Chương 23: ĐÁNG SỢ (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhã Hiên Mộc đang mơ màng trong giấc ngủ lại bị giật mình bởi tiếng gõ cửa. Cô bước xuống giường, thân hình mảnh mai mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen làm cho cô trông càng mỹ mều xinh đẹp. Hiên Mộc khẽ đưa tay mở cửa,

Một chiếc bóng đen lao nhanh vào phòng, còn chưa kịp phản ứng cô đã bị bóng đen đó áp vào tường, môi lưỡi cũng bị chiếm lấy. Hiên Mộc hoảng sợ trong lòng, không ngừng ra quyền, nhưng người đàn ông trước mặt quá mạnh, những cú đánh tấn công của cô đều bị anh ta đoán trúng, sau đó bị trói chặt trên đỉnh đầu.

"A... Ưm..." Hiên Mộc không có lấy một chút cơ hội để la lên, cô chịu đựng sự chiếm đoạt từ môi của anh ta, cuồng nhiệt và mạnh mẽ. Cho đến khi cô sắp không thở nổi, thì anh ta mới ngưng lại động tác, chừa cho cô chút không gian. Hiên Mộc hô hấp khó khăn,

"Mặc Thiếu Hoằng!" Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn, người đàn ông này không có ý định buông tay, ngược lại càng áp sát cô hơn.

"Anh, buông tôi ra!" Hiên Mộc lại vùng vẫy, cô thấy thật sự có gì đó không hay rồi. Trên người anh ta nóng rẫy, ngay cả hơi thở cũng đang muốn đốt cháy da thịt cô. Còn có việc anh ta dồn cô vào tường, thân thể hai người đụng chạm vào nhau, cô thậm chí cô còn cảm nhận được vật to lớn của anh ta đang cọ vào người mình. Một Mặc Thiếu Hoằng nguy hiểm như bây giờ, cô là lần đầu thấy được, khiến cho Hiên Mộc sợ hãi vô cùng.

"Mặc Thiếu Hoằng anh sao vậy? Anh buông tôi ra! Anh nóng quá" Hiên Mộc thật sự vừa bị dọa, vừa khó chịu.

"Hiên Hiên..." Mặc Thiếu Hoằng thì thầm vào gáy cô, cất giọng tà mị: "Em hôm nay rất đẹp!" Tay anh lướt dọc xuống eo của cô, thành công chiếm được cặp mông tròn trịa.

Hiên Mộc giật mình, đáng sợ quá! Cô gặp nguy hiểm rồi!

"Mặc Thiếu Hoằng! Anh không được làm càn! Anh đã hứa với rằng tôi sẽ không gặp nguy hiểm khi ở cùng với anh, anh không được nuốt lời!" Cả thân hình nhỏ bé đang không ngừng căng ra.

Tiếng cười của Mặc Thiếu Hoằng bất chợt vang lên, làm Hiên Mộc gần như chết sững.

"Nguy hiểm? Làm người phụ nữ của tôi có gì nguy hiểm?" Mặc Thiếu Hoằng như sói hoang, đưa tay nâng cằm của cô lên, ánh mắt mờ mịt nhìn cô như đang thèm khát một con mồi.

"Anh...Khốn nạn! Mặc Thiếu Hoằng! Anh lừa người!" Hiên Mộc mắng lớn, miệng cắn mạnh vào tay của Mặc Thiếu Hoằng.

Nhân cơ hội anh vừa bị cắn mà buông lỏng tay, cô chạy vụt ra cửa, nhưng một lực kéo lại của Mặc Thiếu Hoằng đã sớm làm cô tắt đi hi vọng. Cả người cô bị Mặc Thiếu Hoằng bế lên, áp chặt trên giường,

"Aaa!" Hiên Mộc bị anh khóa dưới thân, chỉ biết la hét.

Mặc Thiếu Hoằng khom người, đưa tay cởi sạch chiếc váy mà cô đang mặc. Hiên Mộc run sợ, vung chân, bàn chân nhanh gọn thuần thục giơ cao về phía Mặc Thiếu Hoằng. Lần này lại bị anh bắt lấy, đặt lên bàn chân nõn nà của cô một nụ hôn. Sau đó hai chân của cô đều bị anh dùng đùi ghìm lại, Hiên Mộc sao có thể chịu thua, 

"Bốp" Một cái tát rất mạnh rơi ngay vào má của Mặc Thiếu Hoằng. Phải! Là rất mạnh!

Ngay khi cô vừa đánh xong, bàn tay của cô vẫn còn tê rần và đau rát.

Ánh mắt Mặc Thiếu Hoằng trở nên nguy hiểm, gương mặt anh đã không còn sự phong tình như trước. Ngược lại lạnh như một khối băng ngàn năm, không cần đoán cũng biết, cái tát vừa rồi đã chọc giận Mặc Thiếu Hoằng. Phá tan tành tự nhẫn nại của anh ngay từ đầu,

"Phụ nữ như em sao lại chẳng thích sự chiều chuộng chút nào" Tay anh siết chặt lấy cô, cúi đầu cắn vào cổ Hiên Mộc một cái.

"A! Mặc Thiếu Hoằng anh nói lời không giữ lấy lời, đường đường là tổng giám đốc Mặc Thị lại đi ức hiếp một cô gái như tôi, bỉ ổi! Anh là tên bỉ ổi!" Sự đau đớn làm cho nước mắt cô sắp trào ra,

"Mắng tôi bỉ ổi sao? Được... Tôi nhận!" Anh nói, đôi mắt không hề buông tha đôi môi của cô.

"Không!..." Hiên Mộc như bị ai đập cho tan tác hi vọng, ánh mắt trở nên đáng thương.

Mặc Thiếu Hoằng như quỷ Satan, đứt câu, tay anh nhanh chóng rút lớp nội y trên người của cô xuống. Rất nhanh cả thân hình mỹ nữ được bày ra toàn bộ trước mắt của Mặc Thiếu Hoằng,

Đẹp đến nỗi khiến hô hấp của anh trở nên dồn dập,

"Aaa!" Ngoài việc la hét, những thứ khác cô lâm vào cảnh lực bất tòng tâm.

"Hiên Hiên, làm người phụ nữ của tôi đi, những thứ em muốn tôi đều sẽ cho em. Ngay cả tính mạng của tôi cũng sẽ cho em, có được không?" Mặc Thiếu Hoằng dùng chân thành mà đối đãi với cô vào lúc này. Có trời mới biết, những lời anh nói hôm nay hoàn toàn là thật lòng.

Mặc Thiếu Hoằng kéo khóa quần, thứ to lớn được hắn phóng thích ra ngoài, Nhã Hiên Mộc nhìn đến phát hoảng, đỏ mặt tía tai.

"Hiên Hiên, cho tôi!" Sự tà mị trên gương mặt đẹp trai của Mặc Thiếu Hoằng vô cùng hấp dẫn. Anh nhẹ giọng, giống như là năn nỉ cô.

Hiên Mộc liên tục lắc đầu,

Mặc Thiếu Hoằng áp sát cơ thể mình vào cơ thể cô, một lực mạnh mẽ được đặt vào giữa nơi mềm mại của Hiên Mộc. Cô bật khóc, Mặc Thiếu Hoằng dọa chết cô rồi!

Mặc Thiếu Hoằng cảm nhận được sự chặt chẽ của cô, ánh mắt khó đăm đăm, hạ thấp giọng: "Đây là lần đầu của em sao?"

Hiên Mộc bật khóc lớn hơn, van nài anh: "Mặc Thiếu Hoằng, đừng mà!... Tôi không muốn... Xin anh!"

"Ngoan, thả lỏng, cố chịu một chút" Mặc Thiếu Hoằng dỗ dành, khó khăn từng chút tiến vào. Người con gái phía dưới run rẩy không ngừng, cả người cô co lại, nước mắt lã chã tuông.

"Đừng! Mặc Thiếu Hoằng, đau... Aaa!" Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô cầu xin một người, cảm giác này đau đến nổi cô không chịu được.

Mặc Thiếu Hoằng thận trọng vô cùng, đây là lần đầu tiên anh ăn thịt mà phải thận trọng đến như vậy. Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhưng tác dụng thuốc trong người vẫn chưa tiêu tán, Mặc Thiếu Hoằng mím môi, hông đẩy mạnh vào,

"Aaa!..." Tiếng thét chói tai của Hiên Mộc vang khắp căn phòng. Một chất lỏng màu đỏ thấm ướt vào ga giường, như một bông hoa đỏ kích thích thị giác của Mặc Thiếu Hoằng.

Anh ôm lấy cô, chiếm đoạt toàn bộ một cách nóng bỏng, đầy nhu tình.

Không biết đã qua bao lâu, Nhã Hiên Mộc cũng chẳng biết bản thân mình còn sống hay đã chết. Cả người của cô bị Mặc Thiếu Hoằng giày vò không sót chỗ nào, chỉ biết thở hổn hển.

"Hiên Hiên, còn đau không?" Mặc Thiếu Hoằng hôn lên môi cô, thì thầm.

"Mặc Thiếu Hoằng! Anh là đồ khốn!" Nước mắt cô lại chảy xuống,

Mặc Thiếu Hoằng bị mắng không giận, lại còn bày vẻ khó xử, cười nói: "Ngoan đừng khóc, lát nữa sẽ cho em thoải mái"

Cô nín hẳn, mắt mở to, nhìn anh như thấy quỷ: "Không... Buông tôi ra! Tôi không muốn nữa, tuyệt đối không muốn..."

"Bảo bối, nhưng đây là quyến định của tôi" Mặc Thiếu Hoằng thối lui, sau đó đâm vào sâu hơn,

"A...a....ah!..."

#H+ sương sương thế này thôi, hẹn mọi người cùng xõa ở những chương sau😉

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro