74.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky, người đang chiếm lợi thế trong quan niệm giáo dục con cái bỗng nhiên ngẩn ra, nửa ngày không kịp phản ứng.

"Đồng ý? Đồng ý cái gì?" Nàng dừng một chút, đối sách duy nhất nàng có thể nghĩ ra bây giờ là... giả vờ không nghe hiểu, chỉ hy vọng Freen có thể nhìn rõ sự xấu hổ quẫn bách của nàng, hiểu ý dừng lại.

Đáng tiếc, Freen quả thật nhìn rõ nàng không được tự nhiên, nhưng cũng rất không nể tình, dứt khoát đem tầng sa mỏng này chọc thủng, để ánh sáng chiếu vào: "Cầu hôn."

"Cầu, cầu hôn?" Becky dù muốn cố gắng làm bộ bình tĩnh, nhưng chuyện này không phải tầm thường, nàng muốn giả bộ cũng giả không được, sắc mặt lấy mắt thường có thể thấy được đang trở nên ửng đỏ, nói chuyện cũng không khỏi lắp bắp, ánh mắt mơ hồ bất định, nhìn khắp nơi, nhưng chính là không dám nhìn vào mắt cô.

Giờ phút này Freen cũng không thể nào thả lỏng, nếu như nói nàng là lần đầu tiên được cầu hôn, vậy cô cũng là lần đầu tiên cầu hôn người khác, "Ừm, đúng vậy, bác sĩ Armstrong bây giờ không phải đã cùng chị thảo luận vấn đề nuôi dưỡng đứa bé sau này rồi sao? Chẳng lẽ đây không phải là chuyện sau khi chúng ta kết hôn sao? Vậy bây giờ chị có thể cầu hôn em được không?"

Trong mắt Freen mang theo nụ cười khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn chính là nhất định phải làm được. Cô chính là biết nàng là người có tính cách nhút nhát như thế nào, nếu như cô không bức một phen, có thể đời này đối phương vẫn sẽ giữ mối quan hệ người yêu với cô. Nếu như vậy, vậy để cho cô làm người chủ động đi, để cho cô chủ động nắm tay nàng, mang theo nàng cùng đi vào trong mắt mọi người.

Becky: "...Chị đột nhiên như vậy..."

Nàng còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý.

Freen mỉm cười, cô đã sớm coi người trước mắt là người vợ cả đời này của mình, nếu như là cầu hôn đột ngột, quan hệ thân phận thay đổi, cô đã sớm có chuẩn bị.

"Vậy em có đồng ý không?" Cô cười hỏi, lời cầu hôn này thoạt nhìn một chút cũng không trang trọng, giống như là hai người đang uống trà chiều, thuận miệng nói tới.

Nàng suy nghĩ một chút, "Em đói bụng..."

Đây chính là có ý tứ không đồng ý.

Freen có chút kinh ngạc, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng điều này cũng không thể che giấu mất mát trong lòng cô.

Vậy là bị từ chối?

Trong lúc nhất thời cô không biết là nên cảm thấy mình quá tự phụ, hay là nói hôm nay quá kích động, nơi này không có bất kỳ hoa tươi, không có nhẫn kim cương, không có lời thề quỳ xuống, tựa hồ có chút qua loa lấy lệ.

Cô nhún nhún vai, hóa giải xấu hổ có thể chỉ có mình cô biết, sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra, "Đi thôi, đi ăn cơm trước."

Đề tài này kết thúc tại đây.

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Nàng đi ở sau lưng cô, mở miệng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra, chỉ là trên mặt xuất hiện chút ảo não.

Nếu lúc này cô quay đầu lại, nhất định có thể nhìn thấy.

Nhưng lúc này trong đầu Freen tràn đầy suy nghĩ—

"Làm sao bây giờ mình bị từ chối rồi!"

"Sao em ấy lại từ chối mình?"

"Xong đời!"

...

Vô số loại thanh âm hội tụ lại cũng chỉ có một ý nghĩa, cô lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là có chút muốn khóc lại khóc không được.

Nàng thở dài, kéo kéo cái miệng thật sự rất không biết nói chuyện của mình.

Đêm nay, bầu không khí giữa hai người dường như có chút kỳ lạ. Nói đúng ra, bình thường hoạt động buổi tối của hai người đều là nàng ngồi trên ghế sô pha đọc sách, cô gối đầu lên đùi nàng xem TV, hai người ai làm việc nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng gặp chuyện thú vị hoặc là buồn cười, đều chia sẻ cho nhau, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.

Nhưng tối nay, Freen chủ động lảng tránh Becky, ôm máy tính bảng đi tới thư phòng.

Nàng nhìn bóng dáng lặng lẽ rời đi của cô, ngồi trên ghế sô pha, mặc dù là đang cầm sách, nàng một chữ cũng không thể đọc vào.

Cô đến thư phòng, đóng cửa lại không khỏi che mặt.

Cô cũng không phải là giận dỗi, chỉ là hiện tại cảm thấy hơi mất mặt, cô vừa nghĩ tới mình cầu hôn thế nhưng lại thất bại, liền cảm thấy không còn mặt mũi đi đối mặt với Becky.

"Chuyện này thì có gì ghê gớm đâu!" Sau khi đóng cửa lại, Freen tự nói với mình, có phần tủi thân: "Cùng lắm thì lại đi cầu hôn một lần nữa! Còn có người cầu hôn 101 lần! Lần này tính là cái gì?"

Nhưng sau khi tự nói ra lời này, Freen không nhịn được phiền não xoa xoa mặt, nội tâm gào khóc, xong đời, có phải bác sĩ nhà cô chán ghét cô hay không, nếu không tại sao không đồng ý lời cầu hôn của cô!

Một người ở trong thư phòng rối rắm, Freen từ "Có phải địa điểm cầu hôn chưa chọn xong làm cho bác sĩ Armstrong cảm thấy có lệ" đến "Bác sĩ Armstrong chính là không thích mình", hai loại tâm tình này nhảy qua nhảy lại, cô thật khó chịu cũng thật ủy khuất, cũng không biết hiện tại ra cửa đi tìm nàng muốn một cái hôn nhẹ còn có thể hay không.

Mà hiện tại Becky ở bên ngoài bị cô nhớ thương, cũng rất bất đắc dĩ.

Ban đầu nàng cũng không phải muốn từ chối lời cầu hôn, nhưng, hình như cô đã hiểu sai ý của nàng.

Bây giờ nàng giải thích như vậy, lại cảm thấy mình "chứng cớ không đủ", dù sao những thứ nàng đặt trước đó vẫn chưa được giao tới, nếu để Freen hiểu lầm là nàng đang cảm thấy thương hại hay thông cảm gì đó, vậy thì sẽ phản tác dụng.

Nàng đóng cuốn sách trên tay lại, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho người gần đây trên Wechat có nickname A.

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Buổi sáng ngày mai sau khi hàng đến sẽ liên hệ với cô, cô xem có được không?]

Nàng trả lời "Được", sắc mặt khó coi lúc trước rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.

Nửa ngày, nàng nghĩ hẳn là rất nhanh sẽ ổn phải không?

Buổi tối lúc ngủ, nàng vốn còn muốn dè dặt một chút, không lăn vào trong lòng cô, hai người liền nằm thẳng trên giường, căn phòng yên tĩnh cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh.

"Chị ngủ rồi à?" Người lên tiếng đầu tiên là Becky, nàng len lén nhìn về phía bên cạnh.

"Chưa."

"Chị giận à?" Nàng hỏi.

Freen: "Không có."

"Chị gạt em, nếu chị không tức giận thì đêm nay tại sao không nói chuyện với em?" Nàng nói.

Freen xoay người, đối mặt với nàng, trong bóng tối bắt được ánh mắt của nàng, sau khi bị từ chối, cô cũng cần một chút thời gian để bình phục tâm tình!

"Không phải, chị chỉ cảm thấy có chút mất mặt."

"Tại sao chị lại thấy mất mặt?"

Freen: "..."

Im lặng một lúc, giọng nói của cô thật sự không được tự nhiên, "Chị quá tự tin, kết quả lại bị lật thuyền..."

Nàng suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ.

Khóe miệng nàng không nhịn được cong lên, cả đêm buồn bực bây giờ xem ra nàng có chút ngốc, đương nhiên người ngốc còn có cô.

Nàng lăn vào trong lòng cô.

Freen dường như cảm thấy có chút kinh ngạc, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh trực tiếp ôm lấy người trước mặt: "Em..."

Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Không phải là không chấp nhận lời cầu hôn của cô sao? Sao bây giờ lại hành động như vậy!

Becky: "Ngày mai là cuối tuần, em đã nói với Wiliam lão sư tuần này có việc không đi thăm ông ấy được, ngày mai chúng ta đi hẹn hò đi."

Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, nhưng nói ra thì ra ngoài hẹn hò cũng không được mấy lần.

Freen càng kinh ngạc hơn: "Ngày mai?"

Becky dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, chị không muốn đi à?"

Freen: "Được."

Thật ra cô cũng đã có dự định: "Em muốn đi đâu? Đầu hè có muốn đi ngắm hoa cúc không?"

Cô từng nghe nàng nói qua, trước kia nàng và Wiliam lão sư ở trong trấn nhỏ, bên ngoài nhà bọn họ chính là một mảng lớn hoa cúc, mỗi khi đến mùa hè, chính là đặt mình trong một biển hoa, có chút mộng ảo đến không thể tưởng tượng nổi.

Đó là tuổi thơ trong ký ức của nàng, có lẽ cũng là quê hương mà nàng quý trọng nhất. Nếu không trước kia Freen cũng sẽ không nhìn thấy bức tranh kia trên bàn làm việc của nàng, bây giờ có thời gian, cô có thể lái xe đưa nàng đến đó.

"Hoa cúc?" Becky không nghĩ tới, nàng vốn dự định lúc ăn cơm sẽ bày tỏ với Freen, nhưng bây giờ nghe Freen nhắc tới, bỗng nhiên có chút động tâm.

"Em đi không?" Lúc cô nói lời này, trong lòng đã bắt đầu nhanh chóng tính toán.

Mọi thứ đều có thể sắp xếp cho người tối nay đến đó chuẩn bị, ngày mai chắc hẳn sẽ kịp.

"Vậy khi nào chúng ta qua đó? Buổi trưa em còn có chút việc, có thể không đi được." Nàng bất đắc dĩ nói.

Từ Bangkok đến thị trấn nhỏ, lái xe cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ.

Hai người đều có tâm tư riêng của mình.

Freen nhớ lại khoảng sân nhỏ nơi Becky từng ở khi cô đến "thăm dò" trước khi ở bên nàng. Khoảng sân này đã có rất nhiều năm không có người ở, bất quá, nếu như buổi tối hai người có thể ở lại, cũng không phải là không thể.

"Vậy chờ em xong việc, buổi trưa ăn cơm xong chúng ta liền đi qua đó? Hiện tại không sai biệt lắm là hơn bảy giờ mặt trời mới xuống núi, thời điểm qua đó cũng sẽ không quá muộn, buổi tối chúng ta nhìn xem có thể ở lại chỗ trước kia của nhà em hay không?" Freen nói.

Becky bỗng nhiên nhạy cảm cảm thấy có chút không đúng lắm, nàng dựa vào ngực cô ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút nghi hoặc: "Sao em nghe lời này của chị lại có cảm giác như chị đã từng đi qua đó vậy?"

Freen: "..."

Nguy hiểm thật! Điều này sao có thể thấy ra được? May mắn hiện tại các cô đang ở trong bóng tối.

"Sao có thể chứ!" Freen không tự nhiên mở miệng, cô là sợ nếu mình nói ra làm cho nàng cảm thấy mình giống biến thái!

Nàng nửa tin nửa ngờ: "Thật sao? Nhưng em cảm thấy chị khá quen thuộc chỗ đó?"

Freen vội vàng mở miệng: "Đây không phải là lúc trước em đã nói với chị sao?"

"Thật sao?"

Freen gật gật đầu, đây là sự thật: "Những lời em nói chị đều nhớ rõ."

Becky: "..." Được rồi, có thể là nàng suy nghĩ quá nhiều, "Nhưng căn nhà kia, có thể đã không có cách nào cho người ở, hơn nữa dù có thể ở được thì cũng có chút không tốt."

Chỉ cần dọn dẹp nhà cửa cũng đủ khiến người ta bận rộn.

"Cứ giao cho chị." Freen nói một tiếng đem việc này ôm lấy.

Mà lúc này – Emily trợ lý sinh hoạt đặc biệt của cô, nhịn không được hắt xì một cái, cô ấy còn không biết mình sắp phải tiếp nhận khiêu chiến lớn như thế nào.

Sau khi cả hai xác nhận lịch trình ngày mai, tâm tình cũng không khỏi tốt lên.

Nàng nghĩ: A, ngày mai lấy được nhẫn rồi, Sarocha sẽ không giận dỗi với mình nữa chứ?

Hiện tại trong lòng Freen cũng rất vui vẻ, cô ôm nàng, suy nghĩ trong đầu càng đơn giản hơn—

A, ngày mai mình xinh đẹp cầm chiếc nhẫn lấp lánh ở nơi xinh đẹp đi cầu hôn, bác sĩ Armstrong nhà cô nhất định sẽ đồng ý! Không phải bác sĩ không thích mình, không phải bây giờ còn ôm mình ngủ sao! Chỉ là bởi vì hôm nay cầu hôn thật sự là quá đơn giản!

Loại ý nghĩ này trong đầu cô càng ngày càng kiên định, đối với việc ngày mai mình cầu hôn thành công cũng ôm hy vọng càng ngày càng lớn.

Ngày hôm sau, hai người "mỗi người đều có mục đích riêng" bắt đầu bận rộn. Cũng không phải là cố tình ăn ý bận rộn, bất quá ngược lại bất ngờ cho nhau thời gian chuẩn bị.

Becky sau khi nhận được điện thoại, liền đi tới cửa hàng trang sức kim cương mà tháng trước nàng đã xem qua lấy nhẫn, còn Freen thì đi tới ngân hàng một chuyến, lấy ra những món đồ mà cô đã cất giữ trước đó.

Vốn dĩ cô mua nó để chuẩn bị cho màn cầu hôn của mình, nhưng lại lo lắng mình cùng nàng mỗi ngày ở cùng nhau, sẽ bị nàng phát hiện, đến lúc đó không còn gì là bất ngờ nữa, cho nên cô mới gửi trong ngân hàng.

Sau khi Freen nhận được điện thoại của Becky, hai người hẹn nhau ăn trưa trong trung tâm thương mại, sau đó lái xe tới cánh đồng hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro