Hoàn chính văn: Bí mật nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Ninh Hinh

Nhìn xem nhìn xem,  người đàn ông chó lại bắt đầu giở mánh khóe với cô nữa rồi .

Phó Ngàn Tư ở trong chăn trở mình cầm lấy di động, cũng thật trái lương tâm mà gõ hai chữ: 【 Không muốn】

Chờ một lúc,cô mới nhìn thấy tin nhắn Kỷ Hàn Trình trả lời lại: "Được".

Sau đó WeChat liền không có động tĩnh gì nữa.

Nội tâm Phó Ngàn Tư: "?"

Đây là thái độ lồi lõm gì chứ, nói "Được" thẳng thắng như vậy, có phải cảm thấy một mình ngủ ở thư phòng rất khoái lạc ,rất vui vẻ?

Rõ là cô đã làm tốt công tác chuẩn bị rao bán mình với giá đắt đỏ , kết quả người đàn ông chó chỉ mời gọi đúng một lần đã từ bỏ, phảng phất như đang nói "Tôi chỉ là khách sáo tùy tiện mời chào như vậy mà thôi".

Qúa đáng giận.

Phó Ngàn Tư còn chưa kịp có suy nghĩ gì thêm đã phát hiện có người đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đàn ông có thân hình thon dài mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở rộng, không quá mức tùy ý nhưng lại có loại khí chất vừa cấm dục vừa văn nhã, dưới ánh đèn dịu dàng, làn da trắng như ngọc thạch.

Ánh mắt chạm vào nhau, Kỷ Hàn Trình mỉm cười cất bước đi tới.

Anh tính trở về phòng ngủ ngủ?

Chuyện này cô còn chưa phê chuẩn đâu nhé?

Ngay lập tức, cô bá đạo giơ tay và chân của mình ra chiếm hết giường, miệng còn không quên nhắc nhở anh: "Hôm nay anh nhất định phải đến thư phòng ngủ."

Kỷ Hàn Trình chỉ "Ừm" một tiếng,thản nhiên nói: "Nhưng anh để quên một thứ mất rồi."

Thứ gì? Phó Ngàn Tư vô thức nhìn xung quanh giường: "Không phải gối và chăn đều mang qua đó rồi sao......"

Còn chưa kịp nói hết câu đã phải hét lên một tiếng sợ hãi, Kỷ Hàn Trình giây trước còn đang nói giây sau đã  cúi người bế xốc cô lên, điện thoại dần trượt khỏi tay, Phó Ngàn Tư nhanh chóng bắt lấy nó.

Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại,cả người đã bị anh ôm bước ra khỏi cửa.

Hơn nữa tư thế ôm người của anh cũng rất xảo quyệt, không phải ôm theo kiểu công chúa mà là ôm theo kiểu ôm em bé, mặt đối mặt.

Phó Ngàn Tư chỉ có thể đưa tay ôm lấy cổ anh mới không để mình ngã xuống.

"Kỷ Hàn Trình, anh là lưu manh à?" Đối mặt với anh, váy ngủ từ khi bị Kỷ Hàn Trình chặn ngang bế lên lúc sau cũng chưa sửa lại, theo bước chân, đã bắt đầu cuộn cao tới đùi.

Làn da trắng nõn cứ vậy mà phơi bày trong không khí lành lạnh, chút hơi ấm duy nhất còn lại là đến từ người đàn ông trước mặt .

Không hiểu sao trong lòng lại có chút khẩn trương.

Kỷ Hàn Trình không trả lời, như thể đêm nay anh định thực hiện hành vi lưu manh này đến cùng.

Sau khi ôm cô vào thư phòng, anh còn rất chu đáo mà giơ tay tắt đèn.

Trong thư phòng tối đen và chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ tiến vào chiếu sáng một góc nhỏ.

Phó Ngàn Tư bị anh nhẹ nhàng đặt vào chăn ấm, cũng không vội vã đứng dậy mà thấp giọng hỏi cô: "Có đủ mềm hay không?"

Phó Ngàn Tư đã quen với việc ngủ trên một chiếc giường mềm mại mà ở đây cũng không khác gì chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, vừa định mở miệng nói là không mềm, nhưng lại đột nhiên nhớ tới Kỷ Hàn Trình không thích ngủ giường mềm mại.

Cô như hiểu ra điều gì đó, cô nâng ngón tay lên, nhỏ giọng nói:"Anh nói xem có phải anh đã tính toán chuyện này từ trước rồi phải không hả?"

Mái tóc đen dài của cô xõa tung trên đệm, dưới ánh trăng mềm mại nó tựa như như nước chảy, nhìn cô, cảm giác như muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng.

Cô ngẩng mặt lên với đôi mắt sáng ngời: "Giường mềm đều là gạt người?"

Ngón tay Kỷ Hàn Trình chạm vào khóe mắt cô, hơi thở anh ấm áp nhè nhẹ: "Không gạt người, giường mềm là vì sợ em nói không thoải mái."

——

Sự thật chứng minh, hậu quả của việc nghe lời ngon ngọt đều trả một cái giá khá đắt.

Tối hôm qua Phó Ngàn Tư rõ ràng đã hét lên rất nhiều lần nói rằng sàn nhà ở đây không thoải mái và thắt lưng của cô rất đau nhưng người đàn ông chó vẫn bỏ qua và tiếp tục hành vi cầm thú mà không hề có ý định dừng lại, cùng lắm là "Đại phát từ bi" thay đổi tư thế một chút.

Đến cuối cùng, cô còn bị anh ôm đến chiếc bàn làm việc trong thư phòng. Phó Ngàn Tư vốn dĩ muốn liều mạng giãy giụa nói không muốn không cần nhưng khi ánh mắt cô rơi vào khóe mắt đỏ hoe của người đàn ông, trái tim nhịn không được mà đập thình thịch.

Ngày thường Kỷ Hàn Trình là người rất khắc chế, nhưng chỉ có lúc ở bên cô anh mới có nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Tựa hồ như đang nói với cô rằng, anh đang trầm luân vì cô.

Vì vậy mọi sự phản kháng ban đầu đều được dần thay thế.

Và tất nhiên kết quả cho sự buông thả đó là cả người không chút sức lực.

Trên phương diện không phù hợp với trẻ em này kỳ thật năng lực Kỷ Hàn Trình học tập rất mạnh. Hai người ở bên nhau đã hơn nửa năm,Kỷ Hàn Trình từ một người vụn về trong nhiều phương diện đã biến thành một người chu đáo trong mọi việc,ngay cả chuyện phòng the cũng thường để ý cảm thụ của cô, không làm cô quá mức không thoải mái.

Cho nên dần dần , cảm giác không tốt kia dần không còn nữa mà thay bằng sự thoải mái và hài hoà.

Tuy nhiên, cái gì cũng phải có chừng mực, như thế này thì đúng thật là quá độ.

Cô nhìn lên trần nhà thở dài, eo bị ai đó siết chặt, sau đó cô nghe thấy tiếng anh nói: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa."

Phó Ngàn Tư thực ra vẫn còn rất buồn ngủ nhưng đột nhiên lại nhớ ra chuyện kia: "Kỷ Hàn Trình, anh thành thật nói xem rốt cuộc trong ví ,trong ngăn kéo anh có bí mật nho nhỏ gì mà em không biết thế, đến Kỷ Khai Thành cũng biết?"

Cô không thích lén lút lục đồ của chồng mình cho nên mới quyết định hỏi thẳng anh, bán đứng cậu ta.

Kỷ Hàn Trình dừng một chút: "Là một bức ảnh."

Thẳng thắn như vậy sao?

Cô nhìn anh chằm chằm, anh chỉ thản nhiên nói: "Muốn xem sao?"

Phó Ngàn Tư gật đầu: "Muốn."

Anh nhanh chóng rời đi rồi trở lại với một bức ảnh chụp trong tay.

Phó Ngàn Tư tựa đầu vào lòng anh, tò mò nhìn thoáng qua.

Trong ảnh, dưới ánh nắng mùa thu ấm áp và dịu dàng, những chiếc lá vàng của cây bạch quả 100 năm tuổi xếp chồng lên nhau , già đi theo một cách xinh đẹp rực rỡ nhất.

Cô gái mặc váy xanh đậm đang dựa vào tường, trước mặt là một thiếu niên cao gầy đĩnh bạt.

Trong bức ảnh chụp, bóng dáng hai người rất rõ ràng, thiếu niên đã bắt đầu có hình dáng của một người đàn ông trưởng thành, một cánh tay chống tường, tay còn lại siết chặt cổ tay cô ấn vào tường, hơi hơi cong eo, nhìn thật giống như đang chuẩn bị cúi người xuống hôn cô.

Cuối mùa thu,ánh nắng xuyên qua những chiếc lá bạch quả dừng lại ở trên đỉnh đầu hai người, tựa như đang mạ một lớp ánh vàng rực rỡ.

Phó Ngàn Tư sững sờ hồi lâu, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, cuối cùng chuyển hướng sang Kỷ Hàn Trình, có chút nghi ngờ: "Đây là?"

Anh xoa tóc cô nói: "Ừm là nó."

Phó Ngàn Tư không nhớ rõ hôm đó là như thế nào,chỉ biết sau này không ít lần mơ thấy, vì có quá nhiều phiên bản trộn lẫn nên về sau cũng không nhớ rõ phiên bản nào là thật.

Phó Ngàn Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó một lúc, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra: "Sau đó chúng ta có hôn nhau không?"

Kỷ Hàn Trình: "Không có. Bị cậu ta đánh gãy."

Phó Ngàn Tư nhỏ giọng nói: "Cái gì mà gọi là đánh gãy, nói giống như nếu như không bị cậu ta đánh gãy, anh sẽ thật sự hôn em vậy."

Kỷ Hàn Trình nghiêng đầu hôn vành tai cô: "Chính là như vậy."

Phó Ngàn Tư: "......"

Cô cảm giác như mình giống như đã bỏ lỡ một cái gì đó, sau đó qua ngần ấy năm, cô bất ngờ tìm thấy nó.

Kỷ Hàn Trình đã kể cho cô nghe chuyện về bức ảnh này.

Người ngày đó chụp được bức ảnh đó là người đến từ khoa nhiếp ảnh, cũng không biết là thuận tay chụp bọn họ hay vẫn là chuẩn bị đi mách lẻo với giáo viên, sau khi bị phát hiện, cậu ta ôm lấy máy ảnh chạy thật nhanh.

Kỷ Hàn Trình ngay lập tức đuổi kịp và tịch thu máy ảnh —— Vốn dĩ bộ phận nhiếp ảnh của trường chỉ được hoạt động vào thứ Ba hàng tuần và tất cả thời gian còn lại sẽ không được phép mang máy ảnh đến trường học cho nên hội học sinh có quyền tịch thu một máy ảnh nếu đem đến không thuộc phạm vi quy định của trường.

Kỷ Hàn Trình từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên "Lạm dụng tư quyền", anh nói rằng anh muốn bức ảnh đó và còn buộc cậu ta phải xóa bức ảnh đó ngay.

Phó Ngàn Tư nghe vậy cảm thấy đặc biệt vui vẻ, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: "Tại sao anh lại giữ nó? Lúc đó anh không hề thích em mà."

Kỷ Hàn Trình hoàn toàn không biết vì sao mình lại hành động như vậy, nó giống như một hành vi quá phận khiến bản thân thế nào cũng không thể chấp nhận nổi.

Không đợi anh trả lời, Phó Ngàn Tư đã lên tiếng: "Có lẽ lúc đó anh cũng chút gì đó thích em đi?"

Kỷ Hàn Trình im lặng một lúc rồi rồi khẽ "Ừm" một tiếng.

Kỳ thật lúc đó anh chỉ coi cô là em gái, sau lại dần dần phát hiện, đối với anh mà nói, cô là người đặc biệt nhất trong tất cả mọi người và anh không thể không quan tâm.

Phó Ngàn Tư kỳ thật chỉ đoán bừa nhưng lại không ngờ đúng là vậy thật,cô không khỏi có chút đắc ý.

Cô hỏi anh: "Kỷ Hàn Trình,ltất cả đều là tại anh không hiểu, không hiểu nên mới làm chúng ta chậm trễ tận chín năm."

Kỷ Hàn Trình xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Ừm ,do anh..."

Phó Ngàn Tư như nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc:"Kỷ Hàn Trình, thật ra..anh không phải là người thừa kế của Phong Hằng có đúng hay không?"

Kỳ thật Phó Ngàn Tư đã sớm đoán được từ thái độ của những người trong Kỷ gia đối với anh, ngoài Kỷ Khai Thành, những người khác đối với anh đều là bảy phần kiêng kị ba phần xa cách.

Từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy làm sao có thể xa lạ với những màn tranh đấu hào môn như thế này.

Hơn nữa....lúc trước cô chỉ biết chính mình sau này phải gả cho người thừa kế Phong Hằng, mà Kỷ Hàn Trình lại là người mà Kỷ gia gia xem trọng nhất thời điểm đó cho nên cô vẫn luôn nghĩ đó là anh.

Hiện tại nghĩ lại, cho dù anh có lợi hại đến đâu thì so với những người có bối cảnh cùng thế lực khác thì hoàn toàn không chiếm được ưu thế nào.

Kỷ Hàn Trình nhất thời không nói gì.

Thật ra anh không hy vọng Phó Ngàn Tư đoán được chuyện này, nhưng cô gái của anh thông minh như vậy làm soa có thể không biết đây.

Lúc mới bắt đầu, thế đơn lực mỏng, mỗi một bước đi đều phải cẩn trọng từng bước. Họ còn nói rằng anh là con sói mắt trắng trong Kỷ gia.

Thấy anh cứ mãi im lặng, cô dần có chút không vui:"Sao anh lại không nói lời nào nữa rồi, chúng ta không phải đang tâm sự sao?"

"Ừm, nhưng không phải chuyện đã qua rồi sao,chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?" Chuyện cũ rồi, qua được rồi thì càng tốt.

Chuyện cũ, Phó Ngàn Tư đột nhiên nhớ tới vào một buổi chiều nào đó , Kỷ Hàn Trình đột nhiên bất ngờ đến hỏi cô, nếu người thừa kế của Phong Hằng là một người khác, có phải cô cũng nỗ lực đi thích người kia hay không?

Hiện tại nghĩ lại, thì ra cô từng thật có suy nghĩ này.

Cô đã thẳng thắn nói với Kỷ Hàn Trình rằng cô "Sẽ ".

......

Một chút chuyện cũ cứ như vậy mà  phơi bày, Phó Ngàn Tư dựa vào ngực anh, đột nhiên cô nhìn thấy cây bạch quả bên ngoài khung cửa kính, cô đột nhiên nói: "Kỷ Hàn Trình ,em muốn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, anh ôm em qua đó nhé."

Kỷ Hàn Trình gật đầu ôm cô qua đó.

Hai người ngồi ở bên khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài, lại là một năm cuối mùa thu.

Người xưa thường nói mùa thu dễ làm người ta thương cảm,nó là hiện thân của sự chia lìa đổ vỡ nhưng với Phó Ngàn Tư , mùa thu của cô rất lãng mạn và tốt đẹp, có cô cũng có Kỷ Hàn Trình .

Phó Ngàn Tư nghiên đầu thì thầm bên tai anh, cô nói là: "Kỷ Hàn Trình, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mãi chứ?"

Kỷ Hàn Trình cúi đầu hôn lên chóp mũi cô: "Tất nhiên rồi."

"Ồ."

"Vậy hôm nay buổi sáng em muốn ăn trứng mặt trời, anh làm cho em ăn nhé?"

"Ừm,anh sẽ làm."

"Em còn muốn ăn măng tây luộc và nhất định phải không quá già."

"Ừm, anh sẽ lựa thật kĩ"

"Sau đó em còn muốn cùng anh làm bánh muffin vị dâu tây , xoài và thêm một chút bơ béo."

Cô nói một câu, Kỷ Hàn Trình đáp ứng một câu.

Tựa như cô nói gì anh đều sẽ đáp ứng,hôn nhân của họ không phải là điều họ được lựa chọn nhưng vận mệnh đã  đưa họ đến gần nhau và nhận ra tình cảm nhau đó không phải là điều tuyệt vời cuộc sống ban tặng nhất hay sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro