Chương 28 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Tâm cầm đôi đũa trong tay đưa cho Phó Kiến Văn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đụng phải ngón trỏ trắng nõn mảnh mai của cô làm cô cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại...

Cô đứng ở một bên, nhìn hơi nước mịt mờ bên trong bếp.

Tố Tâm chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông giỏi giang như Phó Kiến Văn, lại nấu ăn một cách thành thạo như vậy.

Lúc Tố Tâm ở Tố gia, cha cùng anh trai đều bận bịu chuyện của công ty, chưa bao giờ tiến vào bếp, đối với chữ nhà bếp càng không bao giờ nhắc tới, cho nên Tố Tâm đương nhiên cho rằng... Những người đàn ông thành đạt như vậy, đều sẽ không vào bếp.

Tố Tâm còn đứng ở một bên suy nghĩ lung tung.

"Cầm bát..."

Nghe được thanh âm của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cầm bát qua đưa cho anh...

Nhìn xem nồi mì nóng hổi trước mặt, Tố Tâm không biết như này còn được tính hay không lời cô bảo làm mì trứng gà cho Đoàn Đoàn.

Lúc Tố Tâm bưng một bát nhỏ mì trứng gà đi ra, Đoàn Đoàn nhỏ bé đã được âu phục của Phó Kiến Văn che kín, còn người thì ngã chổng vó ở trên salon ngủ mất rồi.

Tố Tâm cau mày... Đoàn Đoàn ngủ rồi Phó Kiến Văn cũng không nói một tiếng.

Phó Kiến Văn ngồi ở trước bàn ăn, tư thái ưu nhã ăn một sợi mì.

"Đoàn Đoàn đêm nay sẽ ở lại nơi này của cô một đêm."

Tố Tâm quay đầu, thấy Phó Kiến Văn để đũa xuống, cách tô mì khói mù mịt nói một câu.

Không đợi Tố Tâm hỏi nhiều, Phó Kiến Văn lại nói một câu: "Ngày mai nhận được giấy đăng kí sau đó em hãy thu dọn đồ đạc... Dọn đến nhà của tôi ở, phòng ở bên này cũng đừng có tiếp tục thuê nữa."

Tố Tâm biết, Phó Kiến Văn đã nhìn thấy hợp đồng thuê nhà của cô đặt ở trên bàn, biết cô còn hai tháng nữa là đến kí hợp đồng kì tiếp theo.

Không nghe Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, con mắt thâm thuý ngưng lại trên người Tố Tâm: "Em sẽ không phải cho rằng, sau khi kết hôn... Vẫn là tách ra ở riêng chứ!"

Tố Tâm lắc đầu: "Không phải, chỉ là... Nơi này cách đài truyền hình tương đối gần, ở chỗ của anh, tôi phải ngồi xe buýt, rất xa.."

"Đúng là từ nhà tôi đến đài truyền hình không tiện, em biết lái xe không?!"

Tố Tâm gật đầu.

"Thích loại xe gì em có thể tự mình đi chọn..."

Phó Kiến Văn nói như vậy, chính là muốn mua xe cho cô!

Tố Tâm vội vã từ chối: "Không cần không cần, tôi có tiền tiết kiệm, mua xe vẫn có thể tính là đủ, chỉ là thành phố A quá đông, lái xe không tiện cho lắm."

Tố Tâm cũng có sự kiêu ngạo của mình, Phó Kiến Văn có thể nhìn ra được nên không có miễn cưỡng.

Phó Kiến Văn chỉ ăn một miếng mì, liền đặt đũa bất động.

Một lúc sau, trợ lý của Phó Kiến Văn đưa tới một cái rương hành lý, bên trong là đồ vật cá nhân của Đoàn Đoàn cần dùng vào sáng mai.

Sau đó Phó Kiến Văn cũng không nói thêm gì, chỉ nói sáng sớm ngày mai 8 giờ tới đón cô đi cục Dân Chính làm giấy đăng kí kết hôn.

Đoàn Đoàn còn ngủ trên ghế sa lon, trên người nhóc là chiếc áo vest của Phó Kiến Văn.

Chưa từng chăm sóc qua trẻ nhỏ nên Tố Tâm không biết có nên ôm Đoàn Đoàn lên giường ngủ hay không. Cô sợ nếu ôm sẽ đánh thức Đoàn Đoàn dậy, quấy rầy giấc ngủ của nhóc.

Tố Tâm suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn lông, rón rén bỏ đi âu phục, đắp kín chăn cho Đoàn Đoàn.

"Mẹ, đừng đi..."

Đoàn Đoàn như đúng là bị giật mình, tay nhỏ đột nhiên giơ lên...

Tố Tâm đang đắp chăn cho nhóc bỗng dừng lại, đáy lòng rung động bỗng cảm thấy chua xót.

Cô nắm chặt tay của Đoàn Đoàn, một tay khác điều chỉnh cho bóng đèn tối xuống, sau đó khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nhóc, ngồi ở bên cạnh canh cho Đoàn Đoàn ngủ...

Đèn ở dưới đất đỡ chói mắt hơn, gương mặt trắng nõn của Đoàn Đoàn đang nhíu chặt được Tố Tâm xoa bỗng thả lỏng hơn, chỉ là tay nhỏ của nhóc nắm lấy Tố Tâm càng chặt hơn.

Thiên Tỳ Uyển là quán trà cao cấp nhất thành phố, nằm ở ngay trung tâm, nơi tập trung tất cả những gì giàu sang nhất cả nước. Cửa vào lúc nào cũng chật kín các loại xe sang trọng. Tất cả những người có tiền, có quyền đều ở đây tụ hội.

Trong không gian màu trắng tinh bông là hình ảnh đậm chất trà đạo, những cô gái trong bộ trang phục màu xanh lá trà, động tác tao nhã thuần thục thực hiện các động tác pha trà, rót trà. Trông thật chuyên nghiệp.

Nhân viên rót một chén trà đưa cho Đường Tranh, Đường Tranh nhận lấy, đặt ở dưới mũi ngửi một chút hương trà, khói nhè nhẹ mịt mờ phủ kín kính mắt của anh.

Phó Kiến Văn hai chân vắt chéo vào nhau, ngồi ở đối diện Đường Tranh, thấy nhân viên hai tay đưa qua chén trà, Phó Kiến Văn không nhanh không chậm thả chân dài xuống, một tay nắm chén trà, một tay nâng chén trà, đem lại cho nhân viên cảm giác được trân trọng

Mới từ trên ván bài xuống Lục Tân Nam bỏ thuốc lá đi, nói một câu: "Được rồi... Cô ra ngoài trước đi!"

Nhân viên gật đầu với Phó Kiến Văn cùng Đường Tranh, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng.

Phó Kiến Văn uống xong đem chén trà thả xuống, quen tay đốt một điếu điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa đặt ở trên bàn trà, tay nhấc lên ấm trà rót thêm vào chén của mình.

"Không đánh nữa sao!" Đường Tranh nhìn Lục Tân Nam ngồi xuống, cười nói một câu.

"Lão Phó vừa đến cậu liền không chơi nữa, cậu không đánh cùng, mấy cái người kia đều vô vị..." Lục Tân Nam cầm lấy ấm trà trên tay Phó Kiến Văn, tự rót cho mình một chén.

"Mình còn đánh tiếp nữa chẳng phải quần áo đều phải cắm lại cho mấy người sao..." Đường Tranh cười nói.

Lục Tân Nam nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lông mày căng thẳng: "Cậu không thể gọi loại trà nào bớt đắng hơn sao!"

"Mình có kêu nhân viên pha một ấm Thiết Quan Âm, kết quả nữ nhân viên kia không thèm để ý đến mình, chỉ hỏi lão Phó muốn uống gì, cậu ấy thuận miệng một câu trà khổ qua, kết quả mình cũng chỉ có thể cùng uống trà khổ qua kia..."

Đường Tranh buông tay, biểu lộ rất bất đắc dĩ.

Lục Tân Nam hai con mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn đang bình tĩnh ngồi ở đó, thanh âm chêu đùa: "Làm sao vậy... Vừa ở chung cùng Tố Tâm mà sao mặt mày vẫn giữ như vậy! Hay tại ai kia không thèm để ý đến cậu a."

"Nghe Tân Nam nói, cô gái này đặc biệt khó ăn." Đường Tranh thử thăm dò hỏi, "Lão Phó...cậu đối với cô gái Tố Tâm này, là dự định chơi bời hay thật lòng!"

Phó Kiến Văn ngón tay thon dài lượn lờ quanh làn khói trắng, vẻ mặt hờ hững mở miệng: "Chuẩn bị ngày mai đi làm đăng kí kết hôn..."

Phó Kiến Văn nói không lớn, cơ hồ bị tiếng nhạc du dương dập tắt, nhưng ngồi ở bên cạnh anh là Lục Tân Nam cùng Đường Tranh lại nghe rất rõ ràng.

Lục Tân Nam sửng sốt, Đường Tranh cũng rất bất ngờ.

Đến khi Lục Tân Nam bị tàn thuốc đỏ rơi xuống mu bàn tay, nóng rát bàn tay... Lục Tân Nam mới vội vã vẩy vẩy tay hỏi: "Lão Phó, cậu thật muốn cùng Tố Tâm kết hôn!"

Phó Kiến Văn ngước mắt, con ngươi thâm thúy như mực nhìn Lục Tân Nam, âm thanh không nóng không lạnh: "Trông mình giống như đang nói đùa lắm sao!..."

Đường Tranh vừa nghe lời này, liền vội vàng cười mở miệng: "Tốt lắm! Ngày mai đăng kí xong, đem chị dâu đến ra mắt thôi! Chúng ta cùng nhau ngồi ăn mừng một bữa, cũng làm cho chị dâu quen biết chúng ta một chút, mình cũng đem bạn gái cùng đến! Lục Tân Nam... Cậu cũng mang theo bạn gái đến đi! Bằng không thì một bàn toàn con trai, chị dâu sợ sẽ lúng túng!"

Trên bàn mọi người đang chơi bài, mấy người bạn của Phó Kiến Văn nghe thấy lời này, đều bàn tán nghị luận sôi nổi.

"Thật tốt! Nếu muốn kết hôn, chị dâu này, nhất định phải gặp!"

"Chị dâu gọi là cái gì nhỉ mình mới vừa không nhớ kỹ, chỉ nghe nói là làm phát thanh viên ở đài truyền hình..."

"Gọi Tố Tâm, chính là chương trình 6h đến 8h tối, mình có nghe qua... Giọng nói đặc biệt êm tai! Nghe nói là một đại mĩ nhân!"

Đường Tranh dưới bàn dùng chân đá Lục Tân Nam: "Lời mình nói cậu nghe thấy được không?"

Lục Tân Nam dụi tắt điếu thuốc lá rồi lên tiếng: "Mình mới không điếc, chính là cảm thấy kết hôn, cũng quá đường đột đi..."

Trên bàn chơi bài, có người nghe được, cười hỏi một câu: "Lão Phó cùng Tố Tâm kết hôn sống qua ngày, Lục Tân Nam cậu không vui cái gì!"

"Cậu ta từ nhỏ đã thầm mến Lão Phó..." Đường Tranh đùa giỡn nói một câu, sau đó cầm điện thoại lên, nói: "Mình đi gọi điện cho bạn gái nói một tiếng, thu xếp một chút thời gian để đến gặp chị dâu."

...

Rạng sáng hôm sau, Bạch Hiểu Niên từ phòng ngủ của Tố Tâm đi ra, mơ mơ màng màng đi nhà bếp mở tủ lạnh cầm bình nước, mới vừa uống một hớp, quay đầu liền nhìn thấy Tố Tâm cùng bánh bao nhỏ đang ngủ ở trên ghế sa lon.

Bạch Hiểu Niên sững sờ.

Tố Tâm ngồi trên mặt đất, cánh tay gối đầu, tay cầm bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, nằm sấp ở trên ghế sa lon còn chưa tỉnh.

Ánh nắng sáng sớm kéo đến cửa sổ cửa sổ sát đất chiếu vào, tia sáng màu vàng phác hoạ bóng người của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn, phảng phất ở trên người bọn họ một tầng tia sáng.

Bạch Hiểu Niên nghiêng người dựa vào bàn ăn, một tay cầm bình nước... Một tay chống lên bàn ăn.

Liên quan với thân phận của Đoàn Đoàn, Bạch Hiểu Niên đã biết được...

Chỉ là, Tố Tâm cũng không phải là bởi vì yêu thích Phó Kiến Văn mới cùng con riêng của anh tạo dựng mối quan hệ.

Tia sáng chiếu lên gương mặt trắng nõn hoàn mĩ của Tố Tâm, lông mi cô run lên... Chậm rãi mở mắt ra.

"Cậu là ở chỗ đó ngủ một đêm!"

Thanh âm của Bạch Hiểu Niên truyền đến,Tố Tâm híp con mắt lại để che bớt ánh sáng... Mở mắt hướng về phía âm thanh phát ra, lại chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mấy cái bóng...

Thẳng đến lúc Bạch Hiểu Niên bưng sữa nóng đi tới trước mặt cô, cô mới có thể nhìn rõ, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tấm thân xinh đẹp của Bạch Hiểu Niên

Đoàn Đoàn còn đang nắm tay Tố Tâm, một chút ý tứ thức dậy cũng không có.

Tố Tâm thay Đoàn Đoàn đắp lại chăn do đêm hôm qua bị Đoàn Đoàn đá văng ra, cẩn thận từng li từng tí rút tay của mình ra, đem cánh tay nhỏ của Đoàn Đoàn đắp kín...

Đoàn Đoàn trong lòng bàn tay không thấy có phần không quen, chau mày lật người,miệng nhỏ chẹp mấy lần, lúc này mới lại ngủ say.

Bạch Hiểu Niên đem sữa bò đưa cho Tố Tâm, thấy gương mặt bên phải của cô đều là dấu hằn của tay áo, Bạch Hiểu Niên có chút nổi giận, hỏi: "Làm sao người lại ở nơi này!"

"Mấy giờ rồi!" Tố Tâm hỏi.

Ở nơi này nằm một đêm, cổ của cô đều là đau nhức, cô duỗi tay... Xoa cổ của mình.

"Sáu giờ rưỡi..." Bạch Hiểu Niên ngồi xuống phía dưới chân của Đoàn Đoàn, vắt hai chân nhìn về phía Tố Tâm đang ngồi dưới đất, "Cậu không phải đi đón cái bánh bao này đến đây ngủ chứ!"

"Không có, tối ngày hôm qua Phó Kiến Văn đưa tới!"

"Thật coi mình là mẹ của đứa trẻ..." Bạch Hiểu Niên trong thanh âm mang theo vài phần ý cười.

"Cậu nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức đứa nhỏ..." Tố Tâm hạ thấp giọng nói một câu.

Cách 8 giờ còn có hơn một tiếng, còn có thể để Đoàn Đoàn ngủ hơn một tiếng nữa...

Tối hôm qua Tố Tâm bị Đoàn Đoàn nắm lấy tay, đành phải ngồi lại dỗ nhóc, không ngờ lại ngủ quên. Một đêm trôi qua... cả người đều đau nhức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro