Chương 10: Day dứt nỗi đau (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hưng đứng trước cánh cửa quán cà phê, cũng đã cầm điện thoại trong tay nhưng không ấn nút gọi. Màn hình chỉ hiện lên chữ "Hân" rồi lại tắt ngóm đi. Anh quyết định sẽ đi bộ về nhà, nhân thể cũng ba mặt một lời với người đàn ông ấy. Ông ta vẫn còn đứng ở đó, chờ đợi một dáng hình mờ nhạt trong tâm trí.

Anh không thể gọi ông ta là "ba", bước đến trước mặt ông rồi mở lời: "Tôi có việc cần giải quyết."

Đối diện với thái độ điềm đạm của anh, người đàn ông có phần bất ngờ nhưng rồi cũng lẳng lặng theo sau. Ông ta đi theo anh lên trên phòng, suốt dọc đường không dám mở miệng phát ra bất kì âm thanh nào. Hưng đặt lên bàn hai cốc nước ấm, ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm chạp quan sát. Người đàn ông này nét mặt cho dù đã ốm yếu, hốc hác nhưng không khó để nhận ra ông ta từng là một chàng trai thanh tú ôm nhiều hoài bão.

"Tôi chỉ muốn nói một lần này thôi. Hi vọng ông nghe cho kĩ."

"Được. Ba nghe."

Xưng hô hai bên nghe kệch cỡm song chẳng ai muốn chấn chỉnh đối phương nữa. Dẫu sao cũng là cả đời chưa từng gặp, bây giờ gần gũi hay xa cách cũng không có ý nghĩa gì.

"Tôi mong ông đừng đến làm phiền mẹ tôi cũng như cả tôi nữa. Tiền bạc ông cũng đừng cứ bòn rút từ phía của mẹ tôi. Tốt nhất là tự làm tự chịu, đừng lôi kéo người khác vào trong câu chuyện riêng của ông."

Ông ta có hơi tròn mắt, hắng giọng một cái: "Ba biết. Nhưng ba đúng là đang túng quá. Không có tiền thì chúng nó đánh ba mất, ba thật sự..."

"Nhưng nhà chúng tôi có thiếu nợ gì ông đâu. Lúc vui vẻ không thấy, lúc nợ nần lại ôm mặt về. Ông không thấy tự hổ thẹn hay sao?"

Nhưng rồi giọng điệu của anh lại hạ thấp, con ngươi vẽ ra đường nét mềm mại mang theo làn gió lạnh toát.

"Ông cứ sống cuộc đời của mình, coi như chưa từng có tôi hay có liên quan đến mẹ tôi. Cũng bớt giọng kể khổ với mẹ tôi đi. Dù là trước đây hay sau này, cuộc sống của chúng ta cũng không dính dáng gì đến nhau. Còn nữa, dù có biết địa chỉ, số liên lạc của mẹ tôi hay tôi thì ông cũng đừng dại dột mà liên lạc. Và nếu tôi thấy ông làm phiền đến gia đình của tôi thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi bạc bẽo."

Ông ta vẫn còn nhiều thứ chưa nói. Cuộc sống của ông ta mươi năm nay cứ phải trốn chui trốn lủi, tiền nong lúc nào cũng túng thiếu, còn phải chạy trốn cả đám cho vay nặng lãi. Nếu thật sự không lấy thêm được đồng nào nữa thì ông ra sẽ bị đám đó đánh cho thừa sống thiếu chết.

"Hưng, con..."

Hưng đã mở cửa sẵn, lạnh nhạt nhìn ông ta.

"Mời ra cho. Số tiền kia coi như tôi cho ông để chấm dứt cái máu mủ mà ông nói."

Người đàn ông siết chặt lấy bàn tay, từ tận đáy mắt loé ra những sợi tơ máu chằng chịt. Đôi môi nứt nẻ còn định nói thêm điều gì thì lại dừng lại, ông ta chậm chạp bước ra, còn liếc nhìn chàng trai lần cuối. Con trai? Ông ta chưa từng coi anh là con trai. Có lẽ cái ăn năn và hối cải lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.

Cánh cửa lại được mở ra, lần này đón tiếp một cô gái thân thuộc đi vào trong. Hân không thấy nét tiêu cực gì trong mắt của Hưng nên trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Lúc nãy cô cố tình lái xe ra chỗ khác để chờ đợi anh, ai ngờ anh cũng không gọi điện, một mình đi bộ về trước làm cô tưởng anh suy sụp lắm.

"Muốn ăn bánh không?" Hân lên tiếng hỏi.

"Hửm? Bánh gì?"

Cô nàng vui vẻ chạy về phòng trước, xách theo cả đống túi nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn.

"Bánh opera." Hân giơ nguyên liệu lên cao và luồn qua khe hở, chạy thẳng vào trong nhà.

Cũng đã rất lâu rồi anh mới được thấy cô nàng làm bánh, tự dưng lại thấy hoài niệm, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra quay. Mùi thơm của bánh dần dần lan toả đi khắp căn phòng, nó khiến cho cả con vật đang say giấc phải bừng tỉnh, chạy thẳng tới chỗ của của ba nó. Hưng trông thấy Bông đang quấn lấy chân mình thì cúi xuống, xách nó lên bằng một tay.

"Trật tự để ba làm việc." Anh khẽ nói, đôi chân cũng tiến lại gần gian bếp hơn.

Cô nàng làm việc rất hăng say, đôi tay thanh mảnh hết chuyển từ dụng cụ này sang dụng cụ khác đầy chuyên nghiệp như thể thợ làm bánh thực thụ.

Ăn đồ ngọt cải thiện tâm trí, giúp xoá bỏ căng thẳng. Không hiểu vì sao mà anh đã quên khuấy đi mất lời khuyên đơn giản này. Cũng may vì còn có người nhớ, càng may hơn khi người đó nhớ. Ánh nhìn của anh chiếu thẳng tới màn hình, từng bước vẽ ra một khung cảnh xuân sắc rất đỗi thân quen với cánh bướm và hoa cỏ.

"A!"

Cái âm thanh bất chợt kia làm cho anh dừng lại. Hưng đặt vội điện thoại xuống bàn, cũng thả con Bông xuống đất, một mạch phi vào trong bếp. Anh thấy đôi mày cô gái nhíu lại thì nhanh chóng cầm lấy cổ tay của cô giơ ra trước mặt.

Một cảm giác mềm mại và mát lạnh mơn trớn lên làn da và hai con mắt sáng long lanh va chạm vào nhau. Hân vẫn còn cầm trên tay cái thìa trộn dính đầy kem sữa, đôi mắt cười cướp lấy sự chú ý của anh.

"Hân làm gì đấy?" Hưng vẫn giữ lấy cổ tay của cô, giở ra cái giọng có phần trách móc.

Cô nàng ngắm nhìn thành quả trên má của anh, khuôn miệng cười tươi rói: "Đùa một chút thôi."

Biểu cảm của cô gái khiến anh cau mày lại, bàn tay cũng siết chặt hơn.

"Thế thì đừng có trách em đấy."

Nói rồi, anh giằng lấy cái thìa trong tay cô gái, quệt một đường kem trắng ở má trái của cô kéo tới khoé miệng. Hành động của anh được nối tiếp bằng việc thả cái thìa xuống và dùng sức đẩy cô nàng lại cái kệ phía sau.

Có một sự tĩnh lặng bao trùm tất cả, bóng hình hai con người dán vào nhau trong gian bếp và không một ai dám thốt ra lời nào. "Thình thịch" là âm thanh cả hai cùng nghe được và cũng mong đối phương không nghe thấy. Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần đến nỗi làm Hân có cảm tưởng chỉ cần một cử động nhẹ là sẽ chạm vào nhau.

Nhiệt độ bên ngoài đang rất lạnh lẽo, đối lập với khoảng không mỗi lúc lại tăng thêm phần nóng bức giữa hai con người ấy. Hưng lặng lẽ quan sát cô, cái nhìn chăm chú như muốn càn quét tất cả những gì nó bao quát, khiến làn da bị chiếu vào của cô gái đột nhiên nóng ran. Hơi thở của anh phả đều đặn lên khuôn môi hồng của cô gái, cứ thế mà lại gần hơn.

Khuôn mặt diễm lệ của chàng trai là mọi thứ cô nhìn thấy được vào giờ khắc đó. Trước nay đều biết anh thanh thoát, rạng rỡ đến thế nào. Thế nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy đường nét không chỉ mềm mại mà còn yểu điệu, mê đại tới khuynh nước khuynh thành. Đôi mắt anh sáng như sao trời, còn pha lẫn men say làm lòng người rung động.

Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi cho một trận sóng thần ập đến, cuốn trôi phần cứng rắn cuối cùng đọng lại trong tâm trí của cô nàng nọ. Anh cứ đẩy cơ thể lại gần hơn, tiếng thở va đập ngay khoé miệng của cô nàng. Điểm nhìn của anh rơi trúng vào bờ môi hồng hào còn đang hé mở, yết hầu vì thế mà di chuyển lên xuống. Tâm trí anh vì cô mà đã điên dại, tự đấu tranh với nhau làm cho anh xoay vòng như chong chóng. Hương hoa cỏ dễ chịu, đôi mắt say men tình như vẽ ra cả dải ngân hà, anh dần bị hút sâu vào trong chính mộng tưởng của bản thân. Cô nàng ấy quá đẹp, quá lộng lẫy, vừa là một đoá hoa thơm ngào ngạt, cũng là chiếc bánh kem béo ngậy hoàn mĩ từ bề ngoài cho tới bên trong.

Anh không ngắt, không cắn lấy một cái thì quá phí phạm. Nhưng nếu động chạm quá mức thì cũng không xong. Cơ thể của anh được đặt trên lò nướng cháy ngùn ngụt, thở ra làn hơi cũng nóng rát. Cứ có ý tiến đến rồi lại bị ngăn lại, anh thật sự không biết phải làm sao. Cuối cùng thì cảm xúc mãnh liệt cũng phải chào thua lí trí cố chấp ở lại. Hưng nhắm nghiền mắt lại, cúi thấp đầu xuống, toàn thân bất lực hơi tựa vào bờ vai của Hân. Giờ phút đó là mốc thời điểm đánh dấu hình tượng về một người con trai tinh tế và chu toàn sụp đổ trong lòng Hân.

Chàng trai này nhìn thì ngây ngô, thơ dại như một con mèo nhỏ nhưng ai ngờ cũng thuộc loại hổ báo tinh ranh. Ban đầu là "mưa dầm thấm lâu" để cô dần chìm vào lưới tình, bây giờ lại chơi trò "mèo vờn chuột", hết lần này tới lần khác tấn công dồn dập rồi lại rút lui rất nhanh làm cô nàng không biết đường nào mà lần. Anh chắc đang chơi đùa rất vui, dáng điệu y hệt như người đã từng trải rất nhiều.

Cô nàng chớp mắt nhìn người con trai đang đè nặng vai mình, tự nhiên có hơi giận. So về độ hơn thua, cô thấy mình cũng không kém cạnh gì ai. Thế nên cô gái đột ngột nhấc gương mặt của anh dậy, bất chợt tiến tới. Bờ môi căng mọng khẽ chạm vào lớp kem trắng sữa, lướt nhanh qua làn da của anh đầy dứt khoát. Làn hơi thở đều khe khẽ của cô nàng cứ mơn trớn lấy khuôn mặt thanh tú kia, để lại trên đó biểu cảm ngỡ ngàng.

Tốc độ là con dao chết người, bốc đồng còn là đòn chí mạng. Đến khi nhận ra bản thân vừa mới đi quá trớn, Hân bất giác lùi lại, đôi mắt đảo một vòng mà đánh mắt về hướng khác.

Giới hạn của Hưng chỉ có một mình Hân và cũng chỉ có Hân mới có thể phá vỡ đi cái giới hạn đặt ra, ngoài ra không còn ai khác. Hành động ấy đã kích động luồng suy nghĩ tăm tối bên trong của Hưng, sơ sẩy một chút thôi thì anh sẽ phá vỡ đi tất cả dự định của bản thân. Ngón tay trỏ của anh từ từ đưa lên, đặt dưới cằm của cô và điều chỉnh khuôn mặt ấy đối diện với mình. Khuôn miệng của anh cong lên cái đường nghịch ngợm đồng thời đưa ánh nhìn si mê lướt qua cô nàng thêm một lần.

"Hân đang muốn tán em à?" Ngón cái Hưng ân cần xoa cằm Hân làm cô gái vô thức cắn nhẹ lấy môi dưới.

Cô nàng gượng gạo nhìn anh rồi nhanh chóng đánh mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng đáp: "Không."

"Nói dối."

Trước đó thì chỉ hơi hờn dỗi thôi nhưng bây giờ thì cô nàng giận thật, không thèm nhìn anh nữa, còn hất cằm gạt bàn tay của anh ra. Hưng tròn mắt nhìn cô, bị chọc cho bật cười thành tiếng. Khuôn miệng mỏng hé mở, sau bao lâu cũng đã để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. Hân tự nhiên còn giận hơn, giận chính mình vì quá nhân nhượng và dung túng cho chàng trai này. Chỉ là thấy anh cười tức là biết anh không còn u sầu nữa, căng thẳng cũng tạm thời bị ném sang một bên. Như thế đã là quá tốt rồi. Cô lặng lẽ mỉm cười, cẩn thận quan sát anh.

"Cười lên đúng là đẹp trai hơn thật."

Hưng đưa mắt về phía cô, ngón tay cái lau đi lớp kem dính trên khoé miệng đang cong lên ấy.

"Cười với mỗi Hân thôi đấy."

Cả hai người nhìn nhau một hồi rồi tự nhiên cùng nhau phá lên cười. Có những thứ không thể nào giải thích, ví dụ tiêu biểu nhất là những hành động không có chủ đích của hai con người cùng tần số. Gặp nhau là cười, nhìn nhau cũng cười, thậm chí nghĩ đến nhau cũng cười. Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu.

"Công chúa của Hưng đang gọi này." Hân bế theo con Bông chạy vào trong bếp, đứng ngay sau lưng của anh.

"Hửm? Công chúa của ba cần gì?" Anh lau tay vào khăn khô, quay lại vuốt ve đầu của con Bông. Con vật nheo mắt nhìn ba nó, đưa lưỡi liếm láp ngón tay của anh.

"Bông bảo sắp Tết rồi, cần ba mua cho một bộ quần áo." Hân giữ lấy măng cụt của con mèo, chọc chọc vào lòng bàn tay của anh.

Anh chàng gật gù tỏ ý đã hiểu, đưa tay nhấc bổng con Bông trong tay.

"Hân nói rồi, thế thì để ba đi mua quần áo cho công chúa."

"Có thể mua luôn mấy món đồ chơi, chị thấy cũng nhiều cái hay lắm." Hân tay cầm điện thoại, giọng nói vô cùng tự nhiên.

Thái độ bình thản này của cô nàng đối lập với bộ dạng ngượng ngùng vừa rồi khiến Hưng hơi khó chịu. Anh chàng cắn môi suy nghĩ, đột nhiên đặt con vật trắng muốt lên trên đỉnh đầu của Hân.

"Cẩn thận." Anh khẽ nói với cô, tay vẫn đang điều chỉnh con mèo sao cho vững vàng.

Thường thì đối với người khác, con Bông sẽ rất hung dữ, có lẽ đã nhảy bổ lên hay cào xước da thịt của đối phương rồi. Tuy nhiên nó không bài xích Hân, ngược lại còn quấn lấy cô hơn cả ba nó. Khi được đặt lên đầu của cô, nó chỉ kêu lên vài tiếng rồi dụi măng cụt vào gương mặt của cô gái.

"Hân xem, con gái em quý Hân như thế. Hay là nhận nó làm con gái đi?"

Lời đề nghị này không trong sáng, nó khiến cô cảm thấy có phần thiệt thòi.

"Chị là mẹ của Bông, em lại là bố của nó. Thế thì chị với Hưng là gì?"

Hưng cười rất tươi, con ngươi ánh rõ lên cái nhìn vô hại: "Không sâu xa đến thế. Hân không cần bận tâm."

Dứt lời, anh đặt lại Bông vào tay của cô ngay rồi chạy tới chỗ điện thoại đang rung lên. Màn hình sáng lên, hiện lên vỏn vẹn một chữ "Hoảng". Anh nhấc máy lên, gạt màn hình rồi mở lời: "Tao đây. Gọi có gì không?"

Đầu dây bên kia lúc nào cũng chỉ phát ra vài ba âm thanh ngắn ngủi, không đầu không đuôi: "Tao mua vé rồi rồi."

Hưng sực nhớ ra Hoàng từng nói có một người bạn chuẩn bị khai trương quán bar, muốn mời anh em thân thiết đến góp vui. Hoàng không muốn tới một mình nên đã rủ thêm Hưng cùng đi, có vẻ là để tránh mấy bàn chào rượu bất đắc dĩ.

"Tao biết rồi. Bao giờ mày bay?" Hưng gạt vòi nước, rót lấy một cốc đầy.

"Chắc tối thứ Bảy, lúc ý mới xong thủ tục."

Hân thấy Hưng đang đứng yên một chỗ thì lên tiếng gọi anh: "Có chuyện gì đấy?"

Đột nhiên đầu dây bên kia phát ra tiếng động, Hoàng loẹt xoẹt cái gì đó rồi mới lên giọng: "Chị tao à?"

"Không lẽ chị tao." Hưng đáp lại cụt ngủn, giơ máy ra trước mặt Hân đồng thời bật loa ngoài.

"Ơi, chị đây." Hân lên tiếng, chăm chăm nhìn vào điện thoại.

"Thứ Bảy em lên, nhớ dọn qua nhà cũ cho em đấy."

"Rồi rồi, chị sẽ không quên đâu."

Hân đặt con Bông xuống đất, vươn vai một cái: "Xong nhiệm vụ rồi. Giờ chị về đây."

"Vâng. Hân cứ tự nhiên." Hưng gật gù nhìn cô.

Cô nàng rảo bước tới cửa, trước khi rời đi còn ngoái đầu nhìn lại một cái. Tâm trạng của Hưng có thể thay đổi rất nhanh nhưng nhìn chung vẫn chưa tháo bỏ được gánh nặng. Chuyện gia đình của anh cô không hề hay biết gì, gặng hỏi cũng không nên. Tốt nhất vẫn là giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Nghĩ đến đây cô gái mỉm cười, vẫy tay với anh. Chàng trai đáp lại bằng cái vẫy tay tương tự và rồi khuất đi sau tấm gỗ tối màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro