malaiwong đang trên đường đến tòa án.

Trước đó, Freen Sarocha Chankimha tỏ vẻ mình cũng muốn đi theo, nhưng ý nghĩ này đã bị nàng dập tắt không chút lưu tình.

"Em đã nói có rất nhiều phóng viên ngồi xổm ở cửa, chị còn theo em đến đó làm gì?" Becky Armstrong nhíu mày, loại chuyện này, bất luận quá trình cùng sự tình từ đầu đến cuối là cái dạng gì, thì đối với những đám phóng viên không có chút đạo đức nghề nghiệp này mà nói đều không quan trọng, bọn họ chỉ cần chụp những người nổi tiếng, tạo ra tiêu đề có thể thu hút ánh mắt người khác là được. Bây giờ Freen Sarocha Chankimha đi theo nàng, chẳng phải là đang tự chuốc lấy rắc rối sao?

Nhưng bản thân cô lại không có ý thức chút nào, nghe Becky Armstrong hỏi, đắc ý nói: "Đây không phải là đúng lúc sao? Chị sẽ nói chị đến gặp bạn gái, phất cờ trợ uy cho bác sĩ nhà chị!"

Becky Armstrong: "...Đầu óc chị có vấn đề à."

Freen Sarocha Chankimha: "..."

Lời bạn gái nói không thể phản bác, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy ủy khuất—

"Nhưng chị rất muốn nói với mọi người em là bạn gái của chị!" Cô bắt đầu chơi xấu, "Vậy em không cho chị đi, cũng không cho phóng viên viết bậy viết bạ, em phải bồi thường cho chị!"

Nàng đang nấu ăn, không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Em làm chị lỡ buổi thông báo chính thức rồi, không định bồi thường cho chị sao?"

Becky Armstrong: "..."

"Mặc kệ, em phải bồi thường cho chị." Khi đó cô đã chạy tới phòng bếp, ôm lấy nàng từ phía sau.

Nàng thiếu chút nữa cầm không vững cái xẻng, thấp giọng trách mắng: "Chị làm gì vậy? Còn không mau buông em ra?"

"Vậy em bồi thường hay không bồi thường?" Freen Sarocha Chankimha chơi xấu.

Bản lĩnh này trước kia cô không biết, nhưng từ sau khi có Becky Armstrong, bản lĩnh này không ai dạy cô cũng tự học được, hơn nữa hiện tại càng ngày càng thuần thục.

Becky Armstrong quả nhiên bị cô quấn lấy không có biện pháp, "Chị muốn em bồi thường như thế nào?"

Thật ra nàng còn chưa hiểu tại sao mình lại nợ Freen Sarocha Chankimha, dù sao cô mỗi lần đều có 100 vạn lý do khiến nàng choáng váng.

"Thứ nhất, để chị chính thức tuyên bố em là bạn gái của chị. Thứ hai, em đã là người của chị, vậy thì em sống chung với chị đi." Cô vui vẻ nói, cô muốn mỗi sáng sớm người đầu tiên cô nhìn thấy là bạn gái của mình, muốn mỗi tối lúc đi ngủ, cũng sẽ được ôm một Becky Armstrong thơm thơm mềm mềm trong lòng. "Được không?"

Sống chung?

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng cũng chính bởi vì có điều kiện thứ hai cực kỳ vô lý nên điều kiện thứ nhất nghe qua cũng không làm cho người ta cảm thấy không thể tiếp nhận được.

"Điều thứ nhất có thể, điều thứ hai tạm thời không suy xét." Becky Armstrong trả lời.

"Em như vậy là chơi xấu!" Freen Sarocha Chankimha hô to tỏ vẻ bất mãn.

Becky Armstrong làm sao có thể để mình lại rơi vào bẫy của người nào đó? Nghe cô bất mãn nói, mỉm cười, chủ động xoay người hôn lên môi người phía sau, "Ngoan, nghe lời, chị đừng làm rộn."

Giống như đang trấn an.

Mà nụ hôn trấn an xác thực hữu hiệu, nhưng rất nhanh Freen Sarocha Chankimha đã đảo khách thành chủ.

Không cần nụ hôn nhẹ nhàng.

Cô muốn hôn sâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường—

Freen Sarocha Chankimha gần đây sắp phải tham dự một lễ trao giải, lễ phục được người ta gửi đến nhà.

Becky Armstrong đưa tay ôm lấy bộ lễ phục màu đỏ rượu gần như không có mấy miếng vải đi đến trước mặt cô.

"Đây là cái gì?"

Freen Sarocha Chankimha có chút căng thẳng, "Váy."

"Chị muốn mặc cái này ra ngoài?"

Freen Sarocha Chankimha nuốt nước bọt: "Không được sao?"

Tất cả sao nữ trên thảm đỏ đều là như vậy! Huống chi, cô lúc trước cũng là như vậy...

"Chị nghĩ thế nào?" Nàng mím môi, bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Nhưng chính vẻ mặt bình tĩnh như vậy của nàng lại khiến Freen Sarocha Chankimha có chút hoảng hốt.

"Chị trước đây..."

"Trước kia chị kết hôn chưa?"

Freen Sarocha Chankimha: "..."

"Chị biết bây giờ chị là ai không?"

Cô muốn hôn người trước mặt: "Vợ em!"

Becky Armstrong quay mặt đi: "Biết là vợ em mà chị còn mặc như vậy cho người khác xem?"

Freen Sarocha Chankimha không để ý tới sự trốn tránh của nàng, đuổi theo hôn nàng, thấp giọng nói: "Thật ra thì chị còn có cái khác đặc biệt muốn mặc cho em xem, em có muốn...đi cùng chị xem thử một chút không?"

Becky Armstrong: "..."

Nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Không bao lâu, trong phòng ngủ truyền đến tiếng thét chói tai của nàng, "Freen Sarocha Chankimha! Đồ biến thái!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro