Chương 21 - 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thứ cho ta đường đột mạo muội hỏi một câu, nghe nói... Anh Phó đây có một đứa con trai và đây là lần hôn nhân thứ hai của anh, chỉ là..." Lương Mộ Lan cảm thấy có phần khó mở miệng, nhưng vì con gái, khó đến mấy bà cũng phải mở miệng.

Phó Kiến Văn mắt đen sâu thẳm, giữa hai lông mày thâm trầm là khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ,Phó Kiến Văn nhàn nhạt mở miệng, âm thanh thuần hậu thận trọng: "Dì là mẹ của Tố Tâm, con lại muốn kết hôn cùng cô ấy, vậy nên chuyện của đứa trẻ con cũng sẽ không dấu mọi người. Đoàn đoàn thực ra là con của một người bạn tốt của con gửi lại, nhờ con chăm sóc trước lúc qua đời."

Điều này chính Tố Tâm cũng không ngờ đến!

Quá nhiều lời nói, Phó Kiến Văn cũng không có nói, đại khái Tố Tâm cũng có thể đoán được, chính là Phó Kiến Văn không muốn để cho Đoàn đoàn cảm giác được mình là một đứa trẻ mồ côi, nên đã quyết định chính mình làm ba ba của Đoàn Đoàn.

Lương Mộ Lan bộ mặt vô cùng kinh ngạc, từ lúc Phó Kiến Văn mang theo con trở về, trong ngoài giới có bao nhiêu lời đồn thổi...

Nói dễ nghe, nói Phó Kiến Văn đại khái ở nước ngoài kết hôn lại ly hôn... Sau đó dẫn theo một đứa bé trở về!

Khó nghe, nói Phó Kiến Văn ở nước ngoài ăn chơi trác táng sau đó có con riêng với một người phụ nữ nào đó.

Bạn tốt qua đời, giống như là nột vết sẹo... Không nên vạch trần, Lương Mộ Lan xin lỗi, nội tâm mơ hồ ở phỏng đoán lời nói này của Phó Kiến Văn là thực hay giả, nhưng đánh giá nửa ngày.... Lương Mộ Lan cũng không thể nhìn thấu Phó Kiến Văn.

Liên quan tới thân thế của Đoàn Đoàn, đây là lần đầu tiên Phó Kiến Văn nói ra.

Đây là vì Phó Kiến Văn muốn kết hôn với Tố Tâm, Lương Mộ Lan có thể nhìn thấy thành ý của anh.

"Như vậy... Những gì liên quan đến Tố Tố, cậu đều rõ cả rồi chứ!" Lương Mộ Lan hỏi.

Lương Mộ Lan hỏi về chuyện thân thế của Tố Tâm, bà cũng càng lưu ý... Phó Kiến Văn có biết hay không cha mẹ đẻ của Tố Tâm có tiểu sử về bệnh thần kinh, lại có biết hay không về chuyện Tố Tâm có hôn ước với Cố gia!

Bốn năm trước... Cuộc sống của Tố Tâm xảy ra biến hóa long trời lở đất, cha ruột của cô đột nhiên mang theo Tố Nhiên tới cửa... Nói rõ thân thế của hai đứa bé sau đó uống thuốc độc tự sát, những chuyện này Phó Kiến Văn đều biết...

Phó Kiến Văn gật đầu: "Con đều biết rõ, liên quan tới thân thế của Tố Tâm, cha mẹ ruột của cô ấy, tất cả mọi việc con đều rõ ràng..."

Lương Mộ Lan nắm chặt chén trà trong tay, nhìn cặp mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn: "Ngay cả chuyện này, Tố Tố cũng nói cùng con sao???."

Phó Kiến Văn không phủ nhận, Tố Tâm lại cảm thấy bất an, từ nhỏ tới lớn Tố Tâm chưa từng nói dối Lương Mộ Lan, nhưng lúc này lại không thể không cùng Phó Kiến Văn phối hợp, nên cô nóng ruột tới nỗi đứng không yên, ngồi cũng không yên.

Xế chiều hôm nay, Lương Mộ Lan cùng Phó Kiến Văn nói rất nhiều chuyện quan trọng, Phó Kiến Văn dung mạo bất phàm, cử chỉ nho nhã thận trọng, lại hiểu rõ thân thế của Tố Tâm, cũng không chê bai cô.

Phó Kiến Văn ngoại trừ có một đứa bé ở ngoài, còn lại, Lương Mộ Lan quả thực đúng là không tìm ra một tật xấu nào của anh, thậm chí đối với anh còn có mấy phần thưởng thức và yêu thích.

Chỉ là, ngày thứ hai đã muốn vội vã muốn đi đăng kí kết hôn, Lương Mộ Lan cảm thấy có phần quá gấp rút, đối tượng đúng là do Tố Tâm chọn, Lương Mộ Lan bây giờ không thể không đồng ý cho cô kết hôn, ngăn cấm, quá không hợp tình hợp lí rồi.

Đưa đi Phó Kiến Văn đi, Tố Tâm cầm lấy hộ khẩu của mình, rời đi.

Ngồi ở trên xe taxi, cô nhìn ra bên ngoài, xe cộ tấp nập, rộn ràng... Tâm tình cô cũng có mấy phần nhẹ nhõm cùng thoải mái.

Đăng kí xong, lấy kết hôn làm lý do đem hộ khẩu của mình rời khỏi Tố gia, chắc hẳn Lương Mộ Lan cũng không nói gì.

Muốn tiếp tục cùng Tố gia liên quan, đối Tố Nhiên đúng là không công bằng.

Chỉ là đối với Tố gia, ba và mẹ còn có anh trai, dù sao cũng chung sống hơn hai mươi năm, nói không liên quan liền không liên quan nữa sao!

...

Đêm đó, Tố Tâm về đến nhà tắm một cái, đi ra nhìn thấy trên điện thoại di động có gần chục cuộc gọi nhỡ. Chính là của chủ nhà mà cô đang thuê. Tố Tâm đã nộp xong tiền nhà quý trước rồi mà, chủ thuê nhà lần này gọi điện là muốn cùng cô tăng giá thuê sao?

Chủ nhà mà Tố Tâm thuê là một người phụ nữ miền Nam, tiếng nói rất là mềm mại êm tai, nói chuyện cũng rất dễ nghe nhưng câu nào câu ấy đều không thể thương lượng.

Cuộc điện thoại này làm Tố Tâm trầm mặc vài giây, ánh mắt rơi trên hộ khẩu được đặt ở dưới đèn bàn...

Ngày mai, Phó Kiến Văn liền muốn cùng Tố Tâm đi làm giấy đăng kí kết hôn, anh có ý muốn nhờ cô chăm sóc, chiếu cố cho Đoàn Đoàn.

Như vậy... bây giờ cô sẽ tiếp tục ở lại nơi này, hay ở Phó gia, cô còn chưa nghĩ tới.

Nếu như hiện tại gọi điện thoại đi hỏi Phó Kiến Văn, chẳng phải anh sẽ nói cô quá nóng lòng muốn kết hôn cùng anh hay sao?

Không đợi Tố Tâm gọi lại, chủ nhà đã điện tới. Giọng nói mềm mại từ trong điện thoại phát ra: "Tôi rất thích cho cô thuê nhà, vì đồ đạc cô trang trí rất ấm áp lại sạch sẽ... Cho cô thuê tôi cũng rất yên tâm, chỉ là hiện tại giá điện nước tăng cao quá... Cô suy nghĩ lại xem có thể tăng thêm chút tiền nhà không? Vừa vặn hơn hai tháng nữa chúng ta kí hợp đồng kì tiếp theo rồi, nếu cô cảm thấy thích hợp... Chúng ta tiếp tục kí có được hay không!"

Tố Tâm cũng cảm thấy chủ nhà tăng giá thuê là điều hợp lý, mặc dù tiền điện nước tăng cao nhưng quý vừa rồi chủ nhà cũng không tăng tiền của cô... Bây giờ tăng giá, cô cũng không thể trách người ta.

Nơi này cách đài truyền hình tương đối gần, cô ở nơi này đúng thật là tiện hơn một chút.

Cúp điện thoại, Tố Tâm tìm lại thuê hợp đồng thuê nhà, còn chưa kịp nhìn thấy... Chuông cửa liền vang lên.

Tố Tâm liếc nhìn bên ngoài, 9 giờ 40, muộn như vậy còn ai có thể đến tìm cô... Cũng chỉ có Bạch Hiểu Niên.

Cô đem khăn choàng khoác lên trên cổ, cũng không hề khoác áo khoác ngoài, mặc váy ngủ đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người thiếu niên đang chở Bạch Hiểu Niên, thiếu niên dáng người cao ráo, chở Bạch Hiểu Niên dáng người cao gầy có phần vất vả.

Thiếu niên nhìn thấy Tố Tâm ăn mặc mát mẻ liền sững sờ... Hiển nhiên thấy được Tố Tâm quá mức xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khiến người khác không thể dời mắt.

Giọt nước ở tóc còn chưa kịp khô chảy xuống gò má của Tố Tâm, tóc ướt dán chặt vào gương mặt trắng nõn như ngọc, xẹt qua là đường cong ưu nhã ở cổ, xương quai xanh mảnh mai hở ra bên dưới lớp áo ngủ tinh tế trông thật khiêu gợi.

Thiếu niên cảm thấy mùi hương sữa tắm thơm mát xộc thẳng vào mũi, cậu không tự chủ thưởng thức mùi thơm đó, ánh mắt như muốn né tránh nhìn xuống đất... Lại nhìn trúng cặp chân thẳng tắp trắng không tì vết của Tố Tâm. Gương mặt thiếu niên đỏ bừng...

"Cái kia...Tôi là chở dùm bạn của cô về, cô ấy uống nhiều quá... La hét muốn tôi đưa cô ấy đến đây..."

Tố Tâm không biết có người lạ chở dùm Bạch Hiểu Niên tới, hối hận vì bản thân đã mặc như vậy ra mở cửa, liền vội vàng xoay người vào cửa lấy áo khoác mặc lên, mặt không biến sắc, đưa tay đỡ Bạch Hiểu Niên từ tay cậu thiếu niên kia:"Cảm ơn... Để cô ấy ở chỗ tôi!"

Mỗi lần uống quá nhiều là Bạch Hiểu Niên không còn một chút hình tượng gì, Tố Tâm so với bất cứ người nào đều hiểu hơn cả.

Thiếu niên một bên muốn đỡ Bạch Hiểu Niên, nhưng cũng cố gắng giữ một khoảng cách để tránh Bạch Hiểu Niên ăn đậu hũ của cậu nên động tác có chút cứng nhắc, không tự nhiên.

Bạch Hiểu Niên say khướt được Tố Tâm đỡ liền ngẩng đầu lên.

"Khà khà khà... Tố Tố." Bạch Hiểu Niên bên trái cánh tay nắm chặt, đem ngón tay xinh đẹp của mình nắm chặt gương mặt thiếu niên kia, âm thanh mơ hồ không rõ:"Cậu xem, hôm nay mình đưa về một tiểu bạch thỏ, có phải siêu đáng yêu hay không!"...

"Đau quá..." Thiếu niên đau đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Tố Tâm: "..."

Bạch Hiểu Niên đây là uống bao nhiêu mới đạt tới trạng thái như thế này!

"Xin lỗi, bạn của tôi uống say đều là bộ dáng này..." Tố Tâm xin lỗi, đem Bạch Hiểu Niên như bạch tuộc bám trên người thiếu niên gỡ xuống.

"Không liên quan! Không liên quan! Cái kia... Hẹn gặp lại!"

Thiếu niên mặt đỏ tới tận mang tai, buông Bạch Hiểu Niên ra, tựa như hướng về cửa thang máy chạy chốn.

Tố Tâm thân hình không thấp, Bạch Hiểu Niên cũng không nặng... Nhưng thiếu niên kia vừa buông tay Bạch Hiểu Niên ra làm sức nặng dồn về hết Tố Tâm, làm cả người cô đều va vào cửa.

"Á..." Tố Tâm đau đến hít một hơi khí lạnh.

"Tố Tố aa...cậu làm sao lại xinh đẹp như vậy! mình cảm thấy dáng dấp của mình cũng rất đẹp nha... Nhưng cậu so với mình làm sao lại đẹp hơn như vậy! Khiến cho mình cũng bị bẻ cong rồi nè, bây giờ phải làm sao đây...."

Bạch Hiểu Niên thuận thế ngăn chặn Tố Tâm, ngón tay dài nhỏ không biết từ lúc nào đã đặt ở trước ngực Tố Tâm, bi thương xông lên đầu, Bạch Hiểu Niên mượn rượu nức nở: "Cậu nói xem, tiểu bát đản Lục Tân Bắc kia, làm sao lại yêu thích một cái ngực lớn như vậy! Cậu ta chính là muốn tìm sữa để uống sao?"

Lục Tân Bắc chính là bạn trai Bạch Hiểu Niên thời đại học... Mối tình đầu, nhưng sau đó Bạch Hiểu Niên bắt được anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác.

Sau khi chia tay, Bạch Hiểu Niên đã tự mình cắt đứt quan hệ không dây dưa qua lại, nhưng trong lòng vẫn không thể nào quên được. Mỗi lần uống rượu say là không kiềm chế được la hét chửi Lục Tân Bắc cùng tổ tông nhà anh ta.

"Làm...-- "

Tố Tâm nghe được thanh âm từ thang máy phát ra, chau mày... Không muốn để cho người khác nhìn thấy một màn kì quái này bè kéo Bạch Hiểu Niên đi vào trong nhà: "Đi vào lại nói..."

Bạch Hiểu Niên một tay ôm lấy gáy Tố Tâm, một cái tay khác lần nữa đặt lên trước ngực Tố Tâm, miệng thì hướng phía gò má của Tố Tâm muốn hôn...

"Ngoan nha Tố Tố, cậu ngoan ngoãn để cho mình sờ sờ... Trừ cậu ra mình biết đi tìm chỗ nào có ngực lớn hơn như vậy! Ngoan ngoan... Để chị đây hôn một cái nào!"

Tố Tâm thuần thục tránh khỏi, lấy tay ngăn miệng Bạch Hiểu Niên lại, chau mày dỗ Bạch Hiểu Niên một câu: "Đi vào rồi nói!"

Cô đang muốn dìu Bạch Hiểu Niên đi vào, liền thấy Phó Kiến Văn một tay ôm Đoàn Đoàn một tay bỏ túi... Đứng ở cửa thang máy.

Phó Kiến Văn mặc áo sơmi sẫm màu cùng âu phục, trong hành lang ánh đèn lờ mờ, nổi bật lên thân hình cao lớn thâm trầm.

Tố Tâm chỉ cảm giác gò má "Oanh" một tiếng liền đỏ lên một cách triệt để.

"Sao sao sao sao... Tiểu Tố, đừng thẹn thùng nha, chúng ta từ trước đến nay chẳng phải đều như vậy sao!" Bạch Hiểu Niên vẫn cố gắng hướng về phía mặt của Tố Tâm hôn.

Một tiếng sét nổ "đoành" lên đầu Tố Tâm

Cặp mắt to to tròn tròn của Đoàn Đoàn hướng về phía Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên, con ngươi sáng ngời làm Tố Tâm chột dạ.

Tố Tâm sợ dậy hư bánh bao nhỏ, liền thẳng tay chặn lại miệng của Bạch Hiểu Niên. lúng túng đem Bạch Hiểu Niên kéo về trong phòng.

Đợi Tố Tâm đem bằng hữu tốt của mình ầm ĩ nằm ở trên giường, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi nhỏ...

Cô quay đầu lại mới phát hiện, Phó Kiến Văn đã mang theo bánh bao nhỏ không xin phép mà tự ý vào nhà.

Lúc này, Đoàn Đoàn gương mặt ngoan ngoãn đứng ở cửa gian phòng, hướng đôi mắt to tròn nhìn về phía Tố Tâm, không nói không rằng, có chút gì đó khiến người ta đau lòng.

Đoàn Đoàn mặc cả một cây màu đen, từ áo cho tới quần, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng đã cởi bỏ, bởi vì Tố Tâm không có dép nhỏ cho nhóc nên nhóc chỉ có thể đi đôi bít tất nhỏ dẫm lên sàn.

Thấy mắt Tố Tâm dừng lại trên đôi bàn chân nhỏ của mình, Đoàn Đoàn có chút ngượng ngùng, động tác vụng về dùng chân phải che lại chân trái, có phần bất ổn.

Đoàn Đoàn là một đứa trẻ cực kì ít nói, không phù hợp với lứa tuổi này của nhóc... Đều là hội líu ra líu ríu nói không ngừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro