Chương 38:Chơi xấu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

"......"

Lời nói cao quý và lãnh diễm của Phó Ngàn Tư trực tiếp đem ba chữ "Chào chị dâu" của Kỷ Khai Thành nuốt vào cổ họng.

Không khí nhất thời ngưng đọng trong chốc lát.

Kỷ Khai Thành dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Phó Ngàn Tư, sau đó nhìn sang người bên cạnh, cuối cùng thấp giọng nói: "Tứ ca, anh cãi nhau với chị dâu à?"

Giọng điệu đầy quan tâm, nhưng trên thực tế thì ẩn giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Kỷ Hàn Trình đưa mắt nhìn Kỷ Khai Thành, cậu chột dạ mà sờ sờ cánh mũi, ho nhẹ một tiếng: "Nhìn cái gì, mọi người làm việc thì làm việc, đến phòng họp thì đến phòng họp."

Một đám nhân viên nghe vậy vội vàng xoay người lùi về phía sau.

Tuy rằng cảnh tượng trước mắt có chút thú vị nhưng cho bọn họ có một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám ngồi bên lề ăn dưa.

Mấy năm trước chính Kỷ Hàn Trình là người đã đầu tư một khoản tiền lớn để vực dậy An Dĩ, thấy anh, những người ngày thường ở trong công ty tùy ý làm bậy đều phải thu liễm vài phần, huống chi là bọn họ.

Vì thế , hành lang to như vậy lập tức tan rã sạch sẽ, Phó Ngàn Tư thờ ơ lạnh nhạt một lát, chuẩn bị tìm Dư Tịnh rời đi,hoàn toàn xem Kỷ Hàn Trình như không khí.

Kết quả mới vừa xoay người, liền phát hiện Dư Tịnh không biết khi nào đã chạy mất, đem cô vứt bỏ tại đây.

Phó Ngàn Tư: "......"

Có thể thấy được có người, tuy rằng quen biết 4-5 năm, ngay cả sự ăn ý cơ bản nhất cũng không có.

Lúc này hành lang trống không, cách đó không xa, Kỷ Hàn Trình bình tĩnh đứng ở nơi đó. Phó Ngàn Tư xoay người muốn rời đi , cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể đơn thương độc mã chống lại anh mà không hề hấng gì.

Nhưng còn không đợi cô tiêu sái rời đi , Kỷ Hàn Trình đã cất bước đi về phía bên này.

Cô nào muốn để ý đến anh, vì vậy xoay người bước được hai bước đã bị một bàn tay kéo vào mạnh về phía này.

“Buông ra.” Cô tức giận nhìn anh.

Người đàn ông chó này từ khi nào đã biết động tay động chân với cô thay vì một lời giải thích cho hành vi dối gạt người vợ hợp pháp này.

Kỷ Hàn Trình chỉ hơi buông tay,để cô đứng vững vàng trước mặt mình, anh trầm thấp cười: "Giận rồi sao?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại ra vẻ không thèm để ý nói: "Tự nhiên hỏi người ta có giận hay không, cũng đâu phải là người thân thiết gì."

Công ty có hệ thống sưởi,lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh lam nhạt tôn lên làn da trắng nõn trông rất nhỏ nhắn gầy gò.

Kỷ Hàn Trình đột nhiên nhớ tới đêm tuyết ngày đó, Phó Ngàn Tư bị anh kéo cổ tay ,ánh mắt xinh đẹp chớp chớp nghi ngờ, xa lạ nhưng lại không mất đi sự lễ phép : "Thưa ngài,có phải ngài đã nhận sai người rồi không?"

Nói dối còn trông rất ngay thẳng.

Hiện giờ đã qua nửa năm , kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng sa sút.

Kỷ Hàn Trình bất quá chỉ thất thần một lát, nhưng lọt vào trong mắt Phó Ngàn Tư liền thành " Người đàn ông chó đang nghĩ đến chuyện khác và hoàn toàn không coi trọng cô chút nào".

Thái độ thật quá tệ.

Cô khoanh tay, tức giận nói: "Kỷ tổng,ngài còn chuyện gì nữa không, không có việc gì thì tôi xin phép."

Phó Ngàn Tư vốn dĩ muốn dùng hai chữ "Kỷ tổng" chế nhạo anh, kết quả những lời này lại bị anh bắt được: "Không phải nói không quen biết tôi sao?"

Phó Ngàn Tư: "......"

Đúng là người đàn ông chó chuyên làm gãy cuộc trò chuyện , cô trừng mắt nhìn anh , rốt cuộc nhịn không được: "Kỷ Hàn Trình, anh thật là phiền phức."

Kỷ Hàn Trình cười nhạt, giống như bị mắng mà rất vui vẻ.

Ôi trời ơi,thật là quá biến thái , Phó Ngàn Tư ccòn chưa kịp nói thêm lời nào, liền nhìn thấy bên cạnh mình có người đi qua. Người đồng nghiệp đi ngang qua có lẽ không biết thân phận của anh nên tò mò dò xét .

Kỷ Hàn Trình nhìn ở trong mắt, không nói một lời tiến lên nắm lấy tay cô xoay người đi ra ngoài.

"Em vẫn còn đang làm việc!" Phó Ngàn Tư vùng vẫy.

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô hai giây, trầm giọng nói: "Ông chủ đi rồi."

——

Đi rồi thì đi rồi nhưng hai người không hề ra khỏi công ty. Phó Ngàn Tư bị anh kéo tay đi một lúc, sau đó cô bị nhét vào phòng họp mà không có lời giải thích nào, và cánh cửa sau đó cũng bị đóng sầm lại.

Đây là phòng họp nhỏ ở tầng 4, ngày thường là nơi tộc trưởng mở họp bàn về kế hoạch mới và Phó Ngàn Tư cũng đã từng tiến vào nơi này.

Nhưng vào lúc này, lưng cô đang dựa vào cửa, Kỷ Hàn Trình chỉ cách cô không tới mấy thước, hơi thở hai người đan xen, hình ảnh liền trở nên không đứng đắn chút nào.

Phó Ngàn Tư xoay người nắm lấy then cửa nhanh chóng kéo ra, kết quả mới vừa đem cửa mở ra phân nửa đã bị Kỷ Hàn Trình ở phía sau duỗi tay nắm được,phát ra một âm thanh hơi lớn.

Người đàn ông chó lại muốn chơi trò gì với cô nữa đây.

Phó Ngàn Tư xoay người, ánh mắt cô tràn đầy uy hiếp: "Kỷ Hàn Trình, anh lại muốn làm gì nữa ?"

"Không làm cái gì" Kỷ Hàn Trình nhẹ giọng nói: "Ở lại đây với anh."

Nói chung, khi một người đàn ông có thanh âm vô cùng lạnh lùng đột nhiên nhẹ giọng như vậy, đều cho người ta có một loại cảm giác rất dịu dàng.

Nhưng làm sao bây giờ, Phó Ngàn Tư lúc này lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy lời nói này đầy ý vị sâu xa , nó giống như kiểu mơ hồ, mơ hồ vô vạn.

Phó Ngàn Tư bị anh làm cho bối rối gần như đứng không vững, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Em không muốn."

Dừng một chút, cô lại nghi ngờ nhìn anh, khẽ hừ một tiếng: "Bình thường anh đều quấy rối kiểu như vậy với những cô gái nhỏ ở công ty như vậy sao? Dùng chức vụ của anh để chặn người trong văn phòng, vân vân."

Kỷ Hàn Trình chỉ cười cười, anh vươn tay kéo cô vào lòng: "Anh chỉ trêu vợ anh thôi."

Hai chữ cuối cùng trong câu này không hiểu sao lại khiến cô cực kì hài lòng, nhưng cô vẫn giả vờ không vui lẩm bẩm: "Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt, cũng không biết giải thích chuyện là thế nào ?"

"Đây là công ty do Khai Thành cùng một người bạn hợp tác thành lập,cách đây 5 năm từng bị khủng hoảng tài chính cho nên anh đã rót vào đây một khoản tiền ." Kỷ Hàn Trình nhẹ dừng một chút rồi nói thêm: "Hoàn toàn không có quan hệ với Phong Hằng ."

Dăm ba câu đã đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng, Phó Ngàn Tư không định sẽ dễ dàng tha thứ, cô nói: "Ý anh là tất cả mọi chuyện đều là do em ?Là em không hỏi đủ rõ ràng phải không? Anh biết rõ ......"

Những lời còn lại cô còn chưa kịp nói xong,anh đã chặn môi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Phó Ngàn Tư ban đầu muốn từ chối nhưng thứ nhất,  sức lực cỏn con của cô không thể nào thắng được Kỷ Hàn Trình và thứ hai, hai người đã xa cách nhau quá nhiều ngày và cô đã rất nhớ anh,chỉ trách là trách cô không đủ kiên quyết đã đầu hàng vô điều kiện.

Trên thực tế, cô cũng rất thích những nụ hôn với Kỷ Hàn Trình,họ đều là những người mới nhưng sau vài lần thực hành,nó có vẻ ngày càng tuyệt vời hơn rất nhiều.

Bị hôn một lúc, Phó Ngàn Tư dần dần cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lảo đảo hơi đứng không vững, cuối cùng cô phải xấu hổ nắm lấy vai anh,Kỷ Hàn Trình lúc này mới buông cô ra.

Đôi môi vì nụ hôn mà càng ngày càng hồng nhuận, trên gò má trắng nõn có một tầng ửng hồng, Phó Ngàn Tư xinh đẹp như hoa đào.

Hầu yết Kỷ Hàn Trình nhẹ lăn,anh không nhìn cô nữa mà trầm giọng hỏi: "Biết cái gì?"

Phó Ngàn Tư bị hôn đến đầu óc trống rỗng, sửng sốt một lúc mới lấy lại được ý thức : "Anh biết rất rõ... Em không hề muốn làm người dưới trướng của anh chút nào."

Mệt cô lúc trước còn nghĩ đến cảnh Kỷ Hàn Trình sẽ tới đón cô tan tầm, tính qua tính lại lại còn không bằng một cuộc gặp gỡ công khai dưới con mắt của tất cả mọi người.

Hơn nữa, cô đã im lặng giấu thân thế của mình rất tốt trong suốt khoảng thời gian qua, và cô sẽ rất không vui nếu như anh hoặc một ai đó cố tình thay đổi nó.

Khi cô đang nói chuyện, anh nhận thấy được rằng cô đang dần mất bình tĩnh. Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đây không phải công ty của anh, đương nhiên em không phải là cấp dưới của anh. Hôm nay anh đến chỉ là muốn đón em tan làm mà thôi."

Phó Ngàn Tư vẫn còn hơi tức giận ,cô lẩm bẩm: "Vậy tại sao phía sau anh còn có một đám người."

"Bọn họ đi theo Khai Thành tuần tra, anh chẳng qua là tiện đường đi chung."

Chỉ là độ nổi tiếng của Kỷ Hàn Trình quá mạnh, lại còn là người có địa vị cao, cho dù qua miệng anh nói chỉ đơn giản là đi đón vợ nhưng những người kia tất nhiên cũng không dám rời đi.

Phó Ngàn Tư nghĩ lại, có biết chắc chắc là anh sẽ không gạt cô, hơn nữa cô cũng không phải thật sự tức giận.

Cán cân trong lòng Phó Ngàn Tư đã nghiêng về phía người đàn ông chó, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, cô nhấc ngón tay lên nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực anh: "Vậy... vậy phạt anh ngủ thư phòng một tháng thế nào."

Cô nhìn anh,ý cực kỳ rõ ràng, không đồng ý buộc phải đồng ý.

Ánh mắt Kỷ Hàn Trình hơi tối lại, anh cúi đầu hôn lên môi cô: "Được."

Thẳng thắn đồng ý nhanh như vậy?

Cô nghi ngờ nhìn anh: "Anh định chơi xấu."

Kỷ Hàn Trình bật cười : "Không giở trò."

Thái độ nhận sai thế này thì không còn gì để bắt bẻ nữa, Phó Ngàn Tư chỉ "Ồ" một tiếng, cô giơ tay ôm lấy cổ anh: "Vậy thì bây giờ tiểu tiên nữ sẽ thưởng cho anh một cái ôm nha."

——

Sau khi Kỷ Khai Thành họp xong, lúc xuống lầu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Anh ta hả hê nghĩ: Không biết nửa tiếng qua Tứ ca có dỗ được chị dâu không?

Kỷ Khai Thành gần đây vừa mới khôi phục lại trạng thái độc thân, đối với loại tiết mục vợ chồng cãi nhau kỳ thật rất thích mấy kiểu này.

Không phải là cậu thực sự hy vọng quan hệ của bọn họ mãi mãi không tốt, chủ yếu là khó có khi được nhìn thấy dáng vẻ ăn mệt của Tứ ca, so với mặt trời mọc phía tây thì chuyện này còn hấp dẫn hơn nhiều.

Cửa thang máy mở ra, Kỷ Khai Thành liếc trái nhìn phải không thấy ai, sau đó lại hướng phòng làm việc đi tới, vừa vặn nhìn thấy hai người một trước một sau ra khỏi phòng họp.

Trái tim phản diện của cậu ta lập tức vui mừng khôn xiết —— xem ra Tứ ca lần này đã phạm phải một chuyện rất nghiêm trọng, cứ nhìn dáng vẻ không vui không buồn kia của chị dâu thì biết, nhất định là không chịu theo anh về nhà.

Kỷ Khai Thành quyết định đứng về phía Phó Ngàn Tư, hợp tác bonus thêm một đao giết Tứ ca.

Cậu ta đút một tay vào túi quần, cả người đầy phong độ bước tới, hiếm khi to gan lớn mật không chào Kỷ Hàn Trình trước mà là trực tiếp nhiệt tình chào Phó Ngàn Tư: "Chào chị dâu!"

"Chị dâu nhỏ, Tứ ca có phải phạm phải sai lầm gì lớn với chị rồi không? Em nói, Tứ ca ngày thường ở trong công ty quyền thế ngập trời, khẳng định khi về nhà sẽ có nhiều tật xấu. Chị cứ việc phê bình anh ấy, em nhất định sẽ ủng hộ chị." Lời nói vừa kết thúc, Kỷ Khai Thành rất có lập trường mà đứng bên cạnh Phó Ngàn Tư, nghiêng đầu qua, dùng một loại ánh mắt ám chỉ "Chúng ta mãi mãi cùng chí tuyến" cho cô hiểu.

Nhưng không ngờ Phó Ngàn Tư lại khoác lấy tay Kỷ Hàn Trình, nghiêng đầu mỉm cười với Kỷ Khai Thành: "Cảm ơn cậu. Nhưng ông xã của tôi từng nói qua, anh ấy không thích tôi thân thiết với người đàn ông khác."

Kỷ Khai Thành: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro