Bảy sáu bốn hai - ii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy ngày, sáu đêm, bốn mươi hai mùa nhớ.

》 《

Tóc đằng tóc, trời ngả phía trời, kéo buông tay một nhát trả về người. Tay ôm mặt mà tim nhớ em, chỉ thế thôi nào chị còn yêu anh.

Nếu như anh là những đàn sáo nhỏ, tíu tít bên ngâm nga kéo màn trời, thì khi đó chị là hòn đá nọ, chỉ một nơi buông thả ngóng chờ người.

Chị yêu anh là chị của quá khứ, gọi tên anh cũng nhất thời mà thôi, còn bên em mới là của hiện tại, của một thời cả đời sẽ không quên.

Chị tìm em xung quanh ngọn núi lạ, gọi tên em văng vẳng trống tim vang, tim chị đau như nứt toạc cả rồi, em ở đâu xin hãy nói em ơi.

Trở về nơi những con phố không đèn, chị tìm em loanh quanh trong ngỏ nhỏ.

Trăng lặng, sao tàn, tim chị đen.
Bảy sáu bốn hai, ngôi mộ cổ.

Chị thấy em ngồi bên nấm mộ nhỏ, váy đỏ phau rũ rượi dưới bầu trời. Tay em nhỏ màu bùn đất bám quanh, chân em run lá vàng thi nhau ngủ. Môi em cười mắt nhìn về phía chị, tim chị run chị vỗ về tim em.

Trời đổ mưa ào ào như trút nước, ôm chặt em như ôm chặt đời người. Tay mân mê mảnh tóc mai, miệng thì thầm "sao chị lại cắt thế?"

Vì tìm em, vì buông bỏ quá khứ. Chị yêu anh nhưng giờ chị yêu em.

Em bật khóc nhào lên mộ nức nở

Là vì chị em mới tìm đến anh, những bức ảnh ngày xưa em còn giữ, miệng em cười nhưng hạnh phúc còn đâu.

Chị kéo vội nhào ôm em vào lòng, người đã chết em cần gì níu giữ
Cancer à, chị chỉ còn có em.

Tim chị đau một lần vì quá khứ.
Giờ chị đau cả đời chỉ vì em.

Em rời đi loạng choạng trên nền đất, chị nhìn em nước mặt chợt tuôn rơi, chị nhìn anh nằm trong ngôi mộ nhỏ "hỡi người tình em phải làm sao đây"

Rồi đột ngột em trở mình quay lại, tay em cầm lấy tóc chị mân mê.

Nói thử xem thật ra chị yêu ai?
Là yêu anh hay là yêu quá khứ.
Là yêu em hay chính là yêu anh.

Phải làm sao chị nói rõ được đây, chị yêu anh nhưng cũng yêu quá khứ, chị yêu em nhưng chính vì yêu anh. Nếu có thể xin hãy đừng trách chị, chỉ vì đời đòi tạo ra tình duyên, có một hai rồi lại bỏ thêm ba, mà hãy trách đời chị quá khổ đau, mất anh rồi chị chỉ còn em thôi.

Em bật cười mắt em đỏ tuôn rơi

Ồ thì ra là chị chỉ thế thôi, Gemini em nhầm chị thật rồi, chị cũng như những người nằm ở đó, tim màu đen máu không chảy trong người.

Em chạy đi nơi khuất ánh mặt trời, tim chị đen nắng chẳng chiếu tới nơi.

Bảy nơi sáu chốn buồn muôn thuở, bốn bỏ thêm hai nhớ cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro