Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ép nàng rời khỏi, là lựa chọn tốt nhất đối với cô.

Nàng sẽ gặp những người rất tốt, ít nhất, ai cũng sẽ tốt hơn cô.

Trái tim, đau quá.

Rõ ràng cô không quan tâm nàng. Là lúc nào đã nhuộm đẫm vui sướng của nàng ở trong đầu mình.

Mỗi ngày bác sĩ đến kiểm tra đều thăm hỏi, làm cho trong lòng cô không đáy. Cô sợ, sợ mình muốn càng nhiều, nhưng vẫn không thể nhớ nàng.

Việc này không công bằng.

Cô không nói gì cả, nàng lại một mực kề sát cô, mỗi ngày đọc nhật ký của cô, cô phiền, càng phiền chính mình.

Vì thế, cô trốn trong chăn, làm bộ như không nghe thấy.

Thỉnh thoảng, bà lão ở bên cạnh thở dài: "Cháu gái, cháu cần gì phải làm vậy."

Cô trốn ở trong chăn cắn răng nói với mình nhất định phải tàn nhẫn.

Tàn nhẫn với nàng, càng tàn nhẫn với chính mình.

"Em nói cho chị biết, từ trước đến nay em vẫn chưa nói với chị. Em có con với chị, chị đừng suy nghĩ muốn vứt bỏ hai mẹ con tụi em."

Sáng sớm nàng đã ném bom cho cô, lần này lại kiếm cớ mới.

Freen phớt lờ nàng.

Becky khóc ríu rít: "Con em đáng thương quá, còn chưa sinh ra đã không đợi gặp mặt mama."

Freen xem báo chí, nói: "Nếu thực sự, sinh ra là được."

Becky nghẹn họng.

Freen bình tĩnh nói: "Tôi hẳn là chưa từng ngủ với em." Cô tin tưởng chính mình, "Hơn nữa, lúc nào em cũng ngã xuống giường."

Becky tức giận: "Chị còn biết lần nào em cũng từ trên giường ngã xuống đấy, mông rất đau đây này."

"Không nói lời nào, còn giả vờ câm điếc, hừ, người ta nói phụ nữ mông lớn sinh con tốt, cứ ngã xuống thế này, sớm muộn gì em cũng giống như trâu bò."

Freen hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa.

Cô sắp bị cô gái này bức đến điên rồi.

*= =*

Becky lại trở thành khách dài hạng ở tầng cao nhất.

Nàng thở dài: "Con người kiêu ngạo này thật sự phiền phức, con công phiền phức."

Có tiếng cười.

Becky quay đầu, trông thấy yêu nghiệt đứng cạnh hàng rào bảo vệ cách đó không xa đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Becky nhíu mày, Nam Orntara Poonsak hay là P'Nam tới, quên đi, không quan trọng. Trong đầu nàng, người hoặc sự việc không quan trọng sẽ bị che chắn.

"Tôi là Nam Orntara." Cô nàng yêu nghiệt cảm thụ ánh mặt trời xong, cười cười đến gần Becky.

Becky không nhìn cô ta, tiếp tục đứng ở tầng cao nhất mà nổi giận: Một nơi tốt như vậy lại phải chia sẻ với người khác.

"Mắt cá chép, tình cảm không thuận lợi à." Nam nói một cách khẳng định.

Becky oán hận nhìn cô ta, làm sao, ai cần cô ta lo chứ, cẩn thận tôi cắn cô.

Nam khẽ cười: "Muốn thử đi theo tôi không?"

"Không cần." Ý chí nàng kiên quyết.

"Nói không chừng người yêu của em sẽ nổi máu ghen." Cô ta dụ dỗ nàng.

"Tình cảm, tôi thử không nổi." Becky dùng tay đón lấy ánh mặt trời, thái độ kiên định, "Không dám thử, cũng không muốn thử."

Quan hệ giữa Becky và Freen lại trở về lúc trước, trạng thái cứng nhắc.

So với ban đầu còn cứng nhắc hơn. Mỗi ngày nàng kể lại tất cả những chuyện vặt vãnh, cô xao nhãng ngay cả một chuyện cũng không lắng nghe.

Becky mặc kệ vẻ lạnh nhạt của Freen, nên thế nào thì vẫn thế đấy: "P'Freen, chị nói: Rái cá nhỏ càng ngày càng xinh đẹp, tôi sợ không giữ được em, không thì đi theo em cùng nhau chạy trốn là được rồi."

Becky nhớ đến năm 15 tuổi, bọn họ cùng nhau chạy trốn cô nhi viện, đi qua các thành phố, nhớ lại lòng nàng xót xa.

Có người gõ cửa, Becky không để ý tới, nàng đọc nhật ký năm 18 tuổi cho Freen nghe.

Có người cười, Becky cảm thấy quen thuộc, nàng ngẩng đầu, cô nàng yêu nghiệt đứng ở cạnh cửa, mở chai nước nhìn bọn họ.

"Đi ra ngoài." Becky đứng dậy đuổi cô ta.

Cô gái ngồi dậy, trong mắt là ngạc nhiên vui mừng, thanh âm cũng nhuộm vẻ vui mừng: "Chị."

Tay Becky đuổi người cứ thế mà ngừng lại: "A ngại quá, tay trợt."

Nam kéo tay Becky: "Mắt cá chép, mấy ngày không gặp, nhớ tôi không?"

Nàng vẫy tay ra, xoay người đến trước mặt Freen: "P'Freen, đừng để ý cô ta, chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé." Nàng đọc tiếp nhật ký cho cô nghe.

Nam đi tới, nói mấy câu với cùng cô và bà lão, rồi cô ta chuyển sang Becky. Chỉ nhìn chỉ cười mà không nói.

Bắt đầu từ ngày đó, trong phòng có rất nhiều hoa hồng.

Nam nghe ngóng, Becky từng nói, nàng thích hoa hồng, có sức sống. Ừ, quả thực phù hợp với nàng, phù hợp với đôi mắt cá chép của cô.

Becky chỉ nhìn hoa hồng đầy phòng, ngửi mà không nói gì. Nàng suy nghĩ, như vậy cũng tốt, có lẽ sức khoẻ của cô bé và Freen sẽ tốt hơn trong bầu không khí này.

Lần đầu tiên, nàng có phần cảm ơn Nam Orntara.

*= =*

"Cút ngay." Freen ném tách trà xuống đất, lửa giận hừng hực.

"P'Freen, chị giống như một con quái thú." Nàng không quan tâm đến cơn tức giận của cô, nàng cười đùa tí tửng.

"Tôi bảo em cút đi, sao em còn chưa đi." Freen quăng gối đầu xuống đất "Em thật sự rất đáng ghét."

"Đáng ghét, đáng ghét, chị phiền quá đi." Becky da mặt dày "Haizz, xem báo này, có một cô gái tự tử vì tình, từ trên lầu ngã xuống, máu thịt lẫn lộn, rất đáng thương."

"Em đi đi."

"Em xa rời chị cũng không có chỗ đi." Nàng tiếp tục đọc báo, "Nếu ngày nào đó không có chỗ đi, chúng ta cùng chết nhé."

"Người tặng hoa không tệ đâu." Về hành động của hai người, ngày đó cô không có phản ứng gì, nhưng bàn tay cô nắm chặt tấm chăn đã bán đứng cô.

"Ồ, chị cũng biết cô ta không tệ à. Cái gì, cô ta tốt, ek đừng muốn có một chân với cô ta." Becky buông tờ báo, hung hăng nói.

Freen phát hiện ngay cả phẫn nộ chính mình cũng không muốn trở người. Mà cô bé kia còn nhiệt tình líu ríu.

"P'Freen, ý nghĩ lệch lạc phải bóp chết từ trong nôi."

Nàng cảm thấy không yên lòng, chuyển sang phía cô bé "Em gái, sau này bảo chị em đừng đến đây, cô ta làm P'Freen nhà chị hư hỏng thì làm sao bây giờ. Không được, nếu không chúng ta đổi bệnh viện đi."

Trong ánh mắt cô gái không nói gì, một sợi dây trong đầu Freen rốt cuộc đứt đoạn "Becky, em đủ rồi."

Ánh mắt Freen cứ cách vài giây liền nhìn ra cửa một lần. Nàng đã đi ra ngoài hồi lâu.

Bà lão nhìn ra ý nghĩ của Freen, cười: "Cháu gái, mới vậy đã lo cho cô bé rồi. Còn đẩy cô bé cho người khác, nếu cô bé theo người khác thật, sau này cháu sẽ thế nào chứ."

Freen chỉ cười, sau đó nói: "Cháu chưa nghĩ tới, hy vọng em ấy hạnh phúc là tốt rồi."

Bà lão rơi vào hồi ức: "Lúc còn trẻ, tôi cũng từng thích một một người, sau đó ông ấy bởi vì bởi vì lý do bản thân mà vứt bỏ tôi. Phụ nữ trong lúc say đắm, nhất định tin tưởng một người thì sẽ không buông tay, tôi đã đi theo ông ấy mỗi ngày, vào thời đó tôi đi theo ông ấy như vậy, trong mắt người khác là vô liêm sỉ. Cháu đoán xem sau đó thế nào?"

Freen lắc đầu.

"Sau đó ông ấy là ba của con tôi." Trong ánh mắt của bà lão đều là hạnh phúc: "Cho nên, nhất định phải giữ chặt hạnh phúc của chính mình."

Freen trầm tư.

Bà lão đi đến ban công, nhìn cảnh ở phía dưới, rồi ra dấu với Freen: "Phía dưới có người bị đụng phải, Becky..."

Freen chưa nghe xong thì đã mang dép chạy gấp xuống lầu, nổi điên tìm kiếm nàng.

Không phải nàng, mọi người ở trước mắt, chỉ không có bóng dáng của nàng.

Freen gọi tên Becky nhiều lần, lại ở chỗ ngoặt trông thấy nàng cúi đầu thất thần.

Trái tim đột nhiên ổn định.

Becky ngẩng đầu, nàng cười rồi nói: "P'Freen, chúng ta cùng chết đi."

Cô trả lời: "Được, cùng chết đi."

Becky ở cùng Freen làm giải phẫu lần cuối cùng. Giải phẫu não bộ.

Becky chôn vùi gương mặt trong hai bàn tay, bàn chân bất giác run lên. Nàng chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, trên mặt không có chút máu.

Nam đứng bên cạnh, cô ta nói: "Muốn nghe chuyện của tôi không."

Becky nói: "Không muốn."

Nam nhìn nàng cười, như là rơi vào trong hồi ức: "Lần đầu tiên tôi nghe nói về cô gái này là lúc bà nội về nhà."

Becky che lỗ tai: "Đừng làm phiền tôi."

Nam tựa người vào tường, cô ta suy nghĩ, trên mặt tình cảm Becky và Freen nhẫn tâm giống nhau, không phải người trong lòng, ngay cả nghe họ cũng không muốn.

Thế nhưng Freen để ý đến nàng. Để ý mà không nhìn.

Nam nói tiếp: "Bà nội nói, chưa từng gặp một cô gái cố chấp như vậy, rất có khí phách của bà nội năm đó."

Cô ta đã nghe bà nội kể chuyện về hai ông bà rất nhiều lần từ lâu rồi, vì vậy, cô ta tò mò, là cô gái thế nào được bà nội cô ta xem trọng để trong mắt.

"Vì thế, chuyện cuối cùng tôi hối hận đời này là nhìn thấy sự nỗ lực của cô ấy, nhìn thấy cô ấy khóc, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ấy... Tôi yêu cô ấy, là say đắm cũng được, đau lòng cũng được, cứ thế mà yêu cô ấy..."

Becky nghe tiếng, lập tức đứng lên. Đèn đỏ của phòng phẫu thuật đã tắt, nàng chắp tay đứng ngoài cửa.

Nam híp mắt: Nàng, giống như tự động chắn lại lời nói của cô ta, trong lòng trong mắt chỉ có người kia.

Giải phẫu rất thành công, nước mắt của Becky kiềm chế lâu như vậy cứ thế mà chảy ra.

Freen nhìn nàng, nàng cười, trên mặt có nước mắt có nụ cười: "A, chị không phải quên em nữa chứ. A, chúng ta không phải lại bắt đầu nữa chứ."

Nàng lau nước mắt: "Đừng sợ đừng sợ. Cùng lắm thì chúng ta đọc lại nhật ký của chị lần nữa là được rồi."

Freen nhìn nàng, lại nhìn Nam bên cạnh nàng: "Chào chị, tôi là vị hôn phu của Becky."

Nam há to miệng: "Freen, em nhớ rồi?"

Cô lắc đầu.

Becky bĩu môi đấm cô: "Là người yêu, chị đừng nghĩ cứ vậy mà để em làm thiếu phụ luống tuổi nấu cơm của chị, em rất đắt nha, muốn em gả cho chị thì phải ba vàng ba bạc ba đồng, à, không đúng, đồng không đáng tiền, vàng bạc cũng quá bình thường."

Sau đó nàng véo mặt Freen, tiếp tục than thở: "Chỉ cần chị là được rồi."

Nam dựa trên cánh cửa nhìn bọn họ, nàng như là chiếm được hạnh phúc.

Cô ta cười khổ. Nàng đã hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này không phải là cô ta mang đến cho nàng.







TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro