Chương 30: NẾU TÔI GIẾT NGƯỜI, ANH SẼ LÀM GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô gái hiện đang ở trong căn phòng kia đối với tớ quả thật rất đặt biệt. Từ trước đến nay Mặc Thiếu Hoằng tớ làm việc dứt khoát không lưu tình, duy nhất chỉ có lần này, cho dù cậu nói tớ ích kỷ tớ cũng sẽ chấp nhận. Quả thật trong lúc này tớ mong cậu nể chút tình bạn nhiều năm của chúng ta mà cho cô ấy chút thời gian. Qua ngày hôm nay, tớ sẽ là người đưa cô ấy đến cục cảnh sát để đối diện thẩm vấn với cậu. Tớ chưa từng nhờ cậu giúp việc gì, hôm nay Mặc Thiếu Hoằng tớ chỉ mong Phàm Bân cậu đáp ứng điều này. Đương nhiên, nếu như cậu không đồng ý tớ cũng sẽ chẳng có tư cách nào để ép buộc cậu" Ánh mắt của anh kiên định,

"Mặc Thiếu Hoằng, cậu thay đổi rồi" Phàm Bân thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt kia của Mặc Thiếu Hoằng. Khi nhắc đến người con gái ấy, từng chữ trong câu nói cũng mềm như dòng chảy. Đây là điều mà trước đây Phàm Bân chưa được nhìn thấy ở Mặc Thiếu Hoằng bao giờ.

Mặc Thiếu Hoằng không phủ nhận, chỉ khẽ cười nói: "Tớ thể hiện rõ vậy sao? Tệ thật, lại để cho cảnh sát cậu phát hiện ra rồi"

Phàm Bân cười, gật đầu nói: "Được, nể mặt cậu là tổng gám đốc của Mặc thị, cũng là bạn thân của tớ. Hôm nay tớ coi như phá lệ giúp cậu một lần"

"Cảm ơn!"

"Đúng là Phàm Bân cậu, miệng cứng lòng mềm. Khi nào rảnh rỗi, tớ lại đưa cậu đi ghẹo hoa cùng, thế nào?" Phiêu Duật vỗ vào vai của Phàm Bân, hào sảng nói.

"Cái đó thì không cần, tớ dù gì cũng là cảnh sát, không thể cứ biết luật mà phạm như vậy được. Nhưng nếu được tặng vài con xe thì sẽ không có vấn đề gì" Từ chối Phiêu Duật, Phàm Bân lại hướng mũi tên về phía Mặc Thiếu Hoằng.

"Vài con? Cậu cũng tham lam quá rồi đấy!" Phiêu Duật định nói Mặc Thiếu Hoằng sẽ từ chối,

Nhưng chỉ thấy Mặc Thiếu Hoằng cười rồi dễ dàng gật đầu đáp ứng: "Không thành vấn đề"

"Hảa?" Phiêu Duật la lên,

"Được, vậy tớ đi trước đây! Hẹn cậu vào buổi thẩm vấn ngày mai" Phàm Bân cùng vài người cảnh sát rời khỏi, trên môi vẫn hiện nụ cười đắc ý.

"Mặc Thiếu Hoằng! Cậu...Cậu..." Phiêu Duật chạy đến túm lấy Mặc Thiếu Hoằng hùng hùng hổ hổ. Thường ngày xuống nước năn nỉ cậu ta giảm giá một chút cũng khó. Bây giờ chỉ cần một câu nói của Phàm Bân thôi mà đã tặng không cho cậu ấy cả mấy chiếc siêu xe, thế này cũng quá đáng rồi!

"Thôi nào! Việc này để sau hẳng nói đi" Trắc Thiên hiểu Phiêu Duật đang kích động vì điều gì, vừa buồn cười vừa đi đến kéo Phiêu Duật ra.

Mặc Thiếu Hoằng đối với việc quen thuộc này thì không để tâm. Anh nhìn quanh, sau đó đi về phía Phi Phi. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột ngột bị Mặc Thiếu Hoằng ném cho một ánh nhìn làm cô giật bắn người,

"Tôi là Mặc Thiếu Hoằng" Anh từ tốn giới thiệu,

"Tôi...Nghe thấy rồi" Phỉ Phỉ thầm cảnh giác trong lòng, nhưng bỗng nhớ ra Hiên Mộc có từng nhắc đến anh ta. Nghe cách anh ta nói giúp cho Nhã Hiên Mộc lúc nãy thì hình như là hai người đang có mối quan hệ rất tốt, cô cũng yên tâm hơn phần nào.

"Này, cậu dọa cô ấy đấy Mặc Thiếu Hoằng" Trắc Thiên đến bên cạnh Phi Phi vòng qua ôm eo của cô,

"Tôi...Không sao mà" Phi Phi khó khăn tránh ra khỏi vòng tay của Trắc Thiên.

Phiêu Duật bịt miệng nhịn cười. Phi Phi như vậy cũng khiến cho Trắc Thiên phải cười khó xử,

"Hiên Hiên đang ở phòng nào?" Mặc Thiếu Hoằng hỏi,

Hiên Hiên? Phi Phi ngạc nhiên một hồi,

"À, Hiên Mộc cậu ấy đã nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, vết thương cậu ấy rất nặng, tôi lo cậu ấy sẽ không trụ nổi mất"

Mặc Thiếu Hoằng nhíu mày,

"Em yên tâm, có Mặc Thiếu Hoằng ở đây, Nhã Hiên Mộc sẽ không có vấn đề gì đâu" Trắc Thiên trấn an cô một câu.

Phi Phi gật đầu, an tâm hơn, vội nói: "Cô ấy đang ở trong phòng ngủ, nhưng tôi không có chìa khóa"

Mặc Thiếu Hoằng đi đến phòng ngủ, bỗng giọng của Phi Phi lại vang lên: "Mặc tổng, tuy tôi không rõ anh là người thế nào, nhưng bạn của tôi Hiên Mộc, xin anh hãy giúp cậu ấy! Hãy bảo vệ cậu ấy đến cuối cùng..."

"Được!" Anh trả lời chắn chắn, sau đó lấy cả thân người để phá cửa phòng. Sức lực của Mặc Thiếu Hoằng rất lớn, những âm thanh chói tai rất nhanh được kết thúc bằng tiếng "cạch" của tiếng cửa được mở.

"Được rồi" Phi Phi thở ra một hơi nhẹ nhõm,

Mặc Thiếu Hoằng bước vào trong, cách cửa cũng từ từ khép lại.

Phi Phi bên ngoài đi tới đi lui, vô cùng rối rắm. Trắc Thiên gọi cô: "Phi Phi, đến đây ngồi đi!"

Phi Phi nghe lời Trắc Thiên cũng ra phòng khách ngồi xuống.

Bước chân của anh trầm ổn, trong phòng rất tối, Mặc Thiếu Hoằng tìm đến cửa sổ kéo rèm ra. Ngay lặp tức ánh trăng nhanh chóng được lẻn vào, tuy có hơi mờ nhạt nhưng đủ để anh thấy được một cái bóng nhỏ màu đen đang ngồi gục dưới sàn nhà. Mặc Thiếu Hoằng quỳ một chân xuống trước mặt của cái bóng nhỏ đó,

"Hiên Hiên!" Anh nhẹ nhàng gọi cô, đây là âm thanh đầu tiên hiện hữu trong căn phòng này từ khi anh bước vào.

Cô ngẩng đầu, Mặc Thiếu Hoằng nhíu đôi mày rậm, vì anh không nhìn thấy nét mặt của cô. Hiên Mộc ngồi quay lưng với ánh trăng, cả gương mặt nhỏ đều bị bóng đêm che đậy. Nên anh buồn bực vì không thể biết được, cô có phải đã khóc hay không, anh không quan sát rõ được.

"Mặc...Mặc Thiếu Hoằng?" Giọng nói yếu ớt mỏng như tơ, không còn chút sức lực, giống như là sắp đợi để tan biến vậy.

Mặc Thiếu Hoằng đau lòng, thu tay ôm lấy cô, nhưng tiếng la đau của Hiên Mộc khiến anh phải dè chừng,

"Hiên Hiên, tôi đưa em ra ngoài" Mặc Thiếu Hoằng thấy vết thương cô không hề nhẹ, tâm trạng anh rối loạn vô cùng.

Nhã Hiên Mộc liên tục lắc đầu,

"Mặc Thiếu Hoằng tại sao anh lại ở đây vậy?" Hiên Mộc túm lấy tay của anh, yếu ớt mà hỏi.

"Còn hỏi tôi sao? Chẳng phải vì cô gái rắc rối như em sao?" Mặc Thiếu Hoằng tuy lời nói nghiêm khắc, nhưng bản thân anh biết rõ. Từ lúc bước vào đây, khi nhìn thấy cô thì trái tim của anh đã sớm mềm nhũn rồi.

"Tôi không rắc rối mà!" Nhã Hiên Mộc tuy mệt nhưng vẫn không quên cải bướng, cả người vô lực ngã xuống sàn nhà.

"Cứng đầu!" Mặc Thiếu Hoằng khẽ mắng, đưa tay đỡ lấy cơ thể của cô.

"Mặc Thiếu Hoằng" Cô dựa hẳn vào người anh, khẽ gọi.

"Thế nào?"

"Anh đến đây...Có phải là vì..." Cổ họng của cô bắt đầu khô rồi, lời nói cũng chẳng còn theo ý của mình nữa.

Mặc Thiếu Hoằng nhìn xuống cô gái ở trong lòng, tiếp lời còn dang dở của cô: "Vì em, tôi đến đây tất cả đều là vì em. Vì sợ em sẽ đau, sợ em sẽ khóc. Cũng là vì bản thân của tôi...Vì tôi nhớ em!" Mặc Thiếu Hoằng đưa tay sờ vào má cô, giọng trầm ấm: "Còn thắc mắc gì nữa không?"

Hiên Mộc ngu ngơ lắc đầu, sau đó cô như nhớ ra một điều gì khác thường, lại căng thẳng hỏi anh: "Anh thích tôi?"

"Thích!"

"Vì sao lại th..."

"Vì đẹp!"

Hả?

Hiên Mộc ngước nhìn anh, nhìn rõ xương cằm quyến rũ của anh, chiếc mũi cao cùng với ngũ quan xuất chúng kia. Ánh trăng chiếu vào khiến cho cô nhìn càng rõ, người đàn ông đang ôm cô, anh ấy quá xuất chúng, quá đỗi khôi ngô, quá đỗi...Cô liệu có xứng đáng để có được anh ấy không?

Mặc Thiếu Hoằng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đong đầy sự yêu chiều. Hiên Mộc lại cúi đầu vào ngực của anh, lí nhí nói: "Thích tôi? Thích tôi đến mức nào"

"Thích đến nỗi muốn đem cả thân thể và tính mạng đều giao cho em, em thấy thế nào?"

Mặc Thiếu Hoằng nói xong, cảm thấy trong lòng ngực của mình bị nước mắt làm bỏng rát, anh bắt đầu lúng túng lo lắng: "Hiên Hiên?"

"Mặc Thiếu Hoằng! Nếu tôi giết người...Anh định sẽ làm thế nào?" Cô đột ngột hỏi anh, gương mặt nhỏ đang đẫm nước mắt.

Mặc Thiếu Hoằng đau lòng, đặt lên trán của cô một nụ hôn sâu, nhanh chóng trả lời: "Giết người? Không sao, tôi giúp em thoát tội"

Dường như bản thân của cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, tất cả cảm xúc mà cô giấu giếm bỗng tuông trào như đê vỡ. Cô khó chịu quá! Khống chế những thứ đau khổ này thật sự khó quá, vậy nên cho cô tùy ý một lần này đi, chỉ một lần này thôi. Nhã Hiên Mộc bật khóc, tiếng khóc của cô lớn đến nỗi chất đầy toàn bộ căn phòng, lớn đến nổi khiến cho cổ họng của cô rát đắng, khóc đến nỗi cả lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.

"Đừng sợ! Có tôi ở đây!" Anh dỗ dành cô như cưng chiều một báu vật.

Nhã Hiên Mộc túm lấy áo của anh. Những ấm ức bấy lâu nay, những thứ không thể nói ra bấy lâu nay, những áp lực bấy lâu nay cuối cùng cũng được tuôn trào.

"Tôi rất mệt mỏi! Mặc Thiếu Hoằng! Tôi thật sự rất mệt mỏi!" Nhã Hiên Mộc cứ khóc lớn như một đứa trẻ không nhà. Đôi tay mảnh khảnh đang bấu chặt anh cũng run lên từng hồi.

Nước mắt của cô làm tim anh đau như bị hành hình, anh ôm cô thật chặt, hôn lên đôi mắt đang sưng đỏ của cô. Hiên Mộc ở trong lòng anh như tìm một bến đỗ cho riêng mình, hoàn toàn thả lỏng, trút xuống những nặng nề mà cô đã khó khăn mang vát để tồn tại qua ngày. Hiên Mộc nhắm mắt lại, bàn tay cô cầm chặt bức ảnh giấu trong người không buông. Trước khi ngất đi trong lòng của Mặc Thiếu Hoằng, cô đã thỏ thẻ một câu cho riêng mình,

"Tôi cũng thích..."

Chỉ đủ để một mình cô nghe thấy.

Ánh trăng làm chứng cho những cảm xúc thật nhất, chân thành nhất...Lục tìm thiên duyên giữa trời đất này quả thật không mấy dễ dàng. Nếu có thể, hãy thử mở lòng mình. còn nếu không, cũng đừng cố gượng ép. Hãy tự chúc một quãng đời bình an cho bản thân.

*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro