Chương 15: QUỶ PHONG LƯU!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tiếng xin lỗi, ồn ào im bặt khi thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Hoằng đi tới, anh ta không đến gần, chỉ đứng cách đó vài bước chân. Quản lý khách sạn liền đi đến trước mặt của người thư ký đó,

"Saly, khách sạn gặp chút vấn đề, vị này....Cũng vì nhân viên chúng tôi đã vô lễ" người quản lý nhìn Lâm Hàn Nhược, rồi lựa lời nói,

Saly không ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: "Sự việc là như thế nào?"

"À, Hiên Mộc không biết hôm nay cô ấy làm sao nữa...Đã đánh vị khách nữ này, bây giờ chúng tôi đang xin lỗi cô ấy"

Hiên Mộc chỉ thấy Mặc Thiếu Hoằng sau khi nghe lời của quản lý nói thì nhìn cô một cái, cô liền quay đi tránh ánh mắt đó. Lâm Hàn Nhược miệng mồm la hét, sau khi thấy Mặc Thiếu Hoằng thì im lặng, ra vẻ tổn thương chạy đến khoác tay, cả người dựa hẳn vào anh, uất ức nói: "Mặc tổng~ Em tuy là bị người khác tát vào má đến nỗi phải sưng lên. Nhưng nghĩ có lẽ cô ta gặp phải chuyện gì buồn nên mới như vậy, tôi không trách cô đâu!"

Quản lý và giám đốc nghe cô ta đổi giọng thì lặp lức sững sờ, lật mặt nhanh như vậy, họ quả là lần đầu tiên được thấy. Khiến cho họ thầm ngán ngẩm ở trong lòng. Nhưng miệng thì lại tươi cười: "C...Cảm ơn cô!" Rồi tạm biệt đi khỏi,

Hiên Mộc không hề lạ lẫm gì với điệu bộ giả tạo của cô ta, cả người như là động vật không xương dựa vào người đàn ông đó. Bộ ngực đầy tràn của cô ta ép vào tay anh không ngừng uốn éo, cứ như là chưa từng thấy đàn ông vậy. Nhưng Mặc Thiếu Hoằng từ đầu đến cuối không hề đẩy cô ta ra, mặt vẫn điềm nhiên như không,

"Quỷ phong lưu!" Cô thì thầm trong miệng, âm thanh rất nhỏ bật ra từ kẽ răng của cô.

"Aya, bỏ qua thì bỏ qua, nhưng tiếng xin lỗi dù gì vẫn cần phải có chứ nhỉ?" Lâm Hàn Nhược lại bắt đầu giở giọng,

"Ha..." Hiên Mộc bật cười mỉa mai, ngữ điệu vẫn như vậy, không chừa cho ai đường sống: "Cô không nhắc tôi cũng quên mất, vừa nãy tát cô một bên ở má trái có đúng không? Hay là thế này, tôi đấm thêm một cú ở bên phải rồi xin lỗi một lần cho đỡ phải mất thời gian, có được không?" Cô cố tình tiến thêm vài bước, khiến cô ta thối lui nấp sau người Mặc Thiếu Hoằng. Chẳng biết cô bị gì nữa, thấy như vậy thì trong lòng bỗng buồn bực không rõ lý do,

Lâm Hàn Nhược ra vẻ yếu đuối: "Cô...Cô vô lễ!"

"Tôi làm sao dám so bì với cô, có mắt phiền lướt xuống người mình mà xem thử. Xem bộ dạng cô bây giờ lẳng lơ thế nào, giống như là để quên xương sống ở nhà vậy. Sao? Tới mùa động dục à?"

Cô ta không ngờ bị mắng một cách nhục nhã trước mặt Mặc Thiếu Hoằng như vậy, tức đến nổi cả gương mặt méo xệch, nhưng lại không dám mắng lại. Lục đứng cạnh, thấy một màn này thì đầu đau như búa bổ. Cậu chưa từng lâm vào cảnh tượng này, mà dù cho có lâm vào đi nữa thì Mặc tổng cũng sẽ không có kiên nhẫn mà đứng đây nghe như vậy, cậu thật sự lấy làm khó hiểu.

Saly là người giải vây, cô đi đến chào hỏi Hiên Mộc, sau đó cất lời mời, nói bằng giọng Trung vô cùng kính cẩn: "Mặc tổng nói, tối nay cô có thể đến"

Lâm Hàn Nhược sững người, mở to mắt nhìn,

Hiên Mộc không có ý định từ chối, vì cô cũng có việc muốn nhờ anh ta, có lẽ Mặc Thiếu Hoành sẽ có bản lĩnh giúp cô lấy lại nhà từ tay của Di Dan. Nhưng qua sự việc hôm nay, nhìn vào cách mà Mặc Thiếu Hoằng với cô ta gần gũi, cô lại tự thấy mình suy nghĩ quá đơn giản. Nếu như cô đề nghị giúp, thì chắc gì anh ta đã đồng ý, vì vậy...Thay gì làm cho bản thân mình thêm mệt mỏi, thì thà rằng cứ như bây giờ còn tốt hơn.

Hiên Mộc chẳng nói hay phẫn nộ một câu gì nữa cả, cô chỉ nhìn chòng chọc vào Mặc Thiếu Hoằng, sao đó liếc xéo anh một cái rồi quay lưng bỏ đi. Đến khi bóng lưng Hiên Mộc khuất dần, mồ hôi trên trán Lục cũng chảy xuống, sống lưng của cậu vì không khí đang tản ra mà lạnh toát. Saly thấy tình hình không ổn bèn nhìn Lục đầy khó xử, khiến Lục cũng không biết phải làm thế nào. Chỉ những người đi theo Mặc tổng nhiều năm mới hiểu rõ, rằng... Anh đang rất tức giận! Nhưng người ngoài như Lâm Hàn Nhược thì không.

"Cô ta thật kêu căng, chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, lên mặt gì chứ! Mặc tổng, anh phải làm chủ cho người ta nh...." Cô ta cứ tưởng sắp loại được cái gai trong mắt, nên cất giọng nhõng nhẽo. Nhưng khi ngước lên nhìn Mặc Thiếu Hoằng thì hoảng sợ tột cùng...

Anh không nói lời nào, gương mặt lãnh đạm như một tảng băng ngàn năm, làm bỏng lạnh người khác, đôi mắt Mặc Thiếu Hoành lạnh lẽo nhìn xuống cô ta,

"Cút!"

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro