C111 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này không phải dỗ trẻ con, mọi vết thương trên người Tống Hiểu lúc này đều ấm áp, không đau nữa.

...

Đã ăn cơm trưa, Đoàn Đoàn biết buổi tối sẽ được cùng Tố Tâm ở phòng nhỏ, xung phong nhận việc cùng Tố Tâm và Bạch Hiểu Niên dọn dẹp.

Gian phòng nhỏ cũng không bẩn như trong tưởng tượng của Tố Tâm, chỉ là phủ một lớp bụi mỏng, dọn dẹp rất nhanh.

Tố Tâm lột ga giường và vỏ chăn xuống đặt ở cửa ra vào, Đoàn Đoàn ở trên ghế salon nhảy xuống, cộc cộc cộc chạy đến cửa gian phòng, chổng mông giang hai cánh tay ôm lấy ga giường, mũi bị bụi kích thích hắt xì hơi một cái.

Ga giường cùng vỏ chăn xếp thành một đống, hơi lớn hơn so với Đoàn Đoàn, Tố Tâm quay đầu lại, thấy Đoàn Đoàn một nửa ôm một nửa kéo hướng về máy giặt, siêu siêu vẹo vẹo đi không chắc chắn.

Tố Tâm chạy theo Đoàn Đoàn giúp nhóc ôm lấy, mắt nhóc sáng rực khi nhìn thấy Tố Tâm giúp. Nhóc nghĩ mẹ chính là rất quan tâm nhóc, sợ nhóc ngã.

Tố Tâm hắng giọng một cái, khóe mắt mỉm cười: "Đợi dì Hiểu Niên sắp xếp xong giường nhỏ, chúng ta có thể đi ngủ rồi!"

"Gọi chị gái!" Bạch Hiểu Niên nói to.

Đoàn Đoàn lập tức trợn to mắt lắc đầu biểu thị chính mình không muốn: "Không phải!"

Đem ga giường vỏ chăn bẩn nhét vào máy giặt, Tố Tâm để Đoàn Đoàn đứng ở trên ghế nhỏ, rửa sạch tay cùng khuôn mặt của nhóc, mẹ nói sẽ ngủ cùng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn rất vui sướng.Thừa dịp Tố Tâm đang tự rửa mặt, Đoàn Đoàn từ trong vali nhỏ Lục Tân Bắc đưa tới một con gấu nhỏ, ôm lấy đứng ở cửa phòng rửa tay đợi Tố Tâm.

...

Đoàn Đoàn nằm ở trên giường nhỏ, sát bên cạnh Tố Tâm, ngủ vô cùng nhanh.

Cửa phòng nhỏ khép hờ, Tố Tâm mơ hồ có thể nghe được Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu nói chuyện.

Bạch Hiểu Niên ở nhà bếp dọn dẹp bát đĩa buổi trưa, Tống Hiểu không xen tay vào được, đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện với Bạch Hiểu Niên: "Có phải cậu và Tố Tố rất thất vọng vì mình không, mình đã không thể bảo vệ được ước định của ba chúng ta.!"

Bạch Hiểu Niên không hé răng, tiếng nước chảy dừng lại, cô mới mở miệng: "Tối hôm qua cậu say rồi ngủ sau đó mình cùng Tâm có nói qua, chúng ta đều là người bình thường! Không có bối cảnh không có hậu trường, chỉ có thể miễn cưỡng được tính là trẻ trung, cũng tạm tính là xinh đẹp, nhưng những thứ này theo thời gian sẽ mau chóng rời đi.."

"Đài phát thanh không lâu xảy ra một chuyện, đại mỹ nhân lừng danh Ngô Thiến Ảnh cùng trưởng bộ phận phát thanh làm chuyện ấy ở trong phòng làm việc, bị vợ Lý Chí Quốc tóm gọm, bị đánh đặc biệt thảm, sự tình được lan truyền khắp nơi, cuộc đời, sự nghiệp của Ngô Thiến Ảnh xem như là phá huỷ..."

Nghe được Ngô Thiến Ảnh tiếp nhận quy tắc ngầm bị phát hiện rồi bị ăn đánh, Tống Hiểu lại nghĩ tới mình.

Đã trải qua một lần, cho nên Bạch Hiểu Niên thống hận tiểu tam như nào Tố Tâm cùng Tống Hiểu đều biết, nhưng Bạch Hiểu Niên đau hơn chính là gặp phải một tên cặn bã, loại chuyện này chính là một cây làm chẳng nên non, một tay vỗ không lên tiếng.

"Mình là cảm thấy Ngô Thiến Ảnh biết rõ người ta có vợ còn nhào tới, cách làm đáng thẹn, nhưng nếu như cô ta có hậu trường, có quan hệ, hoặc là Tổng giám đốc đài truyền hình chính là bố của cô ta. Cô ta lại cần phải hướng về Lý Chí Quốc, loại trung niên bụng mỡ lại hói để thoả hiệp hay sao! mình cũng không tin cô ta không thích trai đẹp, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc... Không thể làm gì khác."

"Mình không biết điều này có bị gọi là bất chính hay không nhưng chuyện đó, đứng ở lập trường của cô ta mà nói, nếu như trưởng phòng bộ phận phát thanh đổi thành một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai hơn chút nữa, dựa vào khát vọng của mình với vị trí dẫn chương trình tin tức buổi sáng kia, khả năng mình cũng sẽ làm như vậy!"

Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu vẫn tiếp tục nói chuyện, Tố Tâm đã mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh ở bên trong ngủ rồi.

Không hiểu là có phải do nằm bên Đoàn Đoàn hay không, trong mộng của Tố Tâm tất cả đều là hình dáng của Phó Kiến Văn

Cô mơ thấy chính mình từ buổi quay trực tiếp đi ra, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa ra vào hút thuốc, một tay đút ở trong túi quần, một tay mang theo điếu thuốc lá, đang gảy tàn thuốc vào trong thùng rác, trong lúc hoạt động, bên trong áo khoác âu phục lộ ra tay áo sơ mi tinh xảo, phối hợp cùng đồng hồ, đẹp đến loá mắt.

Trong mơ, Tố Tâm nửa người trên mặc đồng phục trực tiếp màu trắng, nửa người dưới chính là quần thể thao cùng dép, bởi vì khi quay trực tiếp chỉ quay nửa người trên!

Nhưng ăn mặc như vậy mà gặp phải Phó Kiến Văn khiến cô lúng túng...

Tố Tâm vội vàng xoay người muốn trở lại phòng quay, lại bị con mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn bắt quả tang, tiếng nói trầm thấp từ tính gọi cô lại, cô cục xúc quay lại nhìn Phó Kiến Văn, nụ cười lúng túng.

Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá, đi tới gần cô, hai tay đút trong túi âu phục, ở trên cao nhìn xuống xem Tố Tâm đang muốn chạy trốn, hỏi cô trốn cái gì.

Tố Tâm không phân biệt được đang ở hiện thực hay trong mơ, không nhịn được đỏ mặt.

Phó Kiến Văn lại hỏi Tố Tâm suy nghĩ thế nào rồi, có nguyện ý hay không cùng anh nói yêu đương, tư thái cường thế bá đạo ép cô lùi về phía sau, không trả lời được... cả người đã bị Phó Kiến Văn đè lên tường hôn môi, như muốn nghẹt thở đầu óc choáng váng.Bên tai là giọng nói lo lắng của Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên đang đứng ở cuối hành lang, hét to lên với Tố Tâm, thầy giáo đến rồi, cậu mà bị phát hiện yêu sớm là xong đời, Tố Tâm biết rõ là lạ, nhưng vẫn vô cùng hoảng hốt, dùng sức đẩy Phó Kiến Văn ra, cũng tại thời điểm cô đẩy Phó Kiến Văn ra, lại nhìn thấy Hứa Khai.

Tố Tâm giật mình tỉnh giấc.

Bạch Hiểu Niên vội vã mở cửa phòng Tố Tâm:"Tố Tố, nhanh lên! Tổng giám cùng mấy vị phó giám đốc đài truyền hình không báo trước đột nhiên bị mất chức, hiện tại huy động chúng ta tới họp nội bộ."

Tố Tâm trong lòng vẫn còn sợ hãi, trái tim nhảy rất nhanh, cô quay đầu lại liếc nhìn Đoàn Đoàn còn đang ngủ ngoan, gật đầu.

Sau khi rời giường, cô đi rửa mặt, đem Đoàn Đoàn giao cho Tống Hiểu chăm sóc sau đó cùng Bạch Hiểu Niên chạy về đài.

Chỗ ở của Tố Tâm cách đài truyền hình tương đối gần, các cô đến nơi hội nghị còn chưa bắt đầu, rất nhiều người còn chưa kịp chạy tới.

Đài phát thanh bên trong có rất nhiều người, ai cũng hoang mang, tất cả đều tụm năm tụm ba vào bàn tán sự việc của tổng giám cùng mấy vị phó giám tại sao lại bị mất chức.

Trợ lý Dương Vũ Trạch của giám chế Hạ thấy Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên chạy tới vẫy tay với hai người. 

Bạch Hiểu Niên vừa đi qua liền hỏi tình huống thế nào.

Dương Vũ Trạch cũng chẳng biết gì, buông tay nói không biết.

"Chị Hạ đang xem ghi hình một cú điện thoại đã bị gọi đi rồi, một lúc sau thì tôi nhận được điện thoại, chị nói gọi tất cả mọi người dẫn chương trình đến hết đây, toàn bộ chỗ này phải đợi giám chế Hạ trở về mở họp, tình huống cụ thể chắc cũng phải đợi chị ấy về mới biết được."

Dương Vũ Trạch đang nói, những người dẫn chương trình khác đều lục đục kéo tới.

Ngay cả nguyên lão dẫn chương trình thời sự quốc gia cũng đích thân tới, vị nguyên lão ngày bình thường ở đài truyền hình đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Dương Vũ Trạch lập tức cung kính tiến lên chào hỏi, những người khác cũng lao tới chào hỏi, chính là tôn trọng trưởng bối nhưng cũng muốn ông nhớ tên nhớ mặt của mình.

Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên đứng cách xa đám đông đó, yên lặng đứng ở chỗ ít người chờ giám chế Hạ về mở họp.

Bởi vì không biết bao giờ giám chế Hạ mới có thể trở về, nên tất cả mọi người đều không dám ra ngoài.

Dù sao chuyện lần này quá lớn, tin tức vô cùng kín, đột nhiên làm cho tất cả mọi người đều không kịp ứng phó, lòng người hoang mang.

Sáng sớm bộ phận tin tức là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, mọi người lo lắng qua qua lại lại cùng người khác trao đổi tin tức, muốn thăm dò càng nhiều càng tốt, nhưng đến cuối cùng, cái gì cũng không nghe được.

Dương Vũ Trạch vừa tới bộ phận tin tức đã bị mọi người vây quanh, hỏi đến nỗi Dương Vũ Trạch sứt đầu mẻ trán, liên tiếp kiên trì giải thích anh ta là thật sự cũng không biết cái gì.

Quay phim cùng phóng viên đang chờ ở buổi họp báo tin tức, nhận được tin cũng vội vã trở lại, tay còn chưa kịp thả đồ xuống đã đâm đầu vào trong đám người, hỏi thăm tin tức...

Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm lẩn đi rất xa.

"Cậu cảm thấy bọn họ nhiệt tình thảo luận như vậy, thật sự có thể biết được tất cả mọi chuyện hay sao!"

Bạch Hiểu Niên đứng ở giữa bàn làm việc, hai tay chống bàn làm việc, ngón tay không cẩn thận đụng phải chuột máy tính trên bàn, màn hình máy tính đen thui bỗng sáng lên.

Tố Tâm ánh mắt đảo qua màn hình máy vi tính đang sáng lên, tầm mắt ổn định, không sợ hãi trả lời một câu: "Không biết..."

Trên màn ảnh máy vi tính, chính là tin tức bát quái của nữ minh tinh.

Hấp dẫn tầm mắt Tố Tâm chính là trên màn ảnh là....

Trong hình, một chiếc xe con màu đen dừng tại trước cửa quán Bar, một người phụ nữ mặc váy đi giày cao gót, dáng người nóng bỏng, ngón tay dài nhỏ như ngó sen ôm eo một người đàn ông thân cao chân dài.

Tố Tâm nhìn người đàn ông này tuyệt đối quen mắt, cô nhìn thấy bức ảnh đầu tiên đã nhận ra đây là Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn khóe miệng ngậm một điếu điếu thuốc lá, âu phục áo sơmi, vạt áo mở rộng ra, hai tay cắm ở túi quần, đứng ở nơi đó để nữ minh tinh tuỳ ý ôm, cho dù chỉ là một tấm hình chụp góc nghiêng, không thấy rõ gương mặt của Phó Kiến Văn, nhưng trên người Phó Kiến Văn vẫn toát ra cái khí thế trầm ổn bức người.

Tố Tâm chăm chú nhìn thêm tấm hình kia, duỗi tay lăn chuột một vòng, thấy tiêu đề chính là: Tô Mạn Mạn say rượu ở quán Bar, bạn trai thần bí tới đón.

Tố Tâm đột nhiên căng thẳng, nhớ tới ngày đó ở trong xe Phó Kiến Văn từng nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến chính là giọng của một người phụ nữ mềm mỏng ngọt ngào.

Tô Mạn Mạn, Tố Tâm đã từng nghe Tống Hiểu nói qua, hành động bình thường... Nổi bật chính là cái gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô ta, những năm này mặc dù không có tranh dành được bất kì giải thưởng nào, tác phẩm cũng không nhiều, nhưng lại xinh đẹp khiến người người đều yêu thích.

Tố Tâm chỉ nhìn lướt qua dòng chữ bên trên, nhưng lại nhìn chăm chú xem các bức ảnh.

Tấm thứ nhất chính là Tô Mạn Mạn được người người ta đỡ từ trong quán bar đi ra, người này chính là Phó Kiến Văn, hai tay anh luôn đút ở túi quần. Tô Mạn Mạn cười xán lạn với Phó Kiến Văn.

Tấm thứ hai, chính là Tô Mạn Mạn ôm lấy Phó Kiến Văn.

Tấm thứ ba, chính là Phó Kiến Văn kéo cửa xe tay lái phụ ra, đỡ Tô Mạn Mạn lên xe.

Tấm thứ tư, chính là Phó Kiến Văn đem xe dừng ở dưới lầu một toà trung cư cao cấp, dìu Tô Mạn Mạn từ trong xe đi ra ngoài.

Tấm thứ năm, chính là sau khi trời sáng chiếc xe con từ dưới trung cư cao cấp lái đi.

"Cô cũng yêu thích Tô Mạn Mạn sao!"

Chủ nhân của chiếc máy tính đã trở về, nhìn thấy Tố Tâm cười nói một câu.

Tố Tâm cười cười: "Thật không tiện, không xin phép cô đã tự ý dùng máy tính của cô."

"Không có gì không có gì... Không cần quá để ý!" Cô gái kia cười thân mật với Tố Tâm, "Tôi rất yêu thích Tô Mạn Mạn, cũng rất thích cô còn có Hiểu Niên, tôi cảm thấy các cô rất xinh đẹp! Cái kia... Cô có thể kí tên cho tôi không!"

Tố Tâm gật đầu: "Được chứ..."

Nữ biên tập vội vã lấy trong ngăn kéo cuốn vở cùng bút đưa cho Tố Tâm, cô nghiêm túc ký tên sau đó nữ biên tập lại nhìn về phía Bạch Hiểu Niên...Bạch Hiểu Niên hiểu ý, liền cầm bút cùng cuốn vở ký tên, nữ biên tập đặc biệt cao hứng, nói cho Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên biết mình nghe được một số tin bát quái.

"Bạn của tôi lúc trước từng làm trợ lý của Tô Mạn Mạn, nghe nói... Tô Mạn Mạn những năm này ở làng giải trí thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai dám động đến cô ta, nhà đầu tư cũng không dám đánh chủ ý lên người cô ta. Cô ta từng nói cô ta có bạn trai, thế nhưng cũng chưa ai từng thấy, bạn của tôi trong lúc làm trợ lý cũng chưa từng thấy, chó săn cũng không điều tra ra được, mọi người đều nói người bạn trai này của Tô Mạn Mạn chính là không tồn tại, hoặc là là Tô Mạn Mạn đã khoe khoang quá mức bạn trai của mình lên nên không dám đưa ra mắt.!"

Vị nữ biên tập ngồi bên cạnh cũng thò đầu ra, nói chen vào: "Tôi xem người yêu của Tô Mạn Mạn đúng là giàu có, nhìn khí chất xem, thật tuyệt vời."

Lại có người nói chen vào...

"Đại minh tinh cùng với bạn trai giàu có đã là chuyện thường tình, càng giàu càng lắm tật ấy mà, có tiền rồi để làm gì, chính là để đi tìm phụ nữ xinh đẹp đó!"

"Đàn ông có tiền ai sẽ cam tâm chỉ có một người phụ nữ!"

Bầu không khí còn đang nặng nề, bởi vì bọn họ thảo luận chuyện bát quái của minh tinh mà giảm đi một chút.

Bạch Hiểu Niên cùng Phó Kiến Văn đã từng ăn cơm cùng nhau hai lần, mơ hồ cũng có thể nhận ra trong hình chính là Phó Kiến Văn, thêm vào là Tố Tâm mọi khi không bao giờ có hứng thú với tin bát quái, lần này lại nhìn rất lâu, khiến cô không khỏi lưu tâm.

Lúc đi vào phòng chờ, Bạch Hiểu Niên hỏi: "Trong hình kia có phải là Phó Kiến Văn cùng với Tô Mạn Mạn không!"

Tố Tâm rót một ly cà phê, thả hai viên đường vào, dùng cái thìa khuấy đều, nhìn về phía Bạch Hiểu Niên: "Cậu nói bức ảnh sao!"

Bạch Hiểu Niên gật đầu.

"...Mình không biết, mình cùng Phó Kiến Văn không quen, bức ảnh lại không lộ rõ mặt." Tố Tâm uống một hớp cà phê, cảm thấy không có gì lạ, thản nhiên trả lời.

Nói hay lắm, Bạch Hiểu Niên cô mới chỉ gặp Phó Kiến Văn có mấy lần mà còn nhận ra được mà Tố Tâm chỉ thiếu chút nữa thôi đã kết hôn cùng Phó Kiến Văn rồi còn không nhận ra!

Khoé môi Bạch Hiểu Niên đột nhiên lộ ra một ý cười, lấy cùi chỏ huých huých vào cánh tay Tói Tâm: "Ghen à!"

"Cậu đừng có nói linh tinh!"

Tố Tâm lúng túng, để chén cà phê xuống, lại lấy thêm một viên đường bỏ vào.

"Trong lòng đắng, cho nhiều đường hơn nữa cũng vô dụng!" Bạch Hiểu Niên chế nhạo Tố Tâm, "Chắc do bọn chó săn ghép vớ vẩn thôi, không cần coi là thật đâu..."

Lời này của Bạch Hiểu Niên là để an ủi Tố Tâm, chứ ghép cái nỗi gì... Tô Mạn Mạn ôm Phó Kiến Văn là thật, không thể giả được, Phó Kiến Văn cũng không đem người đẩy ra mà là dìu lên xe cũng là thật.

Bỏ thêm viên đường, mùi vị cafe đến cổ lại thấy chát chát, Tố Tâm nắm chặt cái chén cụp mắt, trong hơi thở chính là mùi thơm mù mịt của cafe, thấy chung quanh không ai, cô mới từ từ mở miệng, tiếng nói bình thản.

"Sự việc liên quan đến Phó Kiến Văn, ở lập trường của mình, mình thấy chẳng có gì to tát."

Bạch Hiểu Niên mím môi không nói, chỉ cụp mắt uống cafe, cô đoán Tố Tâm nói như vậy... Phải hay không trong lòng còn chưa bỏ xuống được Hứa Khai.

Tố Tâm ngồi ở ghế salon cạnh cửa sổ, một tay chống dưới cằm, nhìn ra phía ngoài, nhớ tới vừa nãy đồng nghiệp vô ý nói một câu, đàn ông có tiền ai sẽ cam tâm chỉ có một người phụ nữ.

Câu nói này, Tố Tâm không phải lần đầu tiên nghe được...

Cô nhớ rõ khi còn bé cô vẫn là con gái của Tố gia, lớp một trường học tổ chức thăm quan viện bảo tàng, sau bảo tàng chính là công ty của cha Tố, cô đi tới tìm cha mình, làm xong bài tập liền ở trên ghế salon ngủ quên.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được một giọng nói mềm mại đáng yêu ỏn à ỏn ẻn nói: "Đàn ông các anh, phàm là có tiền có quyền, ai sẽ cam tâm chỉ có một người phụ nữ chứ, đối với anh, vợ như cơm bữa, muốn đổi sang món khác để thử mùi vị sao. Mà món mới này, là em có đúng không!"

Tố Tâm từ trên ghế salon đứng dậy, áo khoác âu phục của cha từ trên người rơi xuống đất làm kinh động đôi nam nữ, chị gái thư kí mặc một chiếc váy hồng duyên dáng từ trên đùi cha Tố đứng lên, một bộ đứng đắn bình tĩnh cười nói với cha Tố: "Giày cao gót không tốt lắm, nếu không phải Tố tổng dìu tôi một cái, chắc tôi đã ngã rồi."

Khi còn bé Tố Tâm không hiểu chuyện, thật sự cho rằng chị gái thư kí kia chính là ngã ở trong lồng ngực của baba, nhưng lời nói của chị thư kí, Tố Tâm vẫn mãi không thể quên.

Dù cho ở nhà cha cùng mẹ vô cùng ân ái, bên ngoài vẫn có "Mặt ngoài xã giao" phụ nữ, càng đừng nói đến người như Phó Kiến Văn còn chưa kết hôn, là người đàn ông hoàng kim của các cô gái.

Chính lúc đang xuất thần Tố Tâm nghe được một tràng tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Hiểu Niên chạy chậm trở về, nói với Tố Tâm: "Trợ lý giám đốc mới, mang cơm đến cho mọi người!"

Tố Tâm đứng dậy, trong túi, điện thoại rung lên, lấy ra liếc nhìn... Người gọi tới chính là Phó Kiến Văn.

Tố Tâm suy nghĩ một chút, đem điện thoại di động chuyển thành yên lặng, cất vào túi áo, nhấc chân đi ra ngoài. 

Tất cả mọi người ở chỗ này chờ đã đến buổi chiều, Tổng quản lý mới vừa nãy đi tới điểm danh nhân số, giúp mọi người gọi cơm.

Trợ lý đưa cơm đến từng bộ phận, động viên mọi người gắng chờ đợi thêm một chút, cao tầng bên trên mọi người vẫn đang họp, nhưng không biết lúc nào kết thúc, làm phiền mọi người ở nơi này chờ một chút, bởi vì sau đó sẽ có việc vô cùng quan trọng cần thông báo.

Có người suy đoán, đây là người của quan mới.

Hộp cơm món ăn rất phong phú, chẳng được bao lâu, còn có người đưa tới điểm tâm cùng cà phê trà sữa, làm cho tất cả mọi người đối với tổng giám đốc mới vô cùng hiếu kì.

Lần này đã đổi tổng giám đốc cùng mấy vị phó tổng giám. Cấp cao không biết có chuyện gì mà tức giận như vậy, nên chuyện này không phải là chuyện nhỏ, tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi.

Sáu giờ mười lăm chiều, giám chế Hạ trở về, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt truyền đạt vừa nãy cao tầng xảy ra chuyện gì, sáu giờ rưỡi màn hình tất cả nhà lớn đều phát trực tiếp Tổng giám đốc đọc diễn văn nói chuyện.

Bất ngờ, mới nhậm chức tổng giám đốc lại là một người phụ nữ còn rất trẻ, tên Sở Tầm.

Trong màn ảnh, Sở Tầm mặc một thân âu phục màu đen dành cho nữ giới, cổ áo sơmi hình chữ V màu trắng có một dải nơ được buộc lại thành hình con bướm gọn gàng xinh đẹp, tóc dài đen nhánh buộc ở sau ót, lộ ra cái trán cùng ngũ quan xinh xắn, nổi bật lên là khí chất tao nhã cao quý lại tinh xảo già giặn.

"Đây là Tổng giám sao! Còn trẻ như vậy! xinh đẹp không kém mấy tiểu tinh dẫn chương trình của chúng ta! Không phải là trợ lý hoặc là thư ký chứ!"

Kích động không phải là đồng nghiệp nam, mà chính là các đồng nghiệp nữ, mấy người tụm đầu, ghé tai thảo luận về dung mạo cũng như tuổi tác của Sở Tầm.Kẻ tò mò lại lên lướt web tìm kiếm tin tức của Sở Tầm, không tra không biết... Tra được sau sợ hết hồn, Sở Tầm này, đúng là nhân vật truyền kì.

Ba mươi ba tuổi, từng đạt được giải thưởng truyền thông cao nhất.

Từng làm phóng viên tham gia điều tra cuộc chiến Iraq cùng Ibiza, vạch trần tội ác lớn lao của chiến tranh đối với nhân dân.

Đã từng một mình lẻn vào vùng Tam Giác Vàng, cùng ma túy đấu trí đấu dũng sưu tập tư liệu, nửa cái mạng thiếu một chút đều bỏ lại ở Tam Giác Vàng, nhưng cô mang về tư liệu, lại thành công phá được tập đoàn tội phạm buôn ma tuý lớn nhất cả nước.

Càng khiến người ta kinh ngạc, là vị Sở Tần này vì truy đuổi một người cướp mất tin tức của cô mà đuổi tận vào hang ổ của bọn khủng bố.

Sở Tầm phát biểu rất đơn giản, sau khi kết thúc, giám chế Hạ dặn dò một số điều sau đó hội nghị liền kết thúc.

Tố Tâm không yên lòng để Đoàn Đoàn cùng Tống Hiểu ở nhà, muốn đi về trước, Bạch Hiểu Niên nói muốn ở lại hỏi thăm một chút tin tức.

Tố Tâm tiến vào thang máy, lấy điện thoại di động trong túi ra liếc nhìn, một cuộc gọi nhỡ, từ Phó Kiến Văn.

Cô nắm chặt điện thoại di động, do dự không biết có nên gọi lại hay không, dù sao con trai của Phó Kiến Văn còn đang ở chỗ cô, chắc là Phó Kiến Văn gọi điện hỏi thăm Đoàn Đoàn.

Thang máy dừng lại ở tầng 19, mấy người đang đứng ở cửa thang máy bàn tán chuyện của Sở Tầm, Tố Tâm tránh gọn vào trong góc thang máy.

"Tổng giám đốc của chúng ta chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hải Tinh, tiêu chuẩn Bạch Phú Mỹ, giỏi như vậy thực không cần giải thích!"

"Thiên kim tiểu thư tập đoàn Hải Tinh mà vẫn cần phải liều mình như vậy!"

"Thế mới nói, so với chúng ta đã xinh đẹp hơn, lại ưu tú hơn vậy mà người ta còn cố gắng. Chúng ta đúng là không biết phấn đấu.!"

Tuy rằng trước đó mọi người đều bàng hoàng, nhưng Tổng giám truyền kì xuất hiện trong màn ảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói mấy câu, đã khiến cả đài truyền hình xôn xao bàn tán. Khắp nơi đều có thể nghe được hai chữ Sở Tầm này.

Từ nhà lớn đài truyền hình đi ra, cuối cùng Tố Tâm vẫn là không gọi lại cho Phó Kiến Văn.

...

Trên đường về Tố Tâm mua bánh gatô cùng hoa quả.

Vào cửa, nhìn thấy Đoàn Đoàn đã tỉnh lại, vali nhỏ hành lý của Đoàn Đoàn bày trên mặt đất mở rộng ra, đồ chơi được bày gọn gàng trên mặt đất, Đoàn Đoàn chân quỳ trên ghế, vểnh cái mông nhỏ lên, nửa người nằm nhoài trên bàn ăn, đang dùng bút màu vẽ cái gì đó.

"Đoàn Đoàn... Dì ở cùng con đâu rồi!"

Tố Tâm đem bánh gatô cùng hoa quả đặt trên tủ giày, chân mới xỏ được một chiếc dép, liền nhìn thấy trên sàn nhà là một dấu vết giày da của đàn ông.

Trái tim của cô không hiểu nhảy lên một cái, ánh mắt đảo qua phòng khách, đảo qua sân thượng thậm chí là nhà bếp, đều không có thấy Phó Kiến Văn, trái tim treo trên cổ họng mới hạ xuống.

Phó Kiến Văn nói muốn đi công tác ba ngày, hẳn là... Không thể nào ở nhà cô được.

Tố Tâm đứng ở cửa vào do dự.
"Mẹ!"

Đoàn Đoàn nghe được âm thanh, nghiêng đầu qua nhìn về phía Tố Tâm, một tay bám vào bàn ăn, chân ngắn dơ xuống đất thăm dò, khoảng cách có phần cao, động tác nguy hiểm, trượt tay hoặc chân chắc chắn sẽ bị ngã rất đau.

"Đoàn Đoàn!" Tố Tâm còn chưa kịp thay nốt chiếc giày còn lại đã vội vã chạy tới chỗ Đoàn Đoàn.

May mà Đoàn Đoàn vững vàng rơi xuống đất không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Dì đang ngủ ạ..." Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn Tố Tâm, màu vẽ nghoe nghoét hết ra bàn tay béo múp míp cùng khuôn mặt mập mạp của nhóc.

Tố Tâm mang Đoàn Đoàn đi rửa tay, rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tay, lại ra vali tìm cho Đoàn Đoàn một bộ quần áo.

Quay người lại... Chỉ thấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn đã cởi xong cúc áo cuối cùng, quần áo đã cởi hết, nhóc ngoan ngoãn duỗi tay ngửa đầu đợi Tố Tâm giúp nhóc mặc quần áo.

Giúp Đoàn Đoàn đổi xong quần áo, Tố Tâm quỳ gối ngồi xổm xuống trước mặt Đoàn Đoàn, giật một tờ giấy khô lau mặt cho Đoàn Đoàn, thử thăm dò hỏi: "Hôm nay baba đến sao!"

Đoàn Đoàn hai tay đỡ ở bả vai Tố Tâm, nghiêm túc suy nghĩ một chút gật đầu: "Là chú giao hàng tới..."

Giao hàng còn tiến hẳn vào cửa nhà!

"Là dì mở cửa sao!" Tố Tâm hỏi.

Đoàn Đoàn lần nữa gật đầu, Tố Tâm mượn cơ hội giáo dục Đoàn Đoàn: "Về sau không có người lớn ở trong nhà, con nhất định không nên mở cửa cho người khác vào nhà, biết không!"

"Vâng ạ!" Đoàn Đoàn bi bô trả lời, dưới bàn tay mũm mĩm của nhóc chính là da thịt của mẹ, nhóc thật muốn giống những bạn nhỏ khác nhào vào lồng ngực mẹ, ôm lấy mẹ, nhưng lại không dám.

"Mẹ..." Đoàn Đoàn đột nhiên gọi Tố Tâm một tiếng, cúi thấp đầu nhỏ xuống, tai có phần đỏ, một bộ ngượng ngùng.

Tố Tâm định nói gì đó nhưng không có phát ra âm thanh, buổi trưa hôm nay xem qua bức ảnh của Phó Kiến Văn cùng đại minh tinh Tô Mạn Mạn, sau đó cô không biết về sau cùng Phó Kiến Văn sẽ là cái kết quả gì, cô sợ đáp ứng câu gọi mẹ của Đoàn Đoàn rồi, về sau Phó Kiến Văn với vợ của anh sẽ ở chung với Đoàn Đoàn như thế nào...

"Mẹ..."

Tố Tâm không trả lời, Đoàn Đoàn lại thử thăm dò kêu một tiếng.

Tố Tâm đánh không lại ánh mắt chờ mong đang sợ hãi của đứa trẻ, đành đáp một tiếng: "Ơi...!"

"Con có thể ôm mẹ một cái không!" Đoàn Đoàn thấp giọng hỏi dò, như là sợ Tố Tâm không đáp ứng, nhóc duỗi ra một ngón tay út béo múp míp, mong đợi nhìn về phía Tố Tâm, "một chút thôi ạ..."

Tố Tâm dơ ngón tay nhỏ chọt chọt lên má Đoàn Đoàn, cười yếu ớt đưa tay đem Đoàn Đoàn ôm vào trong lồng ngực.

Hai cái tay nhỏ bé ngắn cũn cỡn của nhóc quàng lấy phần gáy của Tố Tâm, gương mặt béo béo mập mập dựa vào bả vai cô, con mắt đột nhiên ướt át muốn khóc.

Nhận ra được tâm tình biến hoá của Đoàn Đoàn,Tố Tâm ôn nhu mở miệng: "Đoàn Đoàn có muốn ăn bánh gatô hay không!"

Đoàn Đoàn nghe được giọng nói ôn nhu của Tố Tâm, kiên quyết nén nước mắt trở lại, gật đầu.

Bánh gatô là loại đồ ngọt Đoàn Đoàn rất thích, chỉ là Phó Kiến Văn rất nghiêm khắc khi cho Đoàn Đoàn ăn đồ ngọt, Phó Kiến Văn nói Đoàn Đoàn mỗi lần kiểm tra sức khoẻ thể trọng đều vượt chỉ tiêu...

Tố Tâm đứng dậy, Đoàn Đoàn lập tức biến thành cái đuôi nhỏ của cô, rập khuôn từng bước sau lưng cô.

Cô đem bánh gatô cùng điện thoại đặt lên trên bàn ăn, một bên mở ra bánh gatô, một bên nhìn về phía bức tranh vừa nãy Đoàn Đoàn vẽ, mấy đám màu sắc sặc sỡ, Tố Tâm hoàn toàn không nhìn ra là cái gì...

Thấy Tố Tâm cảm thấy hứng thú với bức tranh của mình, Đoàn Đoàn chống tay lên ghế tựa, nhấc một chân bò lên trên.

"Đây là mẹ..." ngón tay béo mập của Đoàn Đoàn chỉ vào một đám màu hồng nhạt, hưng phấn giới thiệu cho Tố Tâm.
Tố Tâm chăm chú nhìn, tuy rằng vẫn không có nhìn ra cái gì, vẫn là gật đầu vui lòng khen ngợi: "Tốt...Con vẽ rất đẹp!"

Đoàn Đoàn có chút ít kiêu ngạo, lại chỉ vào một đống nho nhỏ ở chính giữa: "Đây là Đoàn Đoàn..."

Tay nhỏ chuyển đến một đống đen thùi lùi bên cạnh mở miệng: "Đây là ba ba!"

Hai chữ baba vừa ra khỏi miệng Đoàn Đoàn, điện thoại của Tố Tâm đặt trên mặt bàn vang lên, là Phó Kiến Văn.

Đoàn Đoàn còn nhỏ biết chữ không nhiều, lại nhìn vô cùng rõ ba chữ Phó Kiến Văn, nhóc hưng phấn nhìn về phía Tố Tâm: "Chính là ba ba!"

Thật không tiện khi trước mặt trẻ con mà không tiếp điện thoại của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cầm điện thoại di động lên hỏi Đoàn Đoàn: "Muốn nói chuyện cùng ba ba sao!"

Đoàn Đoàn gật đầu ngoan ngoãn trả lời: "Muốn!"

Điện thoại thông, Tố Tâm đem điện thoại di động đưa cho Đoàn Đoàn, hai cái tay nhỏ không ôm được điện thoại, liền ôm lấy cánh tay của Tố Tâm, giòn tan gọi một tiếng: "Ba ba, baba tới đón con sao!"

"Ừ, để mẹ con nghe điện thoại."

Tiếng nói thuần hậu cùng một chữ "mẹ" của Phó Kiến Văn chui vào tai cô, suy đoán được Phó Kiến Văn nhìn ra cô muốn trốn tránh, Tố Tâm hắng giọng một cái, Đoàn Đoàn mắt to nhìn chăm chú, ngồi dậy, giả vờ hào phóng nhận điện thoại: "Anh Phó, có việc gì sao!"

Tố Tâm xưng hô tên là muốn cùng Phó Kiến Văn kéo dài khoảng cách, Phó Kiến Văn đã không còn là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, mùi vị làm sao không nghe ra.

"Buổi tối tôi tới đón Đoàn Đoàn."

Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn từ bên kia điện thoại truyền đến, nói một câu nói như vậy, không hiểu sao làm cho Tố Tâm rối bời.

"Được!" Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngước cổ, siết chặt điện thoại, tận lực để cho ngữ khí của mình khách khí một chút, " mấy giờ anh tới để tôi giúp Đoàn Đoàn dọn dẹp đồ."

Tố Tâm mơ hồ nghe được ở đầu bên kia điện thoại, trợ lý của Phó Kiến Văn gọi anh, sau đó truyền đến tiếng ngòi bút cùng trang giấy ma sát nhẹ nhàng.

"Nếu như thuận lợi, chắc tầm mười rưỡi." Phó Kiến Văn ngữ khí bình thản.

Nghe ra Phó Kiến Văn còn đang bận bịu, Tố Tâm đáp một tiếng: "Được."

...

Phó Kiến Văn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay mười giờ bốn mươi còn chưa thấy anh gọi điện.

Nhớ tới Phó Kiến Văn nói nếu như thuận lợi tầm mười rưỡi sẽ tới đón Đoàn Đoàn, Tố Tâm nhíu nhíu mày, suy đoán không biết có phải hay không có cái gì không thuận lợi.

Muốn gọi điện thoại nói cho Phó Kiến Văn Đoàn Đoàn đã ngủ, để anh ngày mai tới đón nhóc, nhưng cô cũng không phải mẹ ruột của nhóc, không có tư cách để Đoàn Đoàn ở bên cạnh mình.

Trên ghế salon, Đoàn Đoàn đã ngủ ngon lành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu nằm lên chân của Tố Tâm, ngủ say sưa, màn hình TV lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.

Tống Hiểu cùng Bạch Hiểu Niên cũng đã ngủ trước rồi.

Tống Hiểu mấy ngày nay tâm tình sa sút có phần thích ngủ, Bạch Hiểu Niên sáng sớm ngày mai còn phải quay trực tiếp, ba giờ phải rời giường cho nên nhất định phải ngủ sớm.

Tố Tâm vẫn không có rửa mặt, ngồi ở trên ghế sa lon dùng điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, không tập trung.

Mười giờ năm mươi, cuối cùng Tố Tâm cũng nhận được điện thoại của Phó Kiến Văn, nói là anh đã đến dưới lầu.

Không đành lòng đánh thức Đoàn Đoàn, Tố Tâm dùng chăn ôm lấy nhóc, ôm nhóc đứng dậy, lông mi nhóc nhẹ nhàng động mấy lần, lại ở trong lồng ngực Tố Tâm ngủ thiếp đi.

Tố Tâm không đành lòng, ý nghĩ muốn gọi điện cho Phó Kiến Văn ngày mai hãy tới đón Đoàn Đoàn càng ngày càng mãnh liệt, lại sợ Phó Kiến Văn hiểu lầm cái gì đó, cân nhắc mãi, Tố Tâm lại đắp thêm cho Đoàn Đoàn một chiếc áo khoác, lúc này mới xuống lầu.

...

Dưới sảnh, một chiếc xe con màu đen đang đậu ở đó, Phó Kiến Văn dựa người ở tay lái phụ, khóe môi ngậm một điếu thuốc, một tay bỏ túi, đốt ngón tay thon dài đang lướt xem văn kiện.

Phó Kiến Văn mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, cổ áo sơmi mở rộng ra, màn hình điện thoại di động sáng lên làm lộ ra ngũ quan cùng hầu kết khiêu gợi của anh, khiến cả người anh đều thêm trầm ổn.

Thân hình thon dài của Phó Kiến Văn, dù cho chỉ là tùy ý đứng ở nơi đó, đều như toả ra hào quang thu hút ánh nhìn của người khác.

Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở bên cạnh xe, bước chân hơi dừng lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình sau đó mới hướng về phía đó đi đến.

Tựa hồ có người đến, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, con mắt đen thâm thuý hướng về phía Tố Tâm nhìn tới.

Thấy cô đang ôm Đoàn Đoàn ngủ, Phó Kiến Văn tắt màn hình điện thoại di động, cất vào trong túi quần, chân dài bước lên, đem điếu thuốc còn đang hút dở ném vào trong thùng rác.

Tới gần, Tố Tâm có thể nhìn thấy rõ. Trên gương mặt Phó Kiến Văn mang theo một chút uể oải, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh.

Tố Tâm không thấy trợ lý của anh, đang suy tư không biết một mình anh làm sao có thể mang Đoàn Đoàn đang ngủ về, muốn mở miệng giữ Đoàn Đoàn ở lại một đêm.

"Nếu không..."

"Em ôm Đoàn Đoàn ngồi ghế sau."

Không cho Tố Tâm cơ hội mở miệng, lời nói của Phó Kiến Văn chính là không cho người khác cơ hội từ chối.

Tố Tâm ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, cảm thấy hơi sợ hãi đành cụp mắt xuống, tầm mắt rơi xuống cổ áo đang mở rộng của anh.

Cái này... âu phục của Phó Kiến Văn cùng với âu phục trong ảnh tin bát quái ở đài truyền hình, hẳn là cùng một bộ.

Cô vẫn cảm thấy Phó Kiến Văn là một người có yêu cầu cực cao đối với cuộc sống bởi vì Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo hai ngày... Vậy mà...

Thấy Tố Tâm không lên tiếng, Phó Kiến Văn lại nói: "Một lúc nữa, tôi sẽ để tài xế đưa em trở về."

Một mình Phó Kiến Văn xác thực không cách nào vừa ôm Đoàn Đoàn lại lái xe được.

Gió đêm man mát, áo khoác của Tố Tâm đã trùm lên người Đoàn Đoàn rồi, vào lúc này một cơn gió thổi đến... da gà trên cánh tay cô đều nổi hết lên.

Trong lồng ngực, Đoàn Đoàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về lồng ngực ấm áp của Tố Tâm cọ cọ, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt ở trên cánh tay cô...

Không đành lòng, Tố Tâm gật đầu.

Phó Kiến Văn kéo ra cửa xe ở ghế sau, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn cẩn thận ngồi xuống.

Bên trong xe, tràn đầy mùi vị của Phó Kiến Văn, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, bên trong xe, mùi vị đàn ông quanh quẩn ở xung quanh Tố Tâm, cô nhớ tới tin bát quái của Phó Kiến Văn với Tô Mạn Mạn, anh cũng kéo ra cửa xe ghế sau như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.

Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa xe bên cạnh, Tố Tâm khom lưng ngồi vào trong. Thấy Tố Tâm điều chỉnh tốt tử tư thế ngồi, mới nói: "Mặc một áo sơ mi xuống lầu, không lạnh sao!"

Tố Tâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Phó Kiến Văn, nói một câu: "đóng cửa xe lại sẽ không lạnh.

Không muốn nhìn Phó Kiến Văn, Tố Tâm dời tầm mắt nhìn chăm chú vào Đoàn Đoàn đang ngủ say, tay vỗ vỗ ở trên người nhóc.

Đèn đường mờ mờ, Tố Tâm ngũ quan tinh xảo điềm đạm, Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm cụp mắt chăm chú nhìn xem Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn không nói thêm gì, thay cô đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái, cởi áo khoác đặt ở tay lái phụ, lúc này mới khởi động xe.Từ trung cư đi ra, xe rất nhanh sẽ lên đường chính.

Bên trong xe rất yên tĩnh, ngay cả đài cũng không có bật, Phó Kiến Văn mở một chút cửa, gió mát thổi vào.

Đèn đường không ngừng theo cửa sổ xẹt qua, khiến gương mặt Phó Kiến Văn bên cạnh lúc sáng lúc tối.

Tố Tâm cảm thấy bầu không khí lúng túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Đèn đỏ.

Tố Tâm đột nhiên hối hận, vừa nãy làm sao không nghĩ tới để Phó Kiến Văn gọi người tới!

Chính mình đi theo chạy đến chỗ của anh, cô vô cùng hối hận, thời gian ngủ căn bản cũng không đủ.

Trong lòng âm thầm ảo não, lại không thể biểu hiện ra, lông mày nhíu thật chặt.

"Thay đổi Tổng giám đốc đài có kịp thích ứng không!" Phó Kiến Văn đột nhiên mở miệng nói, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn.

Tố Tâm bất ngờ, không biết vì sao Phó Kiến Văn cũng biết, nghĩ lại cảm thấy sự thay đổi này cũng không phải là chuyện nhỏ, lại cũng không phải là cái gì bí mật, Phó Kiến Văn biết rất bình thường.

"Tổng giám ở trên cao, tôi với không tới... Không thể nói là thích ứng hay không thích ứng."

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Tố Tâm lại cảm thấy, Tổng giám đổi thành một người phụ nữ, toàn bộ cấp cao của đài đều đổi thành phụ nữ, như vậy chuyện đàn ông cấp trên quấy rầy phụ nữ cấp dưới sẽ ít đi, quy tắc ngầm cũng ít đi, là chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro