Chương 21: CỨNG ĐẦU, TÔI ĐÍCH THÂN DẠY DỖ EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay,

Chiếc lambor của Mặc Thiếu Hoằng đến nơi thì đã quá giờ, một đám người đứng đợi đến sốt ruột, thấy xe của anh tới thì liền đi đến. Mặc Thiếu Hoằng bước xuống xe, bộ vest thẳng tắp tôn lên thân hình cao lớn, duy nhất chỉ có nét mặt là u ám hơn thường ngày.

"Này! Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu trễ giờ đấy" Phiêu Duật đến chất vấn, hai tay huơ huơ vào mặt vì trời nóng,

Mặc Thiếu Hoằng không trả lời, quay người mở cửa xe, giọng nghiêm nghị: "Xuống xe!"

Vẫn không thấy ai bước xuống,

Phiêu Duật nhìn Mặc Thiếu Hoằng khó hiểu: "Sao vậy? Cậu còn đi cùng với ai à?"

Mặc Thiếu Hoằng nheo mắt lại, hoàn toàn tảng lờ tất cả câu hỏi của Phiêu Duật, hướng về phía cửa xe khẽ quát: "Tôi nói em xuống xe!

Làm Phiêu Duật và những người còn lại giật mình. Không biết người ngồi trên xe là ai, nhưng Phiêu Duật chưa nhìn thấy Mặc Thiếu Hoằng kiên nhẫn với một người nào như vậy, lại càng chưa thấy ai dám cãi lại lời của Mặc Thiếu Hoằng như bây giờ. Đang mãi suy nghĩ, một đôi giày thể thao trắng bước xuống, sau đó một cô gái với mái tóc đen tuyền cũng lộ diện. Như một thiên thần nhỏ, cô gái có một gương mặt đẹp như tiên nữ, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, chiếc áo sơmi hồng rộng rãi kết hợp với chiếc quần đùi màu trắng, để lộ ra cặp chân thon dài.

Phiêu Duật cảm giác như đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải,

"Mặc Thiếu Hoằng! Sớm biết như thế này, tôi sẽ không đồng ý điều kiện của anh" Hiên Mộc tuy chỉ đứng ngang đến cổ của anh, nhưng vẫn cố nhón chân nói một câu tức giận như vậy.

Mặc Thiếu Hoằng từ trên nhìn xuống: "Đừng có giở thói rắc rối với tôi"

"Ai giở thói với anh? Anh...Con người của anh đúng là..." Hiên Mộc bị chọc giận rồi, như một con mèo xù lông, định mắng người thì có một giọng nói chen ngang.

"Mặc tổng, chúng ta vẫn nên qua Paris trước, lịch trình bị trễ 20 phút rồi" Là Saly nên tiếng, kịp thời cản lời của Hiên Mộc lại.

Mặc Thiếu Hoằng nhìn Nhã Hiên Mộc không nói một lời, cuối cùng vẫn bước về phía sân bay. Saly và tất cả mọi người cũng đi theo anh.

Không thể trách Mặc Thiếu Hoằng nổi giận, anh là người trước giờ nghiêm túc trong công việc, luôn đến đúng giờ chưa từng trễ hẹn. Một màn này đủ để thấy anh đã phá lệ nguyên tắc đặt ra trước đây, mà nguyên nhân khiến anh như vậy, ngoại trừ ba chữ: Nhã Hiên Mộc ra, thì hình như chẳng có ai dám làm điều này. Nói đến đây thì phải nhắc đến sự việc xảy ra hai tiếng trước...

...

"Sao...Sao cơ?" Hiên Mộc hoàn toàn chết sững, đứng dậy khỏi giường, bất mãn nói: "Mặc Thiếu Hoằng, sao anh không nói sớm?"

"Bây giờ em biết cũng không muộn" Anh đi vào phòng thay đồ,

Hiên Mộc chạy theo anh, gấp gáp nói: "Tôi cần phải mang theo đồ"

"Được, tôi đưa em đi" anh vào phòng tắm,

Nhã Hiên Mộc đứng đợi, chưa đến 15 phút Mặc Thiếu Hoằng đã tắm xong.

"Đi thôi!" Cô nhấc chân định bước,

"Khoan đã!"

"Sao thế?" Cô hỏi anh,

"Để Paul kiểm tra lại vết thương cho em"

"Không cần, tôi khỏi rồi"

"Hoặc là kiểm tra, hoặc là sẽ không đi đâu cả" Mặc Thiếu Hoằng vẫn vậy, sự uy hiếp cất đầy trong lời nói.

"Hmm, thôi được rồi" Cô kéo dài giọng, chán nản,

Sau khi Paul kiểm tra vết thương không có vấn đề gì, anh giữ đúng lời hứa đưa cô đến nhà Phi Phi.

Cô vào phòng lấy đồ, sau đó ở lì trong phòng tắm hơn 30 phút, Mặc Thiếu Hoằng ngồi ở phòng khách đợi đến khó chịu. Sau khi ra khỏi nhà của Phi Phi cô lại chợt nhớ ra việc quan trọng, bắt buộc anh phải đưa cô đến đó. Xe của Mặc Thiếu Hoằng dừng trước một căn nhà xinh đẹp, tất cả đều được làm bằng gỗ rất đặt biệt. Tử đằng rơi lả tả anh lại ngồi đợi, liên tục nhìn đồng hồ. Hiên Mộc vào nhà, chỉ thấy bóng cô bận rộn nhấc theo một chiếc túi lớn đi ra. Mặc Thiếu Hoằng đi đến hỏi cô là thứ gì, Hiên Mộc lại cười tươi mở cái túi to đó ra,

Mặc Thiếu Hoằng nhìn vào trong túi, một giây sau gương mặt liền trở nên u ám: "Em đem những thứ này theo làm gì?"

"Ừm, là để so sánh, tôi là khách quen của cửa hàng mô hình, đống mô hình này cũng do một tay tôi mua được. Ông chủ bán những món này cho tôi bảo đây đều là phiên bản mô tả chân thật nhất, giống với hàng thật nhất. nên nhân cơ hội này tôi muốn xác định thử xem lời ông ấy có phải là lừa người hay không" Cô bóc lên một con xe màu đỏ, tâm trạng tốt vô cùng.

"Để lại!" Mặc Thiếu Hoằng cắt ngang cảm xúc vui vẻ của cô.

"Hả?"

"Không được mang đi, toàn bộ" Anh lặp lại một lần nữa, lưng đứng thẳng tắp,

"Tại sao chứ? Anh không có quyền đó..." Hiên Mộc cố chấp nói,

"Em nghĩ Modial là đâu mà có thể tùy tiện đem những thứ rẻ tiền này vào?" Mày của Mặc Thiếu Hoằng chau lại,

"Rẻ tiền? Này! Mặc Thiếu Hoằng anh nói đồ của tôi rẻ tiền sao? Đây là những thứ tôi mua bằng tất cả tài sản của mình đấy!" Cô quát lớn với anh, điệu bộ như muốn đánh nhau.

"Tôi nói không được là không được, bất cứ ai cũng không được làm trái. Ngay cả em cũng vậy!" Nói rồi Mặc Thiếu Hoằng lên xe, để lại cô đứng đó với cơn bực tức mà vỗ vỗ lồng ngực.

...

Cứ như vậy, Hiên Mộc đã kéo theo Mặc Thiếu Hoằng trễ giờ...

Nhã Hiên Mộc không đi ngay, cô đứng nghiến răng ken két. Phiêu Duật thấy cô gái này khá đặt biệt,

"Này cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi, đúng chứ?" Phiêu Duật hỏi, thật sự nhìn rất quen!

"Tên đáng ghét! Mặc Thiếu Hoằng tôi sẽ bóp chết anh!" Hiên Mộc như một ngọn núi lửa bùng cháy dữ dội. Dung nham lan khắp cơ thể chảy xuống từng mạch máu, cô không cam tâm, giậm chân bình bịch, đi theo hướng của Mặc Thiếu Hoằng lên máy bay.

Phiêu Duật ngơ ngác, nhìn toàn thân của mình từ trên xuống dưới, anh bị tàng hình rồi sao?

Lên trên máy bay rồi Nhã Hiên Mộc mới nhận ra đây là máy bay riêng của Mặc Thiếu Hoằng. Ngay cả cơ trưởng và toàn bộ tiếp viên đều đợi chỉ thị của anh để cất cánh. Hiên Mộc loay hoay không biết ngồi ở vị trí nào thì cô gái ấy lại đi đến  Saly còn mang cho cô một ly nước ấm và một chiếc chăn bông, lịch sự nói: "Cô Hiên Mộc, đây là đồ Mặc Tổng bảo tôi đưa cho cô. Về vị trí chỗ ngồi...Phiền cô đi theo tôi"

Hiên Mộc đón lấy, chiếc chăn bông mềm mại, màu xám, nhìn ra được là loại đắt tiền. Nhưng sao lại là nước ấm? Hiên Mộc theo Saly đến chỗ ngồi, vừa thấy bóng hình của Mặc Thiếu Hoằng là cô liền quay đầu đi ngay lặp tức,

"Đứng lại!" Giọng anh khó chịu hơn vài phần.

Hiên Mộc không nhẫn nhịn, quay quắt lại nghiến răng nói: "Ngài Mặc, ngay cả chỗ ngồi của tôi anh cũng muốn quản sao?"

Mặc Thiếu Hoằng dựa lưng ra sau ghế, từ tốn: "Không sai"

"Anh..."

"Ngoan ngoãn một chút, bản thân em đang làm trễ thời gian của mọi người. Một phút của họ rất đáng giá...Tôi cũng vậy" Anh bổ sung thêm một câu, nét mặt vô cùng khiêm khắc.

Hiên Mộc nhìn qua, ngoài bản thân cô thì quả thật còn rất nhiều người khác, coi như lần này Mặc Thiếu Hoằng đúng. Cô ngồi vào ghế, im lặng mà uống nước, Mặc Thiếu Hoằng sau đó mới cho máy bay cất cánh.

...

Paris Motor Show (Mondial) là cuộc triển lãm của ôtô và moto được tổ chức hai năm một lần, tại triển lãm Paris Phorte versailles nằm giữa đại lộ vành đai Paris và Boulevads des Marechaux. Khi đến nơi thì sức lực của Hiên Mộc đã rệu rã, Mặc Thiếu Hoằng cho cô nghĩ ngơi trong khách sạn một ngày. Cô không biết Mặc Thiếu Hoằng đã đi đâu, cả một ngày đó cô không hề gặp được anh.

Cho đến khi gặp lại Mặc Thiếu Hoằng là lúc 8 giờ tối vào ngày hôm sau, tại phòng của cô. Mặc Thiếu Hoằng ăn mặc chỉnh tề với chiếc cà vạt màu xám, duy nhất chỉ có chiếc cúc măng set trên cổ tay áo là điểm nổi bật duy nhất. Anh đi vào trong, theo sau còn có Lục và Saly, Hiên Mộc khó hiểu chỉ đứng đờ ra đó.

"Cô Mộc, lịch trình hôm nay của chúng ta là đến triển lãm vào lúc 9 giờ tối. Tôi có nghĩa vụ giúp cô chọn trang phục" Saly thông báo với cô, gương mặt vẫn nhẹ nhàng mỉm cười như vậy.

Ngọn lửa giận của cô hôm trước khó khăn lắm mới có thể dập tắt, bây giờ lại nổi dậy, thậm chí bốc cháy dữ dội. Hiên Mộc gạt Saly qua, đi đến trước mặt của Mặc Thiếu Hoằng, giọng nói tức giận:

"Mặc Thiếu Hoằng! Có phải anh rất thích tự quyết định giúp người khác không? Tôi là người, sẽ tự có quyết định riêng. Anh lấy thân phận gì để quản tôi?" Cô là con rối của anh ta à? Bảo đi thì đi, bảo ở thì ở. Không hề có ý bàn bạc hay báo trước một lời.

Lục đứng sau Mặc Thiếu Hoằng thoáng hết hồn, hết nhìn anh rồi nhìn sang Hiên Mộc, căng thẳng nói: "Cô Mộc...Xin cô chú trọng lời nói..."

"Tôi nhịn đến như vậy rồi còn không đủ chú trọng? Anh làm việc cho anh ta lâu như vậy hẳn là phải biết con người anh ta ngang tàn đến mức nào. Đây gọi là gì? Là cố chịu đựng sao? Xin lỗi! Anh làm được nhưng tôi không thể. Chi bằng hôm nay anh nghỉ việc, tôi cùng anh về Bắc Kinh, như vậy tôi có thể sẵn tiện giúp anh thoát khỏi người sếp tàn bạo này" Hiên Mộc tức đến nổi siết chặt tay, hoàn toàn không khống chế được lời nói.

"Nói đủ chưa?" Mặc Thiếu Hoằng lên tiếng, đôi mắt anh nhìn vào cô lạnh lẽo đến kinh người.

Hiên Mộc cũng ra sức chống đối  lại đôi mắt đó, cũng nhìn rất rõ những tia máu trong đôi đồng tử đó. Anh ta lại mất ngủ sao? Nghĩ đến đây cơ thể cô lại cơ hồ bất động,

Mặc Thiếu Hoằng đứng dậy khỏi shopa, tiến đến gần cô. Hiên Mộc hoảng loạn trong lòng, nhưng tay chân thì không thể di chuyển.

"Cùng ai về Bắc Kinh? Hử?" Mặc Thiếu Hoằng bắt đầu giận dữ, tóm lấy cổ tay của Hiên Mộc, ánh mắt như thú săn mồi.

Hiên Mộc bị anh tóm lấy đau đớn nhăn mày,. Saly thấy không ổn, bèn vội vàng tiến đến nói: "Mặc tổng... xin ngài bớt giận..."

"Ra ngoài!" Anh vô cùng giận dữ, quát lớn.

Lục và Saly không dám trái lệnh, cùng nhau ra khỏi phòng.

Hiên Mộc thấy tình hình của mình không ổn, bèn cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Mặc Thiếu Hoằng tiến từng bước đến gần cô. Hiên Mộc sợ hãi lùi ra sau, lại bị anh tóm chặt eo dồn cô vào góc tường.

"Cứng đầu, tôi đích thân dạy dỗ em!" Mặc Thiếu Hoằng nghiêng đầu ghé sát vào môi cô, mạnh mẽ chiếm lấy.

"Ưm" Hiên Mộc bị dọa cho hoảng hốt, liên tục phản kháng,

Mặc Thiếu Hoằng hôn cô càng dữ dội hơn,

"Anh!...Ưm..." Hiên Mộc cảm thấy môi của mình sắp bị anh giày vò đến chảy máu rồi. Sức lực nhỏ bé của cô không chống cự nổi Mặc Thiếu Hoằng. Sự uất ức hóa thành tầng nước mỏng trong đôi mắt cô.

Mặc Thiếu Hoằng ngừng lại nhìn cô. Quả thật là anh mất kiểm soát rồi! Nhìn Nhã Hiên Mộc như vậy, trong lòng của anh lại có chút không nỡ,

Phải, là không nỡ,

Anh buông cô ra, nén lại cơn thịnh nộ, nói: "Vào trong thay đồ" rồi đưa cho cô một chiếc hộp lớn bằng lụa,

Hiên Mộc lúc này như vừa mới bị lăng trì qua. Cả người vừa bị dọa, nhất thời sợ hãi nên không có hành động gì. Mặc Thiếu Hoằng thở dài, giọng nhẹ hơn:
"Được rồi, nếu em không muốn đi, tôi sẽ không ép..."

"Ai nói?" Hiên Mộc lau đi hàng lệ sắp rơi xuống má, cứng rắn nói: "Ai bảo tôi không muốn đi? cái triển lãm này, tôi nhất định phải đến!"

Cô giật mạnh chiếc hộp trong tay của anh, đi nhanh vào phòng tắm. Thầm nói trong lòng: Mặc Thiếu Hoằng, anh được lắm, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá vì dám ức hiếp tôi.

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro