Chương 35:Tốt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Con đường dịu dàng mà Phó Ngàn Tư muốn theo đuổi cứ vậy mà bị Kỷ Hàn Trình bóp chết khi còn ở trong nôi.

Phó Ngàn Tư đã từ bỏ kế hoạch này, và tố cáo hành vi lưu manh của anh ngay trên điện thoại, sau khi cúp máy, cô tự mình suy nghĩ về điều đó và tâm trạng của cô trở nên rất tốt.

Cô tùy ý ngâm nga một bài hát, nhân tiện kiểm tra tin nhắn WeChat, mới phát hiện hơn nửa tiếng trước, Kỷ Hàn Trình đã gửi cho cô một tin nhắn trả lời : [Vừa mới kết thúc cuộc họp. 】

Chắc lúc đó cô đang vẽ không để ý nên anh mới trực tiếp gọi lại cho cô.

Vốn dĩ hai người đã nói chuyện điện thoại rồi, tin nhắn này không trả lời cũng không sao, nhưng cô vẫn gửi tin nhắn cho anh.

Để tránh làm chậm trễ công việc của Kỷ Hàn Trình, cô còn cố ý ghi chú rõ "Nếu có thời gian rảnh hãy trả lời" và thêm một cái biểu tượng cảm xúc "Xinh đẹp.jpg".

Sau khi gửi nó, Phó Ngàn Tư nhìn lịch sử trò chuyện và bắt đầu tự mãn — cuộc trò chuyện không yêu cầu chồng phải trả lời nếu đang có công việc bận, và cô thực sự là một người vợ tuyệt vời và chu đáo.

Kỷ Hàn Trình đã trả lời sau hơn một giờ sau đó.

Khi đó, Phó Ngàn Tư đang ngồi trên chiếc ghế sô pha gần cửa sổ xem tiểu thuyết, vừa nhìn thấy tin nhắn Kỷ Hàn Trình, cô lập tức chống cánh tay ngồi dậy, khoanh chân suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu trả lời.

Trên thực tế, hai người cũng thường cùng nhau nói về những nội dung rất tầm thường và phi logic.

Có thể một giây trước cô đang nói với anh về thời tiết hôm nay, thì giây tiếp theo cô sẽ chuyển sang nói về việc bữa trưa hôm nay cô đã ăn gì. Và dĩ nhiên cô sẽ là người nói nhiều hơn anh một chút, nếu cô thấy bất cứ điều gì thú vị, và nếu có bất kỳ tin tức nào trên Weibo hot, cô đều sẽ chia sẻ với anh.

Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy bài viết về chuyên mục "Phổ biến kiến thức khoa học và sức khỏe " trên vòng tròn bạn bè,Phó Ngàn Tư cũng muốn share cho anh nhìn .

Cũng không biết Kỷ Hàn Trình lấy đâu ra thời gian đọc kỹ như vậy, dù sao sau đó anh cũng viết phản hồi đơn giản lại cho cô, tỷ như mục X sai, mục XX không chặt chẽ.

Anh không bao giờ thích thêm dấu câu hay biểu tượng cảm xúc nào khác khi gửi tin nhắn, vì vậy Phó Ngàn Tư đã tự cảm thấy rằng anh đang khiêu khích và ngấm ngầm bóp chết chỉ số IQ của cô khi một câu khô khan như vậy được đặt ở đó.

Thậm chí trong một khoảnh khắc, cô còn cảm thấy hành vi của mình rất giống với người trung niên đã có tuổi khi nhìn thấy kiến ​​thức về giữ gìn sức khỏe, nóng lòng muốn chuyển nó đến cho một thế hệ trẻ, sau đó được "phổ biến hóa" bởi người thế hệ trẻ đó một cách chậm chạp và đầy khinh thường.

Phó Ngàn Tư có chút đau đầu: 【Cái này là do một tiến sĩ sinh vật học trong vòng bạn bè đăng lên, bình thường trông rất đáng tin cậy, ai biết được đều là giả đâu chứ】

【 Kỷ Hàn Trình , có phải anh lại đang cười nhạo em không ? Có hay không? Không cho nói dối 】

Kỷ Hàn Trình bật cười,thành thật mà trả lời: 【 Không có 】

【 Thật sự không có? 】

【 Ừm, không có 】

Như vậy còn được.

Cô rất hài lòng về câu trả lời này.

Chỉ là vừa mới thỏa mãn được mấy giây, đã nhìn thấy Kỷ Hàn Trình hỏi thêm: 【Tiến sĩ sinh học, nam hay nữ? 】

Phó Ngàn Tư ngoài mặt phàn nàn nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: 【 Kỷ Hàn Trình, anh không cảm thấy mình rất chua sao? 】

Đối phương còn thừa nhận rất nhanh: 【 Lần đầu tiên phát hiện? 】

Làm sao người đàn ông chó này lại có thể nói đúng ý cô như vậy.

Khóe môi Phó Ngàn Tư từng chút nhếch lên, cô lập tức tắt điện thoại ôm lấy gối, chân còn đạp chăn vài cái.

Cô cảm thấy rằng nếu mình động đậy nữa, cảm xúc ngọt ngào trong lòng sẽ tràn ra khắp màn hình thôi.

--

Vào buổi chiều, Lương Khấu đã gọi điện và rủ Phó Ngàn Tư đi mua sắm cùng cô.

Bởi vì thân thể Phó Ngàn Tư hôm nay đặc biệt không thoải mái, cô chỉ muốn nằm liệt trên giường như một con cá ướp muối, sau một thời gian dài tự đấu tranh tâm lí, cô quyết định tắt ứng dụng tiểu thuyết và bước xuống sofa.

Khi chuẩn bị ra ngoài, để tiện cho việc đi lại cô đã đổi sang một đôi giày bệt đơn giản.

Chiều cao của Phó Ngàn Tư được coi là trên trung bình nhưng vì thường đi giày cao gót ra ngoài ,cho nên chỉ cần Lương Khấu liếc mắt một cái đã phát hiện ra hôm nay Phó Ngàn Tư có gì khác thường ,sau đó không phụ kì vọng , cô ấy tung ra một đòn chí mạng : "Tư bảo, cậu đang mang thai à?!"

Phản ứng đầu tiên của Phó Ngàn Tư là nhìn xuống bụng của mình - một tháng sau khi bị thương qua đi, cô luôn cảm thấy mình lúc nào cũng thích nằm liệt trên giường và có rất nhiều thịt ở bụng. Vì lý do này, cô đã mời một huấn luyện viên đến nhà.

Tuy rằng vị huấn luyện viên kia nói vóc dáng cô hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng Phó Ngàn Tư vẫn chăm chỉ tập luyện hàng ngày.

Nói một cách hợp lý, những chỗ có thịt kia đã sớm bị cô tống đi rồi mới phải.

"Không phải có baby. Vậy cậu mang giày bệt làm gì?"

Phó Ngàn Tư hiểu ra, thay đổi chủ đề và nắm lấy tay Lương Khấu: "Tớ mua nó vào tuần trước. Hơn nữa đi giày cao gót nhiều sẽ rất mệt."

Nếu chuyện này xảy ra với một người khác, có lẽ Lương Khấu sẽ tin.

Nhưng từ miệng Phó Ngàn Tư, mức độ tin cậy sẽ giảm đi rất nhiều. Tủ giày rộng bằng nửa căn phòng, có thể mang trong 365 ngày mà không hề bị trùng lặp, mang ra ngoài không thiếu  những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ ,với một người yêu cái đẹp như Phó Ngàn Tư ,đi giày cao gót sẽ bị mệt?

Lương Khấu bị cô kéo, trong đầu có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô ấy vẫn cố nén lại mà không nói.

Bởi vì cô ấy phát hiện, mặc dù hôm nay Phó Ngàn Tư mặc một chiếc áo len cashmere mỏng cổ lọ nhưng trên cổ cô vẫn thấy rõ những dấu hôn mờ nhạt.

Đột nhiên hiểu ra được điều gì đó.

"Nhưng mà, cậu không định sinh bé con sao?" Đi dạo hơn ba tiếng đồng hồ, Lương Khấu mua được hai đôi giày và ba bộ quần áo, hai người kêu tài xế lái xe đến một khách sạn năm sao gần đó để dùng bữa, sau đó cùng nhau đi uống trà chiều.

Phó Ngàn Tư đang giơ điện thoại di động lên để chụp lại những món tráng miệng tinh xảo trên bàn: "Muốn chứ." Dừng một chút: "Nhưng chưa đến lúc."

Cô với Kỷ Hàn Trình chỉ vừa mới xác nhận tình cảm với nhau vào hôm qua, nào có chuyện vừa mới thổ lộ xong đã tính chuyện sinh bé con, nhất định phải có một giai đoạn gì đó cần có ở giữa.

Nhưng bất quá......

Phó Ngàn Tư tim đập thình thịch, hai tay như nhũn ra, có chút suy nghĩ lung tung: “Nhưng hình như tháng này bà dì tớ còn chưa đến."

Lương Khấu đột nhiên trở nên hưng phấn: "Vậy là tớ sắp được làm mẹ nuôi rồi sao?!"

Phó Ngàn Tư vẫn còn hơi choáng váng, cô kiểm tra lịch và xác nhận rằng cô đã thực sự bị trễ năm ngày.

Thực ra năm ngày cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng vấn đề là kỳ kinh nguyệt của Phó Ngàn Tư mỗi lần đều đến tương đối đúng giờ, bình thường chỉ dao động trong một hoặc, hai ngày.

Đây hẳn là lần đầu tiên nó bị trì hoãn lâu như vậy.

Lương Khấu cúi đầu xuống và bắt đầu tìm kiếm: Bao lâu thì phát hiện ra bản thân đang mang thai.

Phó Ngàn Tư im lặng đặt điện thoại xuống. Không phải chuyện mang thai là chuyện xấu, chỉ là nó đến quá đột ngột khiến người ta chưa kịp chuẩn bị mà thôi.

Cô muốn nói cho Kỷ Hàn Trình biết, nhưng lại đột nhiên phát hiện mình còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, chưa có gì gọi là chắc chắn cho nên không cần phải lo lắng.

Vì vậy cô đã cùng Lương Khấu tìm kiếm "Các triệu chứng mang thai" trên internet, con người có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy, biết rõ tìm tòi so với việc đi tìm bác sĩ là hành vi cực kỳ không đáng tin cậy nhưng vẫn là một mực muốn tìm hiểu.

Tìm được vài kết quả, Phó Ngàn Tư bắt đầu xem từng bài. Có người nói chán ăn, có người nói rất thèm ăn, có người nói bụng sẽ sưng đau, có người nói... Dù sao thì cô cho rằng tất cả đều đó đều phù hợp với mình.

Nếu cô thực sự mang thai, Kỷ Hàn Trình sẽ hạnh phúc hay buồn bã.

Nếu anh dám không vui......

Phó Ngàn Tư định thần lại, phát hiện chính mình bây giờ đang ứng với phỏng đoán "Trong thời gian này,tâm tư của mẹ sẽ tương đối mẫn cảm ".

Cô đặt điện thoại xuống vì không muốn đọc nữa : "Lương Khấu, chút nữa cậu cùng tớ đến bệnh viện kiểm tra thử được không?"

Lương Khấu gật gật đầu: "Được."

Phó Ngàn Tư đứng dậy đi toilet.

Điều kỳ lạ là khi cô mới bước được vài bước, trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ rằng nếu cô thực sự mang thai thì hình như có chút phiền phức, bởi vì cô không muốn phải có con sớm như thế này, nhưng khi cô đi đến cửa WC, cô đã vui vẻ trở lại——ngay cả biện pháp tránh thai cũng không ngăn được, thì có phải sức sống của đứa bé của họ có phải đặc biệt ngoan cường quá hay không.

Hơn nữa, cô sẽ sinh ra một tiểu Trình Trình nho nhỏ sao?

Với ngoại hình của họ, bé con sinh ra nhất định sẽ rất dễ thương và xinh đẹp......

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu Phó Ngàn Tư đã không ngừng thay đổi liên tục, từ "Ngàn vạn đừng mang thai" thành "Kỳ thật bây giờ sinh một bé con cũng không phải không thể"...... Cuối cùng thì nghĩ đến việc cô nên đặt tên gì cho bé con.

Kết quả là ngay khi bước vào toilet, tâm trạng của cô bắt đầu trở nên phức tạp.

Lương Khấu đợi một lúc, thấy Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng đi ra,cô ấy  đứng dậy đi đến gần: "Hiện tại chúng ta đi ngay sao?"

"Không" Phó Ngàn Tư lắc đầu "Bà dì của tớ đến rồi."

Lương Khấu: "......"

--

Một tình tiết nhỏ, không thể nói là mừng, cũng không thể nói là lo.

Phó Ngàn Tư hồi phục nhanh chóng, như thể tai nạn này chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, một vấn đề khác đã xảy ra, không biết chuyện gì mà cô lại bị đau rất nhiều trong kỳ kinh nguyệt lần này của mình.

Bởi vì Lý Quân Hoa trước đây luôn chú ý đến khía cạnh này, bà ấy đã nuôi dạy con gái mình hết sức cẩn thận, đồng thời còn nhờ bác sĩ gia đình chăm sóc cô từ khi cô còn rất nhỏ.

Vì vậy, cô chưa bao giờ bị tra tấn bởi những cơn đau như thế này , và kinh nguyệt của cô cũng sẽ không khác gì bình thường ngoại trừ việc mình ra máu.

Phó Ngàn Tư luôn sợ đau, sau khi chia tay Lương Khấu trở về nhà thì hầu như cô đều nằm trên giường không dám động đậy, chỉ cảm thấy trong bụng có thứ gì đó đang khuấy động, đau đớn vô cùng.

Dì Trương chuẩn bị cho cô một túi chườm nóng, sau đó còn hầm đường đỏ mang lên, cô chỉ ăn mấy ngụm liền uể oải ngã xuống giường.

Đau bụng và không thể ngủ được, Phó Ngàn Tư đã bật trình chiếu và xem vài bộ phim hot gần đây, ý đồ muốn phân tán lực chú ý nhưng vẫn không thành công.

Dì Trương thỉnh thoảng đến thay túi chườm nóng, đảm bảo rằng túi chườm luôn duy trì nhiệt độ thích hợp nhất.

Sau đó cô cảm thấy bụng dần dần trở nên thoải mái hơn một chút.

Khi cửa phòng ngủ mở ra, Phó Ngàn Tư đang dựa lưng vào thành giường. Cô khép hờ mi mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi vào, lập tức từ trong chăn ngồi thẳng dậy.

Tại sao Kỷ Hàn Trình lại trở về mà không nói với cô lời nào, lúc này đầu tóc cô đã rối tung , thân thể cũng đau đớn, gánh nặng thần tượng của cô sắp sụp đổ mất rồi anh có biết không?

Còn chưa kịp oán trách xong đã có một cơn đau nhói nhẹ khác đến.

Kỷ Hàn Trình đã ngồi xuống bên giường, thấy cô chuẩn bị đứng dậy, anh đưa tay nhẹ nhàng đỡ vai cô, chỉnh lại chiếc gối sau lưng cô, thấp giọng hỏi: "Dì Trương nói em đã đau mấy tiếng rồi, tại sao lại không nói cho anh biết? "

Hai tay anh đặt lên bụng dưới của cô qua lớp chăn, nhẹ nhàng xoa nắn.

Giọng điệu và hành động nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta càng cảm thấy ủy khuất hơn.

Cô mím môi thì thầm: "Nói với anh cũng vô ích ."

Kỷ Hàn Trình xoa tóc cô: "Để bác sĩ tới xem cho em, được không?"

Phó Ngàn Tư lắc đầu: "Hôm nay đừng đi, em không muốn di chuyển" Sau một lúc dừng lại, cô nói thêm: : "Dùng túi chườm nóng, còn uống thêm một chút đường đỏ, bây giờ cũng cảm thấy tốt hơn rồi."

Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng, vươn tay vuốt lại những sợi tóc rối ở bên mai cô: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi.”

"Còn anh thì sao?"

"Anh ở cùng em."

Phó Ngàn Tư vui vẻ hơn một chút: "Vậy em sẽ dựa vào vòng tay anh nghỉ ngơi."

Kỷ Hàn Trình ban đầu còn sợ chính mình sẽ làm ảnh hưởng tới cô, sợ di chuyển sẽ càng khiến cô khó chịu, vì vậy anh cười nhẹ: "Được."

Anh cởi áo vest vắt qua một bên, khom người duỗi tay ôm cô vào trong lòng, hơi nhích người về phía trước, sau đó ngồi xuống bên giường, để cô dựa vào trong lòng mình.

Cách một lớp áo sơmi, Phó Ngàn Tư có thể cảm nhận được thân thể ấm áp của người đàn ông phía sau, thậm chí còn có hơi thở nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy thực an tâm.

Phó Ngàn Tư ở trong ngực anh cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Kỷ Hàn Trình, hôm nay em còn nghĩ là em mang thai cơ. Dù sao thì bà dì của em cũng đã trì hoãn nhiều ngày như vậy."

Kỷ Hàn Trình cúi đầu, cằm tựa vào đầu cô, hơi thở ấm áp: "Vậy em có vui không?"

Phó Ngàn Tư không ngờ anh lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, cô thành thật nói: "Em không biết, em có chút không vui, nhưng cũng có chút vui vẻ."

Sợ rằng thế giới hai người sẽ sớm kết thúc và cũng có phần mong chờ sự xuất hiện của một thành viên mới.

Dừng một chút, cô lại hỏi: "Còn anh? Anh có muốn giữa chúng ta có thêm một bé con không ?"

Kỳ thật đối với việc này trong lòng hai người đều hiểu rất rõ, mỗi lần ở bên nhau đều sẽ làm tốt biện pháp bảo vệ. Nhưng khi đó cô còn chưa bày tỏ tình cảm của mình với Kỷ Hàn Trình, có lẽ dù Kỷ Hàn Trình muốn có con cũng sẽ không bao giờ nói cho cô biết.

Kỷ Hàn Trình cười nói: "Em biết mà, tất cả mọi chuyện đều nghe em cả."

Chắc là được anh ôm vào lòng, cảm giác rất yên tâm, Phó Ngàn Tư cảm thấy bụng không còn đau nhiều như vậy nữa, thậm chí còn có chút khí lực cùng anh tranh cãi: " Nếu cả đời này em không muốn sinh thì sao?"

"Vậy thì không sinh nữa."

Phó Ngàn Tư không tin, giơ tay chọc vào ngực anh: "Anh đang dùng những lời tốt đẹp để dỗ em à? Bây giờ anh nghe lời em, sau này nếu anh không làm như vậy, anh không sợ em sẽ tức giận sao?"

Tính khí nhỏ của tiểu công chúa lại nổi lên rồi.

Kỷ Hàn Trình vuốt tóc cô: "Anh nghiêm túc đấy." Anh khẽ dừng một chút: “Đối với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em.”

Phó Ngàn Tư trong lòng khẽ động, lập tức nở ra một đóa hoa, cô cong khóe môi, giống như đứa nhỏ nhéo nhéo ngón tay anh một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là em muốn sinh rồi."

"Nhưng phải chờ một chút , một chút nữa...." Cô vội vàng bổ sung, ngẩng đầu nhìn anh: “Em vẫn muốn ở bên anh… hai người, chỉ chúng ta thôi.”

Kỷ Hàn Trình xoa tóc cô "Ừm" một tiếng: "Chờ đến lúc nghỉ đông, anh sẽ cố gắng dành thời gian đi cùng em được không?"

"Tuần trăng mật sao? Hình như anh vẫn còn nợ em tuần trăng mật..." Phó Ngàn Tư vui vẻ tính toán , ánh mắt cô sáng ngời: "Em muốn đi Úc, còn có Ma Rốc, nhưng mùa đông năm ngoái ở Ma Rốc rất lạnh......"

......

Sau khi tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh, một lúc sau, Kỷ Hàn Trình phát hiện ra rằng giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, anh hỏi: "Có phải lại đau nữa rồi không?"

Phó Ngàn Tư gật gật đầu.

Cơn đau này thật khó chịu , tưởng chừng như đã khỏi nhưng vừa mới cười xong lại bắt đầu đau.

"Có phải em đã mắc tật xấu gì rồi không, trước kia cũng không đau nhiều như vậy." Phó Ngàn Tư dựa vào lòng anh, vốn chỉ là thuận miệng nói, kết quả cẩn thận nghĩ lại hình như cũng có chút kì lạ.

Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng nói bên tai:"Có phải tháng trước em đi bơi không?"

Nghe anh nói như vậy, Phó Ngàn Tư mới đột nhiên nhớ ra.

Tháng trước Bắc Thành bước vào mùa thu, thời tiết lại thay đổi liên tục, có khi trời nắng nóng như đang ở giữa mùa hè, có khi thì nhiệt độ lại giảm xuống rất nhiều.

Vào một buổi tối,bởi vì ban ngày nhiệt độ rất cao, nước trong bể bơi được ánh mặt trời sưởi ấm, bơi vào buổi tối đặc biệt rất thoải mái. Phó Ngàn Tư ngâm hơn một giờ, đến khi nhận thấy nhiệt độ không khí có gì đó không đúng, cô đã bắt đầu hắt hơi.

Chắc là do lúc đó trời lạnh.

"Để an toàn, ngày mai để bác sĩ Lục đến đây khám cho em nhé!" Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Lục gia nổi tiếng trong giới y học cổ truyền Trung Quốc,đời đời đều là danh y , cùng Kỷ gia cũng xem như là bạn bè lâu năm.

Phó Ngàn Tư ngoan ngoãn gật đầu, gật đầu được một nửa cô lại lắc đầu: "Không muốn, em không muốn dùng thuốc bắc."

Kỷ Hàn Trình thấp giọng dỗ dành cô: "Không cần uống thuốc."

Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Cho dù vậy cũng không cần." Hồi nhỏ cô đã có kinh nghiệm về chuyện này, miễn là bác sĩ có đến, không có lần nào cô không bị bắt uống thuốc cả.

Kỷ Hàn Trình không nói lời nào, chỉ vòng tay qua người cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô, động tác mặc dù nhẹ nhàng tinh tế, nhưng rõ ràng anh không có ý định nghe ý kiến ​​của cô.

Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút, cô bắt đầu thay đổi phương thức, xoay người ôm lấy eo anh làm nũng,giọng nói mềm mại còn mang theo chút ủy khuất: "Thuốc đắng quá, em không muốn uống. Ông xã, anh sẽ không bắt em uống mà đúng không?"

Kỷ Hàn Trình: "......"

Anh bất lực cúi đầu nhìn người trong lòng, giống như đang dỗ trẻ con : "Không gặp bác sĩ, bụng sẽ rất đau."

"Không đau chút nào" Cảm nhận được giọng điệu của anh buông lỏng, Phó Ngàn Tư vui vẻ xoa cánh tay anh, cô cười ngẩng mặt lên: "Hôn một chút thì tốt rồi."

Tác giả có chuyện muốn nói: Kỷ ngọt ngào quả thực không khách khí mà hôn rất lâu, qua hôm sau bác sĩ vẫn đến.

Phó kiều kiều:???

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!moah moah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro