Chương 36:Ngủ thư phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Phó Ngàn Tư vẫn giữ nguyên tư thế này, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt cô cố ý lộ ra một chút quyến rũ, cả người trông vừa mềm mại vừa quyến rũ.

Qua vài giây, cô thấy anh cúi đầu xuống và hôn lên môi cô như cô đã mong muốn.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, không chút tạp chất nào khác nhưng vẫn khiến lòng người xao xuyến.

Đây là ý nghĩa của sự thỏa hiệp phải không?

Phó Ngàn Tư đã cảm thấy rất vui vẻ và một lần nữa cô nhận ra rằng cách duy nhất để đối phó với một người như Kỷ Hàn Trình là cô phải hành động như một đứa trẻ. Khi cô còn đi học cũng vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô làm nũng, anh đều không có biện pháp nào từ chối.

Phó Ngàn Tư thấy mục đích của mình đã đạt được, cô nào muốn tiếp tục duy trì tư thế làm nũng mệt mỏi này nữa, cô vừa buông tay ra, còn chưa kịp quay người, bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông đã túm lấy gáy cô, hôn thêm một cái .

Cô hơi sững sờ, nhưng vẫn rất vui vẻ: "Vậy anh hôn thêm một cái đi,hôn rồi thì không để bác sĩ đến, nhé."

Kỷ Hàn Trình vuốt tóc cô, anh không nói lời nào lại đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn lần này dài hơn lần trước, khi anh lại lần nữa buông cô ra, đôi môi vì mất máu hơi tái nhợt của Phó Ngàn Tư cũng đã đỏ bừng.

Hô hấp của cô có chút rối loạn, cô cảm thấy mình như bị nụ hôn này làm cho mê muội, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bây giờ còn có chút loạn nhịp.

Vừa rồi, để thuận tiện cho việc hôn, Phó Ngàn Tư đã ngồi nghiêng trên người Kỷ Hàn Trình, hai tay cô ôm lấy vai anh. Lúc này hai người lại ôm nhau thân mật như vậy, mặc dù cô đã lên án anh là tên lưu manh ức hiếp bệnh nhân nhưng cô vẫn ngồi ở trên người anh đung đưa đôi chân thon dài.

Chăn bị kéo qua đắp cho cô, một nửa đã rơi xuống mép giường bị cô đá nhẹ.

Kỷ Hàn Trình đột nhiên dùng tay ngăn lại động tác đó,anh thấp giọng nói: "Đừng động."

So với ngày thường, giọng anh có vẻ trầm hơn rất nhiều.

Phó Ngàn Tư nào không hiểu đạo lý,  cô lập tức bỏ chân ra và ngoan ngoãn không di chuyển, nhưng cô vẫn tiếp tục nói và dùng tay chọc nhẹ vào anh: "Kỷ Hàn Trình, anh nói xem suy nghĩ hiện giờ của anh có phải quá cầm thú rồi không?"

Kỷ Hàn Trình cười nhạt ,anh hôn lên vành tai cô:" Tại sao lại không thể?"

Phó Ngàn Tư: "......"

Dù sao cũng ở bên nhau lâu rồi, nếu chuyện này còn không nói được há chẳng phải quá mất thể diện rồi sao.

Khóe môi nhếch lên, khóe mắt cùng lông mày có chút đắc ý: "Cho dù là vậy, nếu thật sự có nghĩ đến cũng không làm được."

Lời vừa dứt, thế giới trước mắt bỗng nhiên quay cuồng, sau khi đã định thần lại, cô đã bị đè ở trên gối mềm. Người đàn ông cong một chân quỳ trên mép giường, rướn người đè cô xuống.

Hơi thở mát lạnh đột ngột tiến đến, nhẹ nhàng mà cực kỳ có tính xâm lược .

Phó Ngàn Tư sửng sốt, cô vội đẩy vai anh: "Kỷ Hàn Trình, anh điên mất rồi !"

Chút sức lực của cô trước mặt Kỷ Hàn Trình hoàn toàn chẳng là gì cả, căn bản không đẩy được người ta ra.

Ở trong lòng mắng anh cả ngàn lần, thậm chí cô còn nghĩ nếu anh thực sự dám lộn xộn với cô ngay lúc này, cô nhất định sẽ đá anh ra khỏi phòng ngủ , cô cảm thấy môi mình bị hôn rất mạnh, sau đó tay và chân cô cũng bị chăn của anh quấn chặt sau đó túi chườm nóng ban nãy bị ném bên giường được anh đặt lại trên bụng mình.

Phó Ngàn Tư: "......"

Chợt cảm thấy có chút bối rối.

Còn Kỷ Hàn Trình thì đã từ trên giường đứng dậy, anh chậm rãi chỉnh sửa lại cà vạt và khuy tay áo,sau đó thì mặc áo vest vào.

Phó Ngàn Tư chớp chớp mắt, không rảnh lo chuyện khác: "Anh định bỏ em ra ngoài sao?"

"Có một cuộc họp." Kỷ Hàn Trình nhẹ dừng lại một chút: "Là họp video ."

Phó Ngàn Tư "Ồ" một tiếng, khóe môi cô hơi nhếch lên.

Anh cúi xuống và hỏi cô: "Có cảm thấy đỡ hơn không?"

Phó Ngàn Tư gật gật đầu.

Kỳ thật vừa rồi cô đã cảm thấy mình  khá hơn rồi, nếu không cũng không có khí lực nói nhiều như vậy.

Kỷ Hàn Trình luồn tay qua mái tóc dài mượt mà của cô, sau đó giúp cô đẩy nó sang một bên: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh nửa tiếng."

Anh nói xong thì đứng dậy, nhưng góc áo của anh đã bị ai đó túm lấy.

Cúi đầu xuống, anh thấy tay cô không biết từ lúc nào đã thò ra ngoài kéo giật một góc quần áo của anh: “Ở đây không thể mở được sao?”

Kỷ Hàn Trình nhìn cô, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

Phó Ngàn Tư cố gắng đè ép sự đắc ý trong lòng, nghiêm túc mà giơ tay lên thề: "Em đảm bảo mình sẽ không làm ảnh hưởng tới anh, em sẽ tự mình đọc sách."

Vì vậy, Kỷ Hàn Trình đã mở cuộc họp video trong phòng ngủ.

Trên người anh luôn mang một khí chất lạnh lùng nghiêm túc và trầm ổn , cho dù bây giờ anh chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ anh vẫn có khí chất của một vị cấp trên đang ngòi trong văn phòng, hoàn toàn không bị  yếu thế chút nào.

Cách màn hình, các giám đốc điều hành cấp cao hoàn toàn không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở vị Kỷ tổng này, nhưng tất cả đều có chung ý nghĩ là hình như ánh sáng trong phòng làm việc của anh hôm nay có vẻ dịu hơn bình thường.

Ngược lại, Phó Ngàn Tư ngồi ở trên giường đọc sách, cô đắp chăn bông mềm mại, hơi vươn tay ra là có thể chạm vào cốc trà gừng nóng nổi trên tủ đầu giường do Kỷ Hàn Trình chuẩn bị cho cô ban nãy.

Cô nhìn vị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết một lúc, rồi lại nhìn sang phiên bản thật cách đó không xa, cảm thấy có một cảm xúc nho nhỏ rất văn chương và nghệ thuật đang từ từ dội lại trong lòng.

Đột nhiên cô nghĩ nếu cả đời này hai người cứ vậy mà ở cùng nhau thì thật là tốt quá.

--

Kết quả là ngày hôm sau, cái suy nghĩ kia trực tiếp bị cô bóp nát ngay lập tức, thậm chí cô còn có suy nghĩ  đến việc tự mình đơn phương ly hôn thì sẽ thế nào.

Bởi vì khi cô tỉnh lại, dì Trương đã nói cho cô biết được rằng bác sĩ Lục đang  có mặt tại đây, và bây giờ ông đang trò chuyện cùng với Kỷ Hàn Trình trong thư phòng.

Đã hứa là không mời bác sĩ đến cơ mà???

Phó Ngàn Tư ngồi dậy và nắm lấy chăn, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh ngày hôm qua cô bị hôn và cô không hề phản kháng. Nếu biết hy sinh sắc đẹp cũng phải uống thuốc thì ngày hôm qua cô đã không phối hợp như vậy rồi?

Kỷ Hàn Trình

Người đàn ông chó không biết giữ lời.

Phàn nàn thì phàn nàn,  dù sao bác sĩ cũng đã đến và cô không thể không gặp.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, dì Trương đến thư phòng gọi người. Một lúc sau, Kỷ Hàn Trình và bác sĩ Lục bước vào.

Kết quả chẩn đoán là do lần trước cơ thể cô bị lạnh, dù cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng cũng phải dùng thêm thuốc bổ.

Biết mình không cần phải uống thuốc, Phó Ngàn Tư cảm thấy rất vui vẻ, ở trước mặt bác sĩ Lục cũng không có biểu hiện gì khác với Kỷ Hàn Trình .

Kết quả là chờ sau khi bác sĩ Lục vừa rời đi,cô lập tức khoanh tay ngồi trên sô pha, giống như từ chối không muốn cùng Kỷ Hàn Trình nói chuyện.

Kỷ Hàn Trình làm gì không hiểu, ở bên cạnh cô ngồi xuống, đầu tiên là nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Ngàn Tư."

Phó Ngàn Tư không nói gì mà chỉ ậm ừ nhẹ nhàng.

Kỷ Hàn Trình bật cười : "Tức giận rồi à?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Phó Ngàn Tư vẫn quay sang một bên, và giọng điệu của cô đầy sự buộc tội: "Rõ ràng ngày hôm qua đã đồng ý là sẽ không cho mời bác sĩ. Ngay cả một lời hứa nho nhỏ anh cũng không làm được thì còn nói cái gì thích, yêu cả đời, anh nói xem em có phải nên tin là tất cả đều là giả không."

Kỷ Hàn Trình: "......"

Chỉ cần là cô giận dỗi, cô đều có rất nhiều cách buộc tội anh vô tội vạ.

Anh xoa tóc cô, nhắc nhở: "Anh không đồng ý."

Phó Ngàn Tư: "......"

Cô theo bản năng muốn nói anh cố tình đổi trắng thay đen, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, ngày hôm qua từ đầu đến cuối hình như anh chưa từng hứa với cô điều gì.

Là cô sai rồi à.

Rõ ràng là người đàn ông chó đã tính toán đường đi hết cả rồi.

"Không phải ngày hôm qua hôn rồi sao...!" Phó Ngàn Tư cố tìm lý do: "Như vậy không công bằng, tại sao người chịu ấm ức phải luôn là em, như vậy đi, tối nay anh ngủ thư phòng ."

Kỷ Hàn Trình cúi người bế cô lên, để cô đối mặt với anh:  "Ngàn Tư, ngày mai anh còn phải đi công tác."

Phó Ngàn Tư vốn còn muốn cùng anh ồn ào, nghe xong lời này, cô lại ngoan ngoãn nằm yên.

Kỷ Hàn Trình thấp giọng nói tiếp : "Trước khi đi công tác còn bị vợ cho ngủ riêng,chúng ta cũng đâu phải cãi nhau "

Phó Ngàn Tư: "......"

Đột nhiên cô cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.

Cô hơi mềm lòng, nhưng vẫn có chút tức giận, giằng co một hồi, cô sửa lại quan điểm sai lầm của anh trước: “Cãi nhau đấy, nhưng em dịu dàng hơn nên nó mới không giống, nó nhẹ hơn, phải đúng là một cuộc tranh cãi."

Sau khi khoe khoang lí luận của mình, cô giả vờ thỏa hiệp và nói: "Vì chuyến công tác của anh, em quyết định sẽ không tức giận. Nhưng khi trở về,anh vẫn phải ngủ trong thư phòng?"

Kỷ Hàn Trình quay đầu hôn lên má cô một cái, "ừm" một tiếng.

Phó Ngàn Tư nói: "Đợi đã."Cô rướn người muốn chạm vào chiếc điện thoại đặt ở ghế sô pha bên kia, nhưng vì khoảng cách quá xa, Kỷ Hàn Trình phải giúp cô mang lại.

Cô cúi đầu bật máy ghi âm, hắng giọng hỏi lại: "Kỷ Hàn Trình, trở về anh sẽ phải ngủ ở đâu?"

Với ý thức bảo vệ chứng cứ nhanh như vậy, Kỷ Hàn Trình khẽ cười: "Thư phòng."

Phó Ngàn Tư nhấn nút kết thúc, cô nghe lại một lần nữa mới vui vẻ cất điện thoại đi, giang rộng vòng tay với anh: "Vậy anh ôm em đi."

Kỷ Hàn Trình cúi người ôm lấy cô: "Không tức giận nữa?"

"Chờ anh trở về chúng ta lại tính sổ, cái này gọi là cãi nhau theo kiểu khéo léo." Phó Ngàn Tư có chút đắc ý, nhưng sau một lúc, cô lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng: "Vậy anh phải đi mấy ngày?"

Kỷ Hàn Trình: "Một tuần."

"...... Lâu như vậy à." Cô buồn bực, chọc chọc mặt của anh: "Vậy anh phải tranh thủ thời gian này ngủ với em nhiều hơn một chút."

Kỷ Hàn Trình: ".."

--

Phó Ngàn Tư tự nhận mình là một người hoàn toàn không theo chủ nghĩa lãng mạn, nhưng không thể phủ nhận rằng khi Kỷ Hàn Trình đi vắng, cô cảm thấy mình trống rỗng hơn rất nhiều.

Thật ra cũng không trách được cô , dù sao hai người cũng mới xác nhận tình cảm của nhau có mấy ngày, đây đang là khoảng thời gian ngọt ngào nhất, kết quả là hai người đột ngột xa cách, còn bị lệch múi giờ. Cô và Kỷ Hàn Trình căn bản không nói chuyện được lâu.

Cảm giác khoảng cách đó đặc biệt rõ ràng, khiến cô cảm thấy lười biếng và không thể làm được gì.

Triệu Hội Tây đã đưa ra một bản tóm tắt về tình huống này: "Đó là bởi vì cậu quá rảnh rỗi, mỗi ngày ăn uống vui vẻ ở nhà, hoặc ra ngoài ăn uống vui chơi, mọi người gọi đó là hưởng thụ nhưng thực chất đó là lãng phí, cho nên rất dễ dàng coi tình yêu là chỗ dựa tinh thần duy nhất, nếu cậu  thử ra ngoài làm việc như tớ, tớ đảm bảo rằng cậu sẽ thấy…”

Phó Ngàn Tư nhớ lại cảnh Triệu Hội Tây bị ông chủ hách dịch đó tra tấn như thế nào, cô hỏi một cách hoài nghi: "Tình yêu đích thực có được tìm thấy trong công việc không?"

Triệu Hội Tây nhàn nhạt thở dài: "Sẽ thấy rằng tốt hơn hết là ta nên kết hôn với tổng tài độc đoán để sống thoải mái còn hơn phải còng lưng bán mạng ra ngoài làm việc."

Phó Ngàn Tư: "......"

Nếu cô thật sự bắt tay vào công việc , nó có thể được xem là một trải nghiệm mới dành cho cô không.

Ban đầu Cá ướp lạnh nói với cô,cô chỉ có một ý niệm nho nhỏ, nghĩ rằng cô có thể chọn một cách sống khác.

Mặc dù Phó Ngàn Tư chưa bao giờ đi làm, nhưng cô đã chứng kiến ​​rất nhiều người bị công việc hành hạ. Nếu may mắn, cuộc sống đi làm của cô sẽ viên mãn hoặc sẽ không nhưng nhất định sẽ không được thoải mái như bây giờ,cho nên cuối cùng cô đã nhất quyết lựa chọn nói không với vai trò nhân viên công sở.

Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô đã thay đổi một chút.

Cá ướp lạnh từng nói đó chỉ là một dự án ngắn hạn, cô có thể thử một lần, dù sao sau khi dự án kết thúc nó cũng đồng nghĩa với việc mất việc, và cô vẫn có thể tiếp tục trở về làm người nhàn rỗi trở lại.

Quan trọng hơn là, có thể dùng cái này để chuyển hướng sự chú ý của mình khỏi đắm chìm trong tình yêu.

Vào buổi tối, khi Phó Ngàn Tư gọi video cho Kỷ Hàn Trình , cô đã kể cho anh nghe về công việc của mình. Sợ anh không đồng ý, cô còn viện thêm lý do: “Em trông chẳng khác nào cô vợ nhỏ được anh nuôi ở ngoài, kiểu tình nhân bị nhốt trong nhà không được gặp ai ấy..”.

Kỷ Hàn Trình không đồng ý vấn đề này, anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Nếu như nhớ không nhầm, chúng ta không phải đã có chứng nhận kết hôn, đã từng gặp mặt người nhà , bạn bè ,em nói xem mình làm sao có thể tính lệch sự thật được chứ?"

Phó Ngàn Tư: "...... Em sẽ làm một ví dụ tương tự , em đã không làm việc  kể từ khi tốt nghiệp và nó sẽ nhanh chóng trở nên nhàm chán..."

Kỷ Hàn Trình bật cười: "Đến Phong Hằng?"

"Không" Phó Ngàn Tư kiên quyết từ chối mà không cần suy nghĩ:"Anh là ông chủ và em là cấp dưới, vì vậy anh chắc chắn sẽ đối xử với em khác hơn với mọi người "

Kỷ Hàn Trình: "......"

Trụ sở chính của Phong Hằng chủ yếu là để đầu tư tài chính, không liên quan gì đến chuyên ngành và sở thích của Phó Ngàn Tư, ngay từ đầu anh đã không có ý định đưa cô vào đó, mà chỉ nghĩ đến vài công ty tập đoàn dưới trướng Phong Hằng, có liên quan đến thiết kế mỹ thuật mà cô có thể phù hợp.

"Ví dụ như, gọi em vào văn phòng trong thời gian nghỉ ngơi ..." Phó Ngàn Tư dựa theo những tình tiết có thể xảy ra trong phim truyền hình và tiểu thuyết cô từng xem để kể cho anh biết, nhưng đột nhiên cô lại chợt nhận ra có điều gì đó không ổn,  cô ho nhẹ một tiếng rồi làm một cái tổng kết: "Em không muốn đến Phong Hằng, em muốn rời khỏi nanh vuốt của ông chủ Kỷ "

Kỷ Hàn Trình không đính chính lại , chỉ trầm thấp cười: "Vậy em muốn đi đâu?"

"An Dĩ, một công ty game." Phó Ngàn Tư nói: “Tuy rằng quy mô hơi nhỏ, nhưng mấy năm gần đây rất nổi tiếng.”

Phó Ngàn Tư đã tìm hiểu công ty đó trước khi nói với Kỷ Hàn Trình.

Kỷ Hàn Trình ừ một tiếng, anh trầm mặc một hồi.

Phó Ngàn Tư bắt đầu cảnh giác lên : "Chẳng lẽ nó cũng thuộc sở hữu dưới trướng  Phong Hằng?"

Trong ấn tượng của cô, Phong Hằng hình như không có liên quan gì  đến......

Kỷ Hàn Trình vội vàng nói: "Không phải."

Phó Ngàn Tư thở phào nhẹ nhõm,cô  có chút vui vẻ: "Vậy em sẽ báo danh ở đó nhé."

"Được rồi, nếu như em thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro