Chương 37:Không quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Sau khi quyết định ra ngoài làm việc, Phó Ngàn Tư đã liên hệ với cá ướp lạnh vào ngày hôm sau và hỏi cô ấy rằng cô ấy đã tìm được họa sĩ khác phù hợp hay chưa.

Cá ướp lạnh đã rất vui khi biết tin này,cô ấy vỗ ngực cam đoan:【 Kỳ thật lúc trước tớ từng đem những bức phác họa của cậu cho tộc trưởng xem thử và anh ấy gần như bị thuyết phục ngay khi nhìn thấy chúng, và sẽ rất vui nếu cậu đồng ý gia nhập bộ tộc】

【 Mặc dù lần trước cậu từ chối vì không muốn ra ngoài làm việc, nhưng rất may là tớ đã không nói với tộc trưởng. Vậy mà cậu thật sự đã đổi ý haha】

【 Mà khoan đã, chúng ta có phải cũng nên hẹn gặp mặt nhau trước? 】

Tốc độ đánh chữ của Cá ướp lạnh cực kì nhanh, tin nhắn lần lượt lướt qua màn hình. Phó Ngàn Tư chưa kịp trả lời câu trước, cô ấy đã nhảy ra nói câu tiếp theo.

Cuối cùng, hai người thống nhất ngày mai gặp nhau ở một quán cà phê dưới lầu tổng bộ công ty An Dĩ, sau khi tán gẫu và làm quen một chút, cô ấy sẽ dẫn và cùng cô lên phòng làm việc của tộc trưởng nói về chuyện nhân sự.
--

Giữa trưa 12 giờ rưỡi, Dư Tịnh từ nhà ăn trở về,lúc này cô đang đứng trước bàn làm việc của mình làm động tác thiên nga trên Weibo như thường lệ.

Tiêu Lâm , người đồng nghiệp bên cạnh cô đang duỗi eo, ngẩng đầu hỏi cô: "Tịnh Tịnh, lát nữa có muốn ngủ một giấc không?"

An Dĩ nằm ở khu trung tâm thương mại Bắc Thành và nó còn có hẳn một toà nhà độc lập riêng biệt. Các nhân viên ở đây đều được hưởng chế độ phúc lợi rất tốt, có nhà ăn, phòng tập thể hình,phòng nghỉ ngơi riêng dành cho tất cả nhân viên.

Dư Tịnh vừa vung tay vừa nói: "Tớ không đi."

"Định làm thêm giờ à? Không phải nói dự án bên đó gần xong rồi sao,cậu cũng đâu cần phải vất vả như vậy " Tiêu Lâm thở dài.

"Không phải ,là hôm nay tớ có hẹn với một người bạn quen trên mạng." Dư Tịnh có chút kích động,cô vội vàng tắt video xoay người dựa vào lưng ghế: "Một người bạn quen được 4-5 năm rồi nhưng chưa từng gặp mặt bao giờ."

Tiêu Lâm đột nhiên nhớ tới: "Là người lần trước cậu nhắc với tộc trưởng Trương ? Không phải nói nhà cô ấy rất giàu không cần ra ngoài làm việc sao?"

Tuy Tộc trưởng Trương là cấp trên của họ nhưng anh ta luôn đối xử với họ rất tốt , lần nọ sau khi tan tầm còn mời họ đi liên hoan.

Dư Tịnh tuy rằng đã bị cự tuyệt một lần nhưng từ trong đáy lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy phong cách Phó Ngàn Tư đặc biệt thích hợp với nhân vật lần này, vì thế lần đó liền bột miệng thốt ra mấy lời với tộc trưởng Trương.

Sau đó, Tiêu Lâm hỏi cô khi nào thì đồng nghiệp mới đi làm , Dư Tịnh lúc ấy mới thở dài nói không đến, bởi vì cô phát hiện A Biu căn bản không hề quan tâm đến chút tiền lương ít ỏi này.

"Có thể là đột nhiên cảm thấy hứng thú đi?" Dư Tịnh suy đoán.

Tiêu Lâm là người thích xem tin tức xã hội, đối với những người bạn ảo trên vòng tròn bạn bè như thế này không quá tin tưởng ,cô ấy lo lắng nói: "Cậu đừng để bị lừa."

Dư Tịnh dở khóc dở cười: "Người ta có hàng triệu người theo dõi trên Weibo thì lừa tớ làm gì."

"Cậu không nhớ vị giáo sư lần trước sao, anh ta cũng có hàng triệu người theo dõi trên Weibo, là người có tiếng trong giới học thuật nhưng rốt cuộc bản tính con người lại còn không bằng cầm thú ... " Tiêu Lâm càng nói càng cảm thấy chính mình có lý "Tâm lý biến thái thì liên quan gì đến lượng fans nhiều hay ít, hơn nữa cậu cũng không chắc người kia là nữ , còn một mình đi gặp, quá nguy hiểm."

Tiêu Lâm tiếp tục đi theo logic đó mà mình cho là đúng đắn: "Nếu bị trộm tài khoản thì sao?Tìm một người đến để lừa cậu cậu cũng tin à?"

Nghe cô ấy nói như vậy , Dư Tịnh cũng cảm thấy tự có chút lo lắng.

Chủ yếu là cô chưa từng thấy A Biu, mặc dù hai người ở trên mạng đã nói chuyện khá thân thiết với nhau, nhưng trong tiềm thức đối với những người bạn trên vòng tròn bạn bè này chỉ có duy nhất một ấn tượng, một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ đen.

Trong thế giới thực, tốt hơn hết là bạn nên cẩn thận.

Dư Tịnh sửng sốt một hồi, khi định thần lại,cô lại cảm thấy có chút buồn cười, cầm lấy tập hồ sơ gõ vào đầu Tiêu Lâm: "Nghe cậu nói không lo cũng thành lo , được rồi chúng ta đi cùng nhau đi."

Tiêu Lâm là người rất nhiệt tình, đương nhiên cô ấy sẽ đồng ý.

Trước khi Dư Tịnh xuống lầu , cô ấy còn gửi cho Phó Ngàn Tư một tin nhắn, nói rằng hôm nay cô ấy đi cùng với một người bạn , để tránh đến lúc đó khi thấy hai người, chính mình sẽ trở nên rất không lễ phép.

Đối với Phó Ngàn Tư mà nói, chuyện này không thành vấn đề: 【 OK 】

Dư Tịnh như là muốn chứng minh cái gì, đem điện thoại đưa qua cho Tiêu Lâm nhìn xem: "Nhìn đi, cô ấy không nói gì cả."

Tiêu Lâm như nghĩ đến cái gì: "Chẳng lẽ bây giờ gạt người đã lên đến trình độ không biến sắc rồi sao?"

Dư Tịnh: "...... Tớ cảm thấy sau này cậu nên ít xem tin tức đi thì hơn."

Từ tận đáy lòng , Dư Tịnh vẫn luôn tin tưởng Phó Ngàn Tư , vì vậy cô đã từ chối lời đề nghị "quan sát đối phương trước trong bóng tối" của Tiêu Lâm mà ngồi thẳng vào nơi họ đã giao hẹn trước đó.

Người phục vụ mang đến hai ly nước chanh và đưa thực đơn đến.

Tiêu Lâm tùy ý lướt qua hai lần, sau đó đặt nó trở lại, mở Weibo như thể nhớ ra điều gì đó, tìm kiếm ID của Phó Ngàn Tư : "Cô ấy đã lâu không cập nhật."

Dư Tịnh: "Cô ấy không dựa vào cái này kiếm cơm được chưa?"

Tiêu Lâm không bình luận gì, mà là tiếp tục kéo xuống, đột nhiên thốt lên: "Oa, hình như tôi đã nhìn thấy cái này ở đâu rồi, đây là một fan của phim XX đúng không! Đăng lại cái này trên blog chính thức!"

Dư Tịnh: "Đã nói là cô ấy rất lợi hại mà."

Nếu không phải xem việc vẽ tranh là đam mê phỏng chừng lúc này cô ấy đã sớm trở thành một người nổi tiếng trong nghề, một bức họa mười mấy vạn .

Vừa dứt lời, từ xa đã thấy người phục vụ dẫn một người đi về phía này.

Bởi vì đang bước đi, Dư Tịnh thoạt nhìn không thấy rõ dáng vẻ người kia, chỉ cảm thấy dáng người đó rất tốt, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa trong gió, khuôn mặt giống như một đại minh tinh nào đó.

Khi đến gần, Dư Tịnh kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Cô gái trước mặt thật sự quá xinh đẹp, làn da trắng nõn, gương mặt diễm lệ, mái tóc đen được uốn xoăn vừa phải, lộ ra khí chất ung dung nhàn nhã.

Điều quan trọng nhất chính là khí chất của cô ấy, khi cô ấy bước đến đây với chiếc túi xách trên tay,cô ấy tạo cho người đối diện một khí chất tinh tế và xa hoa.

Hoàn toàn không giống như kiểu một minh tinh, bởi vì cô ấy đẹp hơn rất nhiều.

Ước chừng khoảng năm sáu giây, Dư Tịnh mới tìm thấy giọng nói của mình: "Cậu là......"

Phó Ngàn Tư đi đến trước mặt họ,cô mỉm cười nói: "Mọi người đều thường đến sớm như vậy sao."

Cô đặt túi xách của mình xuống thành ghế. Động tác bình thường và rất tự nhiên, không hề tỏ ra lo lắng khi một mình đi gặp một cư dân mạng.

Kể từ khi gặp mặt, Tiêu Lâm đã liều mạng túm lấy tay áo Dư Tịnh và cô ấy gần như thể hiện sự phấn khích của mình bằng ngôn ngữ cơ thể .

Dư Tịnh hoàn toàn có thể lý giải -- là một người nghiện túi xách, Tiêu Lâm luôn đọc nhiều tạp chí thời trang và thông tin thời trang trên Weibo, và với tư cách là đồng nghiệp làm việc thân thiết nhất của Tiêu Lâm , cô ấy gần như biết thêm được rất nhiều profile.

Hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra, chiếc túi Phó Ngàn Tư đang đeo là Hermès Ombre Lizard Birkin, làm từ da thằn lằn, số lượng sản xuất trong một năm rất hạn chế Giá bán tại Christie's năm ngoái là 190 vạn -- Và tài khoản tiết kiệm của Dư Tịnh phải thêm 7 con số nữa mới miễn cưỡng vừa đủ cho giá của chiếc túi này.

Mặc dù bộ quần áo cô đang mặc không thể biết là của hãng nào, nhưng Dư Tịnh biết, nhất định là kiểu dáng cao cấp nào đó, loại quần áo có giá trăm vạn khiến người ta chết khiếp.

Dư Tịnh và Tiêu Lâm không hẹn mà nhìn nhau thở dài một hơi.

Đây hoàn toàn là một bạch phú mỹ hàng thật giá thật ngoài đời, hai người họ là ở cấp độ nào đâu,xứng để cô ấy lừa dối họ ?

Ba người mỗi người đều tự giới thiệu, chủ đề nhanh chóng được mở ra. Lúc đầu Dư Tịnh còn nghĩ cô phải làm sao để trò chuyện, vì cô ấy chưa từng trò chuyện với bạch phú mỹ bao giờ nhưng sau đó cô ấy phát hiện ra rằng Phó Ngàn Tư không khó để chuyện trò, hơn nữa khi trò chuyện , cảm giác lúc hai người trên mạng cũng giống như thế, vì vậy lúc này mới nhẹ nhõm.

--

Cùng với Dư Tịnh,Phó Ngàn Tư đã gặp tộc trưởng Trương và hoàn thành xong hợp đồng. Chiều hôm đó cô cũng  đến thăm phòng làm việc sắp tới của mình.

Bàn làm việc được thiết kế theo vòng tròn, sau khi Phó Ngàn Tư ngồi xuống, người hướng dẫn nói rằng cô ấy sẽ đi mời lão Trần ,người phụ trách công việc bên này cho cô gặp mặt.

Lão Trần nói chuyện rất tử tế và các đồng nghiệp cũng rất thân thiện , Phó Ngàn Tư cảm thấy con đường sự nghiệp của cô suôn sẻ đến mức khó tin. Khi nói chuyện này với Kỷ Hàn Trình , giọng điệu của cô tràn đầy vui vẻ.

Bởi vì trước đây luôn ở nhà vẽ tranh, nếu không họa được cô sẽ tự mình tìm gì đó để giết thời gian, ngoài vẽ tranh,cô hầu như chưa từng hứng thú bất kì điều gì nhưng hôm nay cô thực sự đã dành cả buổi chiều để xem trò chơi đó một cách nghiêm túc.

Đầu tiên là tìm hiểu bối cảnh và phong cách của trò chơi , sau đó nghiên cứu kỹ đặc điểm của các nhân vật. Cuối cùng, còn làm Triệu Thần Minh mua một quyển 《 Sơn Hải Kinh 》với dự định sẽ đọc nó như một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Trên đường về nhà, Phó Ngàn Tư ngồi trong xe nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, tự hào đắc ý thông báo với Kỷ Hàn Trình qua điện thoại: "Cả ngày hôm nay em đều không nhớ anh chút nào."

Giọng Kỷ Hàn Trình ở đầu dây điện thoại bên kia trở nên nguy hiểm: "Em xác định?"

Đây là lời người đàn ông chó phải nói ngay lúc này sao, thật là không biết phong tình là gì, ngay cả việc giả vờ ủy khuất với cô cũng một chút cũng không được.

Nghĩ đến đây,Phó Ngàn Tư vẫn nhếch khóe môi, trong lòng có chút ngọt ngào.

Kỳ thật thì làm sao cô lại không nhớ anh, ngay cả khi cô đang nghiêm túc tìm hiểu trò chơi , trong đầu cô vẫn luôn nhớ anh rất nhiều.

Cô hắng giọng: "Vậy thì lần này anh có về sớm không?"

Hai lần công tác trước đây anh đều về trước thời gian dự định, những thời gian còn lại đều theo đúng lịch trình , nhưng bởi vì ấn tượng của hai lần trước quá sâu không thể không nghĩ đến khả năng đó.

Kỷ Hàn Trình dừng một chút: "Không chắc chắn."

Phó Ngàn Tư có chút không vui, cô chỉ thốt ra một âm tiết và ậm ừ.

"Trở về sẽ tìm em,được không?"

Phó Ngàn Tư lúc này mới cong môi: "Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Sau giờ tan tầm được chứ."

--

Kế hoạch cho nhân vật mới trong《 Hoang Phong 》vừa được hoàn thiện cách đây vài ngày, nhưng dự kiến ​​thời gian ra mắt lại rất gấp, Phó Ngàn Tư có nền tảng tốt, thời gian thử việc một tháng bị cô rút ngắn xuống còn sáu ngày, hiện giờ cô đang bắt đầu chuẩn bị ra mắt bản thảo đầu tiên.

Các đồng nghiệp ban đầu vẫn luôn suy đoán về sự xuất hiện của cô, chủ yếu là ông chủ của họ có tiếng là phong lưu, bạn gái đều là những siêu mẫu, minh tinh nổi tiếng, trước kia cũng không phải chưa từng mang đến công ty. Cho nên những người không biết nội dung câu chuyện thực sự rất dễ dàng hiểu sai.

"Đáng tiếc là Kỷ tổng của chúng ta mấy ngày nay luôn ở nước ngoài bằng không sẽ đổ trước cô ấy mất."

"Không nói đến cái này, chỉ cần nhìn phong cách cô ấy thôi!"

"Tối hôm qua tôi còn lật xem Weibo cô ấy đến 12 giờ."

"Aiz, với diện mạo của Kỷ tổng nếu đi với cô ấy thì......"

Đối với mấy tiếng gió như thế này, Phó Ngàn Tư một người hoàn toàn không biết.

Bởi vì nhân vật mới là một hạng mục có tính bảo mật,An Dĩ đã sắp xếp một phòng làm việc độc lập, ngoại trừ các thành viên tham gia những người khác đều không được vào.

Cuối giờ nghỉ trưa hôm đó, tộc trưởng Trương vội vàng chạy tới thông báo: "Mau thu dọn đống đồ đạc lộn xộn của mình đi, lãnh đạo cấp cao sắp đến rồi! Chị Vương đâu rồi? Mau bảo chị ấy đến đi, vệ sinh lại nơi này thêm một lần, chậu cây đã chết khô này mau mang đi! Những tập tài liệu này là của ai??"

Anh ta đưa xuống một thông báo, mọi người đều hiểu người lần này đến chắc chắn có lai lịch không nhỏ, không ai không khẩn trương dọn dẹp.

Dư Tịnh có quan hệ tốt với tộc trưởng Trương, vì vậy cô ấy nghiêng người hỏi: "Tộc trưởng ,lần này người đến là lãnh đạo cấp cao nào thế?"

Tin tức đến quá đột ngột, tộc trưởng Trương muốn sứt đầu mẻ trán, anh ta cất bước vội vã: "Tôi nào biết là ai! Là vài chứ không phải là một người !!"

" Ahhhhhhhhh, nói vậy là tớ sắp được gặp những vị lãnh đạo cấp cao trong truyền thuyết rồi á!" Dư Tịnh chạy đến tìm Phó Ngàn Tư nói chuyện phiếm, hai người ,một người ở trong phòng làm việc một người đứng bên ngoài hành lang:"Đây là cảm giác hồi hộp gì đây không biết!"

Phó Ngàn Tư không cảm thấy điều này có gì thú vị,dù sao từ nhỏ đến lớn xung quanh cô đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định ,thậm chí còn hơn nhưng cô vẫn hỏi: "Cậu chưa từng thấy họ à?"

"Tớ chỉ mới được nhìn thấy Kỷ tổng, những người khác đều chưa từng thấy qua. Bọn họ đều không thường tới nơi này."

Khi nghe đến cái họ quen thuộc này, một dấu chấm hỏi từ từ hiện ra trong đầu Phó Ngàn Tư.

Cô chưa kịp hỏi gì thì đã thấy một nhóm người mặc tây trang giày da đang đi cách đó không xa, hiển nhiên là tư thế phong tình vạn chủng, nhìn biểu tình của những người bên ngoài, những vị lần này đến chỉ sợ là có lai lịch không nhỏ, không phải tổng tài chính là cổ đông lớn.

Phong tình vạn chủng ý là chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người đó mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từ diện mạo đến khí chất đều là những người tinh anh trong tinh anh . Khí thế lạnh lùng áp bức, vô cớ làm người ta có một loại cảm giác xa cách cả nghìn dặm.

Thật tiếc là cách quá xa nên không thấy rõ mặt. Phó Ngàn Tư tiến lại gần hơn, đúng lúc này, cánh cửa kính cảm ứng công nghệ hiện đại từ từ mở ra, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của người đàn ông đi đầu.

Không có gì cản trở, đặc biệt rõ ràng, khuôn mặt cũng đặc biệt quen thuộc.

Phó Ngàn Tư: "......"

Còn nói "Không thuộc sở hữu của Phong Hằng"?

Từ đầu đến cuối, người đàn ông chó này vẫn luôn lừa cô?

Dư Tịnh từ lúc nhìn thấy lãnh đạo cấp cao ngay cả trái tim dường như muốn không cần, trước đây cô ấy cho rằng Kỷ tổng là người đẹp trai nhất mà cô ấy từng thấy nhưng hôm nay được tận mắt diện kiến mới phát hiện thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người đẹp còn có người đẹp hơn.

Diện mạo của những lãnh đạo cấp cao đó không chỉ thỏa mãn mắt nhìn mà  còn có hơi thở cấm dục,  lúc không cười cảm giác xa cách, nếu cười chỉ sợ không giữ được cái mạng nhỏ, đây rõ ràng là những vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

Qua hai giây, cô ấy còn phát hiện ánh mắt của những vị này dường như không có ý định dời đi ngay, hơn nữa, ánh mắt hình như còn đang nhìn về phía bên này.

Dư Tịnh đương nhiên sẽ không tự luyến đến mức cho rằng những vị đó đang nhìn mình, gõ gõ cửa kính, thấp giọng hỏi Phó Ngàn Tư: "Ngàn Tư, cậu có quen họ sao?"

Trả lời cô ấy là một tiếng cười lạnh,sau đó còn gằn từng chữ một -- "Không, quen , biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro