Chương 34:Con đường dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Ngày hôm sau, Phó Ngàn Tư vẫn còn đang ngủ thì bị tiếng chuông đánh thức.

Vốn dĩ ngủ rất sâu, bị một hồi tiếng chuông quấy rối không thể nào không tỉnh , cô khó chịu duỗi tay ở trong chăn sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể chạm đến chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi.

Tư duy vẫn còn chút trì độn,Phó Ngàn Tư căn bản không nhớ được tiếng chuông báo động này rốt cuộc là đến từ đâu, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là muốn trùm chăn ngủ đủ.Nhanh chóng kéo chăn qua đầu, cô đem cả người quấn chặt như một con nhộng , cố gắng không để âm thanh làm quấy nhiễu giấc ngủ.

Chuông di động kêu "Tích tích tích" một hồi, cuối cùng trong phòng ngủ cũng im lặng trở lại. Ngay khi ý thức của Phó Ngàn Tư sắp chìm lại vào giấc ngủ, cô lại nghe thấy nó tiếp tục vang lên .

Vang lên vài tiếng, tựa hồ có ai đó đã giúp cô tắt nó đi.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó chiếc chăn bông trên đỉnh đầu bị ai đó kéo ra, không khí mát mẻ trong lành đột nhiên tràn vào, Phó Ngàn Tư chậm rãi mở to mắt.

Kỷ Hàn Trình hẳn là vừa ra khỏi phòng tắm , trên người anh lúc này vẫn còn mang theo hơi nước, hơi hơi cong lưng, duỗi tay vén tóc cho cô : "Ngủ thêm một lát ?"

Phó Ngàn Tư lúc này vẫn còn rất buồn ngủ , nghe xong lời này tự nhiên muốn khép lại mí mắt, nhưng ngoài miệng vẫn chậm rì rì nói một câu: "Không muốn, em muốn rời giường. Muốn ăn bữa sáng cùng anh."

Kỳ thật, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cả hai không giống nhau, mặc dù bây giờ đã kết hôn hơn nửa năm, số lần cả hai cùng nhau ăn bữa sáng cùng lắm có thể đếm được trên đầu ngón tay .

Tối hôm qua Phó Ngàn Tư không biết vì cái gì lại tâm huyết dâng trào nhất quyết muốn cùng anh dùng bữa sáng, thậm chí còn đặt cả báo thức trên điện thoại.

Thấy cô buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt, Kỷ Hàn Trình nhẹ giọng nói: "Buổi tối anh sẽ ăn cùng em."

Cô lắc đầu, nhưng lắc đầu thì lắc đầu, giường vẫn là nơi mềm mại thoải mái nhất.

Sau một lúc, cô đưa tay ra khỏi chăn bông, nhắm hờ mắt và mở rộng vòng tay với Kỷ Hàn Trình.

Ánh sáng trong phòng ngủ nhạt nhoà, Phó Ngàn Tư mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh lá cây đậm, da thịt lộ ở trong không khí. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung ở trên đầu vai trắng nõn,cánh tay mảnh khảnh dưới ánh sáng mịn màng trắng sáng, có một loại đẹp đến kinh tâm động phách .

Cô ngửa đầu nhìn anh,giang hai tay,nói: "Anh ôm em"

Hầu yết Kỷ Hàn Trình nhẹ lăn, anh cong lưng, kìm nén đem người từ trong ổ chăn ôm ra.

Tay Phó Ngàn Tư vòng lên cổ anh,cô cúi mặt cười thầm.

Làm nũng còn nhiều hơn mười phần.

Sau khi thân thể bay lên , chỗ nào đó đột nhiên đau nhức , cô không khỏi "A" một tiếng, nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi bên tai : "Làm sao vậy?"

Còn mặt mũi hỏi.

Phó Ngàn Tư cau mũi, cô nhỏ giọng oán trách: "Không phải là do anh cả sao."

Kỷ Hàn Trình duờng như rất vừa ý với câu trả lời này, anh cong môi mỉm cười .

Một đường được anh ôm vào phòng tắm, Phó Ngàn Tư rốt cuộc cũng khôi phục lại chút tinh thần.

Chân sau khi đứng ở trên mặt đất, vẫn là có chút bủn rủn.

Kỷ Hàn Trình đi về phòng thay quần áo,Phó Ngàn Tư đánh răng cũng không an phận, vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa ló đầu ra ngoài tìm anh.

Sau một lúc,cô cau mày quay lại đánh răng đứng trước gương, nhìn thấy chính mình lúc này tóc dài rối tung, cổ bả vai tất cả đều là dấu hôn.

Dưới làn da trắng mịn, dấu vết thoạt nhìn còn trông sáng hơn, ở cổ.. ở xương quai xanh đỏ bừng hoa lệ.

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng Phó Ngàn Tư cảm thấy tối hôm qua hai người thật sự có chút phóng túng quá mức.

Muốn mắng người đàn ông chó không biết tiết chế, lại bỗng nhiên nhớ tới chính mình giống như cũng rất phối hợp.

Nhắm mắt lại,ánh sáng ấm áp,hơi thở bị xâm chiếm,cả người nóng bừng, mồ hôi không ngừng đung đưa theo mỗi chuyển động, tiếng nức nở nỉ non...... Phảng phất tất cả đều hiện diện ngay trước mắt.

Hai gò má cô không nhịn được nóng hổi khi nhớ lại khung cảnh ngày hôm qua, nhanh chóng dời tầm mắt, một bên đánh răng, một bên xoay người bí mật nhìn lén động tĩnh bên ngoài.

Kỷ Hàn Trình đang đeo cà vạt, hôm nay anh mặc âu phục màu đen, tay đang nắm chặt chiếc cà vạt ở trước gương điều chỉnh qua lại một chút trông vừa lạnh lùng lại vừa có chút ẩn ẩn khắc chế.

Hoàn toàn khác với bộ dáng tối hôm qua ,lúc này tựa như hai người.

Vẻ ngoài của người đàn ông chó thật là rất biết cách lừa gạt người.

Có lẽ là do hiện giờ có một số nội dung không lành mạnh trong đầu cho nên ngay cả khi lúc này cô được nhìn thấy mỹ nam cô cũng cảm thấy rất không vừa mắt, thậm chí cô còn tự đánh giá hình ảnh này rất trá hình, nhìn sau cũng cảm thấy anh văn nhã nhưng lại rất cầm thú.

@@

Quả thực là không thể tiếp tục nhìn nữa, nhìn nữa xem chừng cô lại nghĩ gì đâu.

--

Dì Trương từ sớm đã chuẩn bị buổi sáng , bà còn đang nghĩ tại sao hôm nay không thấy Kỷ Hàn Trình xuống dùng bữa thì nhìn thấy anh cùng Phó Ngàn Tư tiến vào phòng ăn.

Bà mỉm cười đặt cháo trong tay xuống bàn : "Khó có khi nhìn thấy phu nhân dậy sớm như vậy."

Phó Ngàn Tư vừa ngáp vừa ngồi vào vị trí cuối bàn: "Nhưng cháu buồn ngủ quá."

Dì Trương cũng là người từng trải, làm sao không hiểu chuyện của người trẻ : "Hôm nay vẫn là những món như thường lệ, nếu có gì đặc biệt hãy dặn dò xuống dưới dì sẽ theo đó mà chuẩn bị."

Bữa sáng hôm nay theo kiểu Trung Quốc, trên bàn ăn bày năm sáu món, màu sắc tươi tắn, thoạt nhìn rất thích hợp để dùng buổi sáng . Bên cạnh còn có một cái tô lớn , bên trong là rau chân vịt cùng cháo tôm đã bóc vỏ .

"Không cần, dì cứ làm dựa theo khẩu vị ngày thường là được." Thức dậy quá sớm, Phó Ngàn Tư lúc này làm gì  có tâm tình ăn uống, cô chỉ là vì muốn cùng anh dùng bữa sáng mà thôi.

Giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác.

Kỷ Hàn Trình cầm một cái bát lên, múc cho cô non nửa bát rồi đặt ở trước mặt.

Cháo trắng thơm, các hạt gạo được đun đến khi nở bung, rau chân vịt màu xanh lục được xắt nhuyễn, cùng tôm bóc vỏ được trang trí ở giữa.

Có mùi thơm thoang thoảng của gạo.

Phó Ngàn Tư dùng thìa thử một chút, cũng không biết là do tâm trạng hôm nay của cô vui vẻ hay là do cháo nấu quá ngon mà cảm thấy bữa sáng hôm nay không tệ chút nào. Vì vậy, sau khi ăn hết non nửa bát nhỏ , cô đẩy bát về phía anh: "Em còn muốn thêm nữa."

Kỷ Hàn Trình mỉm cười, lại cho cô thêm một ít.

Khi dùng bữa,Kỷ Hàn Trình đặc biệt rất kiệm lời, hoàn toàn tuân theo quy củ "Khi ăn không nói" nhưng Phó Ngàn Tư thì lại hoàn toàn trái ngược, cô lướt Weibo, nhìn thấy cái gì đẹp liền muốn cùng anh trò chuyện nói vài câu.

Kỷ Hàn Trình tự nhiên cũng dung túng thái độ tùy ý này của cô, nghe cô nói một hồi, sau đó thì đổi sang chế độ thúc giục: "Kỷ Hàn Trình ,sao anh lại không ăn nhanh lên, không muốn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nữa à."

Giống như lý đều là của cô hết.

Anh nghiêng mắt nhìn cô tuy rằng  không nói một lời nhưng ánh mắt lại  tựa hồ như đang nhắc nhở cô cái gì.

Phó Ngàn Tư bị ánh mắt này làm cho chột dạ, cô siết chặt cán thìa và hắng giọng: "Ông xã, anh còn không mau ăn nhanh lên, anh còn phải đi làm......"

Lời nói còn chưa dứt, trên môi đã bị hôn một cái.

"Em cảm thấy là do em may mắn hay là bởi vì anh còn phải đi làm." Hôn xong còn thong thả làm ra một cái tổng kết.

Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Nhưng cũng  không thể vì vậy mà uy hiếp người."

Mặc dù cô đã không chọc tức anh nữa.Nhưng đến cuối cùng, ăn xong một bữa sáng, Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng không tránh được móng vuốt của sói xám, Kỷ Hàn Trình so với ngày xưa chậm hơn mười lăm phút mới ra đến cửa.

--

Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Ngàn Tư vẫn là quay trở về phòng ngủ tìm ngu công.

Tối hôm qua bị anh lăn lộn đến mức tinh lực cạn kiệt, cơ hồ là vừa dính vào ổ chăn liền ngủ.

Sau khi tỉnh lại , vốn dĩ còn định vẽ phác thảo nhưng cuối cùng lại bất lực di chuyển người không nổi.

Không phải cô không thoải mái, dù sao thì hai người đã làm nhiều lần như vậy, cho dù là tối hôm qua lăn lộn quá mức, cũng ở trong phạm vi có thể chịu đựng, mà vốn dĩ Kỷ Hàn Trình cũng sẽ không làm tổn thương cô.

Chỉ là......

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Tòng thử quân vương bất tảo triều.
                 
Lại nói, ngày hôm qua bọn họ mới chính thức xác lập tâm ý đối phương, Kỷ Hàn Trình trước khi ra cửa còn điên cuồng hôn cô.

Nghĩ vậy, cô liền mở điện thoại gửi cho Kỷ Hàn Trình một tin nhắn: 【 Ông xã 】

Dù sao ở khoảng cách xa như vậy, Kỷ Hàn Trình cũng không thể uy hiếp được cô, Phó Ngàn Tư gửi hai chữ này còn rất trơn tru.

Sau đó lại thêm một câu làm nũng: 【 Anh đang làm gì vậy? 】

Sau khi gửi đi trước tiên là bị chính mình làm buồn nôn ,sau đó cô thầm cười trong lòng, tưởng tượng không biết Kỷ Hàn Trình với khuôn mặt lạnh lùng và điềm tĩnh trong bộ vest và giày da ở bên đó không biết sẽ có biểu cảm gì khi nhận được tin nhắn như vậy trong văn phòng.

Sau khi vui vẻ một lúc, cô đột nhiên lấy lại tinh thần.

Tại sao cô lại hành động như một cô gái ngọt ngào trong trắng đang yêu?

Điều này thật quá xấu hổ, nhưng cũng có phải là cô đang giả vờ yêu đâu chứ.

Vì vậy, cô đi đến phòng làm việc nhỏ trên tầng hai mở ra phần mềm bắt đầu vẽ.

Phó Ngàn Tư là kiểu người có thể bình tĩnh ngay cả khi cô ấy đang chơi, và hiệu quả công việc của cô ấy sẽ rất cao khi cô ấy không lười biếng.

Cô tạm gác "tình yêu" lại sau lưng, đắm chìm trong bản thảo hơn một tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên kiểm tra xem Kỷ Hàn Trình có trả lời điện thoại hay không.

Cuối cùng cũng họa xong và nhận được khoản thanh toán cuối cùng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Phó Ngàn Tư mở Weibo, dựa theo yêu cầu của biên tập phát một cái nội dung quảng bá cho bản thảo sắp tới.

Đúng lúc này, trên QQ nhận được một tin nhắn đến từ "Cá ướp lạnh".

"Cá ướp lạnh" cũng là một họa sĩ và chuyên vẽ về bối cảnh cho một công ty game, làm bạn với cô nhiều năm nhưng chỉ dừng lại ở tư cách cư dân mạng chứ chưa từng gặp nhau ở ngoài đời.

Cá ướp lạnh đã hỏi cô: 【 A Biu, đang vẽ phác thảo à? 】

ID mà Phó Ngàn Tư đăng ký có tên là "A Biu", lấy cảm hứng từ biểu tượng cảm xúc thể hiện tình yêu, sau thành danh vẫn không sửa, mọi người đều gọi cô theo tên ID.

Phó Ngàn Tư chỉ gửi một chữ "Ừm" qua đó.

Cá ướp lạnh: 【 Công ty tớ đang chuẩn bị cho ra mắt một nhân vật mới trong 《 Hoang phong 》, trong hai ngày qua họ đều dồn tất cả tài lực tìm kiếm nguồn viện trợ từ nước ngoài. 】

【 Tớ cảm thấy phong cách của cậu rất thích hợp 】

《 Hoang phong 》là một trò chơi thẻ bài lấy cốt truyện thần thoại thượng cổ "Sơn Hải Kinh" làm bối cảnh chính , tất cả các nhân vật đều dẫn dắt người chơi vào một thế giới quan hùng vĩ. Ngay khi vừa mới ra mắt, nó đã lọt vào top 3 game mobile bán chạy nhất trong nước với những nhân vật lộng lẫy, phiêu dật và cực kỳ hoành tráng đẹp mắt, được đánh giá là game xuất sắc nhất trên thị trường game Trung Quốc hiện nay.

Đến nay, kể cả những người không chơi không ai không biết《 Hoang phong 》.

Phó Ngàn Tư lúc trước cũng vì náo nhiệt mà tải về chơi chơi, sau khi bỏ ra mấy vạn mua trang bị vật phẩm xinh đẹp cho nhân vật , cô lại cảm thấy nó cũng không còn gì thú vị , ngay cả nhìn cũng ghét bỏ.(Lời edit:Người ta chơi thắng được vật phẩm mới thú vị,bà bỏ tiền ra trang bị cho đã mắt khỏi mệt lòng thì còn vui gì nữa chứ @@)

Ngược lại, Lương Tử Kỳ lại là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của trò chơi này,  anh ta tiêu hàng trăm nghìn đến hàng triệu đô la mỗi năm, anh ta đã thay đổi bản thân từ một người không phải là đội trưởng thành có hơn 300 SSR và rất nhiều thẻ UR.

Cá ướp lạnh: 【 Nếu cậu có hứng thú, tớ sẽ nói về cậu với tộc trưởng 】

A biu: 【 Cái này nhất định phải làm việc đúng giờ sao? 】

Cá ướp lạnh: 【 Ừm, nếu cậu xác định gia nhập, nhất định sẽ theo khuôn giờ làm việc nhất định và sẽ có một văn bản thảo thuận giữa hai bên. Quên mất là công ty cũng có xe đưa đón, nếu tăng ca trợ cấp cũng rất tốt, tiền lương cuối tháng đảm bảo sẽ hạ gục các công ty khác 】

【Bức tranh gốc có 10k +】

Phó Ngàn Tư trước nay chưa từng vẽ nhân vật trong game, mặc dù là có chút động tâm nhưng cô lại nhanh chóng nói: 【 Thôi quên đi, tớ không muốn làm việc 】

Kỳ thực kể từ sau khi tốt nghiệp đại học , Phó Ngàn Tư hầu như chưa từng đặt chân ra ngoài xã hội để làm việc, cô đã dành thời gian nửa năm để ra nước ngoài vui chơi, sau đó trở về Trung Quốc một thời gian, và năm nay thì kết hôn.

Thậm chí cô cũng tương đối đơn giản trong việc nhìn nhận vấn đề, chỉ cần làm theo trái tim của cô mách bảo và hoàn thành nó tốt là được.

Mặc dù cô cũng có chút hứng thú với cuộc sống nơi công sở mà cô chưa từng trải qua đó, nhưng hứng thú không có nghĩa là phải tự mình chuốc lấy cực khổ, tiền lương một tháng không đủ mua một chiếc túi là chuyện nhỏ, đi làm dậy sớm ngủ trễ lại không thể cùng bạn bè tụ hội đó mới là chuyện lớn.

Cá ướp lạnh biết Phó Ngàn Tư một thời gian, và mặc dù cô ấy không biết chi tiết, nhưng cô ấy cũng biết rằng cô luôn ở trong trạng thái nhàn rỗi, và gia đình cô có lẽ khá giàu có,cho nên cũng không đòi hỏi cô có thể làm nên được chuyện gì to lớn, lần này cô ấy hỏi dò chỉ là do tính cố chấp muốn thử vận may.

Sau khi trả lời Cá ướp lạnh, Phó Ngàn Tư duỗi eo, đột nhiên nghĩ đến một tình huống mà các cặp đôi rất dễ chia tay mà cô thường hay thấy trên mạng, một là một bên rất bận, không có thời gian rảnh rỗi còn một bên thì quá nhàn,nhàn đến mức cảm thấy vô dụng.

Nó dường như phù hợp với tình hình hiện tại của cô và Kỷ Hàn Trình.

Cô đã nhanh chóng tìm kiếm giải pháp ngay cho tình huống này, và hóa ra chín trong số mười bài viết đều yêu cầu cô trở thành một người vợ và người mẹ tốt, ân cần, dịu dàng và ngoan ngoãn... là kiểu ước mơ của bao đàn ông sau khi phải vật lộn với xã hội.

Phó Ngàn Tư bĩu môi, cô ấy là lấy chồng hay mời ông cố nội về đây?

Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động đang ở chế độ im lặng liên tục sáng lên, cô nghiêng người nhìn thấy tên ID người gọi, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.

"Ngàn Tư." Giọng nói trầm thấp của Kỷ Hàn Trình vang lên ở đầu dây bên kia, có chút trêu chọc tim gan ngứa ngáy.

Phó Ngàn Tư hắng giọng: "Sao bây giờ anh mới rảnh gọi cho em?"

"Vì đang là giờ nghỉ trưa." Kỷ Hàn Trình giơ tay nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa.”

"Ồ, hôm nay anh bận à?"

Kỷ Hàn Trình nói "Ừm".

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phó Ngàn Tư.

Trong ấn tượng, chỉ cần anh có ở công ty thì không có ngày nào là không bận, trước kia giả bộ quan tâm anh, nhiều lắm chỉ biết nói với anh một câu vất vả rồi, lúc này lại có rất nhiều điều suy nghĩ trong đầu muốn nói với anh.

Thậm chí cô còn cảm thấy có chút đau lòng.

Sau khi sự đau lòng qua đi, bằng cách nào đó, từ "mát xa" đã hiện lên trong tâm trí cô.

Cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: "Vậy khi anh trở về, em sẽ mát xa cho anh."

Chẳng phải trong phim đều làm như vậy sao?

Một người đàn ông sau một ngày bận rộn trở về nhà, vợ anh ta sẽ xoa đầu bóp chân hoặc cái gì đó, sau đó hai người sẽ rúc vào nhau trò chuyện thân mật??

Tuy rằng cô không quen làm mấy loại chuyện khá buồn nôn này nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể dịu dàng một lần.

Ai ngờ,cô lại quên mất Kỷ Hàn Trình, kẻ chuyên không theo kịch bản và rất biết làm phá tan hoàn cảnh lãng mạng, nghe xong lời này, cô chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên kia kèm theo câu nói : "Có phải là loại mát xa như anh đang nghĩ không?"

Phó Ngàn Tư: "......"

Quên đi, trước mặt một tên đàn ông miệng hư nhiều thủ đoạn, đi theo con đường dịu dàng xem ra thật sự không cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro