Chương 11 - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ, tiết mục bắt đầu.

Đoàn Đoàn thả đống đồ ăn vặt trong tay xuống, trượt xuống khỏi ghế sa lon, lộc cộc lộc cộc chạy tới phòng phát thanh, nhìn vào bên trong chỗ Tố Tâm và Bạch Hiểu Niên.

"Chắc các bạn đang tò mò Mạch Tử đâu rồi phải không, bật mí cho các bạn biết một bí mật nhé, cô ấy chạy theo tình yêu rồi,

vì thế chương trình trưa nay sẽ do tôi và Tố Tâm phụ trách, thật vui khi được gặp mọi người."

Vừa mở màn, Bạch Hiểu Niên đã đùa giỡn Tố Tâm.

"Hiểu Niên, cô vui như vậy là do được dẫn cùng một người xinh đẹp giống như tôi hay vì thoát khỏi tay Mạch Tử vậy!"

Tiết mục này thường ngày vốn do Bạch Hiểu Niên cùng Cao Mạnh Tử dẫn chung nhưng hôm nay nhà Cao Mạnh Tử có việc nên Tố Tâm thay Cao Mạnh Tử dẫn cùng Bạch Hiểu Niên. Bị Bạch Hiểu Niên chêu đùa, Tố Tâm không những bị động mà ngược lại đi chêu đùa cô cô ấy.

Bạch Hiểu Niên cười ra tiếng: "Ai ôi...tôi đây đương nhiên là vui vì được dẫn cùng người xinh đẹp như cô rồi!!"

"Được, vậy tôi sẽ hy sinh nhan sắc này để phục vụ cho cô hoàn thành chương trình này." Tố Tâm tràn ngập ý cười nói.

Đoàn Đoàn nhìn Tố Tâm không chớp mắt, cậu bé không ngờ Tố Tâm cũng có lúc hài hước như vậy. Bảo bảo hiện tại đang ao ước người ngồi cạnh mẹ lúc này là mình chứ không phải Bạch Hiểu Niên...

Bạch Hiểu Niên nhìn bánh bao nhỏ đứng ở cửa, bàn tay múp múp kề sát lên cửa thuỷ tinh nhìn Tố Tâm một cách chăm chú,

nhìn bảo bảo đáng yêu như vậy, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy vui vẻ.

Một giờ sau, chương trình kết thúc, Tố Tâm cùng người nghe tạm biệt hẹn buổi tối ngày mai sáu giờ tiếp tục lên sóng, liền nghe thấy Bạch Hiểu Niên nói: "Bánh bao nhỏ kia đã đứng ở cửa đợi đúng một giờ đồng hồ rồi kìa, lại còn nhìn cậu không chớp mắt đấy..."

Tố Tâm ngẩng đầu.

Quả nhiên, Đoàn Đoàn đang đứng ở cửa, nhìn cô với ánh mắt da diết.

Tố Tâm lấy tai nghe xuống, đứng dậy đi ra cửa.

Vừa ra ngoài, Đoàn Đoàn đã ngửa đầu nhìn qua phía cô, muốn lại gần để cô bế nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng yên nở nụ cười.

Trong nháy mắt đó, Tố Tâm có phần đau lòng thay cho cậu nhóc, còn nhỏ như vậy mà đã không có mẹ.

Tuy rằng Tố Tâm không phải con đẻ của Tố gia nhưng trước khi sự thật được phơi bày thì cô được sống trong vui vẻ, hạnh phúc.

Cha mẹ Tố đối với Tố Tâm tốt vô cùng, coi cô như cốt nhục của họ... Lúc nào cũng nâng niu che chở cô hết mực.

Tố Tâm khom người hai tay nhấc Đoàn Đoàn lên. ôm cậu bé vào trong lòng.

Cô đang nghĩ, chiều tối nay phải đến gặp cha mẹ Tố... không biết nên gửi Đoàn Đoàn ở đâu đây.!!

Phó Kiến Văn chắc hẳn không muốn cô giao con của anh cho người lạ chăm sóc, nếu không cô đã có thể nhờ Bạch Hiểu Niên để ý Đoàn Đoàn giúp.

Không được, chuyện này trước tiên cần phải hỏi qua ý kiến của Phó Kiến Văn sau đó mới thương lượng với Bạch Hiểu Niên để nhờ cô ấy chăm sóc Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn rất thông minh, cậu bé nhớ rất rõ số điện thoại của Phó Kiến Văn. Tố Tâm vừa hỏi, bảo bảo đã đọc một cách rành mạch số điện thoại của ba ba mình...

Bạch Hiểu Niên dọn dẹp xong đi ra, nhìn thấy Tố Tâm đang ôm bánh bao nhỏ trong lòng liền hỏi: "Đứa nhỏ này... Rốt cuộc là cậu kiếm ở đâu ra vậy!"

"Cậu giúp mình để ý Đoàn Đoàn một lúc, mình đi gọi điện thoại..." Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn, "Ở cùng dì Bạch một lúc, được không?"

"Đừng có gọi là dì!" Bạch Hiểu Niên thuận tay tiếp nhận bánh bao nhỏ từ Tố Tâm, nhanh chóng tẩy não Đoàn Đoàn"Phải gọi là chị..."

Tố Tâm: "..."

Bạch Hiểu Niên ôm Đoàn Đoàn đi vào phòng ăn, Tố Tâm đi ra hành lang bấm gọi cho Phó Kiến Văn.

Tố Tâm vừa nói xong ý của mình, Phó Kiến Văn đã hỏi: "Đoàn Đoàn hiện tại thế nào rồi!"

"Đoàn Đoàn đang ở cùng đồng nghiệp của tôi." Tố Tâm nói.

Phó Kiến Văn nghe được câu này có phần kinh ngạc, Đoàn Đoàn từ trước tới nay đều không muốn ở chung cùng người lạ, tại sao lại có thể cùng đồng nghiệp của Tố Tâm ở chung một chỗ.

Hay là... Là vì muốn lấy lòng Tố Tâm!

Phó Kiến văn trong lòng âm thầm thở dài... Đoàn Đoàn thật sự muốn Tố Tâm trở thành mẹ của mình.

"Lát nữa tới Tố gia, tôi sẽ qua đón em, Đoàn Đoàn có thể giao cho trợ lý của tôi..."

Rốt cuộc anh vẫn không muốn đem Đoàn Đoàn giao cho người lạ chăm sóc, Tố Tâm cụp mắt đáp một tiếng: "Được... cái kia, mấy giờ anh tới"

"3 giờ 20 phút."

Trả lời... Thật đúng là thẳng thắn.

"Được, 3 giờ 20 mươi phút tôi mang Đoàn Đoàn đứng dưới sảnh đợi anh".

"Được!"

Phó Kiến Văn nói một câu đơn giản sau đó cúp điện thoại.

Tố Tâm trở về phòng ăn, thấy bánh bao nhỏ đang bị cả một đoàn người bao quanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh không nói một lời mặc cho Bạch Hiểu Niên cùng đồng nghiệp của Tố Tâm tra xét.

Vừa nhìn thấy Tố Tâm đi vào, Đoàn Đoàn nhanh chóng nhảy xuống ghế... Chạy về phía Tố Tâm. Còn cách Tố Tâm chừng nửa mét thì dừng lại, ngửa đầu đem đôi mắt to trong suốt nhìn về phía cô.

Đoàn Đoàn để ý cẩn thận như vậy, thật sự kiến Tố Tâm đau lòng...

Cô khom người xoa đầu cậu nhóc: "Ba ba một lúc nữa sẽ tới đón chúng ta, cô biết dưới lầu có một quán kem rất ngon, nhân lúc ba ba còn chưa tới...Cô dẫn Đoàn Đoàn đi ăn kem có được hay không?"

Đoàn Đoàn nở nụ cười tươi rói, đôi mắt long lanh, ra sức gật đầu: "Được!"

Bạch Hiểu Niên đi đến cạnh Đoàn Đoàn nói: "Đứa nhỏ này có vẻ rất thân cận với cậu..."

Tuy rằng Đoàn Đoàn cũng không nói ra, nhưng biểu hiện của bảo bảo chính là như vậy... Không khỏi để cho người khác hoài nghi quan hệ của Tố Tâm cùng đứa bé này

bây giờ danh tiếng của Tố Tâm đã không tốt đẹp gì, Bạch Hiểu Niên nói như vậy... Chính là hướng về phía đám đông kia giải thích, Tố Tâm cùng đứa bé này cũng không có liên quan gì cả.

...

Dưới lầu, tại cửa hàng kem.

Đoàn Đoàn ngồi ở hàng ghế dài phía bên trong, một tay nhỏ cầm ly kem, tay kia nắm cái muỗng đem kem đưa lên miệng...

Phía đối diện Đoàn Đoàn có một cô gái nhỏ đang cùng mẹ ngồi ăn kem, ăn tới mức miệng đều lem luốc, người mẹ cười hiền hậu, vừa cười vừa giúp cô bé lau miệng, Đoàn Đoàn nhìn mà ao ước.

Cậu lặng lẽ liếc nhìn Tố Tâm, trong lòng thoáng hiện qua cảm giác mất mát... Kỳ thực miệng nhóc cũng lấm lem đây này.

Đoàn Đoàn tiếp tục cúi đầu, đúng lúc tiếp tục đưa kem vào miệng, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn, ôn nhu giữ cái đầu nhỏ của nhóc lại.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, thấy Tố Tâm cầm khăn tay đưa xuống, động tác mềm mại lau miệng giúp Đoàn Đoàn.

"Ăn chậm một chút... lem luốc giống như chú mèo nhỏ vậy!" Tố Tâm dịu dàng nói, âm thanh nhẹ nhàng khiến Đoàn Đoàn không khỏi hạnh phúc.

"Được!" Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, nhưng là...Nhóc không muốn ăn từ từ, nhóc thích ăn thành mèo con nhỏ để mẹ giúp nhóc lau, loại cảm giác đó như là được mẹ thương yêu, chăm sóc vậy.

Ngồi ở cùng bàn phía đối diện là Bạch Hiểu Niên đang cắn ống hút, hai chân duỗi thẳng, vểnh tai nhỏ lên nghe....

"Cậu thật sự... Muốn kết hôn cùng Phó Kiến Văn!" Bạch Hiểu Niên cảm thấy quyết định của Tố Tâm đúng là không suy nghĩ mà đã làm bừa.

Tố Tâm gật đầu.

Bạch Hiểu Niên biết Tố Tâm thông minh, cũng khẳng định Tố Tâm tất nhiên biết Hạ Hàm Yên muốn lợi dụng cô, nhưng cô đương nhiên cũng biết Tố Tâm sẽ vì Hứa Khai mà cam tâm tình nguyện bị lợi dụng!!

"Như vậy cậu có hạnh phúc không!" Bạch Hiểu Niên lại hỏi, "Còn có vị hôn phu mà Tố gia an bài cho cậu bây giờ tính sao?!"

"Đó là Tố gia sắp xếp cho con gái ruột của họ, bây giờ con gái ruột đã trở về, thì người nên gả cho Cố gia kia chính là con gái ruột của họ mới phải."

Cố gia cũng sẽ không cho phép một cô gái có người mẹ bị bệnh thần kinh gả cho con trai độc nhất của họ.

Bạch Hiểu Niên quá hiểu Tố Tâm, chủ yếu nhất vẫn là Tố Tâm không thích vị Cố thiếu gia kia, nếu như Tố Tâm thực sự yêu thích... Sợ là cô cũng không thể bình tĩnh mà nói mấy câu như vậy.

"Vì Hứa Khai... Có đáng không?!" Bạch Hiểu Niên hỏi, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu vào nhau, rõ ràng... Chính cô cũng cảm thấy không đáng.

Tố Tâm cụp mắt cười yếu ớt: "Coi như là, trả hết nợ ân tình cho Hứa Khai, sau chuyện này... Từ bây giờ sẽ không bao giờ nhắc lại nữa!"

"Lời này... Cậu cũng là đang tự mình lừa dối mình!" Bạch Hiểu Niên thở dài.

Tố Tâm cúi đầu cười yếu ớt... mắt hờ hững.

Tố Tâm đối Hứa Khai tình cảm sâu đậm, người khác không rõ chẳng lẽ Bạch Hiểu Niên còn có thể không rõ ràng sao!

Chỉ là, đây không phải Tố Tâm tự lừa gạt chính mình...Mà đây là lời cảnh báo mà Tố Tâm tự đặt ra cho chính mình, đối với Hứa Khai... cô nên buông tay rồi...

3 giờ 20 phút, điện thoại của Tố Tâm vang lên, đúng là Phó Kiến Văn.

"Mình phải đi rồi..." Tố Gâm cầm túi xách, nhìn xem Đoàn Đoàn đã ăn xong chưa, nói: "Đoàn Đoàn, ba ba đã đến... Chúng ta đi!"

"Dạ!" Đoàn Đoàn ngoan ngoãn vâng lời.

Bạch Hiểu Niên ngồi ở quán kem, nhìn Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ra xe của Phó Kiến Văn.

Dưới ánh mặt trời, Phó Kiến Văn đứng ở đuôi xe, khóe môi ngậm điếu thuốc lá, tay cầm điện thoại di động, dáng người kiên định, bộ âu phục màu xanh da trời mở rộng, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ, anh vẫn chưa đeo cà vạt...

Ngón tay thon dài của anh đặt lên cổ áo, mở ra hai nút áo phía trên cùng. Con người này, khí thế trầm ổn, có vẻ hơi bức người khiến người khác nhìn vào có mấy phần sợ hãi.

Bạch Hiểu Niên gác chân, một tay chống cằm, cô cảm thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nhìn qua vô cùng xứng đôi.

Bạch Hiểu Niên từng nghe nói về Phó Kiến Văn, con người này nổi danh lạnh lùng vô tình... Ở giới luật tài chính nổi danh như sấm... Con gái chạy theo hắn xếp hàng dài không kể hết, chỉ là những người theo đuổi hắn đều có kết cục không tốt!!!

Chỉ là, tại sao Hạ Hàm Yên lại từ bỏ một người có điều kiện tốt như vậy, Phó Kiến Văn ngỏ ý muốn kết hôn không muốn, lại muốn nhờ Tố Tâm đứng ra giúp!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro