Cảnh H của gia đình ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ranpo cười quyến rũ. Người đàn ông trầm lặng phía trước nhìn Ranpo chằm chằm. Đêm nay là một đêm yên tĩnh, cả hai người cùng đi làm về và tới căn nhà của Fukuzawa.

Khi Ranpo bước qua cánh cửa. Yukichi nhanh chóng đóng cửa lại và dồn Ranpo, chính xác hơn, Ranpo phải tựa vào cánh cửa dưới sự ngự trị của Yukichi.

Ranpo nếm hương vị trà xanh để có thể nói rằng, lover của anh cũng là người lãnh đạo ấy, đã thường uống trà trước khi đi về cùng với anh.

Yukichi khóa cửa mà không cần nhìn, thứ duy nhất để tâm đến lúc này chính là Ranpo.

Họ đứng đó, cháo lưỡi trong 30 giây. Sau đó, Yukichi cắn cổ Ranpo, để lại một vệt đỏ trên làn da mịn màng. Ranpo nhìn thẳng, cảm thấy lưỡi của Thống đốc rất ấm áp, và hơi thở của ngài làm những nơi dính nước bọt khiến anh cảm thấy lành lạnh. Cảm giác ấy mới lạ nhưng nó khiến con người ta như đang nghiện vậy.

Ranpo nhắm mắt lại tận hưởng:

- Tôi yêu em, Ranpo – Yukichi nói sau khi cắn cổ, thì thầm bên tai.

Ranpo cười khúc khích:

- Em cũng yêu ngài ~

Ranpo giữ tay thật chặt trên cổ Yukichi, sau đó, họ lại hôn nhau thật nhẹ nhàng. Lúc đầu, nụ hôn ấy thật ấm áp và có hơi gượng gạo, nhưng sau khi hai lưỡi đã chạm đến nhau, cảm giác ham muốn ấy đã mang đến và bao chùm lên cả hai. Yukichi không ngại ngần, bế Ranpo lên giường. Nụ hôn ấy vẫn tiếp tục, Ranpo thậm chí còn không có cơ hội để thở. Anh cần một chút không khí...

Biết tình trạng của Ranpo, Yukichi ngừng hôn, ngài xoa đầu Ranpo và nói: "Xin lỗi..". Ranpo lắc đầu một cách thật chậm rãi, ủ rũ vì được hôn như vậy. Không phải vì không quen thuộc, mà là đang cảm thấy rất khó thở.

- Không sao, em thích nó mà – Ranpo hân hoan như một sự cám dỗ để Yukichi chạm tới xa hơn nữa.

Cả hai người họ đều bắt đầu lõa thể. Ranpo cam chịu trước người yêu của mình. Nhưng dần dần anh cũng "thưởng thức" nó.

Ranpo cảm thấy vướng víu với áo choàng của Yukichi, tuy nhiên, ngài không mấy quan tâm lắm. Thay vào đó, ngài lấy một mảnh vải, bó tay Ranpo lại và đưa vào cơ thể Ranpo "một – vật – mà – ai – cũng – biết".

Cảm thấy cái gì đó, Ranpo vừa quặn quại, vừa thích thú.

Ngài chú ý đến hai nhũ hoa của Ranpo, cọ xát, thi thoảng véo cho một cái. Ranpo nổi da gà khi Yukichi đặt tay trái xuống bụng mình và chạm vào áo sơ mi. Và rồi là "phần bên dưới".

Ranpo có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp, sự khám phá mà Yukichi tận dụng. Cảm giác ấm áp của lưỡi thích th vì "phần đó" ít khi được chạm tới bởi người anh yêu.

Không chỉ liếm láp, mà thi thoảng, ngài cũng cắn.

Ranpo ngậm miệng lại, cố gắng để không kêu rên một tiếng nào.

Trong "cúc hoa" hấp dẫn của Ranpo, Yukichi tiếp tục "đâm" vào, trêu chọc Ranpo bằng những câu hỏi. Quả thực ngay sau đó, Ranpo đã rên lên, yêu cầu Yukichi không được trêu chọc nữa.

- Errr, em nghĩ là em không đủ khả năng để chịu đựng tiếp... Ranpo thở hổn hển

Yukichi cười nghịch ngợm, trượt tay đằng sau. Ranpo vặn vẹo, kể cả khi có một cái chạm nhẹ.

Yukichi không nghi ngờ bất cứ gì, "nuốt trọn" mọi thứ của Ranpo. Làm cho Ranpo rên lên, kích thích sự ấm áp trong khoang miệng của Thống đốc.

Hơn nữa, ngài muốn nhiều hơn thế này...

"Chất lỏng" được Yukichi "nuông chiều" ấy được nhỏ giọt qua bên lề háng, khiến nó chạm tới các kẽ tay của ngài...

Thống đốc lo lắng, hỏi Ranpo. Ranpo cho phép ngài tiếp tục. Sau tất cả, ngài đã được thỏa mãn, Ranpo nhắm mắt thật chặt khi ngài gần như "ở đó".

- Thống đốc...

- Tôi đã không thể làm chủ bản thân của tôi...

- Yukichi....

Ranpo nhìn Yukichi bằng ánh mắt thân thương. Bây giờ, Thống đốc bắt đầu "chơi" với "cúc hoa" của Ranpo, từ một ngón thành hai ngón ~

Ranpo không thể tập chung, anh thích vuốt trên "bức tường" của Yukichi. Ngài rên rỉ hưởng thụ.

Không, điều này không đủ một chút nào... Ngài muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

- Yukichi... a~a ~ em không muốn chỉ dừng lại ở những ngón tay ~

Tốt, sao có thể hài lòng khi chỉ là ngón tay ~. Ranpo muốn nó ngay bây giờ.

Ranpo ngừng chạm tay trên lồng ngực của Thống đốc, anh chạm vào quần của Yukichi bằng tất cả những sức lực mà anh có hiện tại. Ngài đã thực sự làm anh mệt nhũn.

Yukichi biết tất cả mọi thứ Ranpo muốn làm.

Khi ngài đã "cương", Ranpo nuốt trọn "cái ấy". Có lẽ, "cái ấy" phải lên tới cổ họng. Ranpo muốn khóc khi "đầu" đang ở trong cổ họng. Anh nắm lấy "nó", từ từ lùi đầu, và rồi để nó hạ thấp trở lại. Phải rất cẩn thận để không làm răng anh ảnh hưởng tới làn da của Yukichi.

Một lần đủ hấp dẫn với nước bọt của Ranpo. Khi Yukichi lại nhìn chằm chằm vào mình, Ranpo mở rộng đáy quần, để Yukichi dễ dàng "vào" được.

Không một chút do dự, Yukichi "đẩy", "lái" chầm chậm để Ranpo rên giữa niềm vui cũng như sự đau đớn. Ga giường bị xầy trước, "quan hệ" với Yukichi luôn cảm thấy như là lần đầu tiên của mình.

- Hmmm... Thống đốc... - dạo quanh eo của Yukichi để buộc ngài phải vào "sâu hơn"

Ranpo thưởng thức cái "đâm" ấy, bằng chứng chính là nụ cười với cái nhìn đau đớn. Yukichi bực tức nhưng vẫn cố gắng để làm mọi thức bằng phẳng.

- Đáng ghét... - Ranpo nói

- Có phải tôi đã chú ý em quá ít, nên giờ em đang "diễn" như thế này?

- A~ a ~ Yuki...chi... tuyệt... vời nhất...a ~ a ~ trên giường... ~

Nếu điều này tiếp diễn nữa, nó giống như tiếng cười đang tôn sùng Yukichi vậy. Ranpo cười quyến rũ. Ngài muốn nổ tung ngay sau đó và ở đó.

- Yukichi, hãy đến... từ đằng này.. và thay đổi vị trí... - Ranpo nài nỉ.

Ngài không thể chối từ trước vị trí yêu thích ấy. Yukichi đẩy Ranpo về phía trước, cứ tự do qua lại, khiến cả hai cùng thỏa mãn.

Không chỉ vậy, ngài yêu bộ lưng trần của Ranpo. Ngài tạo hứng thú hơn và khiến cho mọi thức trong ruột Rampo trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, Ranpo không muốn điều đó.

Anh muốn ngài ở "bên trong", muốn cảm nhận "chất lỏng" ấy và kết quả của nó. Theo ý nghĩ nào đó, anh cảm thấy tự hào vì khiến chủ tịch xuất tinh.

- Aaa ~ aaa ~ Ranpo cảm thấy "nó" đến thật nhanh và mạnh

- Chậm ....lại...

Ranpo là người "ra" đầu tiên. Dù không công bằng nhưng nó có sức mạnh. Anh không thể giúp chính bản thân, đè Yukichi bằng sức mạnh.

- Ranpo, giữ một phút, giữ a ~

Ranpo gật đầu.

- Aaaa ~ aaaa ~

Ranpo lại ra một lần nữa. Anh "vừa ra" nhưng không thể cưỡng lại niềm vui ấy. Sự hoan lạc cùng "chất lỏng" nhớt nhớt, âm ấm chảy trong dạ dày. Không ngừng lại cho đến khi cái "lỗ" đầy dịch tràn ra, không thể thích ứng được nữa.

Ranpo nhận được cái vỗ đầu. Yukichi mỉm cười với Ranpo mà bây giờ nằm mềm người ở dưới. Ranpo cười toe toét, Yukichi vẫn còn ở "trong" đó. Ngài định kéo ra, nhưng chân của Ranpo đè lên eo của ngài.

- Này..

- Thống đốc... Liệu chúng ta có thể làm thêm một lần nữa.

Ranpo kết thúc câu nói với một cái nhìn tinh nghịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro