Chương 22: ĐẸP ĐẾN NGỠ NGÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Mộc vội vã vào rồi cũng vội vã ra, cô khó khăn bước từng bước sau cánh cửa, hai tay nắm lấy đuôi váy nhấc bổng. Cho đến khi cả thân hình của cô nằm trọn trong đôi mắt nâu của Mặc Thiếu Hoằng,

Đẹp đến ngỡ ngàng!

Mặc Thiếu Hoằng thoáng chốc say đắm,

Chiếc váy đuôi cá có màu xanh cổ vịt, chất liệu mịn màng, quấn quanh cơ thể của Hiên Mộc đến đâu thì lộ ra đường cong quyến rũ thấp thoáng đến đấy. Cô như mỹ nhân ngư bước ra từ biển cả, tấm lưng trần nhẵn mịn hững hờ được phơi ra dưới ánh đèn. So với những bộ váy không dây, chiếc váy mà Hiên Mộc mặc lại có hai sợi: Một mảnh và một dày, được may khéo léo từ trước ngực ra sau. Nên lúc cô nhất thời không để ý, sợi dây mảnh lại trượt xuống, để hở ra bờ vai thon thả trắng như tuyết.

Hiên Mộc chợt lúng túng,

Mặc Thiếu Hoằng đi đến, đưa tay giúp cô sửa lại áo, tiện tay vén luôn mái tóc đang che chắn phần cổ của cô ra sau, nắm tay cô đi đến chiếc gương lớn trong phòng. Nhếch môi hỏi một câu: "Có thích không?"

Hiên Mộc ngỡ ngàng, một là vì cô không nhận ra mình ở trong gương. Hai là vì anh đứng chắn sau lưng cô, chiều cao của cô ngang vai của anh, còn đôi mắt của Mặc Thiếu Hoằng nhìn cô qua gương đầy dịu dàng, hỏi một câu như thế. Cô ngước lên đối diện với anh trong gương, khẽ trả lời: "Tôi chưa từng mặc thế này, cảm thấy không quen...Cũng không được thoải mái..."

"Chưa từng? Chưa từng có ai thấy em như thế này?" Mặc Thiếu Hoằng dường như rất quan tâm đến vấn đề này, tay vòng qua eo của cô.

Hiên Mộc nghe anh hỏi, chìm đắm trong suy nghĩ, nhất thời không để ý đến hành động của Mặc Thiếu Hoằng,

"Hình như đây là lần đầu tôi mặc thế này..." Cô trả lời, đầu óc vẫn đang bận suy nghĩ,

Mặc Thiếu Hoằng khá hài lòng, cúi đầu xuống gần cổ của cô: "Vậy, thay ra đi"

"Hả?"

"Đổi một chiếc váy khác" Anh hờ hững buông một câu,

"Vậy...Chiếc váy này, phải tính sao đây?" Cô nhìn xuống đuôi váy, đẹp đến vậy mà!

"Không hợp, vứt đi!" Mặc Thiếu Hoằng buông cô ra, dứt khoát nói,

"Gì...Gì cơ? Tuy tôi không hiểu rõ về thời trang lắm, nhưng chắn hẳn chiếc váy này cũng không hề rẻ, anh như vậy là đang lãng phí" Đối với một kẻ nghèo như cô, đương nhiên sẽ đau lòng khi thấy cảnh tượng này.

"Không đắt" Nói xong Mặc Thiếu Hoằng lấy diện thoại ấn gọi,

"Vào đây" Rồi cúp máy,

"Mặc tổng" Saly nhanh chóng bước vào, nhưng lại bị một khung cảnh rung động lòng người, làm cho cô phải mở to mắt,

Đẹp quá!

Saly cảm thán trong lòng, Hiên Mộc thật sự quá xinh đẹp và quyến rũ. Trang phục mà Mặc tổng bảo cô đem đến không ngờ lại vừa vặn và cuốn hút thế này. Đây là mẫu váy được thiết kế gấp trước khi đến đây, lúc đầu Saly không hiểu, Mặc tổng tại sao lại đích thân quan tâm đến trang phục của một người như vậy. Nhưng khi cô bước chân vào đây thì mới rõ, một cô gái xinh đẹp đến như vậy, nếu là cô, cô cũng sẽ xiêu lòng.

"Chọn cho cô ấy trang phục khác"

"Dạ?....À, vâng thưa Mặc tổng" Saly ngạc nhiên đầy khó hiểu, nhưng cũng rất nhanh lấy lại thái độ chuyên nghiệp thường ngày, nhanh nhẹn đáp, sau đó đi làm việc theo lời dặn.

....

Hiên Mộc đi cùng Mặc Thiếu Hoằng đến buổi triển lãm, nơi đây không hề giống với trí tưởng tượng của cô một chút nào. Không có những cô gái chân dài bước ra chào đón, cũng không phải là một nơi lố bịch đầy ồn ào. Buổi triển lãm này lại trang trọng vô cùng, nhìn vào nó, cô liền biết được chủ nhân của nơi này là ai. Không biết tất cả mọi người có biết màu sắc yêu thích của Mặc Thiếu Hoằng không, nhưng Nhã Hiên Mộc thì biết rõ, chỉ có anh mới có thể biến nơi đây toàn một màu đen như vậy.

Triển lãm này hỗ trợ cho các hãng xe có điều kiện tham gia các cuộc đàm phán thương mại và tổ chức truyền thông cho các mẫu xe mới của mình. Một lịch trình bao gồm các cuộc họp báo, các cuộc thương mại, triển lãm cho công chúng, ... Được sắp xếp chi tiết với từng nhóm người tham gia khác nhau. Có nghĩa là, hôm nay ngoài đám người nhà báo ra, thì buổi triển lãm này chủ yếu hợp mặt hết tất cả các ông chủ trong giới ôtô.

Có ba sân khấu lớn là nơi trưng bày những chiếc siêu xe, được cách ngăn với những người phía dưới, bên trên là chuỗi những chiếc đèn chùm nhiều màu sắc. Phía dưới bục như một bầu trời đêm, trên trần thì sáng rực như dãy ngân hà, làm cho Hiên Mộc lâm vào trạng thái ngơ ngẩn.

Cô được Mặc Thiếu Hoằng đổi cho một chiếc váy đen khác, đơn giản không cầu kỳ. Chiếc váy bằng lụa đen trơn, dài đến đầu gối, không đính đá, ngay cả tay áo cũng là tay dài. Phía sau lưng được che lấp bởi một dây kéo tinh xảo dài đến eo. Cô không mang giày cao gót, vẫn là đôi giày thể thao trắng năng động. Hiên Mộc rất thích chiếc váy này, mặc vào rất thoải mái, mỗi khi cô chuyển động chân váy lại xòe ra rất xinh xắn. Nên khi Saly đem nó đến, cô đã không ngần ngại mà đi thay ngay,

Thấy cô chịu đứng yên, Mặc Thiếu Hoằng đi đến căn dặn: "Đừng chạy lung tung, theo sát tôi"

"Mặc Thiếu Hoằng" Cô hướng mắt lên sân khấu, gọi tên anh.

"Hm?"

"Sao đến giờ rồi mà còn chưa thấy những siêu phẩm đó?" Cô nhìn anh, mặt khó đăm đăm.

Mặc Thiếu Hoằng nhìn lên bục lớn, mới hiểu ra thứ mà cô gọi là "siêu phẩm" là gì. Anh trả lời: "Vẫn chưa đến giờ, kiên nhẫn một chút, trước sau gì em cũng sẽ được nhìn thấy chúng thôi"

"Vậy sao? Vậy thì đợi một lát vậy" Hiên Mộc định đi lòng vòng xem một lát, thì tay bị Mặc Thiếu Hoằng giữ lại.

"Vào trong đợi" Sau đó anh nắm tay kéo cô đi.

Nơi đây lại là một thế giới khác nữa, như một cung điện hoàng gia. Những người ở đây ăn mặc quý phái sang trọng, trên tay ai nấy đều cầm một ly rượu đắt đỏ, cười nói vui vẻ. Trong phòng còn có một màn hình theo dõi cỡ lớn, là khung cảnh trên sân khấu mà cô thấy lúc nãy. Cho nên khi cửa vừa mở, cô đã liền bị những thứ nơi đây hấp dẫn đến không thể rời mắt.

Chưa kịp định thần, Nhã Hiên Mộc thấy một đám người mặc đồ vest đi đến bắt tay với Mặc Thiếu Hoằng. Họ nói tiếng Pháp đầy kính cẩn, Mặc Thiếu Hoằng cũng thoải mái đáp lễ. Saly mời cô đến bàn rượu ngồi đợi, khi cô lướt qua anh, Mặc Thiếu Hoằng căn dặn: "Không được uống rượu!"

Hiên Mộc nhìn anh nhưng không trả lời. Mặc Thiếu Hoằng lại trở lại với cuộc giao tiếp.

Cô đến ngồi vào bàn, những thứ rượu đẹp mắt phát ra màu sắc trong vắt sóng sánh. Nói cô không uống thì cô không uống à? Cô cứ uống đấy thì làm sao?

Định sẽ cầm một ly lên mà uống sạch, nhưng lại có người đẩy đến trước mặt cô một ly rượu khác. Một chàng trai có mái tóc vàng, hàm răng trắng của anh ta hiện ra sau khi bắt chuyện với cô: "Người đẹp, anh có thể mời em một ly không?"

Hiên Mộc nhìn ly rượu trên bàn, sau đó liếc mắt về phía Mặc Thiếu Hoằng. Mặc Thiếu Hoằng đang giao tiếp với những người trong ngành, đúng lúc cũng nhìn về hướng này. Hiên Mộc thấy vậy, một suy nghĩ ương ngạnh lướt qua trong đầu. Cô nhận lấy rượu, mỉm cười nói với người đàn ông: "Được thôi!"

Anh ta thấy cô đồng ý thì càng vui mừng, ánh mắt không rời mà dõi theo từng ngón tay thon thả đang cầm ly rượu của Nhã Hiên Mộc.

"Lần đầu gặp mặt, cho hỏi là vị thiếu gia nào?" Tiếng nói vọng ra ở phía sau người đàn ông tóc vàng, khiến anh ta hơi hoảng, vội luống cuống đứng dậy: "Mặc tổng, nghe danh ngài đã lâu, hôm nay được gặp mặt thật lấy làm vinh dự, tôi họ Mã" Rồi chìa tay ra trước mặt,

Hiên Mộc không thèm nhìn Mặc Thiếu Hoằng, cô lười biến đưa rượu lên môi. Nhưng thứ chất lỏng thơm ngát ấy còn chưa kịp được chạm vào môi thì đã bị một bàn tay quen thuộc ngăn cản sau đó cướp lấy.

"Anh..." Hiên Mộc nhíu mày,

Mặc Thiếu Hoằng không bắt tay với anh ta, ngược lại điềm tĩnh như không cầm lấy ly rượu trong tay quan sát. Ánh mắt thâm sâu, môi cũng nhếch lên: "Thì ra là con trai của ông chủ Mã...Gan cũng to thật!"

Hiên Mộc khó hiểu,

Chàng trai tóc vàng nghe từng chữ Mặc Thiếu Hoằng thốt ra mà run cả người. Trán đầy mồ hôi, luống cuống giải thích: "Ngài Mặc, tôi...Tôi không biết là cô ấy đi cùng với ngài, nên...Nếu khiến ngài thấy không vui thì..."

"Chỉ là ly rượu thôi mà, Mặc tổng có chút hẹp hòi rồi. Nếu đã như vậy, hay là ngài thay tôi uống ly rượu này đi. Dù sao cũng là chỗ quen biết, đâu thể thất lễ được đúng không?" Hiên Mộc chen ngang, khiêu khích nhắm vào Mặc Thiếu Hoằng.

Mặc Thiếu Hoằng nheo mắt lại nhìn cô, hỏi một câu: "Là em muốn vậy?"

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn sĩ diện nói: "Đúng vậy!"

"Được!" Mặc Thiếu Hoằng không chần chừ, ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Chàng trai tóc vàng bị dọa đến nỗi không biết phải làm sao, miệng liên tục lắp bắp: "Ngài Mặc...Tôi..."

"Cút!" Giọng Mặc Thiếu Hoằng vang lên, ánh mắt như muốn giết người.

Tên tóc vàng dùng hết sức để chạy khỏi,

"Mặc Thiếu Hoằng, anh..." Hiên Mộc thật sự không nhìn thấu được chuyện gì đang xảy ra,

"Em còn nói nữa thì tôi sẽ xử lý luôn em ngay tại đây"! Mặc Thiếu Hoằng nhìn cô giận dữ, quay ra nói với Saly: "Đưa cô ấy về khách sạn"

"Tôi không muốn..." Tuy không biết anh đang có ý gì, nhưng triển lãm còn chưa bắt đầu, sao cô có thể cam tâm mà đi khỏi.

"Tôi sẽ đưa cô ấy đi, Mặc tổng xin ngài yên tâm" Saly cung kính,

Mặc Thiếu Hoằng quay đi, ngay giây phút ấy, Hiên Mộc lại thấy anh lấy tay ấn thái dương, lòng cơ hồ lại thấy có gì đó bất ổn.

"Cô Mộc, chúng ta vẫn nên đi đi thôi" Saly nhanh trí đưa cô đi khỏi.

...

Về đến khách sạn, Hiên Mộc từ lúc nằm vật ra giường, cho đến khi ngâm người trong bồn tắm thì trong đầu đều hiện lên hình ảnh của Mặc Thiếu Hoằng. Linh cảm nói cho cô biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Tiếng chuông điện thoại vang lên, ba chữ Mặc Thiếu Hoằng hiện trên màn hình làm cô đột nhiên căng thẳng, Hiên Mộc bắt máy:

"Alo"

"Về đến khách sạn rồi?" Bên kia giọng nói của Mặc Thiếu Hoằng khàn khàn,

"Ừm" Hiên Mộc trả lời,

"Đang làm gì?" Anh lại hỏi tiếp, giọng nói có chút kì lạ,

"Tôi...Đang tắm" Nhã Hiên Mộc nói giọng nhỏ xíu. Mặc Thiếu Hoằng không hỏi tiếp nữa. Cô chỉ nghe thấy tiếng thở của anh, nó rất nặng nề, giống như đang phải đè nén lại một thứ gì đó.

"Mặc Thiếu Hoằng?" Cô gọi,

"Ừ, đợi tôi về!" Anh nói vào điện thoại, sau đó ngắt ngang cuộc gọi. Làm Hiên Mộc chưa kịp hỏi gì, cô thật không hiểu nổi người đàn ông này...

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro