Chương 1: Ôi mất rìu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trống trường vừa dứt thì bóng dáng hai cậu học sinh đã có mặt ngay cánh cổng, băng qua đoàn xe tấp nập. Nhà Hoàng cách trường chừng ba phút đi bộ nên không phải xa xôi, có điều thời tiết oi ả của mùa hạ khiến quãng đường như bị kéo dài thêm mấy lần.

Quen Hoàng tính đến nay cũng gần một năm, những chuyện cơ bản về Hoàng có lẽ Hưng nắm được đôi chút. Theo như người khác bàn tán và vài ba lần từ Hoàng thì mẹ Hoàng mất cách đây chừng chục năm, bố cậu cũng tái hôn sau đó không lâu. Nhìn chung gia đình không có khúc mắc hay mâu thuẫn, có điều bố mẹ đều vào Nam làm ăn nên hai chị em Hoàng sống chung với nhau ở căn hộ tại trung tâm thủ đô.

Nghe tới "căn hộ tại trung tâm thủ đô" thì chắc hẳn ai cũng nhận ra được gia cảnh có phần "nhiều nhặn" của bạn Trần Minh Hoàng. Có điều nếu muốn có cái nhìn tổng quan nhất, chi tiết nhất thì cứ phải đến trước căn hộ của chị em Hoàng như Hưng đây.

"Chỉ có hai chị em mày sống ở đây thôi á?"

Trước thái độ kinh ngạc của Hưng, Hoàng chỉ thờ ơ nhún vai: "Chẳng lẽ còn ở với ma?"

Hoàng mở cửa nhà rồi đẩy Hưng vào trước, bản thân khi đã đóng cửa và cất giày gọn gàng thì mới tiến vào trong. Cậu ngoái nhìn căn nhà một lượt rồi vác cặp sách hướng về phòng ngủ, quay đầu lại nói với Hưng lời cuối:

"Chị tao chắc sắp về rồi. Mày cứ ngồi ngoài nghỉ một lát đi. Tao phải thay quần áo cái đã."

Hưng gật gù, chờ cho Hoàng đi khỏi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu đặt người lên chiếc sa lông mềm mại, cơ thể nóng bức từng bước được cải thiện nhờ vào khí mát lạnh từ điều hoà hai chiều.

Hoàng chẳng biết là cố ý hay vô tình nhưng bộ dạng hờ hững khi nói về căn hộ "hạng sang" này không vừa mắt Hưng một chút nào. Chỗ cậu sống không có nổi một cái điều hoà hoàn chỉnh chứ đừng đem đi so với nơi này, từng món nội thất cho tới cách bày trí đều tao nhã và đẹp đẽ lạ thường. Hưng ngắm nghía xung quanh, trong lòng phải tự cảm thấy xúc động. Không ngờ đứa bạn duy nhất cậu có, còn là bạn thân đang nằm trong diện có thể là thiếu gia. Hoàng mà thực sự là con nhà giàu có thì Hưng nhất định sẽ đối xử với cậu như vua chúa, phục tùng hết mình.

Vào khi tâm trí cậu còn đang lơ lửng trên tầng mây thì âm thanh bất chợt đã gián đoạn lời cảm thán âm thầm. Cánh cửa nhà từng bước đóng lại và đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn nằm trước mắt, Hưng nhận ra bản thân đã đơ cứng lại từ rồi.

Cô gái lặng lẽ bước tới, chỉ cần khoác một bộ quần áo đơn giản cũng đủ níu lấy ánh nhìn của bao người. Nàng không chị đẹp mà rất đỗi kiêu kì. Gương mặt ấy diễm lệ và thanh thoát, ngũ quan hài hoà cùng kết hợp tạo nên một dung nhan đầy sắc sảo. Đôi mắt cô gái sáng như tinh tú trên cao, ánh lên cái nhìn tinh anh và thông tuệ.

Cô gái vừa nhìn thấy Hưng thì khẽ giật mình, song cũng rất nhanh chóng mở lời chào. Cô chìa bàn tay. "Em hẳn là bạn Hoàng. Chị là Hân, chị gái của Hoàng."

Giọng nói êm ả rót vào tai chàng thiếu niên như đường mật. Cậu không tin vào thứ người ta gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Thế nhưng vài giây phút cảm nắng bất chợt chắc không phải điều gì quá bất thường.

Hân thấy Hưng không đáp thì thu tay về, miệng vẫn mỉm cười. Hưng tới lúc đó mới sực tỉnh, hắng giọng một cái rồi cúi đầu.

"Em là Gia Hưng, bạn của Hoàng. Cảm ơn chị vì bữa ăn ngày hôm nay."

Hân chỉ lẳng lặng lắc đầu. "Không có gì. Hoàng mời bạn về nhà là chuyện tốt đấy chứ."

Cậu gật gù tỏ ý đã hiểu rồi nhìn cô gái xách túi đồ vào trong bếp. Bản thân được mời về nhà người ta ăn, nếu cứ đứng chình ình ra chờ sẵn thì có vẻ không hay lắm. Thế là Hưng cũng lật đật chạy theo sau cô, xúm vào phụ được việc nào hay việc đó.

"Em không biết Hoàng có chị. Em tưởng Hoàng là con một." Nhận thấy không khí có phần hơi bí bách, Hưng quyết định bắt chuyện.

"Hoàng mà là con một thì... Cũng may nó biết đường kết bạn, chị còn nghĩ nó sẽ kết thúc cấp ba với một đống bạn trong game."

"Đừng có mà khinh thường người khác!"

Cánh cửa phòng của Hoàng bật mở, cậu bước ra với cái khăn tắm choàng trên cổ, mái tóc vẫn còn ướt đẫm khi vừa tắm xong. Hoàng cau mày nhìn chị, thái độ hiển hiện là tức tối.

"Làm như có mình chị biết kết bạn. Em ở trường hơi bị nổi tiếng đấy." Hoàng ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn ăn, lắc mạnh đầu làm nước văng tung toé.

"Đau em!"

Kết quả của hành động tuỳ tiện là một cái cốc đầu đau điếng làm Hoàng nhăn nhó quay đi. Bộ dạng "trẻ trâu" này của Hoàng khiến Hưng hơi bất ngờ. Ai nghĩ rằng thằng bạn nóng tính của cậu lại có những phút giây trẻ con đến vậy. Hưng thầm tặc lưỡi, đang định quay mặt đi thì nghe thấy tiếng gọi.

"Em có mang quần áo thay không?"

"Dạ?"

Hân chỉ tay vào lưng cậu, hỏi lại: "Để mồ hôi mà ngồi phòng lạnh thì dễ ốm. Em có mang áo thay không?"

"Không sao đâu chị. Em ăn xong là về ngay."

"Hay mượn áo tao này."

Hoàng hai tay đã lia lịa trên điện thoại song vẫn kịp thời can thiệp. Không nghe thấy Hưng đáp, Hoàng mặc định cậu đã đồng ý, bèn đứng dậy rồi xách cổ cậu vào trong phòng. Trước khi bị lôi tuốt vào bên trong, Hưng còn kịp quay mặt nhìn lại.

Cô gái ấy cương nghị là vậy, nhưng cứ hễ mỉm cười thì lập tức làm bừng sáng cả một gian phòng. Cậu chắc là tiêu rồi!

"Mày có nghe không đấy?" Tiếng Hoàng vang tới màng nhĩ của Hưng đầy thô bạo khiến cậu giật mình.

Hưng lặng lẽ xoa dái tai nhìn thằng bạn. "Đây. Tao biết rồi."

Hoàng nhíu mày khó hiểu, bàn tay không rời khỏi điện thoại song vẫn phàn nàn: "Mày cứ bị làm sao ấy. Chuẩn bị ăn rồi mà vẫn còn lơ đễnh."

"Muốn ăn thì cất điện thoại đi. Không nhìn mình mà cứ đi nói người khác." Hân bất chợt lên tiếng.

"Em đang giữa trận mà. Chị cứ ăn trước đi."

Lần nào cũng vậy, Hoàng một khi mà vào giữa trận trò điện tử nào đó thì ít nhất kéo dài cả tiếng đồng hồ, ăn uống hay ngủ nghỉ đều có thể bỏ qua. Ban đầu còn nhắc nhở được, giờ thì gần như không thể bắt bớ Hoàng được điều gì nữa rồi. Hân lực bất tòng tâm, ngồi xuống bàn.

"Kệ nó vậy." Cô nói với Hưng.

"Vâng."

Cậu gật gù, tay cũng nhấc bát đũa lên. Chỉ một thoáng quan sát, cậu cũng nhận ra sự chênh lệch rõ rệt giữa bữa ăn này với đống mì ăn liền ở nhà. Đã quá lâu không có một bữa đầy đủ cộng thêm với sự mệt mỏi do thời tiết nên bụng dạ Hưng cứ cồn cào không ngừng. Sự chú ý vì thế chiếu thẳng tới đĩa gà nướng, món ưa thích của cậu.

Hoàng vừa mới xong xuôi một ván, đôi đũa mới nhấc lên đúng hai giây đã phải hạ xuống bởi tiếng ho sặc sụa của đứa bạn.

Cậu lập tức quay sang, vỗ lấy lưng của Hưng. "Mày không sao đấy chứ?"

Hưng vốn muốn đáp lại nhưng âm thanh chẳng thể bật khỏi họng, khoé mắt đỏ còn ngấn nước vì cơn ho kéo dài không dứt. Khi mà Hoàng vẫn còn đang gặng hỏi vô nghĩa, Hân đã chạy ra khỏi nhà bếp với một cốc sữa tươi, đặt lên mặt bàn.

Hưng đón lấy ngay, một hơi uống cạn cốc. Cơn bỏng rát và ngứa ngáy từng chút được dập tắt, sau cùng chàng trai đã ngừng ho.

"Đỡ chưa?"

Hưng tay không buông cốc sữa nhưng đầu đã gật lia lịa: "Em đỡ rồi."

Hoàng nhìn khung cảnh trước mắt đầy ngờ vực, đôi mày sậm có phần nhíu lại hết sức khó coi. Cậu đặt bàn tay lên vai Hưng, chớp mắt mà lên tiếng: "Mày... không ăn được cay?"

Câu hỏi của Hoàng vang lên như đấm vào tai làm cho Hưng muốn sặc thêm trận nữa.

Cậu biết Hoàng là đứa thờ ơ và chẳng màng sự đời, nhưng dẫu sao Hưng và Hoàng cũng làm bạn được gần một năm, đi ăn vặt chung vài lần, cũng thường xuyên qua lại căng tin trường. Hoàng hỏi như thế thì thật quá sức vô tâm. Giờ đây cái cảm kích cậu dành cho Hoàng đã tiêu tán và vị trí của Hoàng trong lòng cậu tụt dốc không phanh. Chỉ cần một câu nói ngờ nghệch nữa của Trần Minh Hoàng thì cái tên đó sẽ chính thức bay khỏi tâm trí của Hưng.

"Vô tình." Cả Hân cũng phải bó tay với sự vô tâm của Hoàng.

Hoàng cau mày với lời nhận xét thô thiển của chị, vẫn còn muốn biện hộ bản thân là trong sạch. "Làm sao em biết được, nó có nói bao giờ đâu!"

Hân nheo mắt, ba phần bất lực, bảy phần như ba. Cô nói: "Vấn đề quan sát. Mày đúng là chẳng tinh tế gì cả."

"Em đâu có! Chị im đi! Xét về khả năng quan sát và kiểm soát mục tiêu thì em đứng nhất đó!" "Ơ kìa, lại cáu rồi. Không có chị thì mày làm được gì đây?" "Nhiều thứ."

Hai chị em lời qua tiếng lại nghe thì có vẻ gay gắt nhưng nó lại khiến Hưng cảm thấy thú vị. Chị em mà, làm gì có chị em nào không một lần cãi nhau. Mà càng tranh cãi nhiều, càng mâu thuẫn nhiều thì lại càng thương nhau. Ngắm nhìn khung cảnh một hồi, Hưng bỗng nhớ về thời gian còn ở nhà khi trước. Một cảm giác hụt hẫng xẹt qua người cậu.

"Nhà mày vui ghê!"

Đó là lời cảm thán mang hàm ý ngưỡng mộ, tuy nhiên vào tai Hoàng lại biến thành câu nói vô nghĩa, không có đầu không có đuôi.

"Mày nói gì đấy?" Hoàng cau mày.

"Khen, Hưng đang khen." Hân giải thích.

"Ồ!" Hoàng gật gù.

Cô gái đảo mắt một vòng rồi ngồi lại ghế, khoanh tay nhìn Hưng rồi bảo: "Không ăn được gì thì cứ bảo Hoàng. Mà Hoàng cũng hay quên lắm nên tiện nhất vẫn cứ dặn thẳng chị."

"Dạ?" Hưng hơi ngẩn người, không hiểu hàm ý trong câu nói của cô.

"Thì đây đâu phải lần cuối em đến đây. Nếu còn đến tiếp thì dặn trước vẫn hơn chứ sao. Dù gì thì ba người ăn vẫn vui hơn hai người."

Khung cảnh ấy cứ như thể đóng băng, tâm trí của chàng trai cũng theo đó hoá đá. Với một người thiếu vắng tình thương thì một sự quan tâm dẫu có là vô ý cũng đủ khiến họ động lòng. Hoàn cảnh của Hưng là như vậy, chỉ cần một lời hỏi thăm, một câu mời chào đủ gần đã mang tới niềm vui không thể dứt. Bởi vì những thứ lớn lao trên cõi đời này đều được hình thành dựa trên mỗi hành động nhỏ bé và đơn giản giống như vậy.

Bông hướng dương nhỏ đã hé nở, bắt đầu chuyển hướng về ánh ban mai, đón những hạt nắng ấm áp đầu tiên trong cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro