73.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Becky và Irin trở lại căn hộ, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên quần áo Irin đã bị gió đêm thổi bay đi, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi bên đường trong nháy mắt bị nồi lẩu trong nhà hòa tan, nhóm người ầm ĩ đến gần mười một giờ mới tan cuộc.

Sau khi mấy người Mind rời đi, trong nhà chỉ còn lại cô và nàng.

Nhìn trong phòng bừa bộn, nàng cùng Freen nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

"Nên trách ai đây?" Becky hỏi.

"Chị." Freen rất ăn ý trả lời, mặc dù tối nay cô uống rượu, nhưng hiện tại đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, đáp lại: "Là chị không nói trước với em chị sẽ trở về, nếu không đêm nay làm sao bọn họ có cơ hội đến chỗ đây? Hừ?"

Trong lòng Freen ảo não, cô đã định dành một buổi tối lãng mạn với bạn gái, nhưng bây giờ...

Cả người đều là mùi lẩu!

Nghĩ đến đây, Freen không khỏi xoa xoa lông mày.

Becky đi vào phòng bếp đeo tạp dề vào, vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô đi tắm: "Để em dọn dẹp, hôm nay chị về cũng mệt chết rồi, mau đi tắm rồi nghỉ đi."

Cô quả thực có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ cô vẫn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Becky: "Không, chị muốn tắm chung với em."

Becky: "Chị nằm mơ, mau đi đi."

"Không chịu!" Cô bắt đầu ăn vạ, "Buổi tối cũng không phải chỉ có hai chúng ta một mình ăn cơm, nếu bây giờ em để chị một mình đi tắm, chị sẽ sợ."

Becky nghe yêu cầu vô lý của cô, khóe miệng giật giật: "Chị sợ cái gì?"

"Chị sợ tắm một mình, nhất định phải có người tắm chung, em không biết sao?" Freen chớp mắt, không hề có cảm giác lừa gạt, bộ dáng kia thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Becky: "..."

Còn lâu nàng mới tin vào trò ma quỷ của cô!

"Ấu trĩ, em không biết." Becky nói.

Freen vẫn như cũ giống như con gấu túi từ phía sau ôm eo nàng không buông tay, đi theo nàng từng bước một: "Vậy thì bây giờ em đã biết rồi!"

Becky: "Mau đi tắm đi, chị quấn lấy em làm gì? Thối muốn chết!"

Freen vừa nghe vậy, "Thật sao?" Nói xong, cô còn giơ tay lên ngửi ngửi cổ tay của mình, xác định nàng nói vậy là đang đuổi mình đi, Freen lúc này rướn cổ lên hôn nàng, "Em ghét bỏ chị? Vậy chị cũng sẽ làm em thối giống như chị!"

Becky rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, xoay người muốn trốn, nhưng động tác quay đầu lại tạo cơ hội cho cô hôn nàng.

Đã lâu không gặp, nụ hôn này vốn dĩ Freen không có ý định nghiêm túc, cô chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, nhưng không nghĩ tới cái miệng nhỏ nhắn mềm mại thơm ngát của Becky lại chủ động sáp lại gần, con mồi chủ động đưa tới cửa cô sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Không cần suy nghĩ nhiều, cô cắn môi dưới của nàng, nương theo tư thế cường ngạnh của mình, bá đạo cạy mở miệng lưỡi còn sót lại mùi rượu vang đỏ, quấn lấy đầu lưỡi của người trước mặt, không cho Becky nửa điểm cơ hội rời khỏi mình.

Một nụ hôn còn chưa đủ, tay cô dần dần rời khỏi eo nàng, tìm kiếm đến nơi khác...

Tiểu biệt thắng tân hôn, sau một đêm này, nàng cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của những lời này. Freen giống như là một con sư tử nhỏ không bao giờ thấy đủ, rõ ràng lặn lội đường xa hẳn là cảm thấy mệt chết mới đúng, nhưng cô thoạt nhìn lúc nào cũng tràn đầy tinh lực, cuối cùng chống đỡ không được vẫn chính là nàng...

Sáng hôm sau khi Becky tỉnh lại, cảm giác được người bên cạnh đã không còn ở đây, nàng mở mắt, từ trên giường đứng lên đi tới phòng khách, quả nhiên, cô đang bận rộn trong phòng bếp.

Trong mắt nàng còn có chút mê man, sau khi nàng thức dậy không nhìn thấy cô liền đi ra ngoài, cũng không kịp rửa mặt, đáy lòng nàng dâng lên cảm giác khẩn trương không thể giải thích.

Freen nghe thấy động tĩnh, xoay người liền thấy nàng đứng ở cửa phòng bếp dụi mắt bộ dáng mơ màng còn buồn ngủ.

Freen mỉm cười, để mứt việt quất trong tay xuống, đi tới trước mặt nàng: "Vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm một chút nữa?"

"Em phải dậy nấu cơm..." Thanh âm nàng vào sáng sớm thiếu đi sự lạnh lùng bình thường, nhiều hơn vài phần giống như là hương vị làm nũng.

Cảm giác được người bên cạnh trực tiếp ngã vào đầu vai mình, Freen bật cười, cô đương nhiên biết bác sĩ của cô mới tỉnh lại có bao nhiêu mềm mại, dứt khoát cúi đầu trực tiếp bế người trong ngực lên, vừa đi về phía phòng ngủ, vừa cười nhẹ mở miệng nói: "Không phải có chị ở nhà sao? Em chỉ cần ngủ thật ngon, mọi chuyện còn lại để chị làm là được."

Đầu Becky như quả bóng cao su lăn qua lăn lại trên lồng ngực mềm mại của cô: "Vậy chị đừng đi, sau này cũng phải ở nhà..."

Có lẽ bây giờ chính nàng thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì, trước kia nàng làm sao có thể ỷ lại vào người khác như vậy? Nàng đã quen với việc tự mình làm mọi việc, quen cuộc sống một mình, nhưng bây giờ hình bóng cô đã lấp đầy từng khe hở trong cuộc đời nàng, khi Freen không ở nhà, trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy trống rỗng.

Lúc Freen ở nhà chính nàng còn chưa cảm nhận được thì ra mình đã có chút không thể rời xa đối phương, nhưng khi cô rời đi, loại cảm giác này liền trở nên dị thường rõ ràng.

Trong hai tháng Freen tham gia đoàn phim, nàng rất ít khi chủ động nói nhớ cô, nhưng hôm nay, cô đã trở về, nàng được cô ôm trong ngực, đầu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại không nhịn được bộc lộ tâm tư nho nhỏ của mình trong hai tháng qua.

Liền vẫn là rất nhớ rất nhớ, cho dù không nói với đối phương, nhưng trong lòng nỗi nhớ nhung đã sớm tràn lan.

Hiện tại khi nghe thấy lời này của Becky, nơi mềm mại nhất trong lòng cô dường như bị người chạm vào...

Cô đặt nàng lên giường lần nữa, cúi đầu hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Được, sau này sẽ không đi nữa, chị sẽ cùng em làm bữa sáng, được không?"

Không biết Becky có nghe thấy lời này hay không, nhưng dù sao nàng cũng chủ động dụi một bên mặt vào lòng bàn tay của cô, sau đó quay người vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại.

Cô nhìn bóng lưng Becky lưu lại cho mình, không khỏi cười ra tiếng.

Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm thấy bác sĩ của cô càng ngày càng trở nên mềm mại hơn.

Hình như cô thích kiểu gì cũng không đủ.

Mặc kệ buổi sáng hôm nay Becky có nghe thấy lời hứa hẹn của cô hay không, bất quá trong khoảng thời gian này Freen cơ hồ đều ở nhà, ngoại trừ cuối tuần, mỗi buổi sáng đều sẽ đúng giờ thức dậy làm bữa sáng, giống như cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi.

"Chị không đi làm à?" Có một ngày nàng hỏi.

Thân hình Freen linh hoạt lướt qua nàng từ phía sau, lấy tỏi băm trên bàn nấu ăn sau lưng, tối nay cô làm miến tôm, nghe nàng hỏi, cô gật đầu: "Bỗng nhiên muốn làm một con sâu gạo vui vẻ? Bác sĩ Armstrong, chị không có tiền, em nuôi chị đi."

Becky cắn một miếng vải, nghe cô nói, tiện tay bóc cho cô một quả: "Được."

Freen vốn chỉ là nói đùa, không ngờ nàng lại sảng khoái như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào, "Chị tiêu rất nhiều tiền."

"Ừm, cho chị tiêu." Nàng mặt không đổi sắc.

"Nếu nuôi không nổi thì làm sao bây giờ?" Cô đùa giỡn hỏi.

Hương vị ngọt ngào của trái vải giữa hai hàm răng so ra còn kém hương vị ngọt ngào trong lòng khi nghe thấy những lời vừa rồi của nàng.

Becky: "Em sẽ làm thêm công việc khác để nuôi chị."

Sự đáng yêu này rơi vào trong tai Freen, khiến cô cảm thấy nàng không nên quá đáng yêu như vậy, cô tiến tới đoạt lấy một quả vải khác từ trong miệng nàng, nhân tiện còn cắn cắn môi của nàng, "Vậy thì chị không nỡ."

Becky ngẩng đầu nhìn cô nói: "Không sao, dù sao em cũng là chủ gia đình."

"Hahaha" cô bật cười, chuyện này vốn cũng không tính là quá buồn cười, nhưng Becky vừa nhìn chính là một người hiếm khi kể chuyện cười, hơn nữa hiện tại nàng lại dùng vẻ mặt nghiêm túc giống như lúc bình thường làm việc nói ra những lời này, nhất thời làm cho cô cảm thấy vui vẻ khó hiểu, "Bác sĩ Armstrong, sao em lại tốt với chị như vậy?"

Nàng im lặng một lúc, chỉ nắm chặt vỏ vải trong tay.

"Vì thích."

Trong lòng cô như nở hoa, "Chị định sẽ từ chối một số lời mời của đoàn làm phim."

"A?" Vẻ mặt nàng rốt cục có một tia biến hóa: "Chị định tự mình mở phòng làm việc à?"

"Cũng không phải." Freen lắc đầu, "Lúc đầu chị cũng có ý tưởng này, nhưng sau đó lại cảm thấy phiền phức, hơn nữa không phải mấy năm nữa chúng ta sẽ chuyển đến phía tây sao? Mở phòng làm việc còn phải thường xuyên đi làm, không thoải mái, vẫn là không cần."

Lời này của cô nghe cực kỳ tùy hứng.

Nhưng nàng cũng không phản bác, chỉ nói: "Chị đừng lo lắng về em, thích làm cái gì thì cứ làm cái đó đi."

Freen "À" một tiếng, sau đó nói: "Ở bên cạnh em là điều chị thích làm." Khi nhận được ánh mắt bất lực của nàng, cô cười khúc khích, "Cũng không chỉ có nguyên nhân này, dù sao công việc hiện tại chị cũng không có hứng thú gì, mấy năm nay có không ít trường học mời chị làm giáo viên đặc biệt. Lúc trước chị cảm thấy cuộc sống có chút giống dưỡng lão, nhưng bây giờ nghĩ lại, sau này chúng ta ở chung một chỗ, vạn nhất có đứa nhỏ, tài nguyên giáo dục này chúng ta phải nhanh chóng tích lũy, đúng không?"

Điều này dường như nghe cũng có chút đạo lý.

Sau khi cô nói xong, nhìn nàng, trong đôi mắt kia đều là ánh mắt cầu đồng ý.

Còn nàng...

Nàng thật sự là đang nghe cái quỷ gì thế này!

"Chị có chắc là mình không có vấn đề gì đấy chứ?" Nàng quả thực có chút không thể tin được lý do của cô, sau khi nghe xong cảm thấy cả người đều trở nên không tốt.

Chỉ có thế thôi?

Chỉ có thế thôi sao?

Trước không nói đến chuyện đứa bé có quá sớm hay không, chỉ riêng tư tưởng này của cô, nàng cảm thấy về sau cô nhất định sẽ là người quá cưng chiều đứa bé.

"Hả?" Freen vẻ mặt bối rối, chẳng lẽ lời cô nói không có đạo lý sao?

Becky hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy quan niệm giáo dục của mình hình như có xung đột rất lớn với Freen, "Đương nhiên rất không đúng, sau này đứa bé sẽ như thế nào, muốn đi học cái gì, thành tích ra sao, cũng không phải cần giáo viên chăm sóc, mà là bản thân đứa nhỏ có thể học giỏi hay không, bây giờ chị đi tích lũy tài nguyên làm gì?"

Sau đó cảm thấy mình nói còn chưa đủ, nàng ngừng ăn vải trên tay, bỏ lại vào giỏ trái cây, sau đó kéo cô đi về phía thư phòng: "Không được, hôm nay em phải nói chuyện rõ ràng với chị, suy nghĩ này của chị rất nguy hiểm..."

Freen không nghĩ rằng mọi chuyện lại phát triển thành như thế này. Cô đang đứng trong thư phòng, đối diện là vị bạn gái, cô giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, ừm, chỉ là đối mặt không phải chủ nhiệm lớp, mà là bác sĩ của cô, nhưng đều là bị dạy dỗ.

Freen xoa xoa lông mày, cô thề mình không phải cố ý muốn cắt ngang lời của nàng, nhưng cô cảm thấy vấn đề của mình bây giờ quan trọng hơn những khái niệm nuôi dạy con cái mà Becky đang nói đến—

"Bác sĩ Armstrong, chúng ta đây là xác định muốn ở bên nhau cả đời sao?"

Freen nhẹ giọng nói.

Âm thanh tuy không lớn, nhưng tuyệt đối có thể làm cho cả thư phòng trong nháy mắt rơi vào im lặng.

"Nếu em không trả lời, chị sẽ coi như em đã đồng ý?" Freen chớp chớp mắt, a, mặc dù cô đã lên kế hoạch cầu hôn, nhưng bây giờ nhìn lại, cô có chút không nhịn được muốn nói trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro