Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky không hiểu tại sao Freen lại có thể dư nhiều năng lượng như vậy. Chị ta không biết mệt sao? Becky thì có đó.

Lúc nào cũng thích mèo nheo, vòi vĩnh. Cớ gì nàng phải chiều lòng chị ta chứ. Becky cứ thế ngó lơ Freen. Chuyên chú vào việc của mình.

Freen này cũng hậu đậu y chang nàng. Becky không ngạc nhiên mấy. Làm rớt đồ này nọ thì không nói. Nay chính bản thân cũng hay vấp lên vấp xuống. Mỗi lần như thế Freen lại đến mà mè nheo, mà than thở với Becky.

Becky không quan tâm. Becky Armstrong mặc kệ Freen Sarocha Chankimha.
.
.

Becky là thần hay quỷ không biết. Để lại trong túi xách của cô một dải băng dính cá nhân. Một lon trà hương đào. Và một tờ note: "Ngốc nghếch P'Freen."
.
.

Freen bản tính nói rất nhiều. Chị ta có thể nói đến quên trời quên đất. Nói cũng nhiều hỏi cũng nhiều. Becky rất phiền mỗi lúc như thế.

Becky không quan tâm. Becky Armstrong mặc kệ Freen Sarocha Chankimha.
.
.

Becky sẽ lên phòng phát thanh trường đại học Freen theo học. Đút lót nhờ DJ phát lời nhắn và bài hát động viên cô. Cuối cùng không quên đọc tên nhân vật chính: "Ngốc nghếch P'Freen."
.
.

Becky không quan tâm? Becky Armstrong mặc kệ Freen Sarocha Chankimha ...?
.
.
.
.
.

Becky luôn một mực bày tỏ thái độ lạnh nhạt với Freen. Dù là vậy, nàng vẫn luôn tìm đến cô. Vẫn luôn thích được ở cạnh cô.

Freen thích nghe giọng của Becky. Freen thích ánh mắt trầm ấm của Becky. Freen rất hay đi lạc vào mê cung trong đôi mắt đó. Rồi lại nhìn cô cười ngây ngốc. Để sau đó là cái nhếch môi ý tứ đầy trêu ghẹo của Becky.

Freen rất thích hơi ấm từ người Becky. Tuy rằng tay của Becky lại rất lạnh. Freen sẽ không biết xấu hổ là gì, nhiều lần ôm chầm lấy Becky. Thích là ôm. Nàng hỏi lí do lại không nói.

"Cho đại tỉ thân thiết này mượn em một chút, một chút thôi, Bec à..."
.
.

Becky bí mật hạnh phúc trong lòng những lúc Freen đeo bám nàng như vây. Nhưng rồi lại cũng âm thầm mà xót xa...

Becky không nên phá hoại hạnh phúc của người mình yêu...

"P'Freen, đừng rong chơi nữa. Về với Heidi đi..."
.
.
.
.
.

- "P'Freen, tâm trạng đang rất tốt sao?"

Becky xoay người nhìn thấy Freen đáng yêu đang nhìn mình tươi cười. Không khỏi thích thú vui vẻ mấy phần.

- "Ừ. Vì được ở cạnh em mà!". Freen là lời nói xuất phát từ chân tâm, không giả, không dối.

Becky nghe xong lại không vui nổi.

"Là vì được ở cạnh Heidi...?"

- "Em sao vậy?". Thấy Freen ngập ngừng tại chỗ, tâm tình hứng khởi lại đột ngột trầm xuống? Becky Armstrong?

- "P'Freen ngoan, dùng bữa trưa nào. Sau này sẽ không ai dung túng chị ngủ đến trưa mới dậy như này đâu!"

- "Có em mà~!"

- "Sắp tới sẽ phải đi công tác rất lâu. Em có nhờ P'Nam và P'Beer sang chăm sóc chị rồi. Hứa phải ngoan nha!". Becky xoa xoa mái tóc rối của Freen. Lưu luyến cảm giác trên từng đầu ngón tay. Nàng thật không đành lòng phải xa cô một chút nào...

Mặt buồn Freen ngước lên. Đỡ lấy cánh tay trên đầu mình mà ủ vào trong lòng.

- "Đi bao lâu?"

- "Mà chị không có bệnh! Sao phải nhờ người chăm sóc chứ?"

- "Chị chắc chắn mình hoàn toàn khoẻ mạnh?"

- "Ừ!!"

- "Vậy em là ai?"

- "Cái này còn phải hỏi?! Em đương nhiên là-"

Freen nảy một cái trong đầu!

- "P'Freen? Em là ai?"

- "Em là Heidi Jensen..."

Trong một giây phút nào đó, Becky vẫn hy vọng cái tên trong miệng Freen nói ra không phải người đó... Nàng nên chấp nhận nó rồi chứ. Sao còn muốn ảo vọng...

- "P'Freen ngoan. Đúng rồi. Em là Heidi Jensen."

Freen vô cùng đau lòng. Trong tim cô đã thốt tên Becky Armstrong hàng trăm, hàng nghìn lần... Rốt cuộc đến cuối vẫn không thể gọi tên em. Vẫn không thể can đảm nói ra tất cả lòng mình...

Becky thu về cánh tay được Freen ôm lấy. Nàng nên đi rồi.

- "Chị nghỉ đi. Em cần thu dọn đồ một chút."

Cánh cửa chực đóng lại ngay sau câu nói đó. Freen bất lực nhìn Becky rời đi. Thất thần thật lâu nhìn cánh cửa im lìm.

Becky còn chưa nói cho cô biết nàng sẽ đi bao lâu...
.
.
.
.
.
- "Bec... Đừng đi lâu quá nhé..."





TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro