CHƯƠNG 16: WHATEVER IT TAKES

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16: WHATEVER IT TAKES

"New ..." Tay khẽ rên rỉ trong giấc ngủ. Anh cảm thấy lạnh cóng, thậm chí được đắp cả hai lớp chăn, răng anh cũng run cầm cập.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, đôi mắt anh vẫn di chuyển, một biểu hiện rõ ràng của sự khó chịu.
"Ssshh. Đừng lo lắng, có em ở đây." Một đôi tay xoa nhẹ đôi vai rộng của Tay, đang cố gắng sưởi ấm cơ thể căng cứng của anh.
"Bây giờ anh đã an toàn."
Thấy Tay vẫn run rẩy không ngừng, New lặng lẽ chui vào chăn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể của Tay để truyền cho anh dù chỉ một chút nhiệt độ cơ thể.
Cuối cùng Tay cũng thư giãn, đôi tay theo bản năng vươn ra tìm đến sự ấm áp của người bên cạnh. Họ thoải mái vòng tay ôm nhau thật chặt.
Tay rơi vào giấc ngủ sâu hơn, trong khi New tỉnh táo chăm sóc người bạn thân trong vòng tay mình.
----------
"New. Anh biết đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Nhưng xin vui lòng gọi cho anh ngay khi em đọc được tin nhắn này. Đây là một trường hợp khẩn cấp."
New đọc tin nhắn bất ngờ của Off khi cậu vừa tắm xong. Khoảng ba tháng trước, khi cậu bắt đầu công việc bí mật của mình, giao tiếp với bạn bè cũng ít đi. Liên lạc chỉ thực hiện khi thực sự cần thiết. Và thông điệp hiện tại của Off là hoàn toàn cần thiết và đáng báo động.
"Off. Có chuyện gì vậy?" New gọi ngay cho bạn mình và trạng thái thư thái của cậu nhanh chóng chuyển sang hoảng loạn. Off không bao giờ gọi New trừ khi có trường hợp khẩn cấp liên quan đến Tay.
"Này anh bạn. Uhm. Anh cần sự giúp đỡ và em là người duy nhất có thể giúp được anh ngay bây giờ." Sự đau khổ trong giọng nói của Off rõ ràng khiến New thêm lo lắng.
"Nếu đó là một trường hợp khẩn cấp. Em sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ." New thả chiếc khăn quanh eo xuống rồi thay quần áo, điện thoại thì kẹp giữa tai và vai.
"Đó là Tay." Nỗi sợ hãi của New được hiện thực hóa. Đó là về Tay và anh đang gặp rắc rối. Quá nhiều rắc rối đến nỗi Off phải gọi cậu từ Bangkok.
"Cái gì? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cứ bình tĩnh nhé?"
"Anh bảo em bình tĩnh lại càng khiến em lo lắng hơn." New nói, sự lo lắng muốn bắn cậu ra khỏi mái nhà.
"Được rồi." Off thở dài trước khi tiếp tục: "Tay ở Hat Yai và nó nói rằng đang bị mắc kẹt trong một con hẻm đáng sợ."
New là người duy nhất mà Off biết sống ở Hat Yai. Off ước mình biết người khác nhưng không có. Dựa trên những gì Tay kể, Off hiểu New là nguyên nhân khiến Tay gặp rắc rối. Mặc dù Off nghĩ mình có thể giải thích hợp lý chuyện này với Tay, nhưng sẽ tốt hơn nếu New không tham gia vào cuộc giải cứu.
"Cái gì? Tại sao? Ở đâu?" New đã sẵn sàng để ra ngoài.
"Đáng lẽ Tay phải gặp em hôm nay, nhưng ..." Off vừa bắt đầu, lập tức bị New cắt đứt.
"Được rồi, đừng nói gì hết. Chỉ cần cho em biết anh ấy đang ở đâu và em sẽ đến đó ngay lập tức." New cảm thấy tội lỗi khi nghe đáng lẽ Tay phải gặp mình.
"Một lần nữa, đó lại là lỗi của mình. Không...." Tâm trí của New ngay lập tức trở nên điên cuồng khi cậu nghĩ mình đã khiến bạn mình gặp nguy hiểm.
"Anh sẽ nhắn tin cho em địa chỉ." Off trả lời: "Và hãy mang theo mấy cái khăn, chắc nó đã ướt đẫm mưa."
Điều này làm cho New hoảng sợ hơn nữa. Cậu tưởng tượng những khó khăn mà Tay phải chịu lúc này. Cơn mưa to, con hẻm tối tăm xa lạ. Và tồi tệ nhất, đó là cô đơn và bất lực.
Khác với cậu, New biết Tay không quen ở một mình. Anh ghét nó. Tay dùng hết năng lượng ở công ty chỉ để gặp và chơi với các đồng chí nghiệp.
"Được rồi. Cảm ơn." New cầm lấy chiếc ô và một đống khăn khô như Off nói.
"Và New?"
"Ừ?"
"Hai người nên nói chuyện, được chứ?"
Điều này khiến New bối rối và chỉ có thể lẩm bẩm một câu trả lời ngắn.
"Hừm."
-----------
"P 'làm ơn chạy chậm lại ở đây." New hướng dẫn tài xế taxi khi họ đến gần địa chỉ Off nhắn tin cho cậu.
Mưa vẫn như trút nước và bóng tối của khu vực này khiến cho việc phát hiện người cực kỳ khó khăn. Mắt của New nhanh chóng quét khắp nơi và thấy một người ngồi bên vỉa hè trước cửa hàng mì đã đóng cửa. Trái tim cậu đập mạnh khi lập tức nhận ra người mình cần tìm.
"Tôi nghĩ đó là anh ta. Anh có thể vui lòng chạy qua đó không?"
Mái hiên bằng thiếc ngắn không giúp ích gì nhiều trong việc giữ cho Tay khô ráo. Những cơn gió mạnh thổi mưa theo mọi hướng.
Ngay khi taxi dừng lại, New vội chạy đến chỗ Tay đang ngủ gật.
"Tay." Cậu cố gắng lay người tỉnh dậy khi quàng chiếc khăn qua vai anh. New kiểm tra trán của Tay, trong khi anh vẫn không biết sự hiện diện của cậu. Tay liên tục run rẩy trong khi giữ chặt túi xách của mình.
"Ôi trời ơi, anh đang bị sốt." Adrenaline của New cho phép cậu nâng cơ thể cao lớn của Tay một cách dễ dàng. New bế anh trở lại xe và hướng dẫn tài xế nhanh chóng lái xe trở về nhà của mình.
"Làm ơn chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút. Bạn của tôi đang bị lạnh." New lịch sự yêu cầu khi bế Tay lên xe.
Cậu lấy khăn lau gương mặt nhợt nhạt của Tay, trong khi Tay luôn phát ra những âm thanh yếu ớt.
Cuối cùng New cũng nghe được những gì Tay đang lầm bầm.
"New ..."
---------
Buổi sáng New kiểm tra sức khỏe của Tay. Cậu lấy chiếc khăn trên trán anh ra đổi thành cái mới. Tay đã hết run rẩy nhưng anh vẫn còn sốt.
Ngay khi chiếc khăn chạm vào trán Tay bắt đầu tỉnh táo, từ từ mở mắt ra.
"Cái gì ..." Tay giật mình khi thấy New. Anh cố gắng ngồi dậy nhưng yếu ớt đến nỗi ngồi không nổi.
"Thư giãn đi, Tay. Chỉ là em thôi mà." New giữ hai vai anh để anh nằm xuống giường một cách nhẹ nhàng. Cơ thể của Tay căng lên khi chạm vào New.
"Chúng ta đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?" Mắt của Tay nhanh chóng lướt qua căn phòng xa lạ rồi nhìn qua người bên cạnh.
"Hãy chậm lại, đừng chuyển động đột ngột." New nói với Tay đang bối rối không biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
"Chúng ta đang ở trong phòng của em, Tay. Anh đã bất tỉnh khi em tìm thấy anh."
"Off đã nói với em?" Tay ngây người nhìn lên trần nhà.
New gật đầu và khiển trách Tay: "Đáng lẽ anh phải gọi cho em để được giúp đỡ; không phải là người cách xa nơi này."
Tay vẫn cáu kỉnh và vẫn tránh nhìn New. Anh không biết đối phó thế nào với mọi thứ vào lúc này.
Sâu thẳm bên trong, anh mừng vì người cứu mình là New. Nhưng cảm giác khó chịu từ những chuyện hôm qua vẫn còn đọng lại.
Mặt khác, New đăm đăm nhìn vào mặt của Tay như đang cố đọc những suy nghĩ của anh. Tay vô thức nở một nụ cười yếu ớt.
Khi người bệnh ra hiệu ngồi dậy, New hỗ trợ anh bằng cách điều chỉnh gối và chăn.
"Ở lại đây đi, em lấy thức ăn sáng cho anh." New mỉm cười với Tay.
Tay cúi đầu cố giấu nụ cười khi New bước đi. Ngay sau đó tâm trí anh tràn ngập sợ hãi khi nhận ra mình đã mặc một bộ quần áo khác.
"Tại sao? Ai-ai?" Tay hét rất to khiến New dừng lại nhìn anh. Ở dưới tấm chăn, Tay kéo bộ đồ ngủ đang mặc để kiểm tra đồ lót.
Tay chửi thầm khi thấy mình mặc một cái quần lót mới. Mắt anh mở to trong khi hàm anh muốn rớt xuống.
"Uhm. Anh ướt sũng khi em đón anh và anh run rẩy vì lạnh. Để cho anh mặc quần áo ướt không phải là lựa chọn tốt nhất." New giải thích.
Tay há hốc miệng và nháy mắt với New.
New gãi đầu và nói với Tay: "Đừng lo, em đã nhờ người nhà giúp anh thay quần áo."
Hàm của Tay muốn rớt thấp hơn nữa khi nghe thông tin này. Tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng khuôn mặt anh cũng bắt đầu có chút màu sắc.
"Khuôn mặt đó là gì? Thà rằng chính em là người đã thay quần áo cho anh?" New châm biếm.
Tay không có câu trả lời, mặt anh đỏ ửng, nó có thể nóng hơn ngay cả khi anh đang sốt?
New trở về phòng với một cái khay trên tay, cậu nhìn thấy Tay vẫn bàng hoàng. Cậu ngồi bên cạnh Tay cố gắng cho Tay ăn: "Đây. Có một ít cháo. Em đã nấu cho anh ăn."
New nhấc một muỗng cháo nóng đưa đến gần miệng của Tay. Tay cố gắng cầm lấy cái muỗng trước khi New lấy nó ra khỏi tầm với của anh.
"Hãy để em cho anh ăn." New nói.
"Anh có thể tự làm điều đó." Tay cố gắng tranh luận, nhưng New đã nhét cái muỗng vào miệng trước khi anh kết thúc câu nói của mình.
"Cứ để cho em, được không?" New mỉm cười với Tay, còn Tay đang nhìn cậu một cách khó chịu. Nhưng cuối cùng Tay đầu hàng, để New cho mình ăn. Dù sao thì anh cũng thích được như vậy.
"Ăn đi. Anh cần khỏe lại. Chúng ta sẽ bắt chuyến bay về Bangkok sau."
"Chúng ta?" Tay nói sau khi nuốt nước bọt.
"Anh nghĩ em cho phép anh đi du lịch một mình trong điều kiện này?" New nhướng mày.
Tay lặng lẽ thở dài, trong khi tai anh bắt đầu nóng lại.
"Anh là một thảm họa khi đi du lịch, Tay. Hãy nhớ điều đó." New chỉ tay về phía anh: "Em không biết điều gì tồi tệ hơn có thể xảy ra với anh nếu em không đi cùng anh."
Cả hai đều vô cùng nhớ cảm giác này, cảm giác tức giận với nhau và cãi nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất.
"Tại sao anh lại ở Hat Yai?" New thúc giục.
Lúc này Tay đang rất thoải mái, anh sợ thảo luận về những gì mình chứng kiến sẽ khiến tâm trạng của họ trở nên chua chát. Vì vậy, anh chọn cách giữ im lặng, mặc dù anh biết New rất rõ anh đang che giấu điều gì đó.
"Được rồi, nếu anh không muốn nói, thì tốt thôi."
"New?"
"Không có gì." Giờ đến lượt New rời mắt khỏi Tay. Cậu thở dài nặng nề trước khi tiết lộ những gì mình cảm thấy.
"Em rất hy vọng anh nói anh đến đây để gặp em. Nhưng em không biết tại sao anh lại ở đây và em ghét phải giả định mọi thứ, vì vậy em sẽ không hỏi nữa, cho đến khi anh sẵn sàng trả lời." Sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói của New và nụ cười như bị bóp nghẹt trên khuôn mặt cậu.
Tay ngạc nhiên trước biểu hiện bất ngờ của New. Đây là một cái gì đó mới mẻ. Lúc trước, New chai sạn với mọi thứ xảy ra quanh mình và luôn giấu kín suy nghĩ của mình.
Tay nghĩ, phá vỡ những điều đó sẽ tốt cho New hơn. Đây là một sự phát triển lớn đối với em ấy. "Em ấy đang cố gắng." Tay nhủ thầm.
Khi ăn sáng xong New đưa cho Tay vài viên thuốc và một ly nước: "Chúng ta vẫn còn một vài giờ nữa trước khi ra sân bay. Tốt hơn hết anh nên nghỉ ngơi và để mọi thứ khác cho em."
New giúp đỡ Tay nằm xuống, sau đó dọn dẹp bát đĩa.
"New?" Tay gọi to.
New quay đầu bắt gặp ánh mắt của Tay.
"Anh đến đây vì anh muốn gặp em. Nhưng ..." Tay chuẩn bị tiết lộ, nhưng lại không thể thốt ra điều đó: "... Nhưng vận may của anh lại hết." Anh mỉm cười hy vọng New sẽ tin mình.
Tay sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để xoay chuyển mối quan hệ của họ, ngay cả khi anh ta gạt nỗi đau của mình sang một bên.
"Anh nhớ em, New." Tay nói thêm.
New rạng rỡ và lần này cậu không muốn im lặng như mình đã làm cách đây hơn hai tháng rưỡi.
"Em cũng nhớ anh, Tay." New tập trung tất cả can đảm để nói ra những gì mình nghĩ trong suốt những ngày qua.
Tay đỏ mặt, gãi đầu trước phản ứng của New.
"Bây giờ hãy nghỉ ngơi vì em không muốn mang cái mông nặng nề của anh đến sân bay." New quay đi để che giấu sự bối rối của mình.
"Được rồi, nhanh lên." Tay nói. "Anh vẫn cảm thấy hơi lạnh và những cái chăn này không đủ ấm."
Sự quan tâm đó đã khiến New quay lại, há hốc miệng nhìn Tay, người đang che giấu nụ cười rạng rỡ của mình dưới tấm chăn.
-----------
"Tại sao chúng ta phải khóa tất cả cửa lại? Không có ai khác ở nhà à?" Tay bực mình vì New bỏ rất nhiều thời gian khóa tất cả các cửa và cổng vào nhà của cậu.
"Không." New lắc đầu.
Tay đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau giấc ngủ ngắn. Họ đã gọi một chiếc taxi gần đó.
"Sao em không nhờ người giúp việc?" Anh tiếp tục phàn nàn.
"Uhm. Hehehe." Mặt New bắt đầu đỏ khi đứng bên cạnh Tay.
"Gì?" Tây lườm.
"Thật ra, người giúp việc đã nghĩ làm gần một tháng rồi." New nói trong tiếng cười khúc khích ngại ngùng.
Máu của Tay lại dâng lên đầu, anh lập tức xông vào xe taxi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro