Chương 39:Giường rất mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Kỷ Khai Thành cứ như vậy mà bị hai người đả kích buộc phải rời đi trước.

Tâm trạng của Phó Ngàn Tư dường như còn tốt hơn ban nãy, cô buông cánh tay anh ra rồi nói: "Em còn phải làm việc,dưới lầu công ty có một tiệm coffee, anh có thể đến đó nghỉ ngơi một lúc trước khi đến giờ tan làm."

Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan sở, để giúp anh không phải chờ đợi nhàm chán, cô còn chu đáo nghĩ sẳn ra một chỗ cho anh.

Nhưng anh lại nắm lấy tay cô: "Nhớ rõ như vậy sao?"

Phó Ngàn Tư sửng sốt một lúc, cô vốn định nói rằng quán cà phê ở ngay dưới lầu, vì vậy cô không cần phải cố ý nhớ lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, cô đột nhiên hiểu anh là đang nói về cái gì - Kỷ Hàn Trình không phải là đang nói quán cà phê, mà là lời cô vừa nói với Kỷ Khai Thành.

"Không thích cô thân thiết với người đàn ông khác" đây là lời mà anh đã nói với cô khi ở nhà chính sau khi họ mới kết hôn không lâu, và cô đã sử dụng nó một cách nguyên vẹn.

Phó Ngàn Tư thực sự không nhớ nó, nhưng không biết vì sao, câu nói này lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô khi cô đối mặt với Kỷ Khai Thành .

Cô thậm chí còn nhớ bộ dạng của Kỷ Hàn Trình ngày hôm đó.

Người đàn ông mặc vest đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt đứng thẳng tắp trong sân. Có lẽ là bởi vì đang ở Kỷ gia, ánh mắt của anh so với bình thường có vẻ xa lạ và lãnh đạm hơn nhiều.

Nhưng khi anh nói chuyện với cô, cuối mắt anh lại như ẩn chứa nụ cười, không giống như đang trêu chọc cô mà ánh mắt đó trông gần gũi và dịu dàng hơn rất nhiều.

Nếu nói về điều gì đó, Kỷ Hàn Trình vẫn luôn là cái người thích đeo mặt nạ của sự dịu dàng.

Nó giống như là một quý ông giả.

Cô khịt mũi: "Bởi vì em có một trí nhớ tốt."

Nói xong, mặc dù trông có vẻ là khá bình tĩnh nhưng chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ, chỉ chốc lát sau đã bị sự chột dạ bán đứng, cô nhanh chân muốn thoát khỏi nơi này.

Kỷ Hàn Trình nhìn theo bóng lưng rời đi bất đắc dĩ mà cười cười.

--

Dù người đàn ông chó đã có hay không có ý định muốn vạch trần cô thì Phó Ngàn Tư cũng gim hành vi này của anh vào lòng, cô đã cố ý nấn ná thật lâu trước khi rời khỏi phòng làm việc sau khi tan làm và định khi trở về, điều đầu tiên cô làm là nhờ dì Trương chuyển hết đồ của anh vào trong phòng làm việc.

Khi đến quán cà phê ở tầng dưới, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cô nhìn thấy anh và Mạnh Cảnh đang ngồi ở một vị trí khá khuất tầm nhìn.

Trong quán cà phê lúc này không có nhiều người nên khá là yên tĩnh, chỉ có tiếng piano nhẹ nhàng được phát trên những chiếc loa gắn trên tầng, trong không khí còn nghe được thoang thoảng mùi của hoa oải hương.

Kỷ Hàn Trình đang nhìn máy tính bảng, anh đeo kính gọng vàng, mặc âu phục màu xám nhạt, nhìn từ xa, trông anh không chỉ tao nhã mà còn rất nghiêm túc.

Mạnh Cảnh đang thấp giọng báo cáo điều gì đó, vẫn nghiêm túc và tỉ mỉ như thường lệ.

Đây rõ ràng là nơi thoải mái và giàu cảm xúc nhất, nhưng hai người họ lại biến nó thành bầu không khí trang trọng của phòng họp, nơi có thể nghe thấy được cả tiếng kim châm.

Phó Ngàn Tư không biết vì sao mình lại muốn cười, cô giẫm giày cao gót đi tới, Mạnh Cảnh đứng lên, hơi khom người: "Phu nhân."

Cô ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hàn Trình, tựa đầu nói rất chung chung: "Các anh cứ nói chuyện công việc trước đi."

Mạnh Cảnh dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Kỷ Hàn Trình , anh ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Phó Ngàn Tư nghiêng đầu nhìn vào máy tính bảng của anh, trong đó chứa đầy những dữ liệu và báo cáo bằng tiếng Anh cực dày đặc. Cô cảm thấy có chút choáng váng, nhấp một ngụm cà phê trên tay anh,sau đó thì cau mày vì nó quá đắng.

Đột nhiên cô nhớ lại mình cũng đã từng hỏi anh bằng những bài toán cao siêu, và những bước anh viết trên giấy cũng đầy những ký hiệu mà cô  khó có thể hiểu được.

Cô và Kỷ Hàn Trình dường như chưa bao giờ ở cùng một thế giới, thậm chí sở thích của hai người cũng rất hiếm khi giống nhau.

Nhưng bọn họ lại có thể thích nhau như thế này.

Phó Ngàn Tư cong môi cười,cô cúi đầu mở điện thoại, vô tình thấy được Kỷ Khai Thành gửi một lời mời kết bạn với cô trên WeChat với nội dung: [Chị dâu, em muốn cấp báo cho chị một tin]

Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn Kỷ Hàn Trình.

Và dường như anh cũng phát hiện ra điều đó, chắc là nghĩ cô buồn chán, một bàn tay từ dưới gầm bàn vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như muốn an ủi.

Mạnh Cảnh ngồi ở phía đối diện cũng may mắn nhìn được cảnh này, cái đầu của anh ta thậm chí muốn to ra, nhưng rất nhanh lại bị kéo trở về, dùng chuyên môn vững vàng vượt qua mà không bị tình yêu của hai người này làm cho mờ mắt.

Phó Ngàn Tư biết anh hiểu lầm nhưng vẫn để anh nắm lấy, cô nhấp vào hai chữ "Đồng ý".

Vài giây sau, tin nhắn của Kỷ Khai Thành đến : 【 Bí mật này là em vô tình thấy, chắc chắn sẽ không làm chị thất vọng chút nào】

【 Hãy dùng thời gian rồi tìm thử trong ví, túi áo khoác hoặc ngăn kéo trong thư phòng, nhất định chị sẽ phát hiện ra một điều vô cùng bất ngờ 】

【 Điên cuồng ám chỉ.jpg】

Phó Ngàn Tư hoàn toàn không hiểu ra sao.

Tại sao Kỷ Khai Thành lại không tập trung vào vấn đề, không nói cho cô biết luôn "bất ngờ" là gì, phạm vi đề nghị lại rộng như vậy, lại còn muốn cô cùng cậu ta chơi trò mèo tìm chuột?

Nhưng cô chỉ đơn giản hỏi: [Bất ngờ gì? 】

[Đó là thứ có thể khiến Tứ ca của em xấu hổ nhưng lại khiến chị rất vui] Kỷ Khai Thành thậm chí còn giở trò.

Phó Ngàn Tư: 【 Anh ấy là Tứ ca của cậu, cho nên cậu có chắc là mình đang bán đứng anh ấy không? 】

Kỷ Khai Thành còn đầy lý lẽ:【 Vậy còn ăn cẩu lương thì sao? 】

【 Anh ấy phải biết rằng, nếu ngược cẩu, cẩu cũng sẽ biết phản kháng! 】

--
Vì sự phản kháng đầy anh dũng của Kỷ Khai Thành, suốt quãng đường về nhà, Phó Ngàn Tư gần như đều nghĩ về nó.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Mạnh Cảnh không đi cùng họ, Kỷ Hàn Trình lái xe, Phó Ngàn Tư ngồi ở ghế phụ, bởi vì đang gặp một vấn đề nan giải cho nên cô có chút im lặng hơn bình thường .

Sau khi vào nhà, sự chú ý của Phó Ngàn Tư đã bị thu hút trở lại. Bởi vì cô phát hiện dì Trương không chuẩn bị đồ ăn, mà Kỷ Hàn Trình lại cởi áo vest, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên.

"Anh định nấu ăn à?" Cô tò mò.

Thật khó lòng khi nhìn thấy một Kỷ tổng cao cao tại thượng lại tự mình xuống bếp nấu ăn.

Anh chỉ "ừm" một tiếng: "Không phải nói muốn ăn sao?"

Phó Ngàn Tư lúc này mới nhớ ra mấy ngày trước có làm nũng với anh, nói rằng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ và rất muốn có một bữa ăn tình yêu giống như những đồng nghiệp khác.

Thì ra anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Phó Ngàn Tư âm thầm cười trộm trong lòng nhưng vẫn giả bộ không hiểu: "Nhưng thư phòng vẫn phải ngủ đấy."

Nói xong cô xoay người đi tìm dì Trương , dì Trương vừa nghe tiên sinh nói muốn ngủ dưới đất trong thư phòng, phản ứng đầu tiên là nghĩ hai người họ cãi nhau, mệt bà còn định khuyên nhủ họ vài câu, nhưng xem thái độ của phu nhân nhà mình hình như không giống lắm.

Cuối cùng chỉ có thể kết luận ra đây là sở thích tình thú của vợ chồng trẻ, dựa theo sự phân phó mà đi dọn dẹp.

Sau khi hoàn thành, Phó Ngàn Tư còn đặc biệt đi qua đó nhìn xem một lần ,lúc này cô mới cảm thấy vừa ý.

Cô ngồi xuống thử, cảm giác cũng không phải quá mềm, vì vậy lại kêu dì Trương bỏ thêm một tầng chăn lót ở dưới đệm.Sau đó mới đi vào phòng ngủ, đem gối đầu của Kỷ Hàn Trình xách ra và ném nó ở đó.

Đột nhiên trong lòng còn cảm thấy rất vui vẻ.

--

Lúc Phó Ngàn Tư xuống lầu , Kỷ Hàn Trình đang bắt đầu thái rau.

Cô lê dép qua đó, đôi tay chống ở thành bếp: "Kỷ Hàn Trình, giường em đã giúp anh chuẩn bị xong rồi."

Kỷ Hàn Trình chỉ "Ừm" một tiếng, mặc dù công việc trong tay không hợp với anh cho lắm nhưng lại khá hài hoà.

"Anh thật sự muốn ngủ thư phòng à?"

Kỷ Hàn Trình gõ đầu cô: "Hối hận rồi?"

"Em mới không có" Cô lập tức phủ nhận "Còn không phải là sợ anh đổi ý hay sao."

Thấy anh không lại nói, cô một mình buồn chán chống cằm nhìn anh tiếp tục nấu ăn.

Hoá ra anh thật sự biết nấu ăn.

Phó Ngàn Tư nhìn anh bận rộn, ở bê  cạnh cũng không quên đặt câu hỏi: "Kỷ Hàn Trình, anh học nấu ăn từ khi nào thế?"

Kỷ Hàn Trình trả lời: "Khi còn ở nước ngoài."

Phó Ngàn Tư "Ồ" một tiếng,nghĩ đến viễn cảnh anh ở trong một căn hộ và phải tự mình nấu ăn. Không hiểu sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.

Vì vậy cô đã vươn tay về phía một bó rau xanh nhỏ: "Vậy thì để em giúp anh rửa sạch."

Những thứ khác cô không làm được nhưng rau xanh thì miễn cưỡng cũng ổn.

--

Bởi vì trong lúc nấu ăn ngửi thấy được mùi rất thơm cho nên Phó Ngàn Tư đối với bữa tối hôm nay của hai người có chút mong chờ.

Sau khi món cuối cùng được mang lên, Phó Ngàn Tư đã dùng di động của mình chụp một bức ảnh, thậm chí  còn cố ý chụp trúng tay Kỷ Hàn Trình rồi phát lên vòng tròn bạn bè.

Hương vị của các món ăn đã không phụ lòng mong đợi của cô.

Phó Ngàn Tư là người rất kén ăn,cô không ăn hành lá, gừng, tỏi, nội tạng động vật hoặc các loại rau có mùi thơm như cần tây.

Ngay cả khi ăn đồ ăn vặt, cũng phải có cách làm cụ thể, chẳng hạn như khoai tây nhất định phải cắt nhỏ hoặc thái lát, cà chua khi nấu chín phải giữ được hình dạng ban đầu.

Cho nên Kỷ Hàn Trình đã sử dụng máy ép trái cây để ép cà chua thành nước ép, sau đó hầm với thịt thăn sau khi chiên. Với cách này, vị cà chua sẽ hoàn toàn dung vào nước canh, vừa trung hòa vị béo ngậy của thịt bò, vừa chua chua cay cay của cà chua và ớt đỏ ,khi dùng với cơm đặc biệt rất ngon.

Thậm chí anh còn chuẩn bị cho cô khoai tây sát lát mỏng, khi cắn giòn giòn ăn rất thơm.

Đều là từ những nguyên liệu và cách làm cô thích nhất.

Phó Ngàn Tư không kìm được ăn thêm một bát cơm nhỏ, sau khi ăn xong thì bắt đầu làu bàu với Kỷ Hàn Trình, bảo anh làm cơm quá ngon hại cô sau hôm nay nhất định là sẽ béo thêm vài cân, nhất quyết muốn cùng anh tản bộ.

Vì đang là thời tiết đầu đông, trong nhà nhiệt độ lại không đổi, bốn mùa ấm áp như xuân cho nên khi hai người ra tới đình viện bị gió lạnh thổi vào người,cơ thể rất nhanh liền nhiễm lạnh.

Kỷ Hàn Trình phủ thêm một chiếc áo khoác mỏng cho Phó Ngàn Tư, anh nắm lấy tay cô, vừa đi vừa nghe cô nói.

Vì trong viện được lát sàn gỗ cao cấp, khi bước lên sẽ phát ra tiếng "Ken két" rất nhỏ, ngẫu nhiên bước chân của hai người cũng giống nhau, tựa như có một sự ăn ý ngầm nào đó.

Sau đó, Phó Ngàn Tư liền rầu rĩ không vui vì mình không theo kịp bước chân của Kỷ Hàn Trình.

Kỷ Hàn Trình nhìn ở trong mắt,bất giác cũng chậm lại bước chân.

Khi cả hai đi ngang qua nhà ấm, Phó Ngàn Tư giống như một nữ hoàng ,sau khi tuần tra một vòng, cô hứng thú bừng bừng giới thiệu những kiến ​​thức mình đã học được từ người làm vườn cho Kỷ Hàn Trình nghe.

Chờ đến khi trở lại, sau khi Phó Ngàn Tư đưa những bông hồng tươi cắt từ nhà kính cho dì Trương, lúc này cô mới đi vào phòng để tắm.

Sau khi ngâm mình hơn 20 phút, cô bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở đây lúc này không biết từ khi nào lại xuất hiện ở trong phòng ngủ.

Không phải lúc này anh nên ở thư phòng xem văn kiện sao?

Phó Ngàn Tư vô thức nắm chặt dây lưng áo tắm: "Không phải nói ngủ thư phòng sao?"

Kỷ Hàn Trình đi đến bên cạnh cô, không biết là do cố ý hay là do vô tình, hơi thở của anh nhàn nhạt lướt qua bên tai: "Anh đến đây là để tắm ."

Cô mà tin anh mới lạ đó.

Cô chống eo nhìn người đàn ông đang mở mắt nói dối kia:" Em chẳng tin điều này đâu đấy?"

Kỷ Hàn Trình bật cười.

Nhìn thấy không.

Người đàn ông chó thì vẫn là người đàn ông chó thôi.

--

Sau khi Kỷ Hàn Trình tắm rửa xong, quả nhiên anh chỉ hôn cô một cái rồi thành thật tiến vào thư phòng.

Phó Ngàn Tư duỗi tay lau bọt nước đọng lại trên trán khi nãy anh hôn cô tự nhiên lại có chút hối hận .

Hai người đã xa nhau nhiều ngày như vậy, ngày đầu gặp lại lại phải tách ra ngủ.

Phó Ngàn Tư một mình nằm ở trên giường lớn vừa cảm thấy trống rỗng lại vừa cảm thấy khó chịu.

Một người thích chơi xấu như người đàn ông chó từ khi nào lại ngoan ngoãn như vậy.

Không để cô oán trách xong, WeChat đã truyền đến một tin nhắn: 【 Giường rất mềm 】

Theo sát là một tin mời gọi khác: 【 Em có muốn đến đây ngủ cùng anh không? 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro