Chương 28: MÁU...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chương này có yếu tố bạo lực có thể sẽ làm bạn thấy khó chịu, hãy cân nhắc trước khi đọc.

Mùi hương của Bắc Kinh, sau khi cô bước xuống sân bay, sự thân thuộc này vẫn luôn như vậy, nguyên vẹn như chưa từng thay đổi. Thành phố này, phồn vinh đẹp đẽ, là nơi chất chứa bao nỗi niềm bao ký ức của cô, nó khiến cô vừa muốn nhớ, lại vừa muốn quên đi. Giá như...

Giá như những chuyện tồi tệ này là một giấc mơ, hơn ai hết cô là người muốn đào thải giấc mơ này ngay lặp tức, để bản thân cô nhẹ nhõm yên bình, chứ không nên nặng nề thế này. Cô quá mệt mỏi, mệt mỏi vì tất cả, sự hận thù ganh ghét này khi nào thì mới có thể kết thúc? Cô thừa nhận rằng bản thân mình không hề nhân từ, nhưng cô đã cố quên đi rồi, không phải sao?

Đáng tiếc! Một số người vẫn luôn muốn trở thành những kẻ ngu si đi vạch đường chết cho người khác, lại không biết rằng bản thân của mình có bao nhiêu bản lĩnh. Lâm Hàn Nhược! Cô và mẹ cô, chúng ta sắp cặp nhau rồi nhỉ?

...

Hiên Mộc về đến căn nhà gỗ, trời đã tối, nơi đây không còn sự thân thuộc nào cả, hoàn toàn lạ lẫm. Không còn hương thơm bao quanh căn nhà nhỏ, gió đêm nay rất lớn, mặc dù vậy cô vẫn không thể tìm thấy những cánh tử đằng lã lơi bay khi gió đêm thổi qua như trước kia nữa. Mùi vị đắng chát trong lòng cứ như vậy mà dâng lên chua xót. Cô ghe thấy lồng ngực bên trái của mình đang bị giày xéo, đau đớn vô cùng. Hiên Mộc siết chặt lấy bàn tay, mắt không rời ngôi nhà, chầm chậm bước đến.

Tiếng đập cửa vô cùng lớn,

"Gì thế? Tên nào mà lại dám gây rối như vậy? Đúng là vô ý thức!" Lâm Hàn Nhược ngồi trên bàn ăn miệng mắng tháo,

"Con ra xem thế nào đi, chắc lại là mấy đứa trẻ ngoài đường quấy phá rồi" Di Dan vừa ăn vừa nói,

"Để xem con dạy dỗ chúng thế nào" Cô ta nện chén đũa xuống bàn, hậm hực ra mở cửa,

Cửa mở,

Nửa câu thôi Lâm Hàn Nhược cũng chẳng thể bật ra nổi, cô ta cứ đứng chết sững ở cửa. Giọng nói của Di Dan truyền ra ngoài: "Ai đến vậy?" Theo đó bà ta cũng chạy ra cửa,

Ngoài cửa, hình ảnh Nhã Hiên Mộc hiện lên vô cùng rõ nét khi cô từ từ ngước mặt lên, gió ở đằng sau nổi lên gào rú tạo ra những âm thanh quằn quại điên cuồng. Chiếc sơmi đen cô mặc, còn có chiếc quần ngắn trên người càng làm sáng thêm làn da quá đỗi nhợt nhạt, cô không trang điểm, đôi mắt lại bị chiếc mũ đen làm nhòe đi cảm xúc. Chiếc túi xách bị cô vứt ở cạnh cửa, Hiên Mộc chỉ là một thân một mình, không đèn không đuốt, cứ như vậy mà đứng đây đập cửa, trong một đêm gió lớn thế này,

Lạnh lẽo đến kinh người,

Thần chết gõ cửa!

Sự so sánh quá đỗi ghê gợn này lại đúng với hiện tại. Đúng với những chuyện mà hai mẹ con của Di Dan đã gây ra, vậy nên cả hai người bọn họ mới bị cô dọa đến lạnh người như vậy.

"Sợ sao?" Hiên Mộc lên tiếng, đôi mắt cô bình thản đến kinh người,

Cả Di Dan và Lâm Hàn Nhược đều giật mình,

"Cô..." Âm thanh nửa có nửa không này phát ra từ Lâm Hàn Nhược,

Nhã Hiên Mộc bước thẳng vào nhà, hai mẹ con Di Dan cũng hoảng hốt mà chạy vào. Cô thấy bữa cơm của hai người bọn họ còn đang dang dở, khứu giác của cô mất tích, cô chẳng hề cảm nhận được chút hương thơm dịu nhẹ nào ở đây cả. Tử đằng không còn, nơi đây thật sự  chẳng khác nào cõi chết. Hiên Mộc tháo mũ xuống, cô tiến đến bàn ăn đưa tay lật úp một đĩa thức ăn, màu nâu của nó chảy xuống loang lỗ khắp mặt khăn trải bàn, tạo thành những vết bẩn nhơ nhuốc.

"Dùng bữa? Hai người vẫn đang ngon miệng mà dùng bữa..."

Hiên Mộc ngưng lại, quay mặt đối diện với Lâm Hàn Nhược, ánh mắt đã không còn vẻ thản nhiên thay vào đó là sự căm phẫn đầy chết chóc, cô quát lớn: "Sau khi đã giết chết linh hồn của hai người đã chết và một người còn sống sao?"

Lâm Hàn Nhược tái xanh mặt mày, tay cô ta bị Di Dan nắm chặt, nhìn ra bà ta cũng đang sợ hãi.

Lâm Hàn Nhược hất tay của Di Dan ra, sau đó cũng quát lên: "Cô thôi làm trò đó đi! Linh hồn gì chứ? Nếu thật sự có linh hồn, thì cô chắn hẳn sẽ khiến họ thất vọng lắm nhỉ? Nếu như họ biết tất cả mọi chuyện đều do một tay con gái cưng của mình gây ra thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào đây"

"Cô lặp lại một lần nữa!" Giọng nói chết chóc của Nhã Hiên Mộc vang vọng, cô tiến về phía Lâm Hàn Nhược.

Thấy vậy Di Dan liền lo lắng cho con gái của bà ta, liên tục la toáng bảo: "Mày tính làm gì? Hả?"

"Cô đừng dùng giọng điệu này mà nói chuyện với tôi, tất cả những chuyện tồi tệ đến với gia đình cô đều là tại cô cả. Rõ ràng là một đứa con hiếu thảo như vậy, nhưng đến bây giờ thì sao đây? Căn nhà này cũng vẫn thuộc về tôi đấy thôi. Đã bao năm trôi qua rồi, cô vẫn nên chấp nhận số phận của mình mới phải! Chứ không nên vì sự ganh ghét của mình mà chạy qua Pháp cùng với người tình của tôi! Là ai cho phép cô quyến rũ người đàn ông của tôi? Nhã Hiên Mộc! đừng tưởng những chuyện bẩn thỉu cô làm ra, thì tôi sẽ không có cách nào đối phó cô. Tử đằng của cô vì cô mà tan tác cả rồi, đây là cái giá mà cô phải trả cho sự hèn hạ mà mình đã gây ra. Qua Paris sao? Cái giá này đổi lại ba ngày ở Pháp của cô có đắt không? Chắc là không đắt đâu" Lâm Hàn Nhược mặc sức mắng. Gương mặt của cô ta trắng bệch, gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả lên.

Hiên Mộc cười,

Lâm Hàn Nhược chợt cứng người,

Di Dan luôn cảm thấy Nhã Hiên Mộc là người quái dị, nhất là bây giờ mọi hành động mọi lời nói của cô đều làm cho bà ta không ngờ được, chỉ biết run sợ trong lòng. Bà ta nhanh chóng kéo Lâm Hàn Nhược cách xa Nhã Hiên Mộc ra, đôi mắt cảnh giác.

"Cô cười gì?" Lâm Hàn Nhược không còn đủ sức nhìn gương mặt lạnh lẽo của Nhã Hiên Mộc,

"Kẻ đáng chết lại cố tình gán tội cho người khác, trước kia bản tính tham lam của con người đã cướp mất nhân tính của cô, nay chỉ vì một người đàn ông mà đuổi cùng giết tận. Xưa có thể hiểu cô vì tiền mà tán tận lương tâm, còn nay là vì cái gì? Cô lẽ nào đã yêu Mặc Thiếu Hoằng?"

Khó khăn để trấn áp lại nhịp thở của bản thân, Nhã Hiên Mộc đã từng nếm qua nỗi đau cứa da xé thịt khi mất người thân. Cô lúc ấy còn quá nhỏ, mà cái ác khi ấy lại quá mức to lớn. Vậy nên trong suốt gần ấy năm qua cô đã luôn tự trấn an mình rằng: Đây không phải là lỗi của cô, ba mẹ mất, căn nhà bị cướp hoàn toàn  không phải lỗi của cô. Nhưng hôm nay, sau khi cô biết được chỉ vì một chuyến đi cùng với Mặc Thiếu Hoằng mà cô như mất đi tất cả, giờ đây cô chẳng biết phải trấn an mình bằng cách nào nữa. Linh hồn của cô đang lạc lối và đau đớn, nhất là khi cô hỏi Lâm Hàn Nhược có yêu Mặc Thiếu Hoằng không.

Yêu? Cô lôi Mặc Thiếu Hoằng vào việc này để làm gì?

Lần này là đến Lâm Hàn Nhược cười,

"Không phải chỉ có tôi yêu Mặc Thiếu Hoằng không đâu, mà cả anh ấy cũng yêu tôi nữa" Lâm Hàn Nhược cố tình nói to rõ từng chữ, đôi mắt cô ta trở nên đáng sợ.

"Mặc Thiếu Hoằng sẽ không hề yêu ai"  Hiên Mộc nói, cổ họng cô giống như bị ai đó bóp nghẹn lại.

"Ha ha, nhưng anh ấy đã yêu tôi, nếu không tại sao lại quan hệ với tôi hết lần này đến lần khác? Ngược lại là cô, không biết xấu hổ mà câu dẫn đàn ông. Cô nên sớm từ bỏ đi, nếu anh ấy quan tâm đến cô thì đã sớm cùng cô quay về Bắc Kinh rồi. Sự thật chứng minh, cô một thân một mình trở về đây thì phải hiểu rõ câu trả lời nhất rồi mới phải"

"Tôi không cần những thứ tình cảm rẻ tiền" Hiên Mộc nhíu mày,

Đúng ! Những thứ đó quá xa vời, cô chẳng thể nào chạm đến. Lúc trước không có cũng chẳng sao, bây giờ một mình rất tốt, càng không cần đến.

"Cô có tư cách có được sao? Những thứ quý giá như vậy cô đáng có được sao?" Lâm Hàn Nhược cười, cô ta tiến đến dùng ngón tay trỏ vào người Hiên Mộc,

Hiên Mộc nghiến răng, tay đã cuộn lại thành nắm đấm từ lâu,

"Sao? Có phải rất tức giận đúng không? Nói không chừng đây cũng là tâm trạng của ba mẹ cô khi nhìn thấy cô lúc này đấy! Đồ thất bại!" Lâm Hàn Nhược vẫn chưa chịu dừng lại. Di Dan đứng bên cạnh luôn nín thở trước những câu nói đầy khiêu khích của Lâm Hàn Nhược, bà ta liên tục nói: "Đủ rồi, con đừng nói nữa..."

Lâm Hàn Nhược quay quắt lại với Di Dan: "Mẹ à! Mẹ đừng cản con, hôm nay con phải...Áaa!"

Di Dan chứng kiến mà trợn tròn mắt hoảng hốt,

Tiếng nói của Lâm Hàn Nhược đứt đoạn hoàn toàn, cô ta bị kéo ngược ra sau, đau đớn la hét điên cuồng. Nhã Hiên Mộc túm lấy bộ tóc dài của cô ta, giật mạnh ra phía sau, mặc cho cô ta la hét Hiên Mộc vẫn không buông tay,

"Con khốn! Buông tao ra!"

Lâm Hàn Nhược muốn vùng vẫy khỏi, nhưng tóc của cô ta quá dài mà tay Hiên Mộc thì lại túm rất vừa và chặt. Nếu cô không muốn buông, thì nó chắc chắn không thể tuột ra,

"Nói nữa đi! Hử?" Hiên Mộc dùng lực mạnh hơn, làm cổ của cô ta bật ra sau như sắp gãy.

"Aaaaa!"

"Buông...Buông con gái tao ra!" Di Dan chạy tới, đưa tay cào vào mặt của Nhã Hiên Mộc"

Cô buông tay tránh né, nhưng vẫn bị bà ta cào trúng. Lâm Hàn Nhược sau khi thoát ra thì càng dữ tợn, cô ta quơ lấy toàn bộ những thứ trên bàn ăn ném vào Hiên Mộc. Cô không né kịp chỉ lấy tay mà che chắn, tiếng vỡ nát vang vọng, mảnh vụng sắc nhọn rơi đầy sàn nhà. Cả Di Dan và Lâm Hàn Nhược nhào đến, so với sức lực của hai người dĩ nhiên một mình Hiên Mộc không thể chống lại được, cô bị hai người bọn họ đè chặt tay sau đó cả người cô bị đẩy ngã xuống sàn. Sống lưng đau rát như xé thịt, Hiên Mộc thiết nghĩ những mảnh vụn khi nãy đã cấm sâu vào lưng của cô rồi,

Máu chảy...

Là từ phía sau lưng của Nhã Hiên Mộc mà ra, cô nhíu chặt mày, bặm mạnh môi nhẫn nhịn sự đau đớn. Di Dan tuy có chút giật mình, nhưng cũng sẽ không nhân từ đến mức sẽ đỡ cô ngồi dậy. Lâm Hàn Nhược thấy cảnh này thì càng đắc ý hơn: "Bây giờ là ai đánh ai đây? Chẳng phải vừa rồi mày mới túm tóc tao đấy sao? Đến đây! Đến mà túm tóc tao này" Sau đó một bạt tay từ Lâm Hàn Nhược đánh xuống vào má của Hiên Mộc,

Hiên Mộc nghiến răng, phía sau lưng của cô đã không còn cảm giác nữa rồi, máu vẫn đang không ngừng men theo da thịt mà chảy ra ngoài.

"Con ngốc! Mày suốt ngày chỉ biết đánh người, có giỏi thì giành lại ngôi nhà này đi. Lần này tao nói cho mày biết, cho dù hôm nay mày có chết ở đây thì cũng chẳng có ai đến giúp mày đâu, hiểu chưa?" Di Dan tuy là một người nhát gan, lúc đầu bà ta có hơi sợ thật, nhưng nhìn Nhã Hiên Mộc nằm đó không nhúc nhích được thì không còn run sợ nữa, cũng muốn trút giận giúp con gái của bà ta.

Hiên Mộc nhìn thẳng vào bà ta, đôi môi tuy đã tái nhợt vì mất máu, nhưng ánh mắt căm phẫn vẫn không tiêu tán: "Đừng nóng lòng, căn nhà này sớm muộn cũng sẽ được hoàn về tay chủ của nó. Ngược lại bản thân bà hãy tự lo liệu cho mình thì hơn, nghĩ xem, nếu như tôi lấy lại được nhà rồi, thì hai mẹ con bà phải tìm một xó nào đó để sinh sống. Có như vậy thì mới không thể chết ngay được, có biết không?"

"Con khốn! Còn mạnh miệng lắm phải không?" Lâm Hàn Nhược nắm tóc của cô,

Hiên Mộc kêu lên một tiếng đau đớn, da đầu của cô như sắp rách ra thành từng mảnh, cô trừng mắt cảnh cáo: "Buông ra!" Hiên Mộc rất muốn vùng tay của mình ra khỏi hai mẹ con của bà ta, nhưng cô không thể, lưng cô đang rất đau.

"Buông tay? Sao có thể? Hôm nay tao muốn xem xem là mày có bản lĩnh thoát ra, hay là vô dụng nhận thua đây" Lâm Hàn Nhược nói rồi cười lớn, cô ta bảo Di Dan đem dây thừng và một bức ảnh ra,

Hiên Mộc bị trói lại, hai mẹ con họ vẫn không di chuyển cô đi, Hiên Mộc vẫn đang chống chọi với nỗi đau khi từng mảnh vỡ vẫn còn ghim trong người, máu dường như cũng đã khô lại. Hiên Mộc không còn sức lực, cho đến khi cô thấy đồ vật mà Di Dan cầm trên tay.

Hiên Mộc vùng vẫy, cô không còn bình thản được nữa, tim cô đau đớn, máu trong người như đang ngưng đọng.

"Di Dan? Bà dám! Di Dan!" Hiên Mộc gào lên, đôi mắt cô khô quắt, gương mặt tái mét, trông cô càng đáng sợ.

"Âyo, làm sao đây, trúng điểm yếu của mày rồi sao?" Lâm Hàn Nhược vừa nói, vừa cầm bức ảnh trong tay Di Dan lên.

Là ảnh,

Mà cô quý hơn cả sinh mạng của mình. Ba mẹ, cô, cùng với tử đằng, một gia đình đang cười rất vui vẻ, tất cả đều có trong một bức ảnh mà cô đã cất giấu rất kỹ trong ngăn giường. Giờ đây đang nằm trong tay của Lâm Hàn Nhược,

Một nỗi tuyệt vọng dâng kín Nhã Hiên Mộc, ngay cả điều cuối cùng cô cũng chẳng thể bảo vệ nữa rồi. Nước mắt không khóc ra được, cô nằm ở đó như một bại tướng, thua thảm hại. 

Môi của cô ta cong lên, Lâm Hàn Nhược lấy thêm một con dao, cô ta từ từ đến gần Nhã Hiên Mộc. Chậm rãi gỡ bỏ khung ảnh, sau đó kéo tấm hình ra ngoài, đặt mũi dao lên chân dung của người trong bức ảnh,

"Người này trước, hay người này trước" Cô ta lấy dao găm lên từng khuôn mặt đang hiện diện trên ảnh, khiến cho bức ảnh không còn nguyên vẹn.

"Lâm Hàn Nhược! Tôi nhất định sẽ giết chết cô!"

"Vậy sao? Tôi đợi cô" Cô ta đứng lên cười đắc thắng,

Hiên Mộc không thể nhẫn nhịn được nữa, cô giơ chân đá mạnh  vào Lâm Hàn Nhược, cô ta yếu ớt ngã thẳng vào bàn ăn, đầu cũng theo đó mà đập vào góc bàn. Đến khi cô ta mềm sũng mà ngã xuống sàn nhà thì Nhã Hiên Mộc mới phát hiện. Từ phần đầu của cô ta, máu đang trào ra ướt đẫm như sơn, bắn vào đầy sàn, lan ra đến mặt, sau đó bám vào chiếc váy màu vàng mà cô ta đang mặc...

Chỉ nghe tiếng hét kinh hãi của Di Dan và Phi Phi. Không biết Phi Phi đã đến từ lúc nào,

Khi Phi Phi vội đến đây đã thấy cửa không khóa, vừa bước vào cô đã không thể không hét lên đầy hoảng loạn,

Máu! Máu chảy đầy sàn nhà, cả trong không khí, mùi máu tanh vấy lên chết chóc. Màu đỏ trên người của Nhã Hiên Mộc và cả Lâm Hàn Nhược làm cho hai chân Phi Phi run rẩy không di chuyển được, gương mặt không còn một hột máu...

Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro