Chương 14 - 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói cái gì mà Hạ Hàm Yên vì chờ Hứa Khai nên không muốn lấy Phó Kiến Văn, có đánh chết Bạch Hiểu Niên cũng không tin.

Người phụ nữ như Hạ Hàm Yên, biết mình muốn cái gì nên mới để Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn kết hôn.

Cô ta không phải Tố Tâm... cũng sẽ không vì một một người đàn ông đã chết mà quên mình.

Hạ Hàm Yên ở trước mặt Tố Tâm diễn kịch tình sâu nghĩa nặng... Chẳng qua là nắm được nhược điểm của cô, cô quá yêu Hứa Khai.

Bạch Hiểu Niên nhìn thấu Tố Tâm, nên không cách nào có thể để bạn chết không màng tới.

Hứa Khai vẫn luôn là khắc tinh của Tố Tâm.

...

Phó Kiến Văn cho xe chạy đến gần cổng Tố Gia, Tố Tâm đột nhiên bảo trợ lý của Phó Kiến Văn dừng xe lại ven đường.

Tố Tâm nghiêng đầu nhìn Phó Kiến Văn mở miệng:"nếu không nói gì từ trước mà hôm nay trực tiếp muốn qua nhà nói chuyện tôi kết hôn cùng anh, sợ là mẹ tôi sẽ không tiếp nhận được, không bằng tôi đi vào trước, nói qua mọi chuyện sau đó anh hãy đi vào. Tôi chỉ cần 20 phút."

Tố Tâm thương lượng với Phó Kiến Văn, dù sao thời gian của Phó Kiến Văn cũng rất đáng giá, để cho Phó Kiến Văn- ông trùm khét tiếng trong giới tài chính phố wall phải đợi ở bên ngoài, không biết anh có đồng ý hay không.

Ngoài dự liệu, Phó Kiến Văn đột nhiên gật đầu...

Tố Tâm rối rít cám ơn sau đó cầm túi xuống xe.

Đứng trước cổng lớn Tố gia, Tố Tâm nhìn cánh cửa sắt to lớn, hô hấp không khỏi đứt quãng.

Nơi này... Chính là nơi Tố Tâm lớn lên, quen thuộc như vậy... Nhưng bây giờ lại xa lạ.

Còn không chờ Tố Tâm lấy hết dũng khí tới gần ấn xuống chuông cửa, một chiếc xe đã đậu ở bên cạnh cô.

"Tố Tố..."

Cửa xe hạ xuống, Tố Tâm nhìn thấy anh trai của mình là Tố Nguyên đi đến.

Ngày đó sự tình bại lộ, ngoài cha mẹ Tố, Tố Tâm đều không muốn cùng người của Tố gia gặp mặt... Trong kí ức, sự tình bốn năm trước như vừa mới xảy ra vậy.

Tố Nguyên bước xuống xe, anh vẫn nho nhã, anh tuấn như bốn năm trước, tuy nhiên có phần chín chắn trầm ổn hơn rất nhiều.

Tố Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo cà vạt màu xám bạc... Quần tây thẳng tắp, trông vô cùng xuất chúng. Thời gian này Tố thị quá mức bận rộn làm cho Tố Nguyên vô cùng mệt mỏi, hai mắt lộ ra vẻ ủ rũ. Anh nhìn Tố Tâm như thể mình đang mơ, đáy lòng bất giác nhói một cái thật đau.

Anh còn nhớ ngày Tố Tâm kéo hành lý dời đi, cô đứng dưới bậc thang... Anh đứng trên lầu, cô nói:"Anh... nếu còn coi em là em gái, xin đừng đến tìm em, chỉ cần nhìn thấy người của Tố gia... tim em như bị đâm nát vậy.!!"

Bởi vì câu nói này, Tố Nguyên bao nhiêu lần đã đứng dưới nhà Tố Tâm... Cũng chỉ dám ngồi ở trong xe, chờ mong có thể tình cờ nhìn thấy bóng dáng Tố Tâm sau khi tan làm trở về nhà.

Bốn năm, đối với sự thay đổi của một người, anh không biết, anh chỉ là cảm thấy... Tố Tâm gầy hơn, gò má tinh xảo...Trắng nõn đến mức xanh xao.

"Anh..." Tố Tâm theo bản năng gọi một câu, đáy mắt chua xót... mũi càng đỏ lên.

Thân hình cao lớn của Tố Nguyên đứng đối diện Tố Tâm, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt....

"Chịu trở về rồi!" yết hầu Tố Nguyên chuyển động sau đó nói một câu.

Tố Tâm nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng chua xót, ngẩng đầu điều chỉnh tâm tình của chính mình, con mắt ửng đỏ ngước nhìn Tố Nguyên.

Mặt trời có phần chói mắt, Tố Nguyên đứng ngược chiều ánh sáng, Tố Tâm híp lại con mắt, đáy mắt mịt mờ, hơi nước mơ hồ làm ướt lông mi, cô mở miệng cười: "em mang chồng sắp cưới đến chào hỏi người lớn..."

Tố Nguyên tay đút trong túi quần đột nhiên nắm chặt, khớp xương dài nhỏ lơ đãng phát ra tiếng kêu. Anh lập tức thả lỏng tay ra, con người thâm thuý dường như không có chút rung động nào, thuận tay rút bao thuốc trong túi quần ra để che dấu.

"Đối tượng kết hôn! Cố Thiệu Đình!" Tố Nguyên rút ra một điếu thuốc cho lên miệng, cụp mắt ở trên người tìm kiếm cái bật lửa.

Tố Tâm lắc đầu.

Người đàn ông cô muốn kết hôn cùng còn đang ở ngoài xe đợi cô. Tố Tâm biết mình chỉ có 20 phút. Tố Tâm thấy anh trai vẫn đang tìm bật lửa, nói một câu: "Anh, đi vào rồi nói! Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài nữa..."

Tố Nguyên trầm mặc nhìn Tố Tâm, đem điếu thuốc trên tay bỏ đi, anh là muốn ở cạnh Tố Tâm thêm một chút, nghe được Tố Tâm muốn đem đối tượng kết hôn trở về, có phần hơi tức giận.

"Lên xe..." Tố Nguyên mở miệng.

Tố Nguyên vặn nhỏ loa, cửa lớn Tố gia mở ra.

Tố Nguyên lái xe vào sảnh chính, thuận tay gọi điện vào trong nhà, quản gia nhận điện thoại.

Tố Nguyên nói, Tố Tâm trở về rồi.

Tố Tâm trở về rồi, việc này đối với Tố gia mà nói, đúng là chuyện vô cùng bất ngờ. Đặc biệt là là mẹ Tố cùng Tố Nhiên.

Tố Tâm đã sống trong danh phận của Tố Nhiên bao nhiêu năm, đương nhiên Tố Nhiên không thể nào đối đãi với cô một cách tự nhiên được.

"Cô ta tới làm gì?" Tố Nhiên cau mày,lửa giận bừng bừng bốc lên.

mẹ Tố, Lương Mộ Lan liếc nhìn Tố Nhiên, dùng sức nắm tay Tố Nhiên, viền mắt ửng đỏ...

Bà muốn khuyên nhủ Tố Nhiên thật tốt, bởi vì trong lòng, Lương Mộ Lan còn muốn Tố Tâm lại trở về, cho dù lấy một danh phận khác, lại trở thành người nhà.

Lương Mộ Lan nói: " Nhiên Nhiên...con coi như là vì mẹ, con và Tố Tố... Các con đối với mẹ đều là xương thịt, mẹ thật sự..."

"Mẹ, người chỉ có một con gái, hoặc là con... Hoặc là chị ta! mẹ nếu như nghĩ muốn tiếp tục để Tố Tâm về làm con gái của người, vậy con đi!người suy nghĩ kỹ đi!"

Tố Nhiên nói xong, tiện tay đem tạp chí vứt lên bàn, nhấc chân đi lên lầu.

"Nhiên Nhiên..." Lương Mộ Lan đứng dậy gọi một câu, nhưng Tố Nhiên vẫn kiên quyết dời đi.

Tố Nhiên cũng mù quáng, rõ ràng mình mới là con ruột, ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy... Về đến nhà hẳn là đều được mọi người yêu quý, xem cô như bảo bối mới đúng!!

Nhưng là anh trai... Cả ngày đối với cô ta gương mặt lạnh lùng, giống như là chính cô ta đến phá hủy cả nhà bọn họ vậy.

Ngay cả lão bà bà, cả ngày trong miệng đều là...Tố Tâm, lúc trước ở Tố Gia, Tố Tâm đúng là một tiểu thư khuê các không chút khuyết điểm trong mắt người khác, khiến cho cô ta học mãi học mãi vẫn không bằng, đi ra ngoài cô ta sắp làm Tố gia mất hết thể diện đến nơi rồi.

ở sau lưng Tố Nhiên không phải là không có người nói này nói kia, nói Tố Nhiên cũng chỉ là một đứa bé lớn lên ở vùng quê nhỏ, cho dù có là con ruột, cũng không bằng Tố Tâm được nuôi dưỡng ở Tố gia từ nhỏ.

Nhiều năm như vậy, thanh danh của Tố Tâm như một lưỡi dao sắc bén, cắm sâu trong lòng Tố Nhiên, chỉ cần đụng tới, máu tươi liền chảy ra, đau đến tận tâm can.

Hận, Tố Nhiên hận cha mẹ ruột của Tố Tâm, hận Tố Tâm... Hận không thể xé nát bọn họ ra.

...

Tố Nguyên dừng xe ở cửa chính, Tố Tâm cởi đai an toàn muốn xuống xe.

"Tố Tâm, mẹ mấy lần trước đi tới chỗ của em để nói chuyện đó, em đã cân nhắc qua sao?" Tố Nguyên nghiêng đầu nhìn Tố Tâm đường cong hoàn mĩ, giảm tiếng nói xuống thấp nhất có thể, sợ Tố Tâm nghe ra cổ họng anh đang run rẩy.

Tố Tâm tay nắm xe chốt cửa dừng lại, quay đầu lại.

Tố nguyên nhìn Tố Tâm một cách trìu mến!

Anh đã lấy hết dũng khí mới dám nói ra câu này.

Lần trước, Lương Mộ Lan cùng Tố Tâm nói chuyện...Nếu như Tố Tâm không thích thiếu gia nhà họ Cố, thì có thể cân nhắc cùng Tố Nguyên kết hôn, như vậy mọi người lại được trở về một nhà, chỉ là với một danh phận khác.

lúc đó Tố Tâm cảm thấy đó là mong muốn từ một phía của Lương Mộ Lan bởi vì Lương Mộ Lan quá mức yêu thương Tố Tâm.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe xong Tố Nguyên nói, quả thực làm Tố Tâm hết sức kinh hãi.

"Chúng ta ở chung một nhà lâu như vậy, mọi thứ đều trải qua cùng nhau, hiểu nhau như vậy... Tiếp tục cuộc sống như thế không phải rất tốt sao.." lông mày Tố Nguyên hơi nhíu, muốn nói tiếp lại thôi.

"Anh..." Tố Tâm trầm mặc một lát, nói với Tố Nguyên một câu, "Anh không cần phải vì mong muốn của mẹ..."

Tố Tâm đã chuẩn bị lời nói cẩn thận... nhưng khi nói ra, lại có chút đau lòng không nói lên lời.

Tố Nguyên ánh mắt thâm trầm, anh không coi đây là chuyện để đùa giỡn, kiên định bình tĩnh...

Suy nghĩ của Tố Tâm loạn lên, cô nói:"Em biết anh và mẹ muốn em quay trở lại Tố gia. Tuy không phải là anh em ruột, không cùng chảy chung dòng máu nhưng mẹ vẫn mãi là mẹ của em, anh trai cũng vậy, em đều rất yêu quý... Nên chuyện kết hôn chúng ta đừng nhắc đến nữa." Tố Tâm rất thông minh, lời nói ra được chau chuốt cẩn thận, không làm mất lòng người khác.

"Đã như vậy, tại sao không về nhà...!" Tố Nguyên nói, trong giọng nói có vài phần tức giận.

"Em không biết phải làm sao cho đúng..." Tố Tâm thành thực mở miệng, "Đối mặt với Tố Nhiên... Càng không biết phải làm gì!"

Về nhà sao, về đó, cô không biết phải đối mặt với mọi người ra sao. Hơn nữa Tố Nhiên cũng không thích cô, vì vậy ra đi là chuyện tốt nhất cô có thể làm.

Không đợi Tố Nguyên nói tiếp, Tố Tâm giả vờ vui vẻ nói tiếp: "Anh, người nhất định không biết đối tượng kết hôn mà em gái muốn đưa về là ai đâu, chính là Phó Kiến Văn! Anh đã từng gặp qua chưa? Anh ta ở trong giới luật tài chính rất có tên tuổi."

Tố Nguyên không còn cách nào bình tĩnh hơn được nữa, anh cau mày.

Tố Tâm vội vã nói đối tượng kết hôn của cô là ai với anh như vậy chính là muốn từ chối lời đề nghị sẽ cùng anh kết hôn.

Phó Kiến Văn, đâu chỉ nổi tiếng ở giới hành pháp!

Phó Kiến Văn biến mất ba năm, hai năm trước anh đột nhiên trở lại với thân phận luật sư ở phố Wall, Mỹ... Ngay cả con cáo già gian ngoan xảo quyệt như Đặng Đức Bình cũng phải vẫy cờ trắng đầu hàng với Phó Kiến Văn, vậy mà lúc đầu có người còn dự đoán... Phó Kiến Văn sẽ chẳng trụ nổi đến một năm ở nơi vốn nổi tiếng là tàn khốc này, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi cả trung tâm tài chính phố Wall náo động.

Sau đó anh mang theo con về nước không nhúng tay vào giới hành pháp nữa, đem sự vụ của công ty luật giao cho người khác quản lý, bắt đầu tiến vào đầu tư tài chính trong nước, các hạng mục tài chính lớn một hai năm gần đây đều là do Phó Kiến Văn đầu tư...

Tố Nguyên còn nhớ, có một tạp chí kinh tế nổi tiếng đã từng có một bài báo đánh giá về con người này là một con cá mập ăn thịt không nhả xương của giới tài chính trong nước, tuổi trẻ tài cao, là một người đàn ông kim cương trong mắt các cô gái, ngay cả Tố Nguyên cũng phải thừa nhận, Phó Kiến Văn là một đối thủ đáng gờm mà anh ta không muốn đụng độ nhất trên thương trường.

Tại sao đối tượng kết hôn của Tố Tâm lại là Phó Kiến Văn!!!!

Chẳng phải hắn đã có một đứa con sao...

Tố Nguyên cau mày, hai hàng mi nhíu chặt vào nhau. Tố Tâm còn trẻ như vậy, làm sao có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Phó Kiến Văn.

"Tố Tâm, chẳng phải cậu ta đã có một đứa con rồi sao?." Tố Nguyên có chút tức giận nói.

Tố Tâm cười yếu ớt: "Cha mẹ đẻ của em cũng đều có tiền sử về bệnh thần kinh".

Ý tứ trong lời Tố Tâm, Tố Nguyên cùng biết, Phó Kiến Văn không vì cha mẹ cô bị bệnh mà ghét bỏ cô, cô lại có tư cách gì ghét bỏ anh.

Tố Nguyên rất muốn nói anh cũng không ghét bỏ cha mẹ cô, Tố gia mọi người cũng không ghét bỏ... Cũng không có ai sẽ ghét bỏ cô.

Đương nhiên... Ngoại trừ Tố Nhiên.

Chỉ là, Tố Tâm đã nói rất rõ ràng, cô chỉ coi anh là anh trai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro