Chương 24 - 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Tâm nhìn xem Đoàn Đoàn, lần nữa nhớ tới lúc Phó Kiến Văn ở Tố gia, nói Đoàn Đoàn chính là con của bạn tốt của anh nhờ anh chăm sóc trước lúc qua đời.

Tố Tâm cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, muốn ở chung cùng Đoàn Đoàn, cô còn phải học hỏi nhiều hơn.

Cô giơ tay đem mái tóc ướt nhẹp rối bù vén ra sau tai, muốn mở miệng nói chuyện với Đoàn Đoàn, mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.

Tố Tâm đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, liếm liếm cánh môi, nói một câu: " Dì kia, dì ấy uống nhiều quá."

Tố Tâm giải thích hành vi vừa nãy của Bạch Hiểu Niên, không biết Đoàn Đoàn nghe có thể hiểu được không.

Đoàn Đoàn gật đầu.

"Sau này lớn lên Đoàn Đoàn không được học dì kia biết không."

Con ngươi đen láy của Đoàn Đoàn nhìn về phía Tố Tâm, nhóc cũng muốn học theo dì kia, như thế là có thể hôn mẹ ôm mẹ một cái.

Tố Tâm thấy Đoàn Đoàn không nói lời nào, nghĩ Đoàn Đoàn tuổi quá nhỏ, sợ là Đoàn Đoàn không hiểu nên không nói thêm nữa.

Cô đóng cửa phòng, để Bạch Hiểu Niên say khướt nghỉ ngơi thật tốt, tự mình ôm Đoàn Đoàn lên đi tới phòng khách.

Phó Kiến Văn đang tuỳ ý vắt chân ngồi ở trên ghết sa lon, ngón tay dài đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía hợp đồng thuê nhà của Tố Tâm đặt ở trên bàn.

Tố Tâm thuê nhà trọ không lớn, 9,8m vuông hai căn phòng, đối với Tố Tâm một cô gái nhỏ là tương đối rộng rãi rồi.

Nhưng Phó Kiến Văn ngồi ở chỗ đó, làm cho phòng khách có vẻ hơi eo hẹp...

Phó Kiến Văn bả vai rộng rãi, che đi hơn nửa ánh sáng của đèn bàn, làm Tố tâm không tự chủ cảm thấy anh thật to lớn, khí thế bức người.

Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá đưa đến khóe môi ngậm vào, tiện tay đem tài liệu làm việc của Tố Tâm đặt ở trên khay trà, lại tiếp tục lấy hợp đồng cho thuê phòng lên xem.

Tố Tâm thả Đoàn Đoàn từ trên lồng ngực xuống, mở đèn ở phòng khách lớn hơn.

Phó Kiến Văn ngẩng đầu hướng về Tố Tâm, thấy cô cùng Đoàn Đoàn đứng chung một chỗ, lúc này mới thả bản hợp đồng thuê phòng xuống. Lấy xuống điếu thuốc còn chưa châm lửa.

Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn không nói gì, chờ Phó Kiến Văn giải thích tại sao đêm hôm khuya khoắt lại mang theo Đoàn Đoàn xuất hiện tại nhà của cô.

Nhưng rốt cuộc... trước ánh mắt cao thâm của Phó Kiến Văn thua trận, cô nghĩ tới vừa nãy Bạch Hiểu Niên làm ra cái hình ảnh không ra gì đó bị Phó Kiến Văn nhìn thấy, hai gò má nóng lên vội vàng giải thích: "Bạn của tôi uống nhiều quá..."

"Tôi thấy được, cũng nghe được..." Phó Kiến Văn nói hờ hững, nghe như bình thường không có gì lạ... Làm Tố Tâm bên tai càng nóng hơn.

Nhìn thấy! Cũng nghe được!

Nhìn thấy gì, nghe được cái gì?!

Tố Tâm nghĩ đến Bạch Hiểu Niên trong miệng la hét cô ngực lớn, rồi hướng về phía cô giở trò đê tiện... Chỉ cảm thấy thẹn thùng, lại thấy Phó Kiến Văn khóe môi như có như không ý cười, trong lòng cô tức giận.

Người này! Đoàn Đoàn vẫn còn ở đây mà một chút cũng không kiêng kị!

Trong phòng lại là một mảnh trầm mặc, Đoàn Đoàn liếc nhìn bàn tay mình được Tố Tâm nắm, sau đó vui vẻ rạo rực ngước đầu nhìn lên phía cô, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không hiểu vì sao ba ba cùng mẹ lại trầm mặc như vậy.

Tố Tâm cụp mắt xuống, đối diện với cô là cặp mắt trong veo của Đoàn Đoàn, mặt càng đỏ hơn...

Cũng không phải Tố Tâm cảm thấy Đoàn Đoàn cũng đang cười cô, thế giới của con nít trong sáng sẽ không hiểu được, dù sao lời nói của Phó Kiến Văn cũng không thể bình thường hơn được, đúng là trong lòng cô có quỷ, mới phải căm tức với Phó Kiến Văn.

Tố Tâm cố gắng để mình bình tĩnh hơn, hỏi một câu: "Muộn như vậy sao anh còn mang Đoàn Đoàn tới, có việc gì sao?"

"Đoàn Đoàn muốn tới tìm cô..."

Tố Tâm nhìn lại bên cạnh mình, là một cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm đang tròn mắt nhìn mình.

Tố Tâm sợ Đoàn Đoàn chỉ mang đôi tất nhỏ sẽ bị lạnh bàn chân, cô liền bế Đoàn Đoàn lên ghế salon rồi cùng mình ngồi xuống.

Nơi này của cô chưa từng có đàn ông ghé qua, cho nên cũng không có dép của đàn ông. Cô bèn lấy một đôi dép màu hồng của cô, đặt ở dưới chân Đoàn Đoàn.

Dép đối Đoàn Đoàn rất lớn, trước mắt cũng chỉ có thể tạm chấp nhận...

Đoàn Đoàn ánh mắt một mực dõi theo Tố Tâm, thấy Tố Tâm khom người... Vài giọt nước theo tóc chảy xuống, làm vài sợi xoã ra trước mặt. Đoàn Đoàn muốn dùng bàn tay nhỏ bé của nhóc để vén tóc ra sau tai giúp Tố Tâm nhưng lại sợ cô không thích, bèn nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ: "Mẹ, mái tóc..."

Tố Tâm ngước mắt, cười với Đoàn Đoàn sau đó đem tóc ướt vén ra sau tai, ánh mắt ôn nhu: "Có muốn uống sữa tươi không!"

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu.

Tố Tâm nhìn xuống dưới chân Phó Kiến Văn, thấy dưới chân anh là đôi giày da được làm thủ công nhập từ Italy, đôi giày được lau kĩ tới mức sáng bóng. Đôi chân anh hiên ngang đạp trên nền nhà màu nâu nhạt của cô.

Tố Tâm bĩu môi, Phó Kiến Văn còn không bằng một đứa bé, ngay cả Đoàn Đoàn còn biết bỏ giày trước khi vào nhà.

"Anh Phó có muốn uống trà hay nước không? ở chỗ tôi không có cafe."

Tố Tâm cảm thấy Phó Kiến Văn là người của công việc nên chắc hẳn phải dùng cafe để tiếp đãi, nước lọc sợ là anh cảm thấy không vừa miệng.

Lá trà thì ở chỗ cô còn một ít, là trà mà Lương Mộ Lan đem đến, chắc hẳn sẽ vừa miệng của Phó Kiến Văn.

"Trà..." Phó Kiến Văn biểu hiện nhàn nhạt.

Tố Tâm xoay người đi xuống bếp pha cho Phó Kiến Văn một tách trà, rót cho Đoàn Đoàn một ly sữa.

Đoàn Đoàn chống tay nhỏ lên sô pha, nhảy xuống, dưới chân mang theo đôi dép lớn gấp mấy lần chân của nhóc, lảo đảo đứng sau lưng Tố Tâm, trông bộ dạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tố Tâm sợ hết hồn, liền ôm lấy Đoàn Đoàn cùng đi vào bếp, Đoàn Đoàn sung sướng lỗ tai đều đỏ.

Tố Tâm mở tủ lạnh, Đoàn Đoàn đứng ở bên chân cô, ngửa đầu lên nhìn. Tủ lạnh phả ra hơi lạnh, giúp lỗ tai đang đỏ bừng của Đoàn Đoàn hạ xuống một chút.

Nhóc mở to mắt nhìn chằm chằn Tố Tâm mở tủ lạnh, tựa hồ có chút đói bụng.

Tố Tâm rót sữa bò, bỏ vào lò nướng hâm nóng lại, lại tiếp tục rót cho Phó Kiến Văn một chén trà.

"Ùng ục ùng ục..."

Tố Tâm nghe được bụng của Đoàn Đoàn kêu lên, Đoàn Đoàn liền ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn béo béo mập mập nóng dần lên.

Thấy Tố Tâm cúi đầu nhìn, Đoàn Đoàn lấy hai tay của che chở bụng của mình, nhóc cho rằng, lấy tay che bụng lại thì Tố Tâm sẽ không nghe thấy bụng của nhóc kêu nữa...

"Ùng ục ùng ục..."

Cái bụng nhỏ của Đoàn Đoàn rất không nể mặt nhóc, so với thanh âm vừa nãy càng lớn hơn.

"Đói bụng!" Tố Tâm hỏi.

Đoàn Đoàn gật gật đầu.

Tố Tâm thả chén nước xuống, một lần nữa mở tủ lạnh...

May là, tủ lạnh của cô đều đã được Lương Mộ Lan lấp đầy, thịt rau đều đủ cả...

Tố Tâm một lần nữa đem Đoàn Đoàn đặt ở trên ghế sa lon, bưng trà ra cho Phó Kiến Văn, đem sữa bò rót vào trong ly thủy tinh đưa cho Đoàn Đoàn.

Sữa bò nhiệt độ vừa thích hợp, Đoàn Đoàn hai tay ôm lấy sữa bò chén ừng ực ừng ực uống vào mấy ngụm, nghe được Tố Tâm hỏi có muốn hay không ăn mì trứng gà, nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, sữa bò dính ở quanh mép, nhóc lè lưỡi liếm quanh một vòng,: "Muốn..."

Đoàn Đoàn giòn tan trả lời, mặc dù hoàn toàn không biết mì trứng gà là món gì.

Nhìn thấy Đoàn Đoàn là thật sự đói bụng, Tố Tâm định làm riêng cho Đoàn Đoàn một bát mì trứng gà, nghĩ một lát lại quay đầu lại lễ phép hỏi Phó Kiến Văn một câu: "Anh Phó, anh có muốn ăn một bát!"

Đối với mì trứng gà, Tố Tâm cảm thấy tay nghề của mình vẫn là nấu cho người khác ăn được.

Rõ ràng là ngày mai sẽ đi làm giấy đăng kí kết hôn, tự dưng ở chung... lại có cảm giác mới lạ, đặc biệt là cách xưng hô của cô với Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, Phó Kiến Văn luôn có thói quen ăn khuya, hôm nay dì Lý lại không ở nhà... Anh chính là chưa có cái gì để ăn.

Vào lúc này Tố Tâm hỏi, Phó Kiến Văn lại có hứng thú với món mì này

"Phiền cô rồi..." Phó Kiến Văn nói ba chữ khách khí này, nhưng ngữ khí nghe lại không khách khí như thế, phảng phất đây chuyện đương nhiên.

Tố Tâm biết, đây là Phó Kiến Văn cao cao tại thượng...Ngữ khí này cũng là do thói quen, cũng không phải nhằm vào cô.

"Không phiền, không phiền..." Tố Tâm ngoài miệng nói xong, đã xoay người đi nhà bếp chuẩn bị.

Phó Kiến Văn nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn ôm ly sữa bò, hỏi: "Biết mì trứng gà là cái gì không?"

Đoàn Đoàn lắc đầu, vẫn là một mặt vui vẻ...

Ở trong nhà trẻ, các bạn của nhóc đều là khoe khoang mẹ tự tay làm cho bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, Đoàn Đoàn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn mẹ nấu, Đoàn Đoàn rất vui vẻ... Bất kể là cái gì, Đoàn Đoàn nhất định đều thích ăn.

Tố Tâm lấy ra trong tủ lạnh cà chua, trứng gà còn có rau.

Chỗ ngồi của Phó Kiến Văn, vừa vặn có thể nhìn thấy ở bếp Tố Tâm đang bận rộn...

Tố Tâm một lần nữa ghim mái tóc còn ẩm ướt ra sau, kéo ống tay áo lên, cô cầm rau cải lên bẻ, động tác thành thạo đặt ở dưới vòi nước.

Nhà bếp ánh đèn ấm áp toả ra, dưới dòng nước hai tay của Tố Tâm trắng nõn, đặc biệt đẹp đẽ...

Tố Tâm trong nhà bố trí đều là ấm áp, không giống Phó Kiến Văn trong nhà trang trí phong cách đơn giản... màu sắc lạnh lẽo.

Nhà của Phó Kiến Văn, đại khái ngoại trừ phòng của Đoàn Đoàn có nhiều hơn một chút hình ảnh hoạt hình, ngoài ra trong nhà hầu như đều là màu sắc đơn giản, đem lại bầu không khí trầm thấp.

Đoàn Đoàn như là xem không đủ Tố Tâm làm, mắt to ngó ngó nơi nhà bếp nhìn xem Tố Tâm, rõ ràng đã đến thời gian ngủ của nhóc, nhưng nhóc như được hồi máu tỉnh gấp ba trăm lần.

Nhìn thấy sân thượng nơi có một chiếc lồng mèo nhỏ, Đoàn Đoàn cộc cộc cộc chạy tới, hai cái tay nhỏ bé nằm nhoài ra cửa sổ nhìn ra phía ngoài...

Phó Kiến Văn đem Đoàn Đoàn ôm trở về, khiến nhóc ngồi yên ở trên ghế sa lon, ánh mắt đã rơi vào góc nhỏ mấy khung ảnh ở trên tủ...

Khung ảnh bên trong, có một tấm Tố Tâm chụp lúc còn đi học, đại khái là ở thời điểm Tố Tâm mười bảy, mười tám tuổi.

Tố Tâm trong ngực ôm một con mèo Anh lông ngắn cười rất vui vẻ, trong lòng cô là con mèo bộ dạng lười biếng đang híp con mắt lại, đuôi của nó buông xuôi theo cánh tay của Tố Tâm, tư thái tuỳ ý.

Phó Kiến Văn không tự chủ cầm khung ảnh liếc nhìn một lần nữa rồi mới thả trở lại.

Đại khái chờ lâu, lại uống một chén sữa bò... Đoàn Đoàn con mắt có phần lim dim, nhóc dần dần nhắm mắt, ngả về phía sa lon, nghĩ thầm... Nghỉ ngơi một lúc, nghỉ ngơi một lúc liền có thể được ăn đồ của mẹ làm.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của máy hút khói, ong ong ong... Giống như là bài hát ru con, Đoàn Đoàn mắt càng nhắm chặt.

Chuông điện thoại di động theo phòng khách truyền đến, Tố Tâm đem cà chua đã rửa bỏ vào nước bên trong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Kiến Văn đã nhận điện thoại, khóe môi cắn một điếu thuốc, với tay lấy cái bật lửa ở trên khay trà, áo sơ mi căng lên theo da thịt, không thừa không thiếu trông thật nam tính.

Phó Kiến Văn đẩy cửa đi tới sân thượng, đưa lưng về phía phòng khách, cúi đầu châm điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào túi quần, mỗi cái giơ tay nhấc chân tất cả đều đầy mị lực.

Tố Tâm phát hiện chính mình nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Kiến Văn rất lâu, bên tai có phần bỏng, thu hồi ánh mắt.

Không nghĩ tới chuông điện thoại di động của Phó Kiến Văn cũng giống của cô, đều là Mendelssohn {{ đoạn điệp khúc }}.

Bên ngoài ban công.

Âm thanh của Lục Tân Nam ở đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Lão Phó, cậu vài giờ nữa tới đây, bạn nối khố Đường Tranh của cậu không dễ dàng về nước một chuyến, cậu không đến đúng là thiệt thòi lớn!"

Đường Tranh giống như Lục Tân Nam, chính là bạn thân của Phó Kiến Văn từ nhỏ tới lớn, từ khi Đường Tranh xuất ngoại. Ba người liền rất ít có thể tụ tập cùng một chỗ.

Hôm nay từ Tố gia đi ra, Phó Kiến Văn lên đường tới tiệc mừng Đường Tranh trở về nước, không ngờ trên đường đi Đoàn Đoàn muốn Tố Tâm, Phó Kiến Văn liền phải đem con mang qua.

Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá theo khóe môi dời đi, ngón cái ấn ấn huyệt Thái dương: "muộn chút mình sẽ qua."

"Lão Phó không phải đi gửi đứa trẻ, sau đó tự đem mình đưa đến giường con gái nhà người ta rồi đấy chứ!"

"Đánh rắm, Lão Phó oai phong lẫm liệt! Sắp xếp qua bao nhiêu cô gái...Nhưng vẫn không vừa ý lão không phải sao. Làm sao lại phải tự mình đưa đến giường con gái nhà người ta chứ."

Mấy người bạn đùa giỡn chế nhạo Phó Kiến Văn, bên kia không có phụ nữ, mấy người đàn ông nói chuyện có phần tuỳ ý.

"Cái kia có thể giống nhau sao! Đó là Tố Tâm, chính là Tố Tâm nha...." Một đám người nói nói cười cười đùa cợt với nhau.

Hút xong điếu thuốc, Phó Kiến Văn cúp điện thoại đi vào.

Thấy Đoàn Đoàn con mắt chớp chớp liên tục, không trụ được đã ngủ gục trên ghế sa lon. Phó Kiến Văn cởi áo khoác đắp lên cho Đoàn Đoàn, động tức mềm mại, dịu dàng.

Ngẩng đầu, Phó Kiến Văn nhìn sang bóng lưng đang bận rộn của Tố Tâm ở dưới bếp.

Phó Kiến Văn ngồi dậy, sắn tay áo sơ mi, đồng hồ đeo tay cũng tháo xuống, đặt ở trên bàn, đè lên hộ khẩu của Tố Tâm ở Tố gia.

Bên trong phòng bếp, trên bếp ga đặt một nồi nước đang sủi lăn tăn, âm thanh bong bóng nổ nghe thật vui tai. Tố Tâm lấy đôi đũa nhỏ khuấy đều... Lúc quay đầu định lấy thêm chén nước thì nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đi vào bếp.

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm trong nháy mắt kinh ngạc, dù sao anh cũng mặc âu phục cùng áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, đi xuống bếp đúng là không phù hợp.

Tố Tâm hỏi: "Anh cần gì sao?!"

"Xuống giúp đỡ..."

Thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn vừa tiến đến, không gian trong bếp liền nhỏ hẹp đi không ít...

Tố Tâm cảm giác ngay cả không khí đều trở nên nóng bức hơn.

Phó Kiến Văn động tác tự nhiên, nhanh nhẹn sắn ống tay áo lên, khom người lấy rau đi rửa, rửa xong xoay người, đẩy Tố Tâm sang một bên.

Tố Tâm thấy Phó Kiến Văn cầm gói mì lướt qua mặt mình, rút ra một chút mì, thành thạo đưa sợi mì thả vào nồi, đưa tay: "Đôi đũa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro