Quyển 1: Giông Tố Cuộc Đời Chương 2.1: Luci

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên tôi chơi Frozen New Life cũng là lần đầu tiên tôi gặp Si, người đội trưởng của tôi, đó là một khoảnh khắc kì lạ. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong cửa hàng "Bùa Linh Hồn Gia Truyền" ấy, tôi và Si dường như có một mối liên quan rất khó nói thành lời. Tôi cũng không biết đó là trùng hợp hay định mệnh, nhưng chỉ cần như thế ông trời cũng đã ưu ái tôi rất nhiều rồi.


Tôi chơi Frozen New Life vì cái gì? Đến mãi tận sau này tôi mới tìm được đáp án chính xác cho câu hỏi này.


Còn hiện giờ tôi chỉ có một lý do. Vì tiền!


Các bạn đừng hỏi tại sao với cái thái độ khinh bỉ đó. Vì tiền thì có gì sai? Yêu tiền cũng chẳng sai! Bởi vì bạn đâu phải là một cô gái sống trong khu phố ổ chuột nghèo đói, lớn lên trong sự cưu mang của những người mà quanh năm không có nổi một bữa cơm no đủ đúng nghĩa. Hai tay không một xu dính túi, cốt cách, khí chất có tác dụng gì? Nó chẳng thể thành tiền. Thậm chí tôi sẵn sàng bán nó lấy tiền, tất nhiên là nếu có người trả đủ. Dù rằng tôi là một cô gái mới hai mươi hai tuổi và có phần ngạo mạn.


Tên tôi là Luci, à đây là tên mọi người gọi tôi trong game. Tên đầy đủ là Ganoderma Luci, còn vì sao lại lấy tên này à? Bạn đoán đi hay cứ cho rằng là vì nó đẹp đi. Không vấn đề gì đâu, tôi dễ tính cực kỳ. Ở khu phố ổ chuột các chú thím gọi tôi là Linh Chi, tôi thấy tên này cũng đẹp nhưng mà tên này không thể dùng được. Bạn đừng nghĩ tôi ghét cái nó nhé, không hề, chỉ có điều trong game lấy tên thật thì sẽ... lộ mất.


Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cha tôi, mẹ tôi hay một tên trời đánh nào đó đã bỏ một đứa trẻ sơ sinh cực kỳ dễ thương ở một bãi rác đầy chuột bọ. Rồi sau đó anh trai tôi, à tất nhiên không phải anh ruột nhưng là người tốt nhất trên đời, đã đưa tôi về trong tình trạng thập tử nhất sinh. Anh tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi và chúng tôi thành một gia đình. Nhưng tôi nghĩ ông trời độc ác chắc chẳng thích thú với việc để tôi có một gia đình dù là nhỏ bé và thế là ông ta tách hai chúng tôi ra.


Năm tôi mười một tuổi, anh tôi qua đời vì một căn bệnh liên quan đến phóng xạ. Anh đã bỏ tôi đi như thế. Phải rồi, lúc đó tôi nghĩ anh tôi đi đến một thế giới tốt lành hơn, rồi sẽ có một ngày anh về đón tôi. Dù vậy tôi vẫn cứ khóc rống lên, mắt sưng húp. Lần đầu tiên tôi khóc nhiều như thế.


Tôi càng lớn càng xinh đẹp! A, câu này không phải tôi nói mà là tôi hay nghe người ta nói, tôi cũng không rõ nữa, chắc là thật đấy. Hì hì, bạn cho rằng tôi kiêu ngạo phải không? Kệ đi, tôi có đủ tự tin để cho rằng tôi đẹp, đẹp đến kiêu ngạo đấy. Tôi lấy quốc tịch Trung Quốc, cũng lớn lên ở đây, nhưng vẻ ngoài tôi lại khác với mọi người. Tôi đoán cha mẹ tôi người Nga hay một nước Châu Âu nào đó. Tôi là người da trắng, mũi cao với một mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt màu tím nhạt. Mấy thím đều nói "đàn ông ai cũng sẽ phải đắm chìm vào đôi mắt của cháu", tôi khá tự hào nhưng kỳ thật lại không thích màu mắt tím đó lắm. Tôi ước gì mắt mình màu nâu, đen hay xanh như mắt mèo. Tôi không khoái mấy thứ lãng mạn.


Ngạn ngữ Trung Quốc có nói "hồng nhan hoạ thuỷ", nhưng có hoạ ở đâu thì tôi không biết, tôi chỉ biết chắc rằng nhan sắc của tôi sẽ phải đánh đổi được tiền, rất nhiều tiền. Ngay từ lúc mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu có ý thức sẽ dùng vẻ đẹp của mình thế nào. Tôi chắc chắn mình sẽ không làm công việc đứng đường như những cô gái khác ở khu phố đèn mờ kia, qua tay bao nhiêu thằng đàn ông mà chẳng kiếm được mấy đồng. Làm vợ bé cho một ông chủ tập đoàn, hoặc một tên công tử nhà giàu mới là mục đích chính của tôi. Những tên đó rất giàu, giàu đến mức chỉ một phần nhỏ tài sản của họ đủ để xây nhà và cho các chú thím ở khu phố tôi cuộc sống không lo lắng về ăn mặc đến hết đời.


Thế mà tôi đâu ngờ chính cái tâm tư đó đã vô tình đưa tôi tới với Frozen New Life, tới cuộc phiêu lưu lớn nhất đời tôi. Ở đó tôi đã tìm được hy vọng, tìm lại chính mình và đối diện với sự thật.


......


Ngày đó tôi quyết định "trao thân" cho một tên công tử nhà giàu có nhất trong thành phố. Hắn cũng có tiếng tăm lừa gạt hại đời rất nhiều cô gái nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần biết hắn là con trai của đại tài phiệt giàu có thứ ba Trung Quốc, thế là đủ rồi. Tên này đã theo đuổi tôi rất lâu, nịnh nọt với nhiều lời đường mật và hàng đống quà cáp. Trên hết là dù bị tôi từ chối nhiều lần hắn vẫn không bỏ cuộc, cũng không sử dụng vũ lực. Cuối cùng tôi đã đánh bài ngửa với hắn, tôi sẽ làm bạn gái của hắn, tôi muốn hắn cưới tôi và tôi muốn có tiền.


Tôi đã tin hắn, tôi tin sắc đẹp của mình có thể làm mê mẩn hắn, rồi tôi sẽ có tiền. Tôi nghĩ đây chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch. Nhưng không, tôi đã nhầm.


Hắn đưa tôi về nhà để ra mắt gia đình. Đưa vào trong phòng mà hắn nói đó sẽ là phòng cưới tương lai. Thế rồi vô tình tôi biết được sự thật. Hắn oang oang khoe thành tích với chiến hữu của hắn qua điện thoại bằng tiếng Anh. Chắc hẳn hắn nghĩ một cô gái nghèo hèn như tôi thì làm gì biết ngoại ngữ. Và tôi biết tôi chỉ là trò chơi chinh phục của hắn, một trò cá cược đơn thuần. Tôi là cô gái thứ ba mươi tám hắn cưa đổ mà không cần đến bạo lực. Sau khi có được tôi, hắn sẽ biến tôi thành nô lệ tình dục, hoặc đơn giản giết đi. Còn chuyện làm vợ hắn, chu cấp tiền, chỉ là mơ tưởng của tôi mà thôi.


Thực khốn nạn! Tôi giận đến run người. Hắn có thể chiếm đoạt tôi, làm nhục tôi, nhưng không thể quỵt tiền tôi. Tôi không chấp nhận. Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó.


Hắn trở lại phòng, nhìn tôi nằm trên giường, vẻ mặt hài lòng nói: "Em là của ta". Rồi hắn nhào lên người tôi, hôn lên cổ tôi với hơi thở toàn mùi xì gà, hai tay thì đặt lên ngực tôi xoa nắn. Tôi khẽ cười khanh khách, một tay đẩy đầu hắn ra, những ngón tay vuốt nhẹ lên cằm hắn dịu dàng và nói: "chờ chút". Tay kia tôi vung lên một thanh đoản kiếm vẫn giấu trong chăn từ nãy giờ. Lưỡi kiếm xẹt qua cổ hắn.


Máu tươi văng tung tóe lên cả người tôi. Hắn chỉ trừng mắt nhìn tôi được mấy giây, đôi môi mấp máy như muốn nói lời nào đó mà không thốt lên được, rồi gục xuống. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi giết người nhưng xác chết thì tôi thấy quá nhiều rồi. Tôi đẩy hắn ra, vứt thanh kiếm lên người hắn. Kiếm này là vật trang trí trong phòng, đồ của hắn trả lại cho hắn. Sắc đẹp, nhân phẩm, trinh tiết, những gì quý giá nhất tôi có, không dễ dàng cho đi như vậy. Hắn đã chạm vào ngực tôi, không trả tiền, vậy hãy trả bằng mạng sống đi.


Tôi vào phòng tắm cởi hết đồ rửa sạch mùi máu tanh. Tôi không hề có cảm giác tội lỗi. Tôi thấy mình như vừa "trừ gian diệt ác", như một nữ hiệp sĩ vừa lấy lại công đạo cho hơn ba mươi cô gái trước đó. Hiện tôi vui hơn cả viễn cảnh làm vợ của hắn.


Chỉ có điều...


Tôi đã giết tên khốn này ngay tại đây, nhà của hắn, bởi vậy chẳng bao lâu nữa sẽ lộ ra.


Nhưng tôi không quá lo sợ.


Tôi đã tìm ra được biện pháp thoát thân. À không hẳn là thoát đi, mà là trốn tránh trách nhiệm.


Ở góc phòng là một khoang trò chơi Frozen New Life rất nổi tiếng. Tôi đã từng nghiên cứu về trò chơi này. Tôi biết có nhiều người chơi game và kiếm được tiền, thậm chí là rất nhiều tiền. Tôi cũng muốn chơi nhưng thực sự là khoang trò chơi được bán với giá rất đắt, tôi không có cách nào mua nổi. Tất nhiên chút tiền đó không là gì đối với bọn nhà giàu, lúc nào mà chả có một cái để sẵn trong phòng.


Hôm nay tôi sẽ mượn của hắn luôn. Tôi sẽ thành một Frozener, tôi sẽ tới một thế giới mới, kiếm tiền và như anh trai tôi.


.......


Nắng vàng lấp lánh khắp mọi nơi, không khí thì thoáng đãng đượm mùi hoa cỏ, tôi biết thế giới này là trong game nhưng không ngờ là nó thật đến như vậy. Tôi đã nghe rất nhiều lời ca tụng về nó, về sự chân thực gần như tuyệt đối của game nhưng chỉ lúc này, được trải nghiệm tôi mới biết đây chính là thiên đường.


Nếu khu phố bạn sống chỉ toàn rác rưởi, cống rãnh bốc mùi ghê tởm, cùng với những con đường bẩn thỉu và bầu trời toàn khói bụi mịt mù, thì khi bạn đăng nhập vào Frozen New Life, có lẽ bạn sẽ không bao giờ muốn thoát ra ngoài nữa. Với những người sống trong cảnh cùng cực, ít nhất Frozen New Life cũng cho họ được hít thở một thứ không khí trong lành.


Một tiếng "Bing" vang lên kèm theo đó là hàng loạt các bảng về thông tin, thông số kỹ năng đồng thời hiện ra trong đầu tôi. Tôi thấy hàng loạt thông tin tràn vào tâm trí cho tôi hiểu hết mọi thứ cơ bản nhất. Chỉ cần tôi nghĩ đến nó, giống như mở một trang sách, mọi thứ hiển hiện ở ngay trước mắt cho tôi biết ngay mọi thông tin.


Nhân Vật:Ganoderma Luci

Chế độ chơi:Frozen

Chủng tộc: Tiên. Là một chủng tộc trong truyền thuyết nổi danh về sắc đẹp và sự nhanh nhẹn.

Chức nghiệp:không

Đấy, thật kỳ diệu! Khi thông tin mà tôi muốn biết hiện ra, tôi ngay lập tức "biết" mà không cần "nhìn" cũng không phải "đọc". Lại tra xét, tôi lập tức nhận ra vị trí mình đang đứng thông qua hệ thống bản đồ.


Chỉ cách tôi mấy bước chân là cổng Bắc của một thành trì có tên là Giông Tố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro