Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nhìn khiến nội tâm hoảng loạn, thấp thỏm trong lòng.

Tố Tâm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn về phía chén trà còn đang toả khói nghi ngút, sợ bị Phó Kiến Văn nhìn ra cô đang khiếp sợ, lại giả vờ trấn định đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Phó Kiến Văn.

Điều chỉnh tâm tình sau đó muốn để cho Phó Kiến Văn đi ra phòng khách, cô đem nước trà vòng qua người anh đi ra.

Nhưng mới vừa rồi bị Phó Kiến Văn hôn kịch liệt như vậy, lời ngon ý ngọt Tố Tâm không thể nào có thể nói với anh được... cô thực sự không thể nói ra được.

Hai người giằng co không xong, toàn thân Tố Tâm vô cùng quẫn bách.

Tố Tâm không am hiểu lắm trong việc xử lý quan hệ nam nữ, càng đừng nói đến phải đối mặt với một người đàn ông mưu mô như Phó Kiến Văn.

Điện thoại của Phó Kiến Văn đúng lúc vang lên.

"Alo..."

Phó Kiến Văn nhận điện thoại, nhấc chân đi về phía phòng khách.

Phó Kiến Văn rời khỏi nhà bếp, khiến nhà bếp rộng rãi không ít, kể cả tâm tư của Tố Tâm cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói ôn nhu của Phó Kiến Văn, Tố Tâm nghe ra đầu bên kia điện thoại chính là Đoàn Đoàn.

Đại khái là bánh bao nhỏ ở cùng dì Lý buổi tối ở bệnh viện có chút không quen, đang muốn trở về rồi.

"Bác sĩ yêu cầu phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, con đã không phải là một đứa trẻ một hai tuổi nữa, phải biết nghe lời bác sĩ."

Tố Tâm đem cây lau nhà cất đi rồi vào phòng rửa tay, rửa tay đi ra thấy Phó Kiến Văn còn đứng ở sân thượng động viên Đoàn Đoàn, kéo cửa mở ra, có thể nghe được thanh âm của anh đều là nhu hoà, nhưng lời nói lại không giống như là đang dỗ trẻ con.

Đợi Phó Kiến Văn cúp điện thoại trở về, thấy Tố Tâm cầm chén trà xanh đang chờ mình.

Ánh đèn toả ra màu sắc ấm áp, gương mặt Tố Tâm điềm tĩnh ngũ quan tinh xảo, phần gáy lộ ra độ cong tinh tế ưu mỹ, cô đưa tay đem trà xanh nâng về phía Phó Kiến Văn, dáng vẻ rõ ràng chính là hạ lệnh đuổi khách.

"Nơi này của tôi lá trà không tính quá tốt, hơn nữa anh Phó bận rộn như vậy, hẳn không có thời gian ở chỗ này của tôi đợi trà nguội rồi mới uống."

Phó Kiến Văn liếc mắt nhìn Tố Tâm nghĩ một đằng nói một nẻo, không hé răng.

Theo lý mà nói, lúc này Tố Tâm hẳn là phải cầm cây lau nhà khua tay múa chân đuổi anh ra khỏi nhà mới đúng.

Nhưng là, cô bị Phó Kiến Văn hôn có phản ứng mà cảm thấy chột dạ, không có cách nào ở trước mặt anh làm ra phản ứng quá kích động.

Còn nữa, đối mặt với một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm như Phó Kiến Văn, Tố Tâm bản năng kinh sợ.

Phó Kiến Văn ra đời nhiều năm không giận tự uy, khí thế trầm ổn thuần thục mà ở cái tuổi này của Tố Tâm chưa từng trải qua nên chưa thể nào biết được.

Đối mặt với lòng dạ thâm hậu của Phó Kiến Văn, Tố Tâm trong tiềm thức cảm thấy sự khôn vặt của cô đều bị anh nhìn thấu, bất kể nói gì làm thì thì đến cuối cùng người chịu thiệt chính là cô.

Tố Tâm hạ lệnh đuổi khách tương đối thông minh,, người bình thường hẳn là uống xong trà liền rời đi, nhưng đứng trước mặt cô đây không phải người bình thường, mà chính là Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn quét mắt nhìn Tố Tâm giơ trà, dáng vẻ đường hoàng nhìn lại cô, không nhanh không chậm mở miệng nói, thanh âm thâm trầm:"Vừa rồi hôn, không phải em cũng rất có cảm giác sao?."

Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nói ra câu này, gương mặt liền đỏ chót, tay cầm trà không tự chủ nắm chặt, hối hận vừa nãy không cầm trà giội lên mặt người đàn ông này.

Cảm giác xấu hổ cuốn lấy cô.

Phẫn nộ là vì lời nói của Phó Kiến Văn chọt trúng nội tâm của cô, phẫn nộ cùng xấu hổ tất cả đều là bắt nguồn từ chính bản thân mình.

Không có cách nào phát tác với Phó Kiến Văn, oan ức trong lòng tích tụ, đỏ cả vành mắt, nhưng vẫn là quật cường trừng lên với anh.

Phó Kiến Văn gảy gảy điếu thuốc, nhấc chân đi về phía Tố Tâm.

Tố Tâm theo bản năng khẩn trương lui về phía sau một bước, nhưng lại cảm thấy động tác này đặc biệt rụt rè, đành đứng yên tại chỗ sống lưng thẳng tắp, nắm chặt chén trà trong tay.

Quan sát bộ mặt căng thẳng cùng đỏ bừng của cô, Phó Kiến Văn dừng lại cách xa cô một bước, nói: "Tố Tâm, nửa đêm tôi đến nơi này, em thật sự cho rằng tôi là tới uống trà sao!"

Bọn họ đều là người trưởng thành, muộn như vậy một cô gái độc thân để một người đàn ông vào cửa, điều này có ý vị gì Phó Kiến Văn cho rằng Tố Tâm chắc hẳn phải rõ ràng.

Nhưng sự đời từng trải qua ít đến đáng thương của cô căn bản không thể nào nghĩ được nhiều như vậy, cô bị Phó Kiến Văn chất vấn đến nội tâm hoảng loạn, chính là cô bất cẩn quá rồi...

Phó Kiến Văn nói rất bình thường, nhưng lại có vẻ hùng hổ doạ người như vậy, làm toàn thân Tố Tâm cứng ngắc, đầy luống cuống.

Cô trầm mặc rất lâu mới mở miệng: "Anh không phải là đến để đổi bản hộ khẩu sao?"

Tố Tâm hỏi ngược lại để giải thích, xác minh cho Phó Kiến Văn biết, cô không có muốn phương diện kia.

Phó Kiến Văn nghe cô nói như vậy, nhếch môi, khóe mắt lông mày đều là có ý cười, âm thanh trầm ổn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Tố Tâm, chúng ta không phải là chưa từng làm qua chuyện đó, hứng thú của tôi đối với em em nên rõ ràng,... Hay là em đang giả ngu với tôi!"

Anh áp sát về phía cô một bước, Tố Tâm lùi, đầu gối chạm vào sô pha, suýt nữa ngã ngồi, đặc biệt là khi nghe Phó Kiến Văn nói... Hai người không phải là không có từng làm qua chuyện ấy, lỗ tai cô nhiệt độ tăng lên, quả thực có thể doạ người.

Tố Tâm tâm loạn như ma, cứng rắn chống đỡ thân thể của mình nghiêng về sau để giữ khoảng cách với Phó Kiến Văn, bắp chân đau nhức.

Cô buông thõng lông mi run rẩy, ánh mắt nhìn tới... Chính là cúc áo sơmi của Phó Kiến Văn đang mở, cô nghiêng đầu đi.

Hai người đứng rất gần, Tố Tâm còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Phó Kiến Văn.

"Cùng tôi làm chuyện đó, em cảm thấy oan ức?" Phó Kiến Văn hỏi.

Tố Tâm lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Anh Phó, anh coi tôi là là cái gì! Giống như anh có thể tuỳ tiện cùng một người phụ nữ ở trên giường sao?"

"Tôi sẽ cùng người phụ nữ tùy tiện này đăng kí kết hôn?" Phó Kiến Văn một tay bỏ túi nói.

Tố Tâm nghẹn.

Đối với Phó Kiến Văn mà nói... Cô đúng là "Tùy tiện" liền lên giường của anh.

Cho dù là có nguyên nhân, vậy cũng quá tùy tiện, dù sao cô và Phó Kiến Văn quen biết cũng không nhiều.

Cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng Tố Tâm ngày càng nhiều.

Hai chữ tuỳ tiện... cô vốn định chỉ trích anh, lại là tự mắng chính mình.

Cô khó chịu muốn xoay người chạy trốn, nhưng nơi này là nhà của cô.

Gian nan mãi mới có thể bình tĩnh lại tâm tình, Tố Tâm đỏ mắt ngẩng đầu...

Đứng ở trước mặt cô là Phó Kiến Văn mặc áo sơmi, khớp xương ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc, áo sơmi ở chỗ lồng ngực vừa bị cô làm bẩn, lại không chút nào ảnh hưởng đến hình tượng trầm ổn của anh.

Căm tức dồn nén, Tố Tâm muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói cái gì cũng đều bất ổn, bởi vì vừa bắt đầu chính là cô đến tìm Phó Kiến Văn trước, hiện tại lại dựa vào cái gì chỉ trích anh bắt nạt cô!

Cửa sổ sau lưng Phó Kiến Văn, chính là thành phố A muôn màu muôn vẻ rực rỡ trong đêm, Phó Kiến Văn mặt mày càng ngày càng thâm thúy.

"Đi thay quần, dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó."

Này có được tính là vừa đấm vừa xoa không! Tố Tâm thầm oán.

"Tôi không đói..." Tố Tâm nổi giận.

Hôm nay từ chỗ Phó Kiến Văn trở về, Tố Tâm chỉ uống một chút sữa bò rồi ngủ thẳng đến ban nãy, kỳ thực bụng đã sắp dán vào lưng rồi.

"Bụng của em đã bán đứng em rồi."

Phó Kiến Văn nói xong, đem điếu thuốc lá đưa đến khóe miệng ngậm vào, cầm lấy âu phục ở trên ghế sô pha mặc lên, vừa vặn che kín chỗ áo sơmi bị Tố Tâm làm bẩn.

Phó Kiến Văn mặc xong áo khoác, dáng người thẳng tắp, một bộ áo mũ chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh như nước, thật giống như vừa nãy hùng hổ doạ người không phải anh mà là người khác.

Phó Kiến Văn tiếng nói thành thục, trầm thấp bên trong mang theo cảm giác quyền uy, khiến người khác không thể cãi lời, cho dù trong lòng Tố Tâm đang mâu thuẫn.

Tố Tâm đứng không nổi, nhưng vẫn cố tỏ ra ngoan cường.

Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá trên khoé môi dời đi: "Bản hộ khẩu của em còn ở nhà tôi, ăn cơm xong... Tôi sẽ đưa em đi lấy."

Tố Tâm nghe nói như thế, trong nháy mắt nội tâm cảnh giác, một bộ dáng dấp như Phó Kiến Văn là địch.

"Sợ tôi sao!" Phó Kiến Văn hỏi.

"Không có!" Tố Tâm miễn cưỡng mở miệng.

"Bản hộ khẩu cũng không cần nữa sao?" Phó Kiến Văn ung dung thong thả hỏi, tiếng nói nhàn nhạt.

Tố Tâm trầm mặc, hộ khẩu vốn là của Tố gia, cô làm sao có khả năng không cần!

Cô giơ tay đem tóc mai vén ra sau tai, buông thõng con mắt không dám nhìn thẳng Phó Kiến Văn:"Hôm nào ban ngày tôi tới lấy sau, Hôm nay trời muộn quá rồi, sáng sớm ngày mai bốn giờ tôi còn phải đến đài truyền hình."

Tố Tâm điều chỉnh tâm tình sau đó nói, cảm giác khóc đến nơi rồi.

Nhìn thấy Tố Tâm viền mắt hồng hồng, Phó Kiến Văn từ trong túi tiền lấy điện thoại ra bấm, gọi cho trợ lý của anh, nói tên khu trung cư nơi Tố Tâm ở, sau đó lại hỏi cô: "Em có kiêng ăn gì không!"

Tố Tâm nhất thời không kịp phản ứng, lắc đầu.

Phản ứng được, thì Phó Kiến Văn cùng đầu bên kia điện thoại đã nói xong rồi.

Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm: "Em đi tắm trước đi, sau mười lăm phút nữa người của tôi sẽ đem đồ ăn đến cho em."

Thấy Phó Kiến Văn muốn đi ra ngoài, Tố Tâm nghiêng người tránh ra.

"Không cần làm phiền, tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ..." Tố Tâm trầm trầm nói, bởi vì ý tốt của Phó Kiến Văn, lời nói của cô có chút khách khí.

Phó Kiến Văn một bộ an nhàn, đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trên bàn sau đó cầm chén nước uống, hỏi: "Cần tôi ở nơi này nhìn em ăn!"

Nghe nói như thế, Tố Tâm mặt oanh một chút đỏ hơn.

Lời này có phần chêu ngươi cô, nhưng lời nói của anh vẫn trịnh trọng như thế, như là cô còn chối nữa, anh sẽ không trở về.

Khoé môi Tố Tâm giật giật, ngăn chặn nội tâm quẫn bách cùng khó chịu, làm bộ bình tĩnh với Phó Kiến Văn, mở miệng: "Không cần."

Điện thoại trong túi Phó Kiến Văn lần nữa vang lên, anh bắt máy, sải bước đi ra ngoài.

Tố Tâm nghe ngữ khí tùy ý của anh, có thể thấy là vừa nãy anh từ bữa tiệc rời đi không báo trước.

Ở chung cùng Tố Tâm, Phó Kiến Văn có chừng mực, không lại cùng cô nhiều lời, nhấc chân rời đi.

...

Phó Kiến Văn từ trên lầu đi xuống, đứng ở bên cạnh xe, điện thoại còn chưa cắt đứt.

"Lão Phó cậu như vậy thật chán nha, nói ra nhận cú điện thoại... người liền không thấy tăm hơi!" Đường Tranh thanh âm hàm tiếu, "Cậu không phải là đi tới chỗ Tố tiểu thư đó chứ!"

Phó Kiến Văn mở cửa xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế, lại lấy thêm một điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào bên trong hộp.

"Đau đầu, đi về trước ngủ."

Nói xong, Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá ấn ấn mi tâm, suy nghĩ một chút, hốc mắt lõm sâu, mi mắt nhăn nheo thập phần thâm thúy.

Sau mười lăm phút, chuông cửa nhà Tố Tâm vang lên.

Mở cửa, trợ lý tiểu Lục mang theo đồ ăn đứng ở bên ngoài, đối với Tố Tâm cười lễ phép cung kính: "Tố tiểu thư, đồ ăn khuya của cô."

Thấy tiểu Lục ăn mặc một thân đồ thể thao, Tố Tâm có thể đoán được tiểu Lục đang đi chơi bị Phó Kiến Văn gọi đến.

Nghĩ tới đây, Tố Tâm đưa tay đem túi ny lon nhận lấy, trong lòng cảm thấy ngại, nụ cười lúng túng: "Thật không tiện, còn làm phiền cậu đi một chuyến."

"Không sao, Tố tiểu thư từ từ dùng, tôi đi trước..." Tiểu Lục đối gật đầu chào Tố Tâm, sau đó xoay người hướng về cửa thang máy đi đến.

Đóng cửa lại, trong lòng Tố Tâm bất an.

Làm đăng kí kết hôn, Phó Kiến Văn không nhắc lại nữa, Tố Tâm đoán không ra trong lòng Phó Kiến Văn nghĩ gì.

Nếu như nói, Phó Kiến Văn đã không có ý định cùng mình kết hôn, nửa đêm như vậy còn chạy đến đây lại còn hôn mình, lại bảo trợ lý đưa cho mình đồ ăn khuya, là có ý gì!

Nói kết hôn, rồi lại nói đưa trả mình sổ hộ khẩu. Tố Tâm cảm thấy thật khó hiểu.

Cô nghĩ đến cuộc điện thoại của Lương Mộ Lan nói muốn ăn cơm chung, tim bất giác đập nhanh hơn, nắm túi ny lon trong tay thật chặt, làm thế nào để nói với Phó Kiến Văn! Lại cũng không biết nói như thế nào với Lương Mộ Lan rằng bọn cô chưa có đăng kí kết hôn!

...

Trợ lý tiểu Lục từ nhà Tố Tâm đi ra thấy Phó Kiến Văn vẫn đang ngồi ở trong xe.

Bàn tay lớn đang nâng điện thoại di động, trò chuyện, mang theo điếu thuốc lá ở trên đầu ngón tay, cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm tàn thuốc lá màu đỏ, màu mắt thâm trầm...

Kính xe chưa có đóng, đèn ở dưới lầu tia sáng lờ mờ phác hoạ gương mặt góc cạnh đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn.

Hai cô gái nhỏ nửa đêm đi làm về đi ngang qua chiếc xe sang trọng của anh, thấy kính xe chưa hạ, hai cô không khỏi liếc nhìn về phía trong xe.

Bên trong xe... là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, gương mặt cùng khí chất trầm ổn, khiến hai cô gái nhỏ mặt đỏ tim đập.

Hai người bước chân chậm lại hết mức có thể, thấy người đàn ông đem điếu thuốc lá đưa đến bên mép, nói với đầu bên kia điện thoại gì đó, sương trắng từ khóe môi tràn ra, chắc hẳn là một người đàn ông vô cùng thành công.

Hai cô gái nhỏ giọng bàn tán suy đoán chắc hẳn Phó Kiến Văn đến vì một cô gái nào đó trong chung cư, khí chất chứng tỏ là một người đàn ông thành công, đàn ông như vậy chắc hẳn phụ nữ đều yêu thích, càng đừng nói đến Phó Kiến Văn cả tài năng cùng ngũ quan đều xuất chúng như vậy.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Tân Nam ra khỏi tiệc rượu, tìm một một chỗ yên tĩnh, đốt điếu thuốc mới tiếp tục nói với Phó Kiến Văn: "Sợ là lão già Phó gia bên kia đã phát hiện ra điểm không đúng, mình mới vừa ở tiệc rượu của La phó tổng bên Hoàn Vũ, anh ta nói, lão già đó xế chiều hôm nay phái thư ký Tống đi qua mời chủ tịch Hoàn Vũ ăn cơm."

Phó Kiến Văn nhìn thấy thư kí tiểu Lục từ sảnh đi ra, anh gảy gảy tàn thuốc không chút biến sắc: "Cậu cảm thấy chuyện này có điều gì lạ sao?"

"Đúng..." Lục Tân Nam trầm trọng nói."Lão già đó mắt luôn cao hơn đầu, lần này lại để thư kí Tống bên cạnh mình đến mời chủ tịch Hoàn Vũ ăn cơm. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì thư kí Tống chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong vậy mà vẫn cứ là tự mình đi đến mời người, nói trong này không có ẩn tình gì mình không tin."

"Thật sự không có việc gì thì sẽ không tốn công như vậy." Phó Kiến Văn lời nói không nóng không lạnh.

"Lão Phó, cậu cân nhắc một chút, lão già lần này nhất định là muốn lo cho người con hoang này..."

Lục Tân Nam trong miệng một câu lão già hai câu lão già, lão già này chính là ông ngoại của Phó Kiến Văn...tên Phó Thanh Tuyền, chủ tịch tập đoàn Khải Đức.

Năm đó mẹ của Phó Kiến Văn quá cố chấp muốn gả cho Khương Trình Viễn, trong nhà liền náo loạn, kết hôn xong, sự nghiệp của Khương Trình Viễn

không nhận được sự giúp đỡ của Phó gia nên rất không thuận lợi, dẫn đến hai người cảm tình từ từ sụp đổ.

Sau khi ly hôn, Phó Loan không muốn trở về Phó gia vì sợ bị cha mẹ quở trách năm đó đã chọn sai người, liền một mình mang theo Phó Kiến Văn rời đi.

Sinh hoạt không được thuận lợi thêm nữa tình cảm lại không được như mong muốn khiến bệnh trầm cảm lặng yên không một tiếng động quấn lấy Phó Loan.

Phó Loan là ở thời điểm buổi sáng sau khi Phó Kiến Văn đến trường, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình trong bồn tắm.

Thời điểm Phó gia biết Phó Loan đã qua đời thì Phó Kiến Văn đã là nhân vật nổi danh nhất ngành luật tài chính.

Biết được con gái phải chết trong dằn vặt, biết được cháu ngoại không được Khương Trình Viễn thừa nhận, Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân để thư ký Tống đem Phó Kiến Văn mời về Phó gia.

Cùng Phó Kiến Văn gặp mặt sau đó Phó lão phu nhân nhận ra được trên người anh là loại khí chất trầm ổn, Phó Kiến Văn mặc tây trang tối màu, lời nói cử chỉ khéo léo thận trọng, giữa hai lông mày chính là khí thế bức người.

Cho dù là cùng Phó Thanh Tuyền phiêu bạt thương trường nhiều năm, uy nghiêm mười phần ngồi cùng một chỗ, khí thế của Phó Kiến Văn cũng không hề thua kém, thậm chí lộ ra mấy phần không giận tự uy.

Ngay sau đó Phó lão phu nhân liền đánh động muốn Phó Kiến Văn tiếp nhận Phó gia, nhưng khó ở chỗ... Phó lão gia ở thời điểm Phó Loan rời khỏi Phó gia, cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, sau đó Phó lão gia giận hờn ra ngoài uống rượu, rồi có một người con riêng là Phó Thành. Phó Thanh Tuyền muốn để cho đứa con hoang của mình thừa kế gia nghiệp Phó gia.

Bất ngờ, Phó Thành gặp tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Khải Đức cổ phiếu ngã mạnh, Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền tới khẩn cầu Phó Kiến Văn, mong muốn anh tiếp nhận cơ nghiệp này, Phó Kiến Văn đành tiếp nhận tập đoàn trong lúc mọi thứ đều rối loạn, cho tới hôm nay...

Phó Thành đã tỉnh lại sau ba tháng hôn mê, biết được trong thời gian mình hôn mê, tập đoàn Khải Đức đã là thiên hạ của Phó Kiến Văn, mà bản thân thì nửa người bại liệt, nửa đời sau chỉ có thể cùng xe lăn làm bạn, cân nhắc mãi, mẹ cậu ta chủ động tìm Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền nói chuyện chuyện này, ý nói trong người con trai bà ta đang chảy trong người dòng máu Phó gia, người thừa kế phải là anh ta mới đúng. Sau đó liền mang theo con bà ta cùng nhau xuất ngoại.

Lục Tân Nam trong miệng nói con hoang, chính là Phó Thanh Tuyền tuổi già ra ngoài say rượu hoang đường một đêm, không cẩn thận lưu lại đứa trẻ.

Phó Thanh Tuyền cũng là ba năm trước mới biết đứa bé này tồn tại, lúc đó đứa trẻ đã mười bốn tuổi rồi.

Mất đi con gái ruột, lại có người tới nói Phó Thanh Tuyền có một đứa con trai, đứa bé này xuất hiện, cũng coi là niềm an ủi lớn lao đối với ông.

Bị vướng bởi Phó lão phu nhân, Phó Thanh Tuyền không dám đưa con về, nhưng ba năm nay ở chung, tình cảm của Phó Thanh Tuyền đối với đứa trẻ cũng không phải tầm thường.

Phó Thanh Tuyền một lòng muốn đưa con trai của chính mình trở thành người thừa kế, lại lo lắng Phó lão phu nhân phản đối, thế là một mực lén lút gian lận, ngoài sáng trong tối chèn ép Phó Kiến Văn để nâng con trai mình lên nắm quyền.

"Lão già này cũng không ngẫm lại xem, những năm này nếu là không có cậu, tập đoàn Khải Đức đã sớm không còn rồi, còn có thể phát triển rực rỡ tới hôm nay! Giá mà được cho không thì cũng thôi đi... Trả lại cho ông ta, nhưng tập đoàn Khải Đức lớn như vậy... ông ta cũng không sợ đem cho bảo bối kia phiền phức sẽ cuốn cậu ta nghẹn chết sao!"

Lục Tân Nam nói giọng khàn khàn, là không nén được lửa giận.

Phó Kiến Văn trầm mặc không nói, thâm trầm hai con mắt nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa xe, ánh mắt sâu xa...

"Nếu như cậu là người ngoài mình cũng không nói cái gì, nhưng cậu là cháu ngoại của ông ta. Sao ông ta lại có thể đối xử với cậu như vậy!" Lục Tân Nam buồn bực ném điếu thuốc lá trên mặt đấy rồi dùng chân giẫm lên, "Thật muốn tìm người làm bảo bối của ông ta phiền phức!" 

Vote đi mà oe oe :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro